Con thú thứ ba ngồi ở chính giữa, là một con 'Bệ Ngạn'. Nó ngồi xếp bằng trên đài sen, biểu tình như con người, cổ đeo một chuỗi ngọc phật, miệng niệm kinh.
Trong người Tranh, Thắng Ngư, Bệ Ngạn chảy dòng máu thượng cổ thánh thú, tuổi thọ dài hơn linh thú bình thường, một chút hương vị cổ xưa. Trên người ngưng tụ phật uẩn như ba phật đà, làm người ta không kiềm được tôn sùng chúng nó.
Ba thú con ngồi ngay chính giữa, hơn một trăm lão tổ đến từ mỗi thú tộc ngồi khoanh chân trên phật đàn toàn là vua linh thú hơn hai ngàn tuổi trở lên. Chúng nó thu giấu thú khí trên người, phật uẩn lâu dài, thánh khiết trang nghiêm hơn cả cao tăng đắc đạo, như các phật đà ngồi.
Con chim xanh chở Phong Phi Vân, Liễu Duệ Hâm đến nơi này xong bị ngăn ở bên ngoài. Con chim xanh không có tư cách vào phật đàn.
Liễu Duệ Hâm kéo chặt tay áo Phong Phi Vân, tuy mấy lão tổ thú tộc đã thu giấu hơi thở vẫn làm nàng thấy áp lực rất lớn, hít thở khó khăn như thật sự đến phật giới. Phập phồng lo sợ, đi mấy bước sẽ khuỵu xuống.
Bệ Ngạn hé môi phun ra tiếng phật thánh khiết:
- Cửu phật đồ, tam sơn phật đồ, thập nhị hải phật đồ, toàn bộ đã đến. Cung nghênh Kim Tàm tử trở về.
Trong phút chốc nguyên phật đàn vang tiếng tụng kinh, phương xa có thiên chung vang lên, mưa hoa tử trên trời rơi xuống.
Kim Tàm tử.
Chẳng lẽ người tu luyện Kim Tàm Kinh là Kim Tàm tử?
Phong Phi Vân như bị lực lượng nào đó lôi kéo bay khỏi mặt đất, như đợc gió thổi đến trung tâm phật đàn, ngồi trên sen linh thập nhị phẩm lơ lửng trong không trung.
Ba thú nhỏ già nhất ngồi khoanh chân cách Phong Phi Vân hơn mười trượng thành hình vòng cung. Thật ra một vòng đài sen có tổng cộng mười tám vị trí, toàn là đài sen cửu phẩm. Muốn ngồi trên đài sen cửu phẩm phải có kinh nghiệm cao, chỉ ba thú nhỏ được tư cách đó, còn trống mười lăm vị trí.
Vòng ngoài có ba trăm sáu mươi đài sen lục phẩm, ba ngàn đài sen tam phẩm. Các thú nhỏ muôn vàn bảo tượng ngồi, nhiều vị trí trống. Bộ dạng chúng nó rất tếu nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Phong Phi Vân cảm giác phật khí khổng lồ từ đài sen thập nhị phẩm dưới thân, như ngồi trên một ngôi sao, là thánh vật sinh trưởng từ vạn năm trở lên. Nếu không phải các thú nhỏ ánh mắt thành kính nhìn Phong Phi Vân, không chừng hắn đã thu sen linh thập nhị phẩm lơ lửng vào túi.
Phong Phi Vân ngồi nghiêm chỉnh, thái độ tự nhiên. Lòng thầm cảm thán không chừng vạn năm trước chỗ này thật sự có ba ngàn chân phật giảng thiền. Đây là mảnh đất bình yên, an bình, không giết chóc. Có người muốn sáng tạo đất lành không tránh với đời.
Những thú con này tâm linh thuần khiết, phật pháp cao thâm. Những con thú này tu luyện phật đạo, hiểu phật lễ thì còn thành kính hơn là nhân loại tu phật, thuần khiết trắng trong, không có nhiều ý nghĩ bậy bạ.
