Đội bóng của Lê Ngữ Băng bọn họ tập hợp là vì sắp đến thi đấu tranh giải khúc côn cầu Trung Quốc. Thân là câu lạc bộ dự trữ nhân tài Kiêu Long, nam tử đội khúc côn cầu Lâm đại lập thành một đội ngũ hoàn chỉnh xuất chinh lần tranh tài này.
Lần này Lâm thành được chọn làm nơi diễn ra thi đấu.
Ngày Đường Tuyết trở lại trường đúng lúc là trận đầu khúc côn cầu Lâm đại.
Cô vốn định đặt trước vé trên mạng, kết quả thời điểm sớm năm ngày xem xét, phiếu liền đã bán xong... Bán xong...?
Khúc côn cầu không phải vận động tiểu chúng sao, lúc nào quý hiếm như thế rồi? Tiểu tổ thi đấu mà thôi, vẫn là tổ B, trực tiếp bán sạch? Là ta quá lạc hậu sao?
Đường Tuyết có chút hoài nghi cuộc sống này..
Cô còn đang cầm di động ngây người, Lê Ngữ Băng liền tựa như tâm linh tương thông, gửi tới cho cô một tấm phiếu điện tử.
Đường Tuyết nhắn cho cậu một chuỗi dấu ba chấm.
Lê Ngữ Băng cũng nhắn lại cô một chuỗi dấu ba chấm.
Đường Tuyết cảm giác cái bầu không khí nói chuyện phiếm này không tốt, thế là gửi cho Lê Ngữ Băng một hình ảnh cái tiểu manh ám chỉ cố lên. Bộ biểu tình bao này là Hạ Mộng Hoan dạy cô trước đây.
Lê Ngữ Băng nhận được hình ảnh xong, gửi cho cô chuỗi càng dài dấu ba chấm.
Đường Tuyết: Thế nào?
Lê Ngữ Băng: Cậu đáng yêu như vậy, có chút không thích ứng.
Mặc dù biết cậu nói đùa, nhưng là, Đường Tuyết vẫn là không có tiền đồ mà đỏ mặt. Bưng lấy điện thoại nhìn hàng chữ, lặng lẽ ôm lấy khóe miệng.
Đường ba ba bưng cốc cẩu kỷ trà đi ngang qua, nhìn thấy Đường Tuyết đỏ mặt nhìn chằm chằm điện thoại, tức giận hừ một tiếng.
——
Ngày trở lại trường, cô một thân phong trần trở lại ký túc xá buông xuống đồ vật, lại như ngựa không dừng vó chạy tới nhà trượt băng.
Đến nhà trượt băng, nhìn thấy toàn trường người xem, cô rốt cục tin tưởng, những cái phiếu kia xác thực đều bị người sống mua đi, mà không phải chính thức làm hunger marketing.(*)
(*): Trong Marketing học, sách lược marketing này được gọi là Marketing bỏ đói (Hunger Marketing), chỉ việc người cung cấp sản phẩm đưa ra dự kiến về sản phẩm mới khiến người tiêu dùng nảy sinh cảm giác chờ đợi, trông ngóng; đồng thời kiểm soát nghiêm ngặt thông tin liên quan tới sản phẩm mới trên thị trường nhằm tăng cường cảm giác chờ đợi của người tiêu dùng; sau khi sản phẩm ra mắt lại cố tình hạ thấp sản lượng để đạt được mục đích điều tiết khống chế quan hệ cung cầu, tạo ra hiện tượng giả cung không đủ cầu nhằm duy trì mức giá và tỉ suất lợi nhuận khá cao.
Về phần tại sao sẽ có nhiều người mua vé như vậy, đáp án rất nhanh liền công bố.
—— Lúc Lê Ngữ Băng ra sân, toàn trường đột nhiên bộc phát ra reo hò cùng tiếng vỗ tay, một nháy mắt toàn bộ trận quán lâm vào cuồng nhiệt, hai bên trái phải Đường Tuyết đều là tiếng thét của các học muội, cô cảm giác chính mình rất nhanh sẽ ù tai.
Đường Tuyết một mặt Tôi là ai tôi ở đâu tôi muốn làm gì chấn kinh cùng mê mang, ngơ ngác nhìn Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng hơi vểnh mặt lên, đối mặt với phương hướng của cô, đây là lần đối mặt đầu tiên của hai người trong những ngày qua. Trên trận quá nhiều người, Đường Tuyết cảm giác cậu hẳn là không thấy được mình
Nhưng cậu lại đối phương hướng của cô phất phất tay.
