Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Q.2 - Chương 115: Đào tẩu

/166


Edit: Lam Ngọc

Vân Thiên Trạch bước ra, trên người khoác một kiện ngoại bào chỉnh tề, cách ăn mặc cùng bình thường không khác nhau là mấy, chỉ là sắc mặt âm trầm, ánh mắt mơ hồ toát ra một cỗ tức giận hòa lẫn với đau thương. Thời khắc này, hắn không nhìn Như Phong, ngược lại lại nhìn về hướng Mộc Vấn Trần.

Vẻ mặt Mộc Vấn Trần vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nhìn Vân Thiên Trạch và những người xung quanh hắn, bình tĩnh như thường, dường như không nhìn thấy ánh sáng lập lòe của binh khí xung quanh.

Vân Thiên Trạch nuốt lại từng chút từng chút tức giận, hắn cũng nhìn Như Phong như vậy, ánh mắt sắc bén như đao.

Bên cạnh hắn là Vân thúc cùng Tiểu Thanh, vẻ mặt của Vân thúc vô cùng ngưng trọng, còn vẻ mặt của Tiểu Thanh thì có chút hả hê cùng khinh miệt không cách nào che giấu.

Như Phong bị Vân Thiên Trạch nhìn đến chột dạ liền cúi đầu xuống, nhưng hơi ấm và lực đạo từ tay truyền đến làm nàng yên tâm không ít, vì vậy nàng mỉm cười nói với Mộc Vấn Trần: “Chàng nói xem hôm nay chúng ta có thể thoát ra ngoài hay không?”

Mộc Vấn Trần gõ nhẹ đầu nàng, nói: “Đừng nháo nữa, đây không phải chuyện đùa.”

Như gió rụt đầu, le lưỡi.

Động tác này tựa hồ đã kích thích Vân Thiên Trạch rồi, hắn âm trầm mở miệng, nói: “Như Phong, qua đây, nếu không, ngươi cho rằng trong tình huống như vậy ngươi có tểh trốn thoát sao?”

Như Phong lắc đầu, nói: “Ta không qua đâu, ta vốn là nguyên soái của Tử La quốc, cho nên căn bản không thể ngây ngốc trụ lại nơi này lâu như vậy. Lập trường khác nhau nên hành động và chuyện cần làm của chúng ta cũng khác nhau.”

“Các ngươi chỉ có hai người.” Vân Thiên Trạch cười mỉa, sắc bén vạch trần.

Như Phong nhìn Mộc Vấn Trần, cười nói: “Binh quý tinh nhi bất quý đa, hai người chúng ta là đủ rồi.” [sao bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Long Nữ và Dương Quá nhỉ?]

[*quân lính quý ở chỗ tinh nhuệ chứ không quý ở chỗ đông đảo.]

Vân Thiên Trạch vung tay lên, một loạt cung tiễn thủ vào vị trí chờ phát động, nhắm thẳng vào Như Phong và Mộc Vấn Trần.

Như Phong quét mắt nhìn mọi người , tay phải bất chợt duỗi thẳng, một trận khói đặc xông ra, trong cơn hoảng loạn, vạn mũi tên đã bắn ra, mới đầu mọi người còn nghe được tiếng leng keng leng keng, nhưng không lâu sau, đã không còn âm thanh gì nữa.

Trong bầu không khí trầm mặc đáng sợ đó, mắt Vân Thiên Trạch dừng lại trên người Vân thúc, trong mắt tràn đầy bi thương: “Tại sao?”

Vân thúc nhưng chỉ chuyên tâm nhìn khói trắng mù mịt, trầm giọng nói: “Nếu điện hạ ngươi không hạ thủ được thì để cho ta ra tay đi! Điện hạ quá dung túng tên tiểu tử kia rồi.”

Không đợi khói đặc chậm rãi tán đi, Vân thúc bỗng rùng mình, thân thể cao lớn chợt bay lên cao, mũi chân điểm một cái thì đã nhảy lên nhánh cây cạnh quân doanh, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện tám đạo bóng dáng, ngang nhiên mà đứng.

Chín bóng dáng thoáng chốc dây dưa với nhau.

Mà Vân Thiên Trạch vẫn yên lặng nhìn chăm chăm vào làn khói

Khói đặc tán đi, mắt Vân Thiên Trạch nhất thời trừng lớn, sau đó u ám và căm tức ngự trị trong đôi mắt đẹp.