Hai tay Phong Phi Vân chống đầu gối ngồi trên đài sen rộng hơn ba mươi thước, xung quanh là ánh sáng thánh khiết phủ tầng sáng trắng trên người hắn.
- Ừm! Cái này . . . Ai nói cho ta biết Kim Tàm tử là sao?
Phương xa, trên đài sen lục phẩm, một con chim bằng lấy quyển kinh văn ra, nghiêm túc đọc:
- Sách ba vạn năm trước Phật Kim Tàm ghi chép sau hai vạn năm đất đai sinh kiếp, phật môn tai họa lớn, Thiên quốc phong kín. Khi Kim Tàm tử mới trở về, Thiên quốc lại mở ra, truyền bá giáo hóa ngũ uẩn tứ đế, hoằng dương phật pháp vạn cổ. Trong lòng không lo âu, không khủng bố, không điên đảo mộng tưởng, rốt cuộc niết bàn, thông hiểu vũ hóa, mãi khi đạt thành phật đạo.
Phong Phi Vân nhức đầu nghe, hiểu sơ là có người từ ba vạn năm trước tính ra phật tu có tai nạn lớn rồi để lại pháp chỉ, tuyên bố cánh cửa Thiên quốc lại mở ra, Kim Tàm tử thế hệ tiếp theo quay về chấn chỉnh phật đạo, hoằng dương phật pháp.
- Chết tiệt, có gì nhầm lẫn sao? Tại sao là ta được? Kim Tàm tử, ta tu luyện Kim Tàm Kinh chỉ vì tăng tu vi, không hứng thú với phật môn. Huống chi trở thành Kim Tàm tử gì đó chẳng phải là không được đụng nữ nhân nữa? Kim Tàm tử hố chết người! Chắc chắn là tính sai, tính sai!
Trên phật đàn vang lên thanh âm cao vút mà thần thánh:
- Thiên Xu có điều thắc mắc, xin Kim Tàm tử cao pháp giải đáp cho!
- Thông Huyễn có thắc mắc, xin Kim Tàm tử giảng giải phật.
- Thông Ý không hiểu phật lễ, xin Kim Tàm tử giảng giải!
Một đống thanh âm xin Phong Phi Vân giảng dạy nội dung quan trọng trong kinh phật. Chúng nó không cố ý làm khó Phong Phi Vân mà thật sự không hiểu, ánh mắt chúng nó thành kính hướng tới phật ý.
Những thú nhỏ này có trí tuệ ngang ngửa nhân loại nhưng tuệ căn cách biệt rất lớn, năng lực lĩnh ngộ kinh phật kém cỏi. Một số phật lễ đơn giản đối với chúng nó là vô cùng khó khăn. Trước kia có một số chân phật nói rõ kinh phật cho chúng nó nghe, mỗi ngày giảng thiền khai hóa tuệ căn.
Nhưng sau khi các chân phật chết già. Linh thú thế hệ trước cũng chết già, các đời truyền xuống, nhiều phật kinh rất khó hiểu với chúng nó. Dù được trưởng bối dạy thì các con thú chỉ hiểu đạo lý đại khái.
Có thể nói nếu chỉ là phật lý, đến thế hệ trước Ngự Thú trai tùy tiện bắt một đến hỏi đều hiểu rõ hơn các con thú, đủ trình độ làm lão sư.
Phong Phi Vân càng nhức đầu hơn, bởi vì đám linh thú suốt ngày vùi trong kinh phật, tuệ căn thấp đến mấy cũng hiểu nhiều hơn hắn. Giống như khách làng chơi vào thư viện dạy tứ thư ngũ kinh cho thư đồng, không hố cha thì là gì?
Phong Phi Vân xoa trán thầm nghĩ:
- Lúc nào có rảnh phải tìm lão sư cho chúng nó mới được.
Trí Tàng đại sư không nằm trong suy xét của Phong Phi Vân. Tuy hòa thượng này phật pháp cao nhưng sát khí quá nặng. Đám lão tổ linh thú tu vi rất đáng sợ, nếu bị Trí Tàng đại sư khống chế thì nguyên Thiên quốc từ đất lành niết bàn chuyển thành mảnh đất sát phạt.