Học muội hai bên Đường Tuyết lại bắt đầu kích động, làm Đường Tuyết dọa đến quá sức, ngồi đàng hoàng tử tế không dám loạn động, tư thế ngồi đặc biệt ngoan ngoãn.
Ngay trong bầu không khí vừa nóng liệt lại quỷ dị này, tranh tài bắt đầu.
Trận đấu này, đối thủ Lê Ngữ Băng bọn họ là đội khúc côn cầu thành phố Z. Nhìn ra được trình độ của hai bên không khác biệt lắm, nhưng phong cách có khác biệt. Cầu thủ đội khúc côn cầu thành phố Z tuổi tác lớn hơn một chút, phong cách vững vàng, Lâm đại tương đối mà nói có chút oai phong, bộc lộ mũi nhọn, hùng hổ dọa người, nhưng cùng lúc lỗ thủng cùng sai lầm cũng không ít.
Đội Lâm đại phát cầu, học muội bên người Đường Tuyết liền vỗ tay; Lê Ngữ Băng dẫn bóng, thì vừa vỗ tay vừa reo hò; nếu như là đội khúc côn cầu thành phố Z dẫn bóng, thì một trận trầm mặc. Nguyên tắc tính rất mạnh.
Nhưng Đường Tuyết cảm giác Lê Ngữ Băng có mấy cái chuyền bóng làm được rất tốt, các học muội khả năng không nhìn ra. Trong mắt cô, phong cách của đội thành phố Z kia rất tốt, tiết tấu một mực nắm giữ trong tay. Đội Lâm đại thoạt nhìn thế công tấn mãnh nhưng kỳ thật tiết tấu có chút loạn.
Lê Ngữ Băng hiện tại cần phải làm là đem tiết tấu kéo về trong tay của phe mình.
Cậu là đang muốn nếm thử chưởng khống chế tiết tấu.
Đường Tuyết lúc ý thức được điểm này, lòng kính trọng trong nội tâm giống như nước sông cuồn cuộn.
...
Trận đấu này, Lâm đại cuối cùng dẫn trước một phần thắng hiểm, xem như một cái khởi đầu tốt đẹp.
Tranh tài kết thúc, Đường Tuyết ra trận quán, lúc đầu muốn đi tây khu nhìn xem, lại không ngờ tới bên ngoài nhà trượt băng tụ tập không ít người, hơn phân nửa là các học muội, Đường Tuyết một trận kỳ quái, tranh tài đều kết thúc rồi, đám người này làm sao còn không chịu rời đi?
Cô trốn ở đằng sau một gốc cây nhỏ đằng xa, ở chỗ bí mật quan sát, nghĩ thầm ta ngược lại muốn xem xem các người đang làm gì đó.
Một lát sau, Lê Ngữ Băng ra.
Lê Ngữ Băng sau khi đi ra liền đi về phía các học muội, mục tiêu quá rõ ràng. Vừa nhìn thấy thân ảnh của cậu, các học muội tập thể reo hò, coi cậu là quốc vương chen chúc ở giữa.
A...
Đường Tuyết tức giận tới mức cắn răng, dùng sức một cái, không cẩn thận giật xuống một cái nhánh cây nhỏ.
Thật xin lỗi thật xin lỗi... Đường Tuyết sờ lên vết thương của cây nhỏ, cảm giác hết sức xin lỗi.
Lại nhìn Lê Ngữ Băng bên kia, móc bút ra một cái một cái ký tên cho các học muội, nhìn nghiệp vụ hết sức thuần thục.
Đường Tuyết cũng nói không rõ ràng chính mình đang giận cái gì, lặng lẽ meo meo đi qua, đứng phía ngoài đoàn người vây quanh, ôm cánh tay trừng Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng ký xong tên, vừa nhấc con ngươi mắt liền bắt gặp cô.
Đã lâu không gặp cậu, lúc bốn mắt nhìn nhau, Đường Tuyết mặc dù đang tức giận, vẫn là cảm giác được tim mình đập nhanh hơn.
Trong mắt Lê Ngữ Băng mang theo ý cười không dễ mà nhận ra, gửi cho cô cái ánh mắt, con ngươi lòng vòng phía tây khu, ý là để cô đi tây khu chờ mình.
