Chương 31- Đêm khuya đón xe gặp linh hồn mới.
Buổi tối, chỉ có thể đón taxi về nhà.
Ngay cả gần trường đại học, cũng không có taxi chạy vào đêm khuya.
Cũng có vài sinh viên gần đó.
Phần mềm đón taxi có thể đón được xe, nhưng có thể mất một lúc.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen đến, chậm rãi dừng lại bên cạnh Sơ Điều, Sơ Điều tay cầm điện thoại di động dừng lại, một khuôn mặt trung niên tốt bụng trong xe ló ra: "Cô bé, đi đâu, hôm nay chú sẽ đi cuốc cuối cùng, lấy cháu rẻ một chút."
Sơ Điều nhìn vào điện thoại: "Thôi bỏ đi, tôi đi khá xa.”
Người lái xe nhiệt tình: "Không thành vấn đề, cháu đi tới đâu?”
Sơ Điều: "Số 188 Đại lộ Lưu Sơn, vùng ngoại ô phía Tây."
Con số này có phải rất hên không?
Nhưng nơi đó đã từng đi kèm với những tin đồn ma quỷ lộng hành, cộng với đêm khuya này, trông rất ghê rợn.
Người lái xe dường như cũng có nghe qua, có chút bất ngờ, nhưng chú ấy mỉm cười và nói, "Đúng là hơi xa, nhưng không xa nhà chú, chung đường, chú sẽ chở cháu về, 150, cháu thấy sao? Nếu cháu không yên tâm, có thể xem thông tin đăng ký phần mềm của chú, cháu có thể gọi cho chú thông qua phần mềm taxi."
Chú ấy giơ điện thoại di động lên, Sơ Điều không nhìn, kéo cửa xe trực tiếp vào xe, "OK, 150, đi thôi."
Phần mềm taxi cần hơn 200, có thể tưởng tượng hành trình này bao xa.
Lúc đó đã gần 12 giờ đêm.
Lúc Sơ Điều lên xe, ánh đèn ở rìa thị trấn đại học phản chiếu khuôn mặt lờ mờ của người lái xe, khóe miệng dường như có một vòng cung cười, hơi ảm đạm.
Đèn trong thành phố vẫn sáng, người lái xe thỉnh thoảng không có gì làm, nói chuyện đôi ba câu, Sơ Điều nhìn vào điện thoại, lòng không bình tĩnh: "Sư phụ, tôi không thích trò chuyện, chú có thể yên lặng lái xe được không?”
Người lái xe buồn bã liếc nhìn Sơ Điều qua gương chiếu hậu, Sơ Điều nhìn vào điện thoại suốt, căn bản không nhìn chú ấy.
Phải mất gần nửa giờ để bắt đầu rời khỏi thành phố, gần vùng ngoại ô phía tây, đường xá càng hẻo lánh, càng ít người và các tòa nhà dọc đường.
Ngay sau đó, ngay cả điện thoại di động Sơ Điều cũng bắt đầu mất tín hiệu.
Sơ Điều lắc điện thoại: "Hừ, bực mình, vốn đã rất ồn ào rồi, điện thoại di động lại mất tín hiệu vào lúc này, không phải là đang hành hạ tôi sao?”
Câu nói của cô làm cho mí mắt của tài xế nhảy lên, nhếch môi, cười nói: "Cô bé, chú không nói gì hết, tiếng ồn ở đâu ra?"
Sơ Điều không có đeo tai nghe, điện thoại di động của cô về cơ bản không có âm thanh, vậy những từ ồn ào đó đến từ đâu?
Sơ Điều nhìn lên người tài xế, mỉm cười với nụ cười hồn nhiên ngây thơ: "Từ lúc tôi lên xe, đã nói chuyện với tiểu thư bên cạnh chú, từ đầu tới cuối không ngừng, chú sao không ồn ào cho được?”
Người lái xe:"……"! ! !
Chú ất chợt đạp phanh, nhìn Sơ Điều với một nụ cười lạnh lùng: "Đừng làm tôi sợ, cô bé, ở đây chỉ có hai chúng ta, tiểu thư ở đâu ra?”
Kết quả là Sơ Điều liếc nhìn ghế kế bên người lái, như thể thực sự đang nhìn ai đó, mỉm cười: "Chú không quen tiểu thư mặc quần OL này sao?"
Người lái xe:"……"
Ngồi kế bên người lái, một tinh linh trắng tinh khiết đóng băng.
Đột nhiên, cô ấy phấn khích: "Cô có thể nhìn thấy tôi, trời ơi, cô thấy được tôi!!!?”
Bởi vì cô ấy là một linh hồn, chỉ có thể thấy rằng cô ấy mặc quần OL và áo sơ mi, khi còn sống chắc là thành phần tri thức.
Cô ấy chỉ mới Bảo Bảo một đường, còn nữa lúc Sơ Điều muốn lên xe thì cô ấy điên cuồng kêu Sơ Điều không nên lên xe, nhưng cô ấy là linh hồn, căn bản không kêu được.
Cô ấy không ngờ, Sơ Điều lại có thể nghe được tiếng của cô ấy!
/1098
|