Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Q.2 - Chương 114: Tranh cãi

/166


Edit: Lam Ngọc

Như Phong rất là vui vẻ, nguyên nhân là bởi vì có người đến tiếp ứng mình chứ sao. Càng huống chi người đến lại là người mà mình luôn luôn thương nhớ, cho nên bữa cơm này thật là ngon hết biết, Như Phong tủm tỉm cười cả buổi. Chỉ có điều, vì nàng luôn tìm cơ hội liếc mắt nhìn Mộc Vấn Trần nhưng lại sợ người khác biết, cho nên sau khi ăn xong một bữa thì toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Như Phong cơm nước xong rồi một mình một cõi thong thả đi qua đi lại trong doanh trướng Vân Thiên Trạch, nhớ tới bóng lưng cao thẳng vừa rồi, tuy rằng đã dịch dung, nhưng chỉ cần thấy được bóng dáng của hắn thôi là Như Phong đã vui vẻ lắm rồi.

Không lâu sau thì Vân Thiên Trạch trở về, bộ dáng trông có vẻ mất hứng vô cùng, Như Phong thấy thế liền ngoan ngoãn ngồi một bên, không dám khiêu khích tâm tình của hắn.

Vân Thiên Trạch thấy bộ dạng của nàng, vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Ngươi đấy, thật sự là luôn rước lấy phiền toái cho ta.”

Khóe miệng Như Phong cong lên, nói: “Vậy ngươi thả ta về đi.” Trong lòng lại âm thầm nói, đêm nay ngươi không muốn thả ta về cũng không được. Bất quá nàng cũng biết để mình có được cuộc sống thanh tĩnh như hiện giờ thì Vân Thiên Trạch nhất định đã tốn không ít công phu, cho nên trong lòng cũng âm thầm cảm kích hắn.

Vân Thiên Trạch đi tới, gõ Như Phong một cái, nói: “Nghĩ đẹp quá nhỉ? Thật vất vả mới có thể bắt được ngươi về, làm sao dễ dàng thả ngươi đi như vậy? Ngươi cũng đã biết cách bố trí nơi này rồi đấy, cho nên nghĩ cũng đừng nghĩ tới người của ngươi sẽ đến cứu ngươi, huống hồ chi ở đây lại có Vân thúc võ công cao cường canh giữ.”

Như Phong khẽ chau mày, nói: “Nói vậy là võ công của Vân thúc còn cao hơn cả ta, cho nên lần trước mới có thể đem theo một tên mù võ công như ngươi an toàn đến gặp chúng ta?” Đương nhiên, cũng bởi vì lần trước cả Như Phong lẫn Dục Tuyên đều không nghĩ sẽ làm khó Vân Thiên Trạch cho nên Vân Thiên Trạch mới dễ dàng rời đi như vậy.

“Chính là vậy a,” Vân Thiên Trạch niết niết mũi Như Phong, cười nói, “Ngươi tốt nhất nên ở bên cạnh ta đi, ta sẽ không để cho người khác tổn hại đến tính mạng của ngươi.”

Như Phong mặt nhăn mày nhó, chụp tay hắn lại, đe dọa: “Đừng động thủ động cước.” Ba ngày này Vân Thiên Trạch ngẫu nhiên sẽ làm ra vài động tác thân mật với mình, hồi còn ở thư viện cũng có làm, nhưng lúc ấy Như Phong đối với nam nữ cũng không có phòng ngự gì nhiều, chỉ đối đãi với Vân Thiên Trạch tựa như đối đãi với huynh đệ, bằng hữu thôi, nhưng bây giờ thì khác, mình đã là người có bạn trai rồi, mà Vân Thiên Trạch hình như cũng đã hoài nghi thân phận của mình, cho nên mình cũng không muốn cùng Vân Thiên Trạch khôi phục quan hệ bạn tốt trước kia.

Nhưng mà Vân Thiên Trạch không có nghĩ như vậy, vừa thấy bộ dáng không tình nguyện của Như Phong thì vẻ mặt liền ủ rũ, sau đó chớp mắt mắt một cái, trong đầu hiện lên một chủ ý.