Đường Tuyết nhìn hướng cậu liếc mắt, sau đó quay người hồi túc xá.
Lần này Lâm thành được chọn làm nơi diễn ra thi đấu.
Ngày Đường Tuyết trở lại trường đúng lúc là trận đầu khúc côn cầu Lâm đại.
Cô vốn định đặt trước vé trên mạng, kết quả thời điểm sớm năm ngày xem xét, phiếu liền đã bán xong... Bán xong...?
Khúc côn cầu không phải vận động tiểu chúng sao, lúc nào quý hiếm như thế rồi? Tiểu tổ thi đấu mà thôi, vẫn là tổ B, trực tiếp bán sạch? Là ta quá lạc hậu sao?
Đường Tuyết có chút hoài nghi cuộc sống này..
Cô còn đang cầm di động ngây người, Lê Ngữ Băng liền tựa như tâm linh tương thông, gửi tới cho cô một tấm phiếu điện tử.
Đường Tuyết nhắn cho cậu một chuỗi dấu ba chấm.
Lê Ngữ Băng cũng nhắn lại cô một chuỗi dấu ba chấm.
Đường Tuyết cảm giác cái bầu không khí nói chuyện phiếm này không tốt, thế là gửi cho Lê Ngữ Băng một hình ảnh cái tiểu manh ám chỉ cố lên. Bộ biểu tình bao này là Hạ Mộng Hoan dạy cô trước đây.
Lê Ngữ Băng nhận được hình ảnh xong, gửi cho cô chuỗi càng dài dấu ba chấm.
Đường Tuyết: Thế nào?
Lê Ngữ Băng: Cậu đáng yêu như vậy, có chút không thích ứng.
Mặc dù biết cậu nói đùa, nhưng là, Đường Tuyết vẫn là không có tiền đồ mà đỏ mặt. Bưng lấy điện thoại nhìn hàng chữ, lặng lẽ ôm lấy khóe miệng.
Đường ba ba bưng cốc cẩu kỷ trà đi ngang qua, nhìn thấy Đường Tuyết đỏ mặt nhìn chằm chằm điện thoại, tức giận hừ một tiếng.
——
Ngày trở lại trường, cô một thân phong trần trở lại ký túc xá buông xuống đồ vật, lại như ngựa không dừng vó chạy tới nhà trượt băng.
Đến nhà trượt băng, nhìn thấy toàn trường người xem, cô rốt cục tin tưởng, những cái phiếu kia xác thực đều bị người sống mua đi, mà không phải chính thức làm hunger marketing.(*)
(*): Trong Marketing học, sách lược marketing này được gọi là Marketing bỏ đói (Hunger Marketing), chỉ việc người cung cấp sản phẩm đưa ra dự kiến về sản phẩm mới khiến người tiêu dùng nảy sinh cảm giác chờ đợi, trông ngóng; đồng thời kiểm soát nghiêm ngặt thông tin liên quan tới sản phẩm mới trên thị trường nhằm tăng cường cảm giác chờ đợi của người tiêu dùng; sau khi sản phẩm ra mắt lại cố tình hạ thấp sản lượng để đạt được mục đích điều tiết khống chế quan hệ cung cầu, tạo ra hiện tượng giả cung không đủ cầu nhằm duy trì mức giá và tỉ suất lợi nhuận khá cao.
Về phần tại sao sẽ có nhiều người mua vé như vậy, đáp án rất nhanh liền công bố.
—— Lúc Lê Ngữ Băng ra sân, toàn trường đột nhiên bộc phát ra reo hò cùng tiếng vỗ tay, một nháy mắt toàn bộ trận quán lâm vào cuồng nhiệt, hai bên trái phải Đường Tuyết đều là tiếng thét của các học muội, cô cảm giác chính mình rất nhanh sẽ ù tai.
Đường Tuyết một mặt Tôi là ai tôi ở đâu tôi muốn làm gì chấn kinh cùng mê mang, ngơ ngác nhìn Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng hơi vểnh mặt lên, đối mặt với phương hướng của cô, đây là lần đối mặt đầu tiên của hai người trong những ngày qua. Trên trận quá nhiều người, Đường Tuyết cảm giác cậu hẳn là không thấy được mình
Nhưng cậu lại đối phương hướng của cô phất phất tay.
