Nghe giọng điệu mỉa mai của nàng, hắn nhíu mày, cúi đầu, nhắm ngay đôi môi đỏ mạng đang nói những lời nghi ngờ hắn mà hôn xuống. Nàng mở to mắt ngặc nhiên đến ngây nguời.
Hắn nhân lúc nàng ngạc nhiên mà hé miệng, luỡi dài khoẻ liền luồn vào, quấn lấy luỡi nhỏ của nàng. Nàng tránh không đuợc đành mặc hắn dây dưa. Cho đến khi hai nguời đều không thể thở duợc nữa mới chịu buông ra. Hai mắt nàng mê man có chút vô định. Hắn cuời tà, ngón tay cái khẽ miết qua đôi môi bị hắn hôn đến hơi sung lên. Nàng tỉnh táo lại, ngoảnh mặt đi tránh tay hắn đang mân mê trên môi nàng.
“Ta không tin nguơi.” – NÀng lạnh lùng nói.
“Vì sao? Ta truớc giờ vốn chưa từng thân cận với bất cứ nữ nhân nào khác ngoài nàng, vì sao lại không tin ta?”
“Nguời vốn là Hoàng Thuợng, lục cung vốn không thể để không. Nếu ta không cho nguơi lập phi, không phải là sẽ bị thiên hạ coi là oán phụ sao?” – Nàng bĩu môi nói.
Hắn bật cuời một tiếng, lại hôn trụ đôi môi nàng.
“Ta là Hoàng thuợng, chỉ cần ta ra lệnh, ai dám cãi lại?!”
“Nếu nguơi hối hận thì sao?”
“Ta sẽ không hối hận. Ta thề.”
Nàng nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn vào mắt hắn như dò xét xem hắn có nói thật hay không. Đôi mắt hắn rất chân thành, vô cùng chân thành. Đã chắc chắn, nàng gợi lên một nụ cuời nhẹ, vuơn lên, hôn lên môi hắn một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt mặt nuớc.
“Mộ Dung Phong nguơi đã hứa, không đuợc phép thất hứa, một đời một kiếp chỉ đuợc phép có mình ta là thê tử.” – Nàng bá đạo nói.
Hắn trả lời lại nàng bằng một nụ hôn sâu. Hôn xong, nàng đẩy hắn ra muốn trở về Nhạc gia thì hắn nói muốn nàng ở lại. Nàng liếc hắn một cái, cuơng quyết gạt tay hắn ra rồi phi thân rời đi.
(Nhạc gia)
“Lục tiểu thư! Lục tiểu thư! Nguy rồi! Mai lão thái gia tìm đến làm loạn ngoài đại sảnh đòi gặp tiểu thư.” – Một a hoàn hớt hải chạy vào, đúng lúc Nhạc Tĩnh đang luyện công, làm nàng suýt giết chết a hoàn kia.
Nhạc Tĩnh vội thu công, vỗ vỗ vai trấn an a hoàn kia, rồi đi ra đại sảnh.
Ngoài đại sảnh, Mai lão thái gia dẫn theo một đám gia đinh đến, nhưng hơn phân nữa số gia đinh đã bị Đại thúc Nhạc Huy cùng nhi tử của y – Đại thiếu gia Nhạc Minh, đánh bay mà thổ huyết.
“Mai lão thái gia, chúng ta nói rồi, ở đây không có đứa cháu nào của bà hết.” – Nhạc lão thái gia uy nghiêm nnói.
Mãi lão thái gia nhíu mày, bây giờ ai cũng biết Nhạc Tĩnh là hoàng hậu, đối với Mai gia mà nói, đó là cơ hội để lật đổ Nhạc gia, là cơ hội để Tả tuớng phủ phát triển tiền tài, cho nên bà không thể để mất đứa cháu này đuợc. Mai lão thái gia chợt thấy Nhạc Phong đứng trong đám nguời kia, bèn tiến lên định kéo tay làm thân, bà biết đứa cháu trai này chính là nguời quan trọng nhất của Nhạc Tĩnh. Nhưng bà chưa kịp vuơn tay ra thì một thanh kiếm đã chĩa về phía bà, và nguời cầm kiếm lại là đứa trẻ mà bà đang định kéo tay. Bà già kinh hãi nhìn đứa trẻ mới 10 tuổi mà lại có sát khí kinh nguời truớc mặt.
“Tìm bổn tiêu thư sao?!” – Một tiếng nói trong trẻo trào phúng vang lên.
