Đường Tuyết mang theo một bụng ngột ngạt trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa, phát tiết mà đem túi đập mạnh lên bàn. Khí lực lớn, túi va chạm trên mặy bàn, phát ra một tiếng vang trầm.
Nghiêng phía trên trên giường có người trở mình một cái đứng lên, cả kinh kêu lên: Làm sao vậy, động đất sao?
Đường Tuyết giật nảy mình, Đúng đúng đúng không đánh thức cậu dậy nổi... Mộng Phi, làm sao cậu đã sớm trở về rồi? Tôi còn tưởng ký túc xá không có người.
Giường phòng ngủ bọn họ đều là tổ hợp giường học sinh chuyên dụng, phía dưới là bàn đọc sách, phía trên là giường chiếu, giường chiếu độ cao đại khái vừa đỉnh đầu Đường Tuyết, Hạ Mộng Hoan thân thể nho nhỏ một con, nằm trong giường chiếu, xác thực không dễ bị người phát giác. Đường Tuyết cảm giác cái hình thể này của Mộng Phi, lúc lên cấp ba đại khái có thể không áp lực mà trốn thể dục buổi sáng.
Tôi ở nhà đợi nhàm chán. Đại vương này, tôi mang thức ăn cho các cậu, chờ tôi lấy cho cậu. Hạ Mộng Hoan nói bò xuống giường.
Đường Tuyết nói, Tôi cũng mang theo.
Hai người ngay tại giường trao đổi mỹ thực. Diệp Liễu Oanh kéo lấy hành lý tiến đến.
Thế là hai người mỹ thực lại biến thành ba người.
Diệp Liễu Oanh một bên ăn, một bên đặc biệt không hiểu mà nhìn xem hai người khác: Tôi ăn tết tăng hai cân! Hai người các cậu làm sao không có béo vậy?
Đường Tuyết nói, Chúng tôi chỉ có ăn tết ăn thịt truyền thống.
Diệp Liễu Oanh cầm một mảnh thịt heo nướng, Nói cẩn thận nói cẩn thận, cậu nên giữ lại chút quan tâm nhân đạo với bạn cùng phòng chứ.
Đường Tuyết nói, Các cậu biết không..
Diệp Liễu Oanh cùng Hạ Mộng Hoan đều dừng lại động tác ăn, tò mò nhìn Đường Tuyết.
Đường Tuyết biểu lộ mang theo một chút khí tức thần bí, dáng vẻ mặt mũi tràn đầy bát quái, nhỏ giọng nói ra: Lê Ngữ Băng cậu ta đột nhiên có nhiều thật nhiều fan hâm mộ! Có chút fan hâm mộ rõ ràng không phải trường học chúng ta! Nói xong, chờ phản ứng của hai người nghe.
Hai người nghe kia phản ứng rất bình thản, trên nét mặt không có một tia gợn sóng, yên lặng nhìn Đường Tuyết.
Đường Tuyết cảm giác tựa như cái pháo lép, có chút xấu hổ, quét hạ chóp mũi nói ra: Các cậu không cảm thấy hiếu kỳ sao?...
Diệp Liễu Oanh nói: Chúng tôi tương đối hiếu kỳ là, cậu vậy mà không biết chuyện này? Hiện tại tôi đã tin cậu cùng Lê Ngữ Băng thật không có gì.
Đường Tuyết sững sờ, mắt nhìn Hạ Mộng Hoan, Hạ Mộng Hoan cũng cũng cảm thấy lạ nói: Đại vương cậu thật không biết sao? Cậu cũng không nhìn bát quái? Cậu không có cùng tôi trò chuyện chuyện này tôi còn tưởng rằng là bởi vì thẹn thùng đó.
Cậu cũng biết, tôi không có thời gian... Cái gì bát quái, nói nghe một chút?
Hạ Mộng Hoan giảng đơn giản một chút.
