Trong Thiên Nhất Thánh bình phát ra tiếng cười âm trầm của tàn hồn Diêm Vương:
- Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi vẫn sợ, không dám thật sự giết ta.
Thiên Nhất Thánh bình áp chế rất mạnh đối với vật âm tà, nhưng nó chỉ trấn áp Diêm Vương chứ không thể hoàn toàn luyện hóa.
Phong Phi Vân lắc cái bình, cười nói:
- Sợ ngươi? Suy nghĩ vớ vẩn, ta đang chờ nửa tà thi của ngươi lao đến rồi cũng thu vào bình, sau đó luyện hóa thành một viên chí tôn tà đan.
Tàn hồn Diêm Vương nghiến răng nói:
- Ngươi đang mơ mộng viễn vông!
Phong Phi Vân mặc kệ tàn hồn Diêm Vương, hắn thu Thiên Nhất Thánh bình vào giới linh thạch. Phật quang lấp lánh, các vết thương chậm rãi khép lại, máu không còn chảy ra. Bóc tách thân thể Diêm Vương ra khiến hơi thở của Phong Phi Vân trở thành tinh thuần, thánh khiết bảo tướng, như thần thánh hóa thân.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên đài sen thập nhị phẩm, xung quanh là hà quang trắng, ánh vàng đan xen. Đằng sau đỉnh đầu Phong Phi Vân biến ra một vòng phật, có tiếng tụng kinh vang trong người hắn.
Chỉ cao tăng đắc đạo mới tu luyện ra vòng phật và tiếng tụng kinh, nhưng lúc này Phong Phi Vân làm được.
Liễu Duệ Hâm đứng ở một góc phật đàn, vóc người mảnh khảnh, đường cong xinh đẹp, ngực to mông vêu. Đôi mắt trong suốt trợn trừng. Liễu Duệ Hâm nhìn cảnh tượng trước mắt như đi vào thế giới thần thánh, xung quanh toàn là thánh phật. Lòng Liễu Duệ Hâm nổi lên sùng kính, nếu không phải thấy Phong Phi Vân ngồi ở đài sen thập nhị phẩm ngay chính giữa thì nàng đã quỳ xuống bái lạy.
Phong Phi Vân và các linh thú phật đồ nói gì đó, không lâu sau hắn bay xuống đài sen thập nhị phẩm.
Giọng Phong Phi Vân thánh khiết điềm tĩnh nói:
- Có lẽ không lâu sau thủ phạm gây ra đại kiếp nạn phật môn sẽ quay về, ta phải ra ngoài sắp đặt tránh cho bị đánh không kịp trở tay, làm sinh linh đồ thán. Lần này phải tiêu diệt nó hoàn toàn.
Các linh thú phật đồ lộ vẻ đại từ đại bi đọc kinh phật Phong Phi Vân không nghe hiểu:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Phong Phi Vân đáp xuống bên cạnh Liễu Duệ Hâm, tay vỗ bờ vai mảnh mai, đánh thức nàng khỏi rung động.
Phong Phi Vân nói:
- Đi, ra ngoài làm việc.
Liễu Duệ Hâm rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy, sợi tóc bay lên tỏa mùi thơm.
Liễu Duệ Hâm bị Phong Phi Vân kéo ra phật đàn, hỏi:
- Đại hung chấm dứt thời đại phật tu thật sự sẽ lại xuất hiện sao?
Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Có lẽ.
- Những linh thú phật đồ đó rất mạnh, nhất là ba linh thú phật đồ ngồi chính giữa cường đại làm tim người đập nhanh. Chúng nó ra ngoài có lẽ ngăn được sát kiếp.
Liễu Duệ Hâm không nhìn ra tu vi thật của các linh thú phật đồ nhưng nàng cảm nhận được khí thế rất nhẹ trên người chúng. Linh thú phật đồ nào cũng mạnh hơn giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo.