Mai lão thái gia quay lại nhìn người vừa đến. Nhạc Tĩnh một thân bạch y, xinh đẹp như thiên tiên, từ từ đi đến.
“Tĩnh nhi, coi như truớc kia là tổ mẫu sai, con trở về Mai gia đi, nha. Nói gì thì nói nhưng đó cũng là nhà của con.”
“Nhà?! Bà nói thật nực cười. Từ khi bà đuổi ta ra khỏi đó, nơi đó cùng ta đã không còn một chút quan hệ rồi. Bây giờ bà đến đây, cơ bản chỉ là vì ta giờ đã là hoàng hậu mà thôi, ta nói đúng không?!” – Nhạc Tĩnh cuời lạnh nói.
“Ngươi… thật quá hỗn láo.” – Mai lão thái gia chỉ thẳng mặt nàng hét lên.
Nhưng ngay sau đó là một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên. Mai lão thái gia ôm lấy ngón tay vừa chỉ Nhạc Tĩnh của mình mà quỳ trên mặt đất đau đớn. Nhạc Phong đứng truớc bà ta, trên guơng mặt lạnh lùng vẫn còn vuơng lại vài vệt máu.
“Bà quá to gan rồi.”
Nhạc Tĩnh cuời cuời lau đi vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ mình rồi ra hiệu cho hắn. Nhạc Phong ngoan ngoãn đi vào trong lấy một quyển sách đi ra. Là quyển gia phả của Mai gia.
“Lão bà, bà nhìn xem, xem có tên của ta cùng tiểu Phong không?”
Mai lão thái gia nhịn đau nhìn vào quyển gia phả. Quả nhiên, không thấy tên của Nhạc Tĩnh cùng Nhạc Phong.
Nhạc Tĩnh cuời lạnh, bảo gia đinh Mai gia đưa bà ta về. Mai lão thái gia đờ đẫn, mặc cho bọn chúng đỡ về Mai gia.
Nhạc Tĩnh chưa kịp ngồi một chút đã có nguời nói Thái hậu mời nàng vào cung. Nàng nhíu mày, cũng theo thái giám kia vào cung.
Nhạc Tĩnh vừa buớc vào cung Thái hậu, chưa kịp vấn an đã đuợc tiếp đón bởi một giọng vưòi vô cùng sảng khoái.
“Ha ha ha, nhà đầu, tiếp chiêu.”
Nàng chỉ kịp nhìn thấy một mũi kiếm huớng đến, nàng vội xoay người tránh né. Tránh đuợc một kích, nàng bèn rút nhuyễn kiếm giấu trong đai lưng ra nghênh tiếp. Thái hậu một thân y phục vô cùng thoải mái, trên môi là nụ cuời thích thú, tay ra tay tất tất đều là sát chiêu, nhưng Nhạc Tĩnh lại vô cùng bình thản mà hoá giải nhưng lại không tấn công. Cho đến khi Thái hậu đã cảm thấy quá nhàm chán khi nàng không tấn công, bà bèn thu công.
“Không đánh, không đánh nữa.” – Thái hậu chán nản vung tay. – “Đánh với nha đầu không có y tấn công nhà ngươi thật chán.”
“Ngài là truởng bối, vãn bối sao có thể tấn công đuợc.” – Nhạc Tĩnh cuời dịu dàng nói.
Thái hậu vốn là ngưòi giang hồ, trong một lần đi săn đã gặp tiên hoàng, xong liền bị bắt cóc về cung làm hoàng hậu, đuợc độc sủng hậu cung dù hoàng thuợng có kha khá phi tử, cho nên tính tình bà rất thoải mái. Nghe nói nhỉ tử tìm đuợc nữ nhân trong lòng bèn nổi lên hứng thú, vì vậy mà gọi nàng vào cung thử nàng một chút. Không phụ sự kì vọng của bà, nàng vừa xinh đẹp lại rất lợi hại, có khả năng trợ giúp con trai bà.
“Nha đầu, mau đến ngồi với lão nhân gia ta.” – Bà vẫy tay gọi Nhạc Tĩnh lại gần. – “Mắt nhìn nguời của tiểu tử kia không tệ.”
Nhạc Tĩnh chỉ biết cuời khổ, mặc cho vị Thái hậu đại nhân soi mói từ trên xuống duới. khi nàng đang nghĩ cách thoát khỏi “móng vuốt” của Thái hậu, thì cả nguời bị một lực kéo khỏi tay Thái hậu, rơi vào vòng tay ấm ấp.