Thật sự nói đến, chuyện này ngược dòng thời gian tìm hiểu đến năm trước khi thi đấu khúc côn cầu. Lê Ngữ Băng bọn họ thành tích cũng không tệ lắm, sau khi về nước tiếp nhận các loại tạp chí thể dục có lượng phát hành lớn, chụp không ít ảnh chụp. Lê Ngữ Băng là đội viên chủ lực, tại trên sàn thi đấu biểu hiện chói sáng, cho nên tạp chí cho trọng điểm chiếu cố, có người đặc tả có người chuyên thăm hỏi. Tạp chí muốn mở rộng vận động côn cầu, nào biết được tạp chí phát hành về sau, có nữ độc giả đem tất tần tật thông tin của Lê Ngữ Băng phóng tới trên mạng. Cái tên này khuôn mặt anh tuấn, khí chất bá đạo, dáng người chuẩn, tổ hợp lại quả thực là cực phẩm nhân gian, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Tạp chí đối với cái này đặc biệt vui mừng, lại thả một đợt ảnh chụp Lê Ngữ Băng, nhưng chưa có được công khai ảnh chụp.
Đường Tuyết sau khi nghe xong, rất không thể nào hiểu được, Cái này cũng được? Chỉ dựa vào mặt?
Diệp Liễu Oanh nói: Cũng không phải đơn thuần dựa vào mặt, Lê Ngữ Băng là thực sự có bản lãnh.
Đường Tuyết suy nghĩ một chút, Tôi vài ngày trước có nhìn thấy thông tin bát quái của Lê Ngữ Băng nói công chúng kêu gọi xóa bỏ, có phải có quan hệ với chuyện này hay không? Tôi hỏi qua Lê Ngữ Băng, Lê Ngữ Băng nói cậu ta cũng không biết.
Diệp Liễu Oanh gật đầu: Đúng, tin tức ở các trạm thông tin có bản quyền riêng, trong trường học bát quái một chút liền tốt, bị người bên ngoài biết, khả năng mang đến phiền phức cho nên Lê Ngữ Băng, cho nên trạm trưởng liền tắt hết mọi bình luận, a đúng rồi, diễn đàn cũng xóa không ít thiếp mời, bằng không khẳng định hôm nay cậu bị thịt đè chết.
Đường Tuyết nghe xong líu lưỡi, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi. Lê Ngữ Băng đột nhiên biến thành tiểu thần tượng, phong quang vô hạn, bị nhiều học muội theo đuổi như vậy, còn cùng các học muội hi hi ha ha...
Đại vương? Đại vương? Hạ Mộng Hoan gọi cô
Đường Tuyết lấy lại tinh thần, Hả?
Cậu đối với Lê Ngữ Băng...
Lúc này, chuông điện thoại di động Đường Tuyết đột nhiên vang lên, Hạ Mộng Hoan đành phải im ngay, đợi cô nghe.
Điện thoại là Lê Ngữ Băng gọi tới.
Đường Tuyết nhìn thấy tên người gọi, híp mắt phủi một chút khóe miệng, nhận, Alo?
Alo. Làm sao không đợi tôi?
Đường Tuyết cứng rắn trả lời: Tôi tại sao phải đợi cậu, cậu là hoàng thượng sao?
Lê Ngữ Băng cảm thấy rất ngờ vực: Cậu sao vậy?
Tôi không sao, tôi đặc biệt tốt, không tốn sức ngài nhớ nhung.
Ban đêm cùng nhau ăn cơm.
Ăn cái gì ăn, cậu hôm qua không phải đã ăn rồi sao, hôm nay lại ăn, cậu là heo sao?
...
...
Đường Tuyết cúp điện thoại Lê Ngữ Băng, thu hồi điện thoại, phát hiện Diệp Liễu Oanh ngơ ngác nhìn mình
Sao vậy? Đường Tuyết hỏi.
Đường Tuyết, cậu mới vừa rồi là nói chuyện với Lê Ngữ Băng?
Đúng.
Nếu fan hâm mộ của cậu ta biết, sẽ truy sát cậu
Sợ cái bóng, Đường Tuyết khoát tay áo, lại cảm thấy không phục, Tức chết tôi rồi, dựa vào cái gì Lê Ngữ Băng có thể có fan hâm mộ, tôi cũng muốn fan hâm mộ!
Đừng vội đừng vội, tôi lập tức đi siêu thị mua cho cậu.