“Như Phong, chẳng lẽ bây giờ ngươi không thể coi Vân Thiên Trạch này như Vân Thiên Trạch hồi còn ở thư viện sao?” Hắn đau thương che ngực, một bộ bạch y chất liệu thượng đẳng, diện mạo tuyệt mỹ, bộ dáng không những không làm cho người ta cảm thấy kinh tởm ngược lại còn có vẻ đẹp của Tây Thi thương tâm ôm ngực.

Như Phong cảm thán, người đẹp làm cái gì cũng đẹp a, một đại nam nhân làm động tác như thế cũng tràn đầy mỹ cảm.

Trong miệng lại nói: “Chúng ta không có khả năng thật sự trở lại cuộc sống đơn thuần ở thư viện, thế nhưng ta cũng không có năng lực lừa mình dối người.” Đây là lần đầu tiên hai người nói đến sự tình trước kia.

Thấy sắc mặt Vân Thiên Trạch không tốt, thậm chí có khuynh hướng biến thành màu đen, Như Phong vội nói: “Vả lại, đến tên thật của ngươi ta còn không biết, quỷ mới biết Vân Thiên Trạch có phải là tên thật của ngươi hay không?”

Vân Thiên Trạch vừa nghe liền vội vàng thu lại bộ dạng mất hứng vừa rồi, cười nói: “Ta vốn tên là Hiên Viên Thiên Trạch, vừa sinh ra thì thân thể đã yếu ớt, mẫu phi nói với ta là bởi vì nhờ có ân trạch của trời cao ban cho ta mới có thể sống sót, cho nên phụ hoàng đặt tên là Thiên Trạch, mà chữ ‘Vân’ là họ của mẫu phi ta, cho nên ngươi vẫn có thể gọi ta là Vân Thiên Trạch.”

Như Phong “Oh” một tiếng, cuối cùng cũng hiểu rồi, thấy bộ dáng Vân Thiên Trạch không có ý định nói rõ ràng hơn, Như Phong cũng không dám hỏi hắn tại sao chạy tới Tử La quốc nằm vùng.

Vân Thiên Trạch thấy Như Phong lâm vào trầm tư thì có chút mất hứng, nói: “Ta đều đã nói rồi, vậy ngươi rốt cuộc có muốn nói cho ta biết ngươi đến cùng là nam hay nữ hay không?”

Như Phong phục hồi tinh thần lại, hừ một tiếng, xoay đầu nhìn nơi khác, âm thanh lạnh lùng nói: “Nguyên lai ngươi vẫn còn hoài nghi thân phận của ta, người nghĩ kĩ đi, nếu như ta thật sự là một nữ hài tử thì ta có thể thượng chiến trường sao? Gia gia của ta là ai, có thể bị ta lừa lừa gạt gạt nhiều năm như vậy sao? Người ta là bởi vì chậm phát dục nên mới không có trái cổ. Ngươi nghi cái gì mà nghi?” Vừa nói vừa sờ sờ cái cổ được phủ dưới lớp quần áo, quần áo mấy ngày nay đều là mình cố ý chọn, hòng che đậy cổ họng, nhưng giờ vốn là mùa hè, ngược lại khiến cho Như Phong nóng muốn chết.

Vân Thiên Trạch ánh mắt thâm trầm nhìn Như Phong, kỳ thật mình có thể gọi quân y đến tra, nhưng vạn nhất Như Phong thật sự là nữ nhi, tuy nói hắn là nguyên soái địch quốc, sau khi thân phận bại lộ sẽ đem lại rất nhiều lợi ích ình, nhưng mình đối với hắn…Ôi, sợ rằng chính mình còn muốn đem cái miệng của tên quân y phong bế lại, còn muốn thân phận Như Phong không bị tiết lộ ra ngoài, miễn đưa tới họa sát thân. [bởi vì trước giờ VTT vẫn nghĩ NP là nam, cho nên trong lời độc thoại mới gọi NP là ‘hắn’]