Học muội hai bên Đường Tuyết lại bắt đầu kích động, làm Đường Tuyết dọa đến quá sức, ngồi đàng hoàng tử tế không dám loạn động, tư thế ngồi đặc biệt ngoan ngoãn.
Ngay trong bầu không khí vừa nóng liệt lại quỷ dị này, tranh tài bắt đầu.
Trận đấu này, đối thủ Lê Ngữ Băng bọn họ là đội khúc côn cầu thành phố Z. Nhìn ra được trình độ của hai bên không khác biệt lắm, nhưng phong cách có khác biệt. Cầu thủ đội khúc côn cầu thành phố Z tuổi tác lớn hơn một chút, phong cách vững vàng, Lâm đại tương đối mà nói có chút oai phong, bộc lộ mũi nhọn, hùng hổ dọa người, nhưng cùng lúc lỗ thủng cùng sai lầm cũng không ít.
Đội Lâm đại phát cầu, học muội bên người Đường Tuyết liền vỗ tay; Lê Ngữ Băng dẫn bóng, thì vừa vỗ tay vừa reo hò; nếu như là đội khúc côn cầu thành phố Z dẫn bóng, thì một trận trầm mặc. Nguyên tắc tính rất mạnh.
Nhưng Đường Tuyết cảm giác Lê Ngữ Băng có mấy cái chuyền bóng làm được rất tốt, các học muội khả năng không nhìn ra. Trong mắt cô, phong cách của đội thành phố Z kia rất tốt, tiết tấu một mực nắm giữ trong tay. Đội Lâm đại thoạt nhìn thế công tấn mãnh nhưng kỳ thật tiết tấu có chút loạn.
Lê Ngữ Băng hiện tại cần phải làm là đem tiết tấu kéo về trong tay của phe mình.
Cậu là đang muốn nếm thử chưởng khống chế tiết tấu.
Đường Tuyết lúc ý thức được điểm này, lòng kính trọng trong nội tâm giống như nước sông cuồn cuộn.
...
Trận đấu này, Lâm đại cuối cùng dẫn trước một phần thắng hiểm, xem như một cái khởi đầu tốt đẹp.
Tranh tài kết thúc, Đường Tuyết ra trận quán, lúc đầu muốn đi tây khu nhìn xem, lại không ngờ tới bên ngoài nhà trượt băng tụ tập không ít người, hơn phân nửa là các học muội, Đường Tuyết một trận kỳ quái, tranh tài đều kết thúc rồi, đám người này làm sao còn không chịu rời đi?
Cô trốn ở đằng sau một gốc cây nhỏ đằng xa, ở chỗ bí mật quan sát, nghĩ thầm ta ngược lại muốn xem xem các người đang làm gì đó.
Một lát sau, Lê Ngữ Băng ra.
Lê Ngữ Băng sau khi đi ra liền đi về phía các học muội, mục tiêu quá rõ ràng. Vừa nhìn thấy thân ảnh của cậu, các học muội tập thể reo hò, coi cậu là quốc vương chen chúc ở giữa.
A...
Đường Tuyết tức giận tới mức cắn răng, dùng sức một cái, không cẩn thận giật xuống một cái nhánh cây nhỏ.
Thật xin lỗi thật xin lỗi... Đường Tuyết sờ lên vết thương của cây nhỏ, cảm giác hết sức xin lỗi.
Lại nhìn Lê Ngữ Băng bên kia, móc bút ra một cái một cái ký tên cho các học muội, nhìn nghiệp vụ hết sức thuần thục.
Đường Tuyết cũng nói không rõ ràng chính mình đang giận cái gì, lặng lẽ meo meo đi qua, đứng phía ngoài đoàn người vây quanh, ôm cánh tay trừng Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng ký xong tên, vừa nhấc con ngươi mắt liền bắt gặp cô.
Đã lâu không gặp cậu, lúc bốn mắt nhìn nhau, Đường Tuyết mặc dù đang tức giận, vẫn là cảm giác được tim mình đập nhanh hơn.
Trong mắt Lê Ngữ Băng mang theo ý cười không dễ mà nhận ra, gửi cho cô cái ánh mắt, con ngươi lòng vòng phía tây khu, ý là để cô đi tây khu chờ mình.
Đường Tuyết nhìn hướng cậu liếc mắt, sau đó quay người hồi túc xá.
/114
|