... Đường Tuyết một trận nghẹn lời, cà lăm nửa ngày, nói, Cậu..cậu, điêu dân!
Diệp Liễu Oanh ôm bụng hết sức vui mừng, Tôi đều là học theo cậu.
Hạ Mộng Hoan trấn an Đường Tuyết: Đại vương không vội, tôi hiện tại sẽ xây cho cậu một nhóm fan hâm mộ. Nói, lập tức lấy điện thoại di động ra khởi xướng một cái group chat Wechat nhóm tên:Nhóm fan hâm mộ Đường Tuyết 1
Đám thành viên đầu tiên của nhóm fan hâm mộ tổng cộng có 5 người. Những người khác là đám bạn cùng phòng của cô cùng Liêu Chấn Vũ.
Đường Tuyết cảm giác cái này làm rất tốt, thế là sửa lại cái tên nhóm gia đình trên Wechat thành: Nhóm fan hâm mộ Đường Tuyết 2
Cho nên từ giờ trở đi, cô đã có được hai cái nhóm fan hâm mộ cực lớn .
Đường hiệu trưởng nhìn thấy nhóm gia đình bị đổi cái kia tên, chấn kinh với trình độ vô sỉ của nữ nhi mình, ông cùng lão bà lải nhải, Bà nói xem, nó làm sao da mặt dày như vậy, nó là đến cùng theo ai đây?
Mẹ Đường vui lên: Nó là con gái của ông, ông nói theo ai?
Tôi cũng không có vô sỉ như vậy.
A, vậy là ai hồi đó theo sát vách lão nương?
... Lão bà cùng nữ nhi đều khi dễ ông, ông thật ủy khuất.
——
Ban đêm Đường Tuyết đi tây khu huấn luyện quán tập hợp, hôm nay trở lại trường, không huấn luyện, chủ yếu là họp.
Học kỳ này công việc trọng điểm của đội trượt tốc độ là thi đấu tranh giải trượt tốc độ sinh viên cả nước.
Thành tích lần tranh tài này trực tiếp móc nối với tiền trợ cấp của các em, Chử huấn luyện viên thẳng thắn giảng dạy, Đương nhiên, cũng móc nối với tiền thưởng của ta.
Một phen đem tất cả đều nói đùa.
Đường Tuyết nhấc tay, Báo cáo huấn luyện viên.
Ừm, Đường Tuyết, em có lời gì muốn nói?
Huấn luyện viên, lần tranh tài này chúng ta có nhiệm vụ sao? Tỉ như được bao nhiêu cúp?
Chử huấn luyện viên cười, Em trước tiên chưa nghĩ đến được bao nhiêu cúp.
Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Trương Duyệt Vi tại bên cạnh cô, nhỏ giọng nói ra: Xin cậu khoác lác cũng phải có giới hạn, cậu cho rằng sinh viên thi đấu tranh giải chơi giống như đằng liệng cốc đó sao?
Cũng xin cậu đừng dùng loại giọng điệu này cùng nói chuyện với đối tượng thầm mến của cậu đi.
Tôi - thao... Trương Duyệt Vi một cái nhịn không được, trực tiếp phát nổ nói tục.
Kỳ thật Đường Tuyết biết Trương Duyệt Vi cũng không có thầm mến mình —— cô ăn tết có gửi qua lời chúc tới Trương Duyệt Vi, Trương Duyệt Vi đều không có trả lời.
Ừm, càng là biết không có gì, liền càng có thể tâm không khúc mắc mà nói giỡn.
Trương Duyệt Vi bị Đường Tuyết lôi đến mắt trợn trắng, Chử huấn luyện viên nói với Đường Tuyết: Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ bàn tới mục tiêu còn quá sớm, chúng ta cứ tập luyện, đợi ngày mai làm khảo thí, trước hết để cho ta xem các em qua năm nay bước lui bao nhiêu đi.
Họp xong, Đường Tuyết đem Trương Duyệt Vi kéo vào bầy fan hâm mộ của mình.