Thôi thôi, dù sao là nam hay nữ thì mình cũng không cần biết, bây giờ cần gì gay gắt tranh cãi đây, thời gian còn nhiều, nếu hắn thật sự là nữ nhi thì cũng không giấu diếm được bao lâu nữa đâu, không bằng bây giờ cùng hắn bồi dưỡng cảm tình tốt thì hơn. [ca à, ‘thời gian dài’ chỉ còn lại mấy canh giờ thôi]

Nghĩ vậy, Vân Thiên Trạch liện mỉm cười, nói: “Tốt lắm tốt lắm, ta chỉ hỏi vậy thôi chứ ngươi là nam hay nữ đều không sao hết, đến đến, thừa dịp bây giờ còn rãnh rỗi ngươi cùng ta đánh cờ đi.”

Như Phong vừa nghe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, nói: “Được rồi, lâu rồi không đánh cờ, chúng ta đến đánh một bàn đi, bất quá ngươi nhớ phải nhường ta nha.”

“Đương nhiên là phải nhường cho ngươi, dù sao ta cũng là sư phụ ngươi, chừa cho ngươi mấy phần thể diện là điều cần thiết, nếu như ngươi thua quá thảm, chẳng phải sư phụ ta cũng rất mất mặt sao?”Vân Thiên Trạch cười nói, tự mình lấy bàn cờ ra.

Như Phong nhất thời nhanh miệng nói: “Ta mới không có tệ như vậy, sau này Mộc Vấn Trần dạy cho ta rồi.”

Lời này vừa ra, gương mặt Vân Thiên Trạch liền đông cứng lại, hắn nhìn Như Phong chằm chằm, trong mắt ẩn hiện tâm tình không cách nào nắm bắt, ánh mắt lóe lên những tia u ám giống như sự âm u khi mưa gió kéo về. Bàn tay cầm bàn cờ lúc này nổi cả gân xanh, những ngón tay thon dài trắng nõn siết chặc đến trắng bệch.

Như Phong quan sát hắn một chút rồi cúi đầu nói: “Chúng ta còn chơi cờ nữa không nha?” Khi mình ở cùng Vân Thiên Trạch thì ba chữ Mộc Vấn Trần tựa hồ là cấm kị, mỗi lần nhắc tới tên của hắn, Vân Thiên Trạch luôn luôn tức giận.

Mà mình vừa lúc sống dưới mái hiên nhà người ta, cho nên cũng không tiện nói ra.

Vân Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời liền đặt bàn cờ xuống, nói: “Đến đây đi.”

Như Phong nghe hắn nói, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà tiếp theo, minh bị hắn giết đến không còn một mảnh, thế cờ quân đen giống như sắc mặt ám trầm của người nào đó.

Liên tiếp vài bàn, Như Phong ngay cả lực trở tay còn không có, lại nhìn gương mặt còn đang hờn dỗi của Vân Thiên Trạch, mình cũng không vui vẻ gì đâu nha, vén vạt áo lên, lớn tiếng nói: “Ta không chơi nữa, không chơi nữa, một chút ý nghĩa cũng không có.”

Vừa nói vừa đi tới bàn trà, cầm lấy một chùm nho nhỏ bỏ vào miệng, nước nho chảy ra, Như Phong thế nhưng lại không thèm để ý, ánh mắt lia ra ngoài cửa hàm chứa nỗi chờ mong. Vấn Trần có lẽ đang ở bên ngoài chăng?

Vân Thiên Trạch nhìn thấy bộ dáng vô tâm vô phế của nàng, trong cơn giận dữ liền quét hết toàn bộ quân cờ bàn cờ gì gì đó xuống đất, sau khi đập hết đồ vẫn thấy Như Phong không nhút nhích chút nào, trong lòng càng giận hơn, “rầm” một cái, những đồ vật khác bên cạnh cũng chịu chung số phận.

Như Phong vẫn không động đậy, ăn xong chùm này thì ăn tiếp chùm khác.