Đàn Thanh Tố không tệ, tính cách dịu dàng, chú trọng lánh đời, cảm giác siêu thoát. Đàn Thanh Tố tu luyện Ngự Thú Thanh Tâm chú, hoàn toàn có thể giải trừ hung tính trong người đám linh thú, khai hóa tuệ căn.
Vu Thanh Họa thì bỏ, chỉ một lý do, tính cách xấu.
Phong Phi Vân thầm suy tính, hắng giọng nói:
- Mới đến chỗ này, không giảng phật pháp, ta có chuyện muốn hỏi. Bây giờ Thiên quốc diễn biến đến mức nào rồi?
Thắng Ngư ngồi trên đài sen cửu phẩm trả lời:
- Vạn năm nay đông tây Thiên quốc tăng trưởng ba trăm năm mươi vạn dặm, tổng cộng hai ngàn một trăm vạn dặm. Nam bắc Thiên quốc tăng trưởng hai trăm bảy mươi vạn dặm, tổng cộng một ngàn sáu trăm vạn dặm. Đầu Thiên quốc, hỗn độn chưa mở. Trung tâm Thiên quốc, cây cối um tùm. Đáy Thiên quốc, thiên mạch dài bảy trăm hai mươi vạn dặm, sinh ra hai mươi mốt chi mạch.
Phong Phi Vân sờ cằm, gật gù nói:
- Vậy là bí cảnh cao cấp có xu hướng diễn hóa tiểu thiên thế giới.
Các thú con đồng thanh kêu lên:
- Cái gì là tiểu thiên thế giới?
Phong Phi Vân cười đáp:
- Là diễn hóa ra thế giới hoàn chỉnh. Có ánh nắng, đêm tối, nước non, sinh mệnh mới. Linh trưởng mới, càng thích hợp cho việc tu hành.
Thắng Ngư hỏi:
- Là thế giới cực lạc?
- Ừm! Nói vậy cũng đúng.
Trong người Tranh, Thắng Ngư, Bệ Ngạn chảy dòng máu thượng cổ thánh thú, tuổi thọ dài hơn linh thú bình thường, một chút hương vị cổ xưa. Trên người ngưng tụ phật uẩn như ba phật đà, làm người ta không kiềm được tôn sùng chúng nó.
Ba thú con ngồi ngay chính giữa, hơn một trăm lão tổ đến từ mỗi thú tộc ngồi khoanh chân trên phật đàn toàn là vua linh thú hơn hai ngàn tuổi trở lên. Chúng nó thu giấu thú khí trên người, phật uẩn lâu dài, thánh khiết trang nghiêm hơn cả cao tăng đắc đạo, như các phật đà ngồi.
Con chim xanh chở Phong Phi Vân, Liễu Duệ Hâm đến nơi này xong bị ngăn ở bên ngoài. Con chim xanh không có tư cách vào phật đàn.
Liễu Duệ Hâm kéo chặt tay áo Phong Phi Vân, tuy mấy lão tổ thú tộc đã thu giấu hơi thở vẫn làm nàng thấy áp lực rất lớn, hít thở khó khăn như thật sự đến phật giới. Phập phồng lo sợ, đi mấy bước sẽ khuỵu xuống.
Bệ Ngạn hé môi phun ra tiếng phật thánh khiết:
- Cửu phật đồ, tam sơn phật đồ, thập nhị hải phật đồ, toàn bộ đã đến. Cung nghênh Kim Tàm tử trở về.
Trong phút chốc nguyên phật đàn vang tiếng tụng kinh, phương xa có thiên chung vang lên, mưa hoa tử trên trời rơi xuống.
Kim Tàm tử.
Chẳng lẽ người tu luyện Kim Tàm Kinh là Kim Tàm tử?