Trương Duyệt Vi cũng chính là một cái tay run không thấy rõ, liền ấn tiếp nhận, chờ lúc phản ứng lại, phát hiện nhóm nói chuyện phiếm có ghi Nhóm fan hâm mộ Đường Tuyết 1 , làm cô tức giận đến quá sức.
Cậu da mặt có thể dày như vậy sao! Trương Duyệt Vi lui nhóm, nói.
Có thể chứ, cậu muốn thử một chút sao?
Lăn...
Hai người một bên ồn ào một bên đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, Đường Tuyết thấy được Lê Ngữ Băng.
Cậu hôm nay quần áo thể thao là màu xanh đậm, chộp lấy túi đứng ở phía trạm, tư thế bình thản không có gì lạ, hết lần này tới lần khác lộ ra soái khốc vô cùng, cũng không biết cậu là thế nào làm được. Đây thật là một hạng tuyệt đỉnh thiên phú, Đường Tuyết đặc biệt muốn cho cậu một giải thưởng lớn cùng cái huân chương.
Lê Ngữ Băng nhìn chằm chằm dòng người trong quán huấn luyện đi ra phía ngoài, khi thấy Đường Tuyết ánh mắt liền khóa chặt ở trên người cô.
Đường Tuyết bị cậu nhìn chăm chú lên, rất không có tiền đồ, nhịp tim lại tăng nhanh. Cô đón ánh mắt của Lê Ngữ Băng đi về hướng cậu, một bước, hai bước, để chứng minh chính mình không khẩn trương, cô ngửa mặt lên, cố gắng cùng cậu đối mặt.
Lúc Đường Tuyết đứng ở trước mặt Lê Ngữ Băng, cậu buông thõng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cậu nhìn vào con mắt kia tựa như thông qua nó có thể nhìn vào đáy lòng cô. Ánh mắt của cậu thanh tịnh trong suốt như thế, giống một mặt kính chiếu yêu, chiếu lên cô không chỗ che thân.
Đường Tuyết một trận chột dạ, nghiêng đi mặt không nhìn cậu tiếp.
Lê Ngữ Băng lại đột nhiên cười. Nhẹ nhàng một tiếng cười, có chút hiểu rõ, lại có chút đắc ý.
Đường Tuyết bị tiếng cười kia làm cho một mặt khô nóng.
Nghiêng phía trên trên giường có người trở mình một cái đứng lên, cả kinh kêu lên: Làm sao vậy, động đất sao?
Đường Tuyết giật nảy mình, Đúng đúng đúng không đánh thức cậu dậy nổi... Mộng Phi, làm sao cậu đã sớm trở về rồi? Tôi còn tưởng ký túc xá không có người.
Giường phòng ngủ bọn họ đều là tổ hợp giường học sinh chuyên dụng, phía dưới là bàn đọc sách, phía trên là giường chiếu, giường chiếu độ cao đại khái vừa đỉnh đầu Đường Tuyết, Hạ Mộng Hoan thân thể nho nhỏ một con, nằm trong giường chiếu, xác thực không dễ bị người phát giác. Đường Tuyết cảm giác cái hình thể này của Mộng Phi, lúc lên cấp ba đại khái có thể không áp lực mà trốn thể dục buổi sáng.
Tôi ở nhà đợi nhàm chán. Đại vương này, tôi mang thức ăn cho các cậu, chờ tôi lấy cho cậu. Hạ Mộng Hoan nói bò xuống giường.
Đường Tuyết nói, Tôi cũng mang theo.
Hai người ngay tại giường trao đổi mỹ thực. Diệp Liễu Oanh kéo lấy hành lý tiến đến.
Thế là hai người mỹ thực lại biến thành ba người.
Diệp Liễu Oanh một bên ăn, một bên đặc biệt không hiểu mà nhìn xem hai người khác: Tôi ăn tết tăng hai cân! Hai người các cậu làm sao không có béo vậy?
Đường Tuyết nói, Chúng tôi chỉ có ăn tết ăn thịt truyền thống.
Diệp Liễu Oanh cầm một mảnh thịt heo nướng, Nói cẩn thận nói cẩn thận, cậu nên giữ lại chút quan tâm nhân đạo với bạn cùng phòng chứ.
Đường Tuyết nói, Các cậu biết không..
