Phong Phi Vân nhắm mắt lại, khó trách nàng cuối cùng muốn Phong Phi Vân ôm nàng, nàng nói mình mệt mỏi quá, thì ra nàng sống thật sự quá mệt mỏi.
Đại di lặc lại nói:
- Tấn đế sắp thoái vị, không người nào che chở Kỷ gia, nàng nhất định phải giúp Nguyệt nhi leo lên vị trí Tấn đế mới có thể tiếp tục làm cho Kỷ gia sinh tồn được, nàng làm tất cả kỳ thật là do nàng tự nguyện, mà nàng phạm sai lầm nên được tha thứ, nhưng lại không người nào có thể hiểu nàng.
- Thật đáng giá như vậy sao?
Phong Phi Vân ôm băng nhân trong tay, nàng đã triệt để mất đi sinh khí, dung hòa làm một thể với hàn băng.
- Có chút thời điểm vì gia tộc sinh tồn, hi sinh một nữ nhân là đáng giá.
Đại di lặc lúc nói ra lời này cũng có chút do dự, rất hiển nhiên hắn cũng không thể nào tin được lời hắn nói.
Thì ra nàng cũng là một nữ nhân đáng thương.
Kỷ Linh Xuân sau khi ăn vạn năm băng tinh, trở nên nhẹ nhõm, tuổi trẻ, đơn thuần, trẻ trung, buông tất cả lo lắng đi, giống như thiếu nữ cực kỳ thông minh vào một trăm tám mươi năm trước, còn chưa bị gia tộc biến thành nữ tử phải hi sinh.
Có lẽ vào thời khắc cuối cùng của tính mạng, nàng cũng muốn có một đoạn nhân sinh thuộc về mình, thuộc về nhân sinh của mình, cho nên mới ngồi chung xe với Phong Phi Vân, nhưng mà đó chỉ là hi vọng xa vời của nàng, khi đó Phong Phi chỉ có thống hận chứ không quý trọng nàng.
Nếu như Phong Phi Vân sớm biết rõ nguyên nhân, nếu như lúc ở trên đường, khi ngồi trong xe nên tốt với nàng một chút, đương nhiên, đây chỉ nếu như...
Nhân sinh không có nếu như, cũng không có nhiều nếu như như thế...
Một tòa mộc đình, một mộ bịa, một ngôi mộ đơn độc.
Phong Phi Vân tự tay đào ngôi mộ lên, cuối cùng nhìn qua người ngọc bao phủ trong băng tinh, dung nhan như trước, tóc trắng băng thanh, nàng như đang ngủ say, trọn đời cũng không tỉnh lại, nàng nhắm mắt sẽ không bao giờ mở ra, thả băng điêu vào trong đó và lắp đất lại.
Thế sự vô thường, nhiều lúc thê lương.
Đã từng là thần phi nương nương, cẩm y ngọc thực, tu vị thông huyền, không biết bao nhiêu người kính ngưỡng thiên nhan của nàng, nhưng khi phồn hoa tan mất thì nàng chỉ là nữ tử số khổ, cả đời này không thể sống vì mình, có lẽ vào thời điểm yên tĩnh nàng cũng sẽ một mình một người ngồi dưới ánh trăng ước mơ mộng của mình, sau đó yên lặng nuốt nước mắt.
Người luôn phải chết, đã chọn con đường tu tiên này, truy cầu trường sinh thì phải chuẩn bị tâm lý phải chết bất cứ lúc nào.
Phong Phi Vân đứng trước phần mộ, xoay người khắc lên bia mộ chữ Xuân .
Kỷ Linh Xuân nói nàng muốn đền bù tổn thất cho Tả Thiên Thủ, có lẽ chôn chung bọn họ một phần mộ chính là đền bù tốt nhất, có lẽ chuyện này nàng tới khi chết cũng không nói nên lời.
Phong Phi Vân ngồitrước mộ bia, vẫn không nhúc nhích, giống như đang trầm tư, bông tuyết rơi vào người của hắn chồng chất một tầng dày đặc, thân thể của hắn bao phủ trong tuyết.
Sau nửa đêm Phong Phi Vân mới đứng lên, băng tuyết trên người rơi xuống, cuối cùng nhìn qua ngôi mộ băng tuyết kia, hắn đi từng bước rời khỏi thung lũng, tương lai có lẽ cũng sẽ không quay về nơi này.
Đêm xuống, gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời, bao phủ cả khe núi.
Mỗi một câu chuyện đều có một kết cục, câu chuyện của Kỷ Linh Xuân đã chấm dứt, mà đường của Phong Phi Vân còn rất dài.
Trong lòng mỗi người đều có một phần mộ mai táng người nào đó.
...