* * * * * * * *

Đêm khuya, tình huống xảy ra biến hóa không cách nào lường trước được.

Trống trận rung trời, trong ban đêm tĩnh lặng lại phá lệ có uy lực vô cùng, khiến cho tim người ta không nhịn được mà co rút từng trận.

Nghe được tiếng kèn báo hiệu tấn công, các tướng lĩnh trong quân doanh lập tức huy động lá cờ trong tay để chỉ huy quân đội. Đầu tiên là ba nghìn cung binh nhanh chóng bước tới trước, sau khi đi vào tầm bắn liền quì xuống giương trường cung, mũi tên nhất tề hướng về dãy thành lâu nguy nga Lạc Nhạn.

Đứng trên liệu vọng tháp quan sát, Vân Thiên Trạch một thân chiến bào, tay chống lan can, thân thể nhòm về trước, cố gắng nhìn rõ tình huống trong Lạc Nhạn thành – nơi đang bị vây trong sương mù.

Cây đuốc đỏ bừng lắc lư theo gió, bên dưới ánh lửa chập chờn đều là quân lính xuyên trọng giáp của Xuân Đằng quốc, khuôn mặt lãnh nghiêm như binh khí lạnh lẽo, ánh đao như tuyết, ánh lửa chiết xạ trên khôi giáp làm bắn ra những tia lãnh quang băng hàn. Ba vạn bộ binh dưới ánh lửa lập lòe yên lặng chia thành các đội ra khỏi doanh trại, trên vùng đất trống chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề cùng những âm thanh va chạm “leng keng”.

Dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh, ba vạn binh lính khoác trọng giáp xếp thành sáu phương trận trước dãi đất trống trước cỗng thành Lạc Nhạn, hang lối chỉnh tề. Theo sát phía sau bọn họ chính là binh lính của Cơ Giới doanh, mười người xếp thành một hàng, hai mươi hàng lính đẩy hai mươi cái công thành thang ra khỏi quân doanh, đến đứng trước đại quân.

Theo sau ra quân doanh là mười máy bắn đá thật to, hai mươi binh lính khoác giáp bào chỉnh tề đẩy máy bắn đá tiến lên, đổ đầy đá vào thùng đựng đá trên đầu máy bắn đá, người nhìn cũng phải khiếp sợ, nếu mười cái máy bắn đá này nhất tề bắn ra, như vậy mỗi khối tường thành Lạc Nhạn đều phải chịu cảnh trăm viên đá to đồng loạt công kích, lấy tình trạng binh lực Lạc Nhạn thành bây giờ, căn bản là vô lực chống đỡ công kích như vậy.

Thứ ra khỏi quân doanh cuối cùng chính là một trùng xa được phủ da trâu, cao đến một trượng, mộc chùy cứng cáp mười mấy năm trước đã từng hủy cánh cổng của thành trì trước mắt, lực đánh của nó rất lớn, hầu như không có một cửa thành nào có thể chống cự được những cú đánh mãnh liệt không ngừng của nó cả, tuy Lạc Nhạn thành có một tấm da sắt, chỉ sợ cũng không chịu nổi những đòn công kích liên tục của nó!

Mười mấy năm trước chẳng phải lịch sử đã chứng kiến sự huy hoàng cúa nó rồi sao?

Các kiếm sĩ đứng nghiêm tại vị trí chờ phân phó. Vân Thiên Trạch cùng các tướng lĩnh liên can đứng trên liệu vọng tháp trông về phía xa, trong sương mù thành Lạc Nhạn cao lớn nguy nga, tạo ra một cảm giác ta thương mơ hồ.

“Điện hạ, thật sự muốn hạ lệnh công thành sao?” Vân thúc thấp giọng hỏi. Quần áo của hắn bị tổn hại chút đỉnh, trên mặt cũng có vài đường rạch đỏ máu.

“Không phải ngươi nói sẽ giám sát mọi hành động của Như Phong sao? Không phải ngươi nói chỉ có hai người sẽ không làm nên chuyện gì, liền mặc cho bọn hắn làm trò, sau đó khiến cho Như Phong bị bêu xấu trước mặt mọi người sao? Không phải ngươi nói đã tính toán hết phương hướng bọn hắn trốn đi, cũng đã đặt sẵn bẫy rập ở bên ngoài rồi sao? Vân Thiên Trạch nói từng chữ một, thanh âm thong thả nhưng tràn ngập ngập lực đạo.