Diệp Liễu Oanh cùng Hạ Mộng Hoan đều dừng lại động tác ăn, tò mò nhìn Đường Tuyết.
Đường Tuyết biểu lộ mang theo một chút khí tức thần bí, dáng vẻ mặt mũi tràn đầy bát quái, nhỏ giọng nói ra: Lê Ngữ Băng cậu ta đột nhiên có nhiều thật nhiều fan hâm mộ! Có chút fan hâm mộ rõ ràng không phải trường học chúng ta! Nói xong, chờ phản ứng của hai người nghe.
Hai người nghe kia phản ứng rất bình thản, trên nét mặt không có một tia gợn sóng, yên lặng nhìn Đường Tuyết.
Đường Tuyết cảm giác tựa như cái pháo lép, có chút xấu hổ, quét hạ chóp mũi nói ra: Các cậu không cảm thấy hiếu kỳ sao?...
Diệp Liễu Oanh nói: Chúng tôi tương đối hiếu kỳ là, cậu vậy mà không biết chuyện này? Hiện tại tôi đã tin cậu cùng Lê Ngữ Băng thật không có gì.
Đường Tuyết sững sờ, mắt nhìn Hạ Mộng Hoan, Hạ Mộng Hoan cũng cũng cảm thấy lạ nói: Đại vương cậu thật không biết sao? Cậu cũng không nhìn bát quái? Cậu không có cùng tôi trò chuyện chuyện này tôi còn tưởng rằng là bởi vì thẹn thùng đó.
Cậu cũng biết, tôi không có thời gian... Cái gì bát quái, nói nghe một chút?
Hạ Mộng Hoan giảng đơn giản một chút.
Thật sự nói đến, chuyện này ngược dòng thời gian tìm hiểu đến năm trước khi thi đấu khúc côn cầu. Lê Ngữ Băng bọn họ thành tích cũng không tệ lắm, sau khi về nước tiếp nhận các loại tạp chí thể dục có lượng phát hành lớn, chụp không ít ảnh chụp. Lê Ngữ Băng là đội viên chủ lực, tại trên sàn thi đấu biểu hiện chói sáng, cho nên tạp chí cho trọng điểm chiếu cố, có người đặc tả có người chuyên thăm hỏi. Tạp chí muốn mở rộng vận động côn cầu, nào biết được tạp chí phát hành về sau, có nữ độc giả đem tất tần tật thông tin của Lê Ngữ Băng phóng tới trên mạng. Cái tên này khuôn mặt anh tuấn, khí chất bá đạo, dáng người chuẩn, tổ hợp lại quả thực là cực phẩm nhân gian, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Tạp chí đối với cái này đặc biệt vui mừng, lại thả một đợt ảnh chụp Lê Ngữ Băng, nhưng chưa có được công khai ảnh chụp.
Đường Tuyết sau khi nghe xong, rất không thể nào hiểu được, Cái này cũng được? Chỉ dựa vào mặt?
Diệp Liễu Oanh nói: Cũng không phải đơn thuần dựa vào mặt, Lê Ngữ Băng là thực sự có bản lãnh.
Đường Tuyết suy nghĩ một chút, Tôi vài ngày trước có nhìn thấy thông tin bát quái của Lê Ngữ Băng nói công chúng kêu gọi xóa bỏ, có phải có quan hệ với chuyện này hay không? Tôi hỏi qua Lê Ngữ Băng, Lê Ngữ Băng nói cậu ta cũng không biết.
Diệp Liễu Oanh gật đầu: Đúng, tin tức ở các trạm thông tin có bản quyền riêng, trong trường học bát quái một chút liền tốt, bị người bên ngoài biết, khả năng mang đến phiền phức cho nên Lê Ngữ Băng, cho nên trạm trưởng liền tắt hết mọi bình luận, a đúng rồi, diễn đàn cũng xóa không ít thiếp mời, bằng không khẳng định hôm nay cậu bị thịt đè chết.
Đường Tuyết nghe xong líu lưỡi, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi. Lê Ngữ Băng đột nhiên biến thành tiểu thần tượng, phong quang vô hạn, bị nhiều học muội theo đuổi như vậy, còn cùng các học muội hi hi ha ha...