Phong Phi Vân ra khỏi khe núi, rời khỏi Nam Thiên Tự, bất tri bất giác đi tới long mạch dưới đất, nơi này linh khí màu vàng hóa thành trạng thái dịch, mang theo khí tức lạnh như băng, giống như có một con kim long chạy dưới đất.
Trên thạch bích có một bệ đá rộng rãi, nữ ma còn đang bế quan, nửa người là tiên hà, nửa người là ma vụ, mi tâm chớp động quang điểm óng ánh như sao trời.
Long Thương Nguyệt áo đen đi tới, lạnh lùng nói:
- Ngươi nhìn cái gì đó?
Phong Phi Vân nhìn qua nàng, chỉ cảm thấy Long Thương Nguyệt ratas giống Kỷ Linh Xuân, giống như từ một khuôn đúc ra, nói:
- Chỉ nhìn mà thôi.
- Nhìn đủ chưa?
Long Thương Nguyệt lườm Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:
- Nhìn đủ rồi.
Nói xong lời này Phong Phi Vân trực tiếp rời đi, rời khỏi long mạch dưới đất.
Long Thương Nguyệt ánh mắt ngưng trọng, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tuyết trắng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, cảm giác, cảm thấy Phong Phi Vân hôm nay có chút kỳ quái.
Phong Phi Vân vốn có ý định nói tin Kỷ Linh Xuân đã chết cho nàng biết, nhưng mà sau khi nhìn thấy nàng thì Kỷ Linh Xuân dường như chưa chết, các nàng giống nhau như thế, cuối cùng Phong Phi Vân không có nói ra, trực tiếp rời đi.
- Cũng đã quen nhìn sinh tử, vì sao còn có ưu thương nhàn nhạt, hẳn là chiếm được thân thể của nhân loại, cũng truyền thừa ngược điểm trong nhân tính?
Phong Phi Vân đứng trên đường dài, nhìn qua bầu trời và cười nói:
- Tất cả tùy tâm!
Đêm nay trôi qua thật nhanh, sáng sớm đến, mặt trời mọc xua tan giá lạnh.
Mới một ngày, sẽ có khiêu chiến mới.
- Phong Phi Vân, ngươi đêm qua đi đâu, có người tìm ngươi sắp điên rồi đấy.
Tất Trữ Suất không có mang mũ phật đầu to, dùng gương mặt thật gặp người, thân phận của Phong Phi Vân đã bại lộ, hắn cũng không cần phải che dấu thêm nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Ai tìm ta thế?
- Một đại mỹ nhân.
Tất Trữ Suất nói.
- Trong thiên hạ có đại mỹ nhân dám chủ động tìm không nhiều.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nàng đã dám tìm ta, nói rõ bản lĩnh của nàng không nhỏ.
- Gan lớn hay không thì ta không biết, nhưng mà ngươi nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ nhức đầu.
Tất Trữ Suất nói.
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng lẽ là...
- Long Thanh Dương, không phải ta mang hắn tới, là hắn bức ta mang tới.
Tất Trữ Suất hơi áy náy nhìn Phong Phi Vân cười cười, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Một Mỹ nhân mặc áo tím, tóc dài thướt tha, môi hồng răng trắng đi tới, mặt mỉm cười, xa xa nói:
- Thần vương đại nhân, không có chuyện gì chứ?
- Ách... Bổn vương muốn đi tham gia cuộc chiến phò mã hôm nay, Long công tử, chúng ta chia tay ở đây a.
Phong Phi Vân đúng là cảm thấy nhức đầu, vốn định chuồn đi, nhưng mà làn gió thơm thổi tới, thân hình nhỏ nhắn lung linh xuất hiện, mang theo thần sắc u oán, nói:
- Thần vương đại nhân cực kỳ vô tình, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?
Phong Phi Vân cảm thấy không ổn, cười cười, nói:
- Chuyện gì?
Long Thanh Dương ánh mắt như thu thủy, bộ ngực cao ngất, hiển nhiên là gói thêm mấy tầng lụa rồi, mơ hồ còn nhìn thầy quần lót màu trắng, tăng thêm da thịt dưới cổ lộ ra nhiều, nam nhân bình thường không cách nào chịu nổi, nói:
- Ta cũng muốn tham gia cuộc chiến phò mã, nếu thần vương không ghét bỏ, ta sẽ theo thần vương một đoạn.
- Cái này... Đương nhiên không chê.
Phong Phi Vân cười cười, sau đó sai người mang long liễn tới.
Long liễn to lớn đủ cho mười người ngồi không chật chội.
Mặc dù Phong Phi Vân phản cảm Long Thanh Dương, nhưng không phải bởi vì dung mạo vượt qua cả nữ nhân của hắn, thản nhiên sóng vai ngồi cạnh hắn, lòng bàn tay nắm bắt một quả linh thạch, hấp thụ linh khí trong linh thạch, đang nhắm mắt điều tức, trận chiến hôm nay không phải chuyện đùa, phải bảo trì trạng thái đỉnh phong mới được.