Phong Phi Vân lấy kim phật bảy tấc ra mở một cánh cửa trong không trung, nói:
- Chúng ta từng lập phật thề không rời khỏi thế giới này, một khi trái lời thiên địa không tha.
Cánh cửa Thiên quốc đã mở, Phong Phi Vân mang theo Liễu Duệ Hâm bay vào trong cánh cửa, rời khỏi Thiên quốc.
Ra khỏi Thiên quốc, Phong Phi Vân thu kim phật to lớn cao chín mươi chín thước. Kim phật này chính là cánh cửa Thiên quốc, mang theo nó bên người thì đi đâu cũng vào Thiên quốc được.
Thể tích kim phật rất khổng lồ, chiếm hơn một nửa lão nhân giới linh thạch.
Phong Phi Vân vô cùng nghiêm túc nói:
- Tuyệt đối đừng nói ra những gì nàng thấy trong Thiên quốc, nếu không ta sẽ giết nàng.
Liễu Duệ Hâm thường tùy tiện nhưng nàng biết cái gì là thị phi nặng nhẹ. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phong Phi Vân hù Liễu Duệ Hâm sợ mặt trắng bệch, như chim cút ở trước mặt ưng già. Chim ưng nói nếu ngươi không ngoan ngoãn đẻ trứng là ta ăn thịt.
Liễu Duệ Hâm sợ hãi gật đầu lia.
Phong Phi Vân nhíu mày. Chuyến đi Thiên quốc ngắn ngủi này thu hoạch lớn nhất là trấn áp Diêm Vương, biết tin nửa phần tà thi khác sẽ quay về. Nếu đồn ra ngoài sẽ chấn động nguyên Thần Tấn vương triều, thậm chí năm vương triều, Thần Linh cung động đất.
Một vạn năm trước thời đại phật tu hưng thịnh biết mấy, khu vực bao la gấp hai mươi lần Thần Tấn vương triều bây giờ, nhưng vẫn bị diệt. Năm vương triều cộng lại thực lực yếu hơn thời đại phật tu rất nhiều. Nếu nửa phần tà thi Diêm Vương quay về sẽ mạnh hơn một vạn năm trước, không ai ngăn nổi.
Phong Phi Vân không cảm thấy mảnh đất này bị hủy diệt sẽ ảnh hưởng đến hắn, đánh không lại thì trốn. Nhưng vì để phòng ngừa, Phong Phi Vân phải sắp đặt trước mọi thứ.
Diệp Ti Loan từ xa đi đến như bóng tiên, thân ngọc dịu dàng. Linh hà quanh người, tóc dài như suối. Diệp Ti Loan đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ bát trọng, chân đạp hư không, người tỏa hương thơm.
Diệp Ti Loan hấp thu bốn lũ phật khí nên đến cảnh giới này không lạ, nhưng biểu tình rất phức tạp. Khi nhìn Phong Phi Vân, Diệp Ti Loan không dám trực tiếp đối diện.
- Các người đi Thiên quốc?
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Đi vào xem.
Diệp Ti Loan ngập ngừng muốn nói, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng.
Phong Phi Vân thản nhiên nói:
- Có lời gì cứ hỏi đi.
- Ngươi là Phong Phi Vân, con của yêu ma?
Lúc Diệp Ti Loan thấy Kim Tàm Kinh là đã nghi ngờ thân phận của Phong Phi Vân nhưng không nói gì, lúc này mới hỏi.
- Ừm!
Giọng Diệp Ti Loan tức tối:
- Vân Phi Thiên ở Đồng Lô sơn, Nhất Trận Phong đại đạo hái hoa đều là ngươi?
Người Diệp Ti Loan run run, nghiến răng ken két.
Liễu Duệ Hâm nhận ra tình huống kỳ lạ, nàng kiềm nén xúc động muốn đòi Diệp sư muội cho bảo bối. Mắt nhanh chóng xoay tròn nhìn nam nữ hành động kỳ lạ.