Phong Phi Vân như bị lực lượng nào đó lôi kéo bay khỏi mặt đất, như đợc gió thổi đến trung tâm phật đàn, ngồi trên sen linh thập nhị phẩm lơ lửng trong không trung.
Ba thú nhỏ già nhất ngồi khoanh chân cách Phong Phi Vân hơn mười trượng thành hình vòng cung. Thật ra một vòng đài sen có tổng cộng mười tám vị trí, toàn là đài sen cửu phẩm. Muốn ngồi trên đài sen cửu phẩm phải có kinh nghiệm cao, chỉ ba thú nhỏ được tư cách đó, còn trống mười lăm vị trí.
Vòng ngoài có ba trăm sáu mươi đài sen lục phẩm, ba ngàn đài sen tam phẩm. Các thú nhỏ muôn vàn bảo tượng ngồi, nhiều vị trí trống. Bộ dạng chúng nó rất tếu nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Phong Phi Vân cảm giác phật khí khổng lồ từ đài sen thập nhị phẩm dưới thân, như ngồi trên một ngôi sao, là thánh vật sinh trưởng từ vạn năm trở lên. Nếu không phải các thú nhỏ ánh mắt thành kính nhìn Phong Phi Vân, không chừng hắn đã thu sen linh thập nhị phẩm lơ lửng vào túi.
Phong Phi Vân ngồi nghiêm chỉnh, thái độ tự nhiên. Lòng thầm cảm thán không chừng vạn năm trước chỗ này thật sự có ba ngàn chân phật giảng thiền. Đây là mảnh đất bình yên, an bình, không giết chóc. Có người muốn sáng tạo đất lành không tránh với đời.
Những thú con này tâm linh thuần khiết, phật pháp cao thâm. Những con thú này tu luyện phật đạo, hiểu phật lễ thì còn thành kính hơn là nhân loại tu phật, thuần khiết trắng trong, không có nhiều ý nghĩ bậy bạ.
Hai tay Phong Phi Vân chống đầu gối ngồi trên đài sen rộng hơn ba mươi thước, xung quanh là ánh sáng thánh khiết phủ tầng sáng trắng trên người hắn.
- Ừm! Cái này . . . Ai nói cho ta biết Kim Tàm tử là sao?
Phương xa, trên đài sen lục phẩm, một con chim bằng lấy quyển kinh văn ra, nghiêm túc đọc:
- Sách ba vạn năm trước Phật Kim Tàm ghi chép sau hai vạn năm đất đai sinh kiếp, phật môn tai họa lớn, Thiên quốc phong kín. Khi Kim Tàm tử mới trở về, Thiên quốc lại mở ra, truyền bá giáo hóa ngũ uẩn tứ đế, hoằng dương phật pháp vạn cổ. Trong lòng không lo âu, không khủng bố, không điên đảo mộng tưởng, rốt cuộc niết bàn, thông hiểu vũ hóa, mãi khi đạt thành phật đạo.
Phong Phi Vân nhức đầu nghe, hiểu sơ là có người từ ba vạn năm trước tính ra phật tu có tai nạn lớn rồi để lại pháp chỉ, tuyên bố cánh cửa Thiên quốc lại mở ra, Kim Tàm tử thế hệ tiếp theo quay về chấn chỉnh phật đạo, hoằng dương phật pháp.
- Chết tiệt, có gì nhầm lẫn sao? Tại sao là ta được? Kim Tàm tử, ta tu luyện Kim Tàm Kinh chỉ vì tăng tu vi, không hứng thú với phật môn. Huống chi trở thành Kim Tàm tử gì đó chẳng phải là không được đụng nữ nhân nữa? Kim Tàm tử hố chết người! Chắc chắn là tính sai, tính sai!
Trên phật đàn vang lên thanh âm cao vút mà thần thánh:
- Thiên Xu có điều thắc mắc, xin Kim Tàm tử cao pháp giải đáp cho!
- Thông Huyễn có thắc mắc, xin Kim Tàm tử giảng giải phật.
- Thông Ý không hiểu phật lễ, xin Kim Tàm tử giảng giải!