Đại vương? Đại vương? Hạ Mộng Hoan gọi cô
Đường Tuyết lấy lại tinh thần, Hả?
Cậu đối với Lê Ngữ Băng...
Lúc này, chuông điện thoại di động Đường Tuyết đột nhiên vang lên, Hạ Mộng Hoan đành phải im ngay, đợi cô nghe.
Điện thoại là Lê Ngữ Băng gọi tới.
Đường Tuyết nhìn thấy tên người gọi, híp mắt phủi một chút khóe miệng, nhận, Alo?
Alo. Làm sao không đợi tôi?
Đường Tuyết cứng rắn trả lời: Tôi tại sao phải đợi cậu, cậu là hoàng thượng sao?
Lê Ngữ Băng cảm thấy rất ngờ vực: Cậu sao vậy?
Tôi không sao, tôi đặc biệt tốt, không tốn sức ngài nhớ nhung.
Ban đêm cùng nhau ăn cơm.
Ăn cái gì ăn, cậu hôm qua không phải đã ăn rồi sao, hôm nay lại ăn, cậu là heo sao?
...
...
Đường Tuyết cúp điện thoại Lê Ngữ Băng, thu hồi điện thoại, phát hiện Diệp Liễu Oanh ngơ ngác nhìn mình
Sao vậy? Đường Tuyết hỏi.
Đường Tuyết, cậu mới vừa rồi là nói chuyện với Lê Ngữ Băng?
Đúng.
Nếu fan hâm mộ của cậu ta biết, sẽ truy sát cậu
Sợ cái bóng, Đường Tuyết khoát tay áo, lại cảm thấy không phục, Tức chết tôi rồi, dựa vào cái gì Lê Ngữ Băng có thể có fan hâm mộ, tôi cũng muốn fan hâm mộ!
Đừng vội đừng vội, tôi lập tức đi siêu thị mua cho cậu.
... Đường Tuyết một trận nghẹn lời, cà lăm nửa ngày, nói, Cậu..cậu, điêu dân!
Diệp Liễu Oanh ôm bụng hết sức vui mừng, Tôi đều là học theo cậu.
Hạ Mộng Hoan trấn an Đường Tuyết: Đại vương không vội, tôi hiện tại sẽ xây cho cậu một nhóm fan hâm mộ. Nói, lập tức lấy điện thoại di động ra khởi xướng một cái group chat Wechat nhóm tên:Nhóm fan hâm mộ Đường Tuyết 1
Đám thành viên đầu tiên của nhóm fan hâm mộ tổng cộng có 5 người. Những người khác là đám bạn cùng phòng của cô cùng Liêu Chấn Vũ.
Đường Tuyết cảm giác cái này làm rất tốt, thế là sửa lại cái tên nhóm gia đình trên Wechat thành: Nhóm fan hâm mộ Đường Tuyết 2
Cho nên từ giờ trở đi, cô đã có được hai cái nhóm fan hâm mộ cực lớn .
Đường hiệu trưởng nhìn thấy nhóm gia đình bị đổi cái kia tên, chấn kinh với trình độ vô sỉ của nữ nhi mình, ông cùng lão bà lải nhải, Bà nói xem, nó làm sao da mặt dày như vậy, nó là đến cùng theo ai đây?
Mẹ Đường vui lên: Nó là con gái của ông, ông nói theo ai?
Tôi cũng không có vô sỉ như vậy.
A, vậy là ai hồi đó theo sát vách lão nương?
... Lão bà cùng nữ nhi đều khi dễ ông, ông thật ủy khuất.
——
Ban đêm Đường Tuyết đi tây khu huấn luyện quán tập hợp, hôm nay trở lại trường, không huấn luyện, chủ yếu là họp.
Học kỳ này công việc trọng điểm của đội trượt tốc độ là thi đấu tranh giải trượt tốc độ sinh viên cả nước.
Thành tích lần tranh tài này trực tiếp móc nối với tiền trợ cấp của các em, Chử huấn luyện viên thẳng thắn giảng dạy, Đương nhiên, cũng móc nối với tiền thưởng của ta.