Hai tên binh lính ngoài cửa sau khi nghe được tiếng động thì nhìn nhau một lúc, sau đó một người lập tức cất bước chạy đi, không lâu sau thì Vân thúc tới, đứng ở cửa một hồi, lúc này mới cất giọng nói: “Điện hạ, ta có thể vào trong không?”

Bên trong cánh cửa, lúc này Vân Thiên Trạch vừa đang giơ cao bình hoa định đập, sau khi nghe được tiếng hắn mới bình tĩnh lại, lại nhìn thấy Như Phong ra vẻ không thấy không nghe không biết thì lửa giận trong lòng càng cao, bình hoa trong tay như muốn rơi xuống, nhưng sau đó suy nghĩ vừa chuyển, tâm tình của hắn rất nhanh liền hồi phục, cao giọng nói: “Vân thúc, vào đi.”

Vân thúc vừa vào liền nhìn thấy chủ tử nhà mình như không có chuyện gì xảy ra mà nằm nghiêng trên giường đọc sách, mà Úy Trì Như Phong vẫn là cầm một dĩa nho, bộ dáng chuẩn bị bóp nát chúng, đôi mắt trừng trừng nhìn chủ tử, mặt đỏ bừng. Lại nhìn trên mặt đất, một mảnh bừa bộn, ngay cả bình hoa bên cạnh cũng nghiêng nghiêng xiêu vẹo sắp rơi xuống đất, trông bộ dáng Như Phong căm tức nhìn Vân Thiên Trạch, tâm lý có chút suy tính.

Vì vậy hắn lạnh giọng nói: “Úy Trì Như Phong, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi bây giờ là tù binh của chúng ta, không phải là nguyên soái cao cao tại thượng, những ngày tốt lành bây giờ của ngươi đều là do chủ tử ban cho, cho nên cho dù ngươi không có tự giác của một phạm nhân, cũng mời ngươi có tự giác của khách nhân!” Ngữ khí trầm thấp, không nặng không nhẹ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Như gió vốn không để vào mắt, nhưng lại nghĩ tới đây đúng địa bàn của đối phương, không thể làm gì khác hơn là cười cười, sắc mặt bình thường, nói: “Thật ngại quá, ta chỉ đang đùa giỡn với hắn thôi, ai ngờ lại vô ý làm tăng áp lực cho hắn, hơn nữa ta cũng rất cảm kích những chuyện Thiên Trạch làm vì ta, cho nên muốn đừa giỡn với hắn mấy câu, ha ha, như vậy cũng có thể giảm căng thẳng trong lòng đúng không?”Lời nói ra có chút điên đảo thị phi, trên mặt đầy ý cười.

Lúc này Vân Thiên Trạch mới buông quyển sách xuống, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vân thúc, yên tâm, ta không có việc gì.” Nói xong khẽ mỉm cười.

Vân thúc sửng sốt, rất ít khi nhìn thấy nụ cười của chủ tử, lại nhìn qua Úy Trì Như Phong nãy giờ vẫn nhìn mình, nhân tiện gật đầu một cái, không nói thêm gì, đi ra ngoài gọi người đến dọn dẹp đồ đạc.

Sau khi những người khác đi hết, Vân Thiên Trạch trào phúng nói: “Vẫn như trước kia, bản lãnh mở to mắt nói dối vẫn lợi hại như vậy.”

Như Phong hung hăng giậm chân, liếc hắn một cái. Đáng chết, tên kia vừa rồi lại dám đánh lén mình?! Nghĩ đến đây, Như Phong vội vàng lén lau môi một cái.

Thật sự là đáng ghét quá, cư nhiên lại dùng chiêu này, địa phương quỷ quái này mình ở không nổi nữa, vễn là rời khỏi càng sớm càng tốt. Như Phong âm thầm thề.

Kế tiếp, mặc kệ Vân Thiên Trạch nói thế nào, Như Phong cũng chỉ dùng lễ thường đối đãi hắn. Vân Thiên Trạch biết Như Phong còn đang tức giận nên cũng không để bụng.

Còn Như Phong thì một lòng chờ đợi đến canh ba nửa đêm.

/166

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status