“Đây chính là lời thề son sắt của ngươi sao?” Vân Thiên Trạch đột nhiên cao giọng hỏi. Người bên cạnh câm như hến, yên lặng đứng thẳng người.

Vân thúc quỳ xuống, đầu cúi thấp, nói: “Xin lỗi, thuộc hạ sai lầm rồi! Nơi bọn họ đứng là rừng cây cách đó hai mươi trượng, dù là kẻ võ công cao đến đâu cũng không thể trực tiếp bay tới, phải mượn lực mặt đất trên đường. Thế nhưng thuộc hạ không nghĩ tới võ công Úy Trì Như Phong còn chưa mất đi, lại còn có thể từ trong tay xuất ra một sợi chỉ, trực tiếp lướt đi trong không trung, không có chạm mặt đất.” giọng hắn ảo não, “Hơn nữa, nếu như thuộc hạ đoán không sai, Úy Trì Như Phong đã xuất động Phục Cường trận nhà hắn đến đối phó chúng ta, cho nên chúng ta mới để cho bọn họ đào tẩu.”

Người trong thiên hạ ai chẳng biết sự lợi hại của Phục Cường trận, cho nên dù Vân th1uc võ công cao tới đâu cũng không qua được trận này.

Vân Thiên Trạch im lặng không nói, chỉ im lặng nhìn Vân thúc, nói: “Ngươi đứng lên đi.”

Vân thúc bất động một hồi mới chậm rãi đứng lên rồi lui sang một bên. Người bên cạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, Vân thúc chỉ có thể cười khổ.

Xem ra Úy Trì Như Phong kia quả là quỷ kế đa đoan, thường ngày nhìn bộ dạng hắn nhàn nhã, không vội không nóng, tuổi trẻ khinh xuất, trong lòng liền nổi lên khinh miệt. Hơn nữa võ công của hắn đã bị mình phong bế, không nghĩ tới đêm nay hắn ở nơi này lộn nhào một cái làm ặt mũi của mình mất hết. Hơn nữa, gã thanh niên bên cạnh hắn võ công cũng rất là cao.

Chỉ là, điều hắn buồn bực nãy giờ chính là, tại sao Úy Trì Như Phong còn võ? Trong thời điểm bầu không khí vô cùng cứng nhắc có một vị tướng quân cố lấy hết dũng khí nói: “Điện hạ, tình huống lúc này…” Lời còn chưa nói hết, Vân Thiên Trạch đã quyết định xong.

Hắn nhìn các tướng sĩ đã xếp dàn trận sẵn sang đón tiếp địch, nhẹ giọng nói: “Công thành đi!”

Lời này vừa nói ra lập tức có người vọt đi xuống, trong mắt tràn ngập hưng phấn.

“Điện hạ, mọi chuẩn bị đã đâu vào đấy, chắc chắn sẽ thắng lợi.” Mặt Vân thúc cuối cùng cũng có một nụ cười. Các vị tướng quân xung quanh cũng nóng lòng muốn thử sức, chuẩn bị mười mấy năm, rốt cục cũng đã đến thời khắc quyết thắng!

Trên mặt Vân Thiên Trạch không có kích động cùng vui thích giết chóc giống bọn họ, hắn chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh nhìn đối diện.

Như Phong, nếu như đánh một trận này, nếu như ngươi thật sự thua, vậy giữa ta và ngươi liền lần nữa không có khả năng!

Giang sơn cùng mỹ nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ? Dưới ánh mặt trời, ngươi nở nụ cười sáng lạn, lúc ấy ngươi đã hỏi ta, mà ta đã vui đùa trả lời: Đương nhiên là giang sơn, giang sơn chỉ có một, nhưng mỹ nhân lại có rất nhiều.”

Ngươi cũng cười lộ ra hàm răng sáng loáng, nói: “Đúng thế, nếu là ta thì ta cũng chọn như vậy. Nhưng nếu mỹ nhân là Thiên Trạch, ta đây tình nguyện buông bỏ giang sơn. Ta có thể mang theo mỹ nhân đi xem giang sơn, cũng không có khả năng kéo theo giang sơn đi ngắm mỹ nhân!”

Vẻ mặt lúc đó của ta sau khi nghe được câu trả lời của ngươi ra sao ấy nhỉ?

Ta không nhìn thấy, nhưng nỗi vui mừng trong tận đáy lòng kia ta vẫn chưa quên đâu.

Thế nhưng hôm nay, vật đổi sao dời.