Đại di lặc lại nói:
- Tấn đế sắp thoái vị, không người nào che chở Kỷ gia, nàng nhất định phải giúp Nguyệt nhi leo lên vị trí Tấn đế mới có thể tiếp tục làm cho Kỷ gia sinh tồn được, nàng làm tất cả kỳ thật là do nàng tự nguyện, mà nàng phạm sai lầm nên được tha thứ, nhưng lại không người nào có thể hiểu nàng.
- Thật đáng giá như vậy sao?
Phong Phi Vân ôm băng nhân trong tay, nàng đã triệt để mất đi sinh khí, dung hòa làm một thể với hàn băng.
- Có chút thời điểm vì gia tộc sinh tồn, hi sinh một nữ nhân là đáng giá.
Đại di lặc lúc nói ra lời này cũng có chút do dự, rất hiển nhiên hắn cũng không thể nào tin được lời hắn nói.
Thì ra nàng cũng là một nữ nhân đáng thương.
Kỷ Linh Xuân sau khi ăn vạn năm băng tinh, trở nên nhẹ nhõm, tuổi trẻ, đơn thuần, trẻ trung, buông tất cả lo lắng đi, giống như thiếu nữ cực kỳ thông minh vào một trăm tám mươi năm trước, còn chưa bị gia tộc biến thành nữ tử phải hi sinh.
Có lẽ vào thời khắc cuối cùng của tính mạng, nàng cũng muốn có một đoạn nhân sinh thuộc về mình, thuộc về nhân sinh của mình, cho nên mới ngồi chung xe với Phong Phi Vân, nhưng mà đó chỉ là hi vọng xa vời của nàng, khi đó Phong Phi chỉ có thống hận chứ không quý trọng nàng.
Nếu như Phong Phi Vân sớm biết rõ nguyên nhân, nếu như lúc ở trên đường, khi ngồi trong xe nên tốt với nàng một chút, đương nhiên, đây chỉ nếu như...
Nhân sinh không có nếu như, cũng không có nhiều nếu như như thế...
Một tòa mộc đình, một mộ bịa, một ngôi mộ đơn độc.
Phong Phi Vân tự tay đào ngôi mộ lên, cuối cùng nhìn qua người ngọc bao phủ trong băng tinh, dung nhan như trước, tóc trắng băng thanh, nàng như đang ngủ say, trọn đời cũng không tỉnh lại, nàng nhắm mắt sẽ không bao giờ mở ra, thả băng điêu vào trong đó và lắp đất lại.
Thế sự vô thường, nhiều lúc thê lương.
Đã từng là thần phi nương nương, cẩm y ngọc thực, tu vị thông huyền, không biết bao nhiêu người kính ngưỡng thiên nhan của nàng, nhưng khi phồn hoa tan mất thì nàng chỉ là nữ tử số khổ, cả đời này không thể sống vì mình, có lẽ vào thời điểm yên tĩnh nàng cũng sẽ một mình một người ngồi dưới ánh trăng ước mơ mộng của mình, sau đó yên lặng nuốt nước mắt.
Người luôn phải chết, đã chọn con đường tu tiên này, truy cầu trường sinh thì phải chuẩn bị tâm lý phải chết bất cứ lúc nào.
Phong Phi Vân đứng trước phần mộ, xoay người khắc lên bia mộ chữ Xuân .
Kỷ Linh Xuân nói nàng muốn đền bù tổn thất cho Tả Thiên Thủ, có lẽ chôn chung bọn họ một phần mộ chính là đền bù tốt nhất, có lẽ chuyện này nàng tới khi chết cũng không nói nên lời.
Phong Phi Vân ngồitrước mộ bia, vẫn không nhúc nhích, giống như đang trầm tư, bông tuyết rơi vào người của hắn chồng chất một tầng dày đặc, thân thể của hắn bao phủ trong tuyết.
Sau nửa đêm Phong Phi Vân mới đứng lên, băng tuyết trên người rơi xuống, cuối cùng nhìn qua ngôi mộ băng tuyết kia, hắn đi từng bước rời khỏi thung lũng, tương lai có lẽ cũng sẽ không quay về nơi này.
Đêm xuống, gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời, bao phủ cả khe núi.
Mỗi một câu chuyện đều có một kết cục, câu chuyện của Kỷ Linh Xuân đã chấm dứt, mà đường của Phong Phi Vân còn rất dài.
Trong lòng mỗi người đều có một phần mộ mai táng người nào đó.
...
Phong Phi Vân ra khỏi khe núi, rời khỏi Nam Thiên Tự, bất tri bất giác đi tới long mạch dưới đất, nơi này linh khí màu vàng hóa thành trạng thái dịch, mang theo khí tức lạnh như băng, giống như có một con kim long chạy dưới đất.