Một đống thanh âm xin Phong Phi Vân giảng dạy nội dung quan trọng trong kinh phật. Chúng nó không cố ý làm khó Phong Phi Vân mà thật sự không hiểu, ánh mắt chúng nó thành kính hướng tới phật ý.
Những thú nhỏ này có trí tuệ ngang ngửa nhân loại nhưng tuệ căn cách biệt rất lớn, năng lực lĩnh ngộ kinh phật kém cỏi. Một số phật lễ đơn giản đối với chúng nó là vô cùng khó khăn. Trước kia có một số chân phật nói rõ kinh phật cho chúng nó nghe, mỗi ngày giảng thiền khai hóa tuệ căn.
Nhưng sau khi các chân phật chết già. Linh thú thế hệ trước cũng chết già, các đời truyền xuống, nhiều phật kinh rất khó hiểu với chúng nó. Dù được trưởng bối dạy thì các con thú chỉ hiểu đạo lý đại khái.
Có thể nói nếu chỉ là phật lý, đến thế hệ trước Ngự Thú trai tùy tiện bắt một đến hỏi đều hiểu rõ hơn các con thú, đủ trình độ làm lão sư.
Phong Phi Vân càng nhức đầu hơn, bởi vì đám linh thú suốt ngày vùi trong kinh phật, tuệ căn thấp đến mấy cũng hiểu nhiều hơn hắn. Giống như khách làng chơi vào thư viện dạy tứ thư ngũ kinh cho thư đồng, không hố cha thì là gì?
Phong Phi Vân xoa trán thầm nghĩ:
- Lúc nào có rảnh phải tìm lão sư cho chúng nó mới được.
Trí Tàng đại sư không nằm trong suy xét của Phong Phi Vân. Tuy hòa thượng này phật pháp cao nhưng sát khí quá nặng. Đám lão tổ linh thú tu vi rất đáng sợ, nếu bị Trí Tàng đại sư khống chế thì nguyên Thiên quốc từ đất lành niết bàn chuyển thành mảnh đất sát phạt.
Đàn Thanh Tố không tệ, tính cách dịu dàng, chú trọng lánh đời, cảm giác siêu thoát. Đàn Thanh Tố tu luyện Ngự Thú Thanh Tâm chú, hoàn toàn có thể giải trừ hung tính trong người đám linh thú, khai hóa tuệ căn.
Vu Thanh Họa thì bỏ, chỉ một lý do, tính cách xấu.
Phong Phi Vân thầm suy tính, hắng giọng nói:
- Mới đến chỗ này, không giảng phật pháp, ta có chuyện muốn hỏi. Bây giờ Thiên quốc diễn biến đến mức nào rồi?
Thắng Ngư ngồi trên đài sen cửu phẩm trả lời:
- Vạn năm nay đông tây Thiên quốc tăng trưởng ba trăm năm mươi vạn dặm, tổng cộng hai ngàn một trăm vạn dặm. Nam bắc Thiên quốc tăng trưởng hai trăm bảy mươi vạn dặm, tổng cộng một ngàn sáu trăm vạn dặm. Đầu Thiên quốc, hỗn độn chưa mở. Trung tâm Thiên quốc, cây cối um tùm. Đáy Thiên quốc, thiên mạch dài bảy trăm hai mươi vạn dặm, sinh ra hai mươi mốt chi mạch.
Phong Phi Vân sờ cằm, gật gù nói:
- Vậy là bí cảnh cao cấp có xu hướng diễn hóa tiểu thiên thế giới.
Các thú con đồng thanh kêu lên:
- Cái gì là tiểu thiên thế giới?
Phong Phi Vân cười đáp:
- Là diễn hóa ra thế giới hoàn chỉnh. Có ánh nắng, đêm tối, nước non, sinh mệnh mới. Linh trưởng mới, càng thích hợp cho việc tu hành.
Thắng Ngư hỏi:
- Là thế giới cực lạc?
- Ừm! Nói vậy cũng đúng.
/2057
|