Hôm nay chúng ta là kẻ địch, ta vẫn còn nhớ rõ câu hỏi ấy, không biết ngươi có còn nhớ hay không? Có hay không, nếu như là hiện tại, ngươi còn có thể trả lời như vậy?

Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nhưng vô luận thế nào, ta vẫn hi vọng ngươi có thể bảo toàn tánh mạng!

Lúc này trời đã sắp sáng.

Trên chiến địa, ba nghìn cung binh đã bắn hết tên, ba vạn mũi tên xé gió lướt đi, thế mà trên thành Lạc Nhạn nửa điểm động tĩnh cũng không có!

Trên liệu vọng tháp, vẻ mặt mọi người cứng ngắc, tiếp tục dõi mắt nhìn.

Cung binh không một tiếng động rời khỏi vị trí, đem vị trí nhường lại cho binh lính của doanh đội khác.

“Lên!” Có người phát lệnh.

Vì vậy hai mươi cái thang công thành nhanh chóng được đẩy về phía trước, mười máy bắn đá xếp thành một hàng trước tường thành, một chiếc trùng xa ở giữa “ầm ầm” tiến đến thành Lạc Nhạn.

Máy bắn đá cũng đã bắt đầu khởi động, những hòn đá to gào thét bay qua đầu lính Xuân Đằng quốc, từng hòn từng hòn trút xuống thành lũy được đắp lên bằng đá đen kia. Tường thành Lạc Nhạn trong cơn công kích mãnh liệt như sấm trời kia đang lung lay, đệ nhất kiên thành – biên cảnh tây nam Tử La quốc, cuối cùng đã rơi vào cơn lốc hiểm nguy.

Vậy mà, cho dù ở nơi này mãnh liệt đánh đến bão táp sấm rền, trên tòa thành Lạc Nhạn, trừ âm thanh đá va chạm vào tường ra, vẫn như cũ không có bất cứ âm thanh nào!

“Tình huống có gì đó không đúng, chư vị, trước mắt có phải là thời cơ tốt nhất để phát động tấn công hay chăng?” Trong tiếng va chạm rầm trời, âm thanh Vân Thiên Trạch trầm thấp hữu lực, vẻ mặt ngưng trọng.

Sắc mặt của Vân thục cũng thật không tốt, hắn trấn định nói: “Điện hạ, thực lực đối phương không rõ, hay là tạm thời không nên hành động khinh xuất thì tốt hơn.”

“Đúng vậy, điện hạ, tình huống hiện giờ rất kỳ hoặc, hẳn là có gì đó không thích hợp.” Có người cũng khuyên nhủ.

“Mấy tên mật thám kia làm sao vậy?” Cũng có người hỏi.

“Hiện giờ người trong thành không thể ra ngoài, cẩn túc đề phòng, rất khó để truyền tin ra ngoài.” Có người giải thích.

Trong mắt Vân Thiên Trạch lóe lên một tia sắc bén, trấn tĩnh lên tiếng: “Đừng ồn nữa! Phỏng chừng trên tường thành giờ này không một bóng người.”

Mọi người ngưng thần tự hỏi một hồi, có người nói: “Bọn họ lại dám làm ra hành động nguy hiểm như thế, nhất định là đã đề phòng từ trước, điện hạ cần phải cẩn thận.”

“Trước mắt, ba vạn bộ binh dưới thành chính là nên dựa vào thế công của máy bắn đá mà xông lên, nếu không, đợi đến lúc một hồi viễn trình công kết thúc, bọn chúng xuất hiện trên trường thành, tình thế sẽ không xong.” Vân thúc chậm rãi nói.

Đôi mắt hắc bảo thạch của Vân Thiên Trạch xẹt qua một tia đau xót, hắn không nói thêm nhiều: “Như vậy, làm theo ý Vân thúc đi.”

“Sát!” Nhận được mệnh lệnh tấm công, một hàng sáu phương trận, ba vạn bộ binh đồng loạt phóng tới tường thành đen tuyền cao lớn Lạc Nhạn thành.

“Sát! Sát!” Ba vạn binh lĩnh ẩn nhẫn đã lâu, giờ đây rống giận như hùng sư điên cuồng gào thét, bọn họ giơ lên đại đao trên tay, dùng hết khí lực của mình mà gào thét, xông tới tường thành lạc Nhạn.

Thành lâu nguy nga cao lớn vẫn như cũ lẳng lặng, trầm mặc đứng vững ở đó, đối với hết thảy mọi chuyện đều không có cảm giác gì.

/166

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status