Vẻ mặt Phong Phi Vân lúng túng bước tới gần, cười nói:
- Thế này chẳng phải càng tốt? Bây giờ nàng không bài xích về tuổi tác, chúng ta trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, chẳng phải là trời sinh một đôi . . .
Phong Phi Vân dần không có hứng trêu ghẹo nữa, nụ cười bên môi vụt tắt. Bởi vì Phong Phi Vân thấy hốc mắt Diệp Ti Loan ửng đỏ, ngấn lệ xoay người bỏ chạy.
- Sao . . . Sao vậy?
Phong Phi Vân không hiểu nổi suy nghĩ của nữ nhân.
Liễu Duệ Hâm lên giọng già đời, làm bộ dáng như trí giả qua nhiều chuyện đời trần thế, ưỡn bộ ngực không quá đầy đặn:
- Ài, thường nói Phong Phi Vân là Thần Vương phong lưu vậy mà không hiểu lòng nữ nhân. Ai chà chà.
Liễu Duệ Hâm nói xong rụt cổ sợ bị Phong Phi Vân cốc đầu, chân đạp hư không chạy theo Diệp Ti Loan.
Phong Phi Vân đăm chiêu, lắc đầu cười khổ. Phong Phi Vân rời khỏi Pháp Hoằng điện. Lúc hắn đi ra mọi người đều có mặt, biểu tình khác nhau. Liễu Duệ Hâm nhận được mấy báu vật hiếm hoi từ chỗ Diệp Ti Loan nên vô tâm vô phế cười toe toét, sửa sang bảo bối.
Bạch Như Tuyết vẫn lạnh lùng tựa băng giá, như đóa tuyết liên ngàn năm, khuôn mặt tinh xảo không biểu tình.
Mục Tích Nhu vẻ mặt phức tạp, Phong Phi Vân thầm hiểu. Phong Phi Vân giết thanh mai trúc mã Trần Mặc Kim của nàng, bây giờ Mục Tích Nhu lại là thị nữ của hắn, thân thể tùy thời khó giữ trong sạch nên lòng rối như tơ vò.
- Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi vẫn sợ, không dám thật sự giết ta.
Thiên Nhất Thánh bình áp chế rất mạnh đối với vật âm tà, nhưng nó chỉ trấn áp Diêm Vương chứ không thể hoàn toàn luyện hóa.
Phong Phi Vân lắc cái bình, cười nói:
- Sợ ngươi? Suy nghĩ vớ vẩn, ta đang chờ nửa tà thi của ngươi lao đến rồi cũng thu vào bình, sau đó luyện hóa thành một viên chí tôn tà đan.
Tàn hồn Diêm Vương nghiến răng nói:
- Ngươi đang mơ mộng viễn vông!
Phong Phi Vân mặc kệ tàn hồn Diêm Vương, hắn thu Thiên Nhất Thánh bình vào giới linh thạch. Phật quang lấp lánh, các vết thương chậm rãi khép lại, máu không còn chảy ra. Bóc tách thân thể Diêm Vương ra khiến hơi thở của Phong Phi Vân trở thành tinh thuần, thánh khiết bảo tướng, như thần thánh hóa thân.
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên đài sen thập nhị phẩm, xung quanh là hà quang trắng, ánh vàng đan xen. Đằng sau đỉnh đầu Phong Phi Vân biến ra một vòng phật, có tiếng tụng kinh vang trong người hắn.
Chỉ cao tăng đắc đạo mới tu luyện ra vòng phật và tiếng tụng kinh, nhưng lúc này Phong Phi Vân làm được.
Liễu Duệ Hâm đứng ở một góc phật đàn, vóc người mảnh khảnh, đường cong xinh đẹp, ngực to mông vêu. Đôi mắt trong suốt trợn trừng. Liễu Duệ Hâm nhìn cảnh tượng trước mắt như đi vào thế giới thần thánh, xung quanh toàn là thánh phật. Lòng Liễu Duệ Hâm nổi lên sùng kính, nếu không phải thấy Phong Phi Vân ngồi ở đài sen thập nhị phẩm ngay chính giữa thì nàng đã quỳ xuống bái lạy.