Một phen đem tất cả đều nói đùa.
Đường Tuyết nhấc tay, Báo cáo huấn luyện viên.
Ừm, Đường Tuyết, em có lời gì muốn nói?
Huấn luyện viên, lần tranh tài này chúng ta có nhiệm vụ sao? Tỉ như được bao nhiêu cúp?
Chử huấn luyện viên cười, Em trước tiên chưa nghĩ đến được bao nhiêu cúp.
Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Trương Duyệt Vi tại bên cạnh cô, nhỏ giọng nói ra: Xin cậu khoác lác cũng phải có giới hạn, cậu cho rằng sinh viên thi đấu tranh giải chơi giống như đằng liệng cốc đó sao?
Cũng xin cậu đừng dùng loại giọng điệu này cùng nói chuyện với đối tượng thầm mến của cậu đi.
Tôi - thao... Trương Duyệt Vi một cái nhịn không được, trực tiếp phát nổ nói tục.
Kỳ thật Đường Tuyết biết Trương Duyệt Vi cũng không có thầm mến mình —— cô ăn tết có gửi qua lời chúc tới Trương Duyệt Vi, Trương Duyệt Vi đều không có trả lời.
Ừm, càng là biết không có gì, liền càng có thể tâm không khúc mắc mà nói giỡn.
Trương Duyệt Vi bị Đường Tuyết lôi đến mắt trợn trắng, Chử huấn luyện viên nói với Đường Tuyết: Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ bàn tới mục tiêu còn quá sớm, chúng ta cứ tập luyện, đợi ngày mai làm khảo thí, trước hết để cho ta xem các em qua năm nay bước lui bao nhiêu đi.
Họp xong, Đường Tuyết đem Trương Duyệt Vi kéo vào bầy fan hâm mộ của mình.
Trương Duyệt Vi cũng chính là một cái tay run không thấy rõ, liền ấn tiếp nhận, chờ lúc phản ứng lại, phát hiện nhóm nói chuyện phiếm có ghi Nhóm fan hâm mộ Đường Tuyết 1 , làm cô tức giận đến quá sức.
Cậu da mặt có thể dày như vậy sao! Trương Duyệt Vi lui nhóm, nói.
Có thể chứ, cậu muốn thử một chút sao?
Lăn...
Hai người một bên ồn ào một bên đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, Đường Tuyết thấy được Lê Ngữ Băng.
Cậu hôm nay quần áo thể thao là màu xanh đậm, chộp lấy túi đứng ở phía trạm, tư thế bình thản không có gì lạ, hết lần này tới lần khác lộ ra soái khốc vô cùng, cũng không biết cậu là thế nào làm được. Đây thật là một hạng tuyệt đỉnh thiên phú, Đường Tuyết đặc biệt muốn cho cậu một giải thưởng lớn cùng cái huân chương.
Lê Ngữ Băng nhìn chằm chằm dòng người trong quán huấn luyện đi ra phía ngoài, khi thấy Đường Tuyết ánh mắt liền khóa chặt ở trên người cô.
Đường Tuyết bị cậu nhìn chăm chú lên, rất không có tiền đồ, nhịp tim lại tăng nhanh. Cô đón ánh mắt của Lê Ngữ Băng đi về hướng cậu, một bước, hai bước, để chứng minh chính mình không khẩn trương, cô ngửa mặt lên, cố gắng cùng cậu đối mặt.
Lúc Đường Tuyết đứng ở trước mặt Lê Ngữ Băng, cậu buông thõng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cậu nhìn vào con mắt kia tựa như thông qua nó có thể nhìn vào đáy lòng cô. Ánh mắt của cậu thanh tịnh trong suốt như thế, giống một mặt kính chiếu yêu, chiếu lên cô không chỗ che thân.
Đường Tuyết một trận chột dạ, nghiêng đi mặt không nhìn cậu tiếp.
Lê Ngữ Băng lại đột nhiên cười. Nhẹ nhàng một tiếng cười, có chút hiểu rõ, lại có chút đắc ý.
Đường Tuyết bị tiếng cười kia làm cho một mặt khô nóng.
/114
|