Trên thạch bích có một bệ đá rộng rãi, nữ ma còn đang bế quan, nửa người là tiên hà, nửa người là ma vụ, mi tâm chớp động quang điểm óng ánh như sao trời.
Long Thương Nguyệt áo đen đi tới, lạnh lùng nói:
- Ngươi nhìn cái gì đó?
Phong Phi Vân nhìn qua nàng, chỉ cảm thấy Long Thương Nguyệt ratas giống Kỷ Linh Xuân, giống như từ một khuôn đúc ra, nói:
- Chỉ nhìn mà thôi.
- Nhìn đủ chưa?
Long Thương Nguyệt lườm Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:
- Nhìn đủ rồi.
Nói xong lời này Phong Phi Vân trực tiếp rời đi, rời khỏi long mạch dưới đất.
Long Thương Nguyệt ánh mắt ngưng trọng, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tuyết trắng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, cảm giác, cảm thấy Phong Phi Vân hôm nay có chút kỳ quái.
Phong Phi Vân vốn có ý định nói tin Kỷ Linh Xuân đã chết cho nàng biết, nhưng mà sau khi nhìn thấy nàng thì Kỷ Linh Xuân dường như chưa chết, các nàng giống nhau như thế, cuối cùng Phong Phi Vân không có nói ra, trực tiếp rời đi.
- Cũng đã quen nhìn sinh tử, vì sao còn có ưu thương nhàn nhạt, hẳn là chiếm được thân thể của nhân loại, cũng truyền thừa ngược điểm trong nhân tính?
Phong Phi Vân đứng trên đường dài, nhìn qua bầu trời và cười nói:
- Tất cả tùy tâm!
Đêm nay trôi qua thật nhanh, sáng sớm đến, mặt trời mọc xua tan giá lạnh.
Mới một ngày, sẽ có khiêu chiến mới.
- Phong Phi Vân, ngươi đêm qua đi đâu, có người tìm ngươi sắp điên rồi đấy.
Tất Trữ Suất không có mang mũ phật đầu to, dùng gương mặt thật gặp người, thân phận của Phong Phi Vân đã bại lộ, hắn cũng không cần phải che dấu thêm nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Ai tìm ta thế?
- Một đại mỹ nhân.
Tất Trữ Suất nói.
- Trong thiên hạ có đại mỹ nhân dám chủ động tìm không nhiều.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nàng đã dám tìm ta, nói rõ bản lĩnh của nàng không nhỏ.
- Gan lớn hay không thì ta không biết, nhưng mà ngươi nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ nhức đầu.
Tất Trữ Suất nói.
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng lẽ là...
- Long Thanh Dương, không phải ta mang hắn tới, là hắn bức ta mang tới.
Tất Trữ Suất hơi áy náy nhìn Phong Phi Vân cười cười, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Một Mỹ nhân mặc áo tím, tóc dài thướt tha, môi hồng răng trắng đi tới, mặt mỉm cười, xa xa nói:
- Thần vương đại nhân, không có chuyện gì chứ?
- Ách... Bổn vương muốn đi tham gia cuộc chiến phò mã hôm nay, Long công tử, chúng ta chia tay ở đây a.
Phong Phi Vân đúng là cảm thấy nhức đầu, vốn định chuồn đi, nhưng mà làn gió thơm thổi tới, thân hình nhỏ nhắn lung linh xuất hiện, mang theo thần sắc u oán, nói:
- Thần vương đại nhân cực kỳ vô tình, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?
Phong Phi Vân cảm thấy không ổn, cười cười, nói:
- Chuyện gì?
Long Thanh Dương ánh mắt như thu thủy, bộ ngực cao ngất, hiển nhiên là gói thêm mấy tầng lụa rồi, mơ hồ còn nhìn thầy quần lót màu trắng, tăng thêm da thịt dưới cổ lộ ra nhiều, nam nhân bình thường không cách nào chịu nổi, nói:
- Ta cũng muốn tham gia cuộc chiến phò mã, nếu thần vương không ghét bỏ, ta sẽ theo thần vương một đoạn.
- Cái này... Đương nhiên không chê.
Phong Phi Vân cười cười, sau đó sai người mang long liễn tới.
Long liễn to lớn đủ cho mười người ngồi không chật chội.
Mặc dù Phong Phi Vân phản cảm Long Thanh Dương, nhưng không phải bởi vì dung mạo vượt qua cả nữ nhân của hắn, thản nhiên sóng vai ngồi cạnh hắn, lòng bàn tay nắm bắt một quả linh thạch, hấp thụ linh khí trong linh thạch, đang nhắm mắt điều tức, trận chiến hôm nay không phải chuyện đùa, phải bảo trì trạng thái đỉnh phong mới được.
/2057
|