Phong Phi Vân và các linh thú phật đồ nói gì đó, không lâu sau hắn bay xuống đài sen thập nhị phẩm.
Giọng Phong Phi Vân thánh khiết điềm tĩnh nói:
- Có lẽ không lâu sau thủ phạm gây ra đại kiếp nạn phật môn sẽ quay về, ta phải ra ngoài sắp đặt tránh cho bị đánh không kịp trở tay, làm sinh linh đồ thán. Lần này phải tiêu diệt nó hoàn toàn.
Các linh thú phật đồ lộ vẻ đại từ đại bi đọc kinh phật Phong Phi Vân không nghe hiểu:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Phong Phi Vân đáp xuống bên cạnh Liễu Duệ Hâm, tay vỗ bờ vai mảnh mai, đánh thức nàng khỏi rung động.
Phong Phi Vân nói:
- Đi, ra ngoài làm việc.
Liễu Duệ Hâm rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy, sợi tóc bay lên tỏa mùi thơm.
Liễu Duệ Hâm bị Phong Phi Vân kéo ra phật đàn, hỏi:
- Đại hung chấm dứt thời đại phật tu thật sự sẽ lại xuất hiện sao?
Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Có lẽ.
- Những linh thú phật đồ đó rất mạnh, nhất là ba linh thú phật đồ ngồi chính giữa cường đại làm tim người đập nhanh. Chúng nó ra ngoài có lẽ ngăn được sát kiếp.
Liễu Duệ Hâm không nhìn ra tu vi thật của các linh thú phật đồ nhưng nàng cảm nhận được khí thế rất nhẹ trên người chúng. Linh thú phật đồ nào cũng mạnh hơn giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo.
Phong Phi Vân lấy kim phật bảy tấc ra mở một cánh cửa trong không trung, nói:
- Chúng ta từng lập phật thề không rời khỏi thế giới này, một khi trái lời thiên địa không tha.
Cánh cửa Thiên quốc đã mở, Phong Phi Vân mang theo Liễu Duệ Hâm bay vào trong cánh cửa, rời khỏi Thiên quốc.
Ra khỏi Thiên quốc, Phong Phi Vân thu kim phật to lớn cao chín mươi chín thước. Kim phật này chính là cánh cửa Thiên quốc, mang theo nó bên người thì đi đâu cũng vào Thiên quốc được.
Thể tích kim phật rất khổng lồ, chiếm hơn một nửa lão nhân giới linh thạch.
Phong Phi Vân vô cùng nghiêm túc nói:
- Tuyệt đối đừng nói ra những gì nàng thấy trong Thiên quốc, nếu không ta sẽ giết nàng.
Liễu Duệ Hâm thường tùy tiện nhưng nàng biết cái gì là thị phi nặng nhẹ. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phong Phi Vân hù Liễu Duệ Hâm sợ mặt trắng bệch, như chim cút ở trước mặt ưng già. Chim ưng nói nếu ngươi không ngoan ngoãn đẻ trứng là ta ăn thịt.
Liễu Duệ Hâm sợ hãi gật đầu lia.
Phong Phi Vân nhíu mày. Chuyến đi Thiên quốc ngắn ngủi này thu hoạch lớn nhất là trấn áp Diêm Vương, biết tin nửa phần tà thi khác sẽ quay về. Nếu đồn ra ngoài sẽ chấn động nguyên Thần Tấn vương triều, thậm chí năm vương triều, Thần Linh cung động đất.
Một vạn năm trước thời đại phật tu hưng thịnh biết mấy, khu vực bao la gấp hai mươi lần Thần Tấn vương triều bây giờ, nhưng vẫn bị diệt. Năm vương triều cộng lại thực lực yếu hơn thời đại phật tu rất nhiều. Nếu nửa phần tà thi Diêm Vương quay về sẽ mạnh hơn một vạn năm trước, không ai ngăn nổi.
Phong Phi Vân không cảm thấy mảnh đất này bị hủy diệt sẽ ảnh hưởng đến hắn, đánh không lại thì trốn. Nhưng vì để phòng ngừa, Phong Phi Vân phải sắp đặt trước mọi thứ.
Diệp Ti Loan từ xa đi đến như bóng tiên, thân ngọc dịu dàng. Linh hà quanh người, tóc dài như suối. Diệp Ti Loan đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ bát trọng, chân đạp hư không, người tỏa hương thơm.
Diệp Ti Loan hấp thu bốn lũ phật khí nên đến cảnh giới này không lạ, nhưng biểu tình rất phức tạp. Khi nhìn Phong Phi Vân, Diệp Ti Loan không dám trực tiếp đối diện.
- Các người đi Thiên quốc?
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Đi vào xem.
Diệp Ti Loan ngập ngừng muốn nói, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng.
Phong Phi Vân thản nhiên nói:
- Có lời gì cứ hỏi đi.
- Ngươi là Phong Phi Vân, con của yêu ma?
Lúc Diệp Ti Loan thấy Kim Tàm Kinh là đã nghi ngờ thân phận của Phong Phi Vân nhưng không nói gì, lúc này mới hỏi.
- Ừm!
Giọng Diệp Ti Loan tức tối:
- Vân Phi Thiên ở Đồng Lô sơn, Nhất Trận Phong đại đạo hái hoa đều là ngươi?
Người Diệp Ti Loan run run, nghiến răng ken két.
Liễu Duệ Hâm nhận ra tình huống kỳ lạ, nàng kiềm nén xúc động muốn đòi Diệp sư muội cho bảo bối. Mắt nhanh chóng xoay tròn nhìn nam nữ hành động kỳ lạ.
Vẻ mặt Phong Phi Vân lúng túng bước tới gần, cười nói:
- Thế này chẳng phải càng tốt? Bây giờ nàng không bài xích về tuổi tác, chúng ta trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, chẳng phải là trời sinh một đôi . . .
Phong Phi Vân dần không có hứng trêu ghẹo nữa, nụ cười bên môi vụt tắt. Bởi vì Phong Phi Vân thấy hốc mắt Diệp Ti Loan ửng đỏ, ngấn lệ xoay người bỏ chạy.
- Sao . . . Sao vậy?
Phong Phi Vân không hiểu nổi suy nghĩ của nữ nhân.
Liễu Duệ Hâm lên giọng già đời, làm bộ dáng như trí giả qua nhiều chuyện đời trần thế, ưỡn bộ ngực không quá đầy đặn:
- Ài, thường nói Phong Phi Vân là Thần Vương phong lưu vậy mà không hiểu lòng nữ nhân. Ai chà chà.
Liễu Duệ Hâm nói xong rụt cổ sợ bị Phong Phi Vân cốc đầu, chân đạp hư không chạy theo Diệp Ti Loan.
Phong Phi Vân đăm chiêu, lắc đầu cười khổ. Phong Phi Vân rời khỏi Pháp Hoằng điện. Lúc hắn đi ra mọi người đều có mặt, biểu tình khác nhau. Liễu Duệ Hâm nhận được mấy báu vật hiếm hoi từ chỗ Diệp Ti Loan nên vô tâm vô phế cười toe toét, sửa sang bảo bối.
Bạch Như Tuyết vẫn lạnh lùng tựa băng giá, như đóa tuyết liên ngàn năm, khuôn mặt tinh xảo không biểu tình.
Mục Tích Nhu vẻ mặt phức tạp, Phong Phi Vân thầm hiểu. Phong Phi Vân giết thanh mai trúc mã Trần Mặc Kim của nàng, bây giờ Mục Tích Nhu lại là thị nữ của hắn, thân thể tùy thời khó giữ trong sạch nên lòng rối như tơ vò.
/2057
|