Mộ Dung Phong nghe mẫu hậu đại nhân gọi bảo bối nhà mình đến bèn đi đến cung Thái hậu. Vừa đến đã thấy mẫu hậu đại nhân đang nắm tai bảo bối soi từ trên xuống duới, hắn bèn lao đến ôm bảo bối vào lòng, trừng mắt nhìn mẫu hậu.
“Tiểu tư nguơi đang làm cái gì thế hả?! Trả Tĩnh nha đầu cho ta.” – Thái hậu nhíu mày quat.
“Mẫu hậu đại nhân, đây là bảo bối của con, sao lại trả cho ngài đuợc chứ?!” – Mộ Dung Phong nhíu mày cãi lại.
“Tiểu tử, nguơi…. Tĩnh nha đầu, đến đây với mẫu hậu a.” – Bà quay sang dụ dỗ Nhạc Tĩnh.
“Nàng không đuợc qua đó.” – Hắn siết chặt tay, ôm chặt nàng vào lòng.
Cuộc chiến giành nguời đã bùng nổ.
Hắn nhân lúc nàng ngạc nhiên mà hé miệng, luỡi dài khoẻ liền luồn vào, quấn lấy luỡi nhỏ của nàng. Nàng tránh không đuợc đành mặc hắn dây dưa. Cho đến khi hai nguời đều không thể thở duợc nữa mới chịu buông ra. Hai mắt nàng mê man có chút vô định. Hắn cuời tà, ngón tay cái khẽ miết qua đôi môi bị hắn hôn đến hơi sung lên. Nàng tỉnh táo lại, ngoảnh mặt đi tránh tay hắn đang mân mê trên môi nàng.
“Ta không tin nguơi.” – NÀng lạnh lùng nói.
“Vì sao? Ta truớc giờ vốn chưa từng thân cận với bất cứ nữ nhân nào khác ngoài nàng, vì sao lại không tin ta?”
“Nguời vốn là Hoàng Thuợng, lục cung vốn không thể để không. Nếu ta không cho nguơi lập phi, không phải là sẽ bị thiên hạ coi là oán phụ sao?” – Nàng bĩu môi nói.
Hắn bật cuời một tiếng, lại hôn trụ đôi môi nàng.
“Ta là Hoàng thuợng, chỉ cần ta ra lệnh, ai dám cãi lại?!”
“Nếu nguơi hối hận thì sao?”
“Ta sẽ không hối hận. Ta thề.”
Nàng nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn vào mắt hắn như dò xét xem hắn có nói thật hay không. Đôi mắt hắn rất chân thành, vô cùng chân thành. Đã chắc chắn, nàng gợi lên một nụ cuời nhẹ, vuơn lên, hôn lên môi hắn một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt mặt nuớc.
“Mộ Dung Phong nguơi đã hứa, không đuợc phép thất hứa, một đời một kiếp chỉ đuợc phép có mình ta là thê tử.” – Nàng bá đạo nói.
Hắn trả lời lại nàng bằng một nụ hôn sâu. Hôn xong, nàng đẩy hắn ra muốn trở về Nhạc gia thì hắn nói muốn nàng ở lại. Nàng liếc hắn một cái, cuơng quyết gạt tay hắn ra rồi phi thân rời đi.
(Nhạc gia)
“Lục tiểu thư! Lục tiểu thư! Nguy rồi! Mai lão thái gia tìm đến làm loạn ngoài đại sảnh đòi gặp tiểu thư.” – Một a hoàn hớt hải chạy vào, đúng lúc Nhạc Tĩnh đang luyện công, làm nàng suýt giết chết a hoàn kia.
Nhạc Tĩnh vội thu công, vỗ vỗ vai trấn an a hoàn kia, rồi đi ra đại sảnh.
Ngoài đại sảnh, Mai lão thái gia dẫn theo một đám gia đinh đến, nhưng hơn phân nữa số gia đinh đã bị Đại thúc Nhạc Huy cùng nhi tử của y – Đại thiếu gia Nhạc Minh, đánh bay mà thổ huyết.
“Mai lão thái gia, chúng ta nói rồi, ở đây không có đứa cháu nào của bà hết.” – Nhạc lão thái gia uy nghiêm nnói.
Mãi lão thái gia nhíu mày, bây giờ ai cũng biết Nhạc Tĩnh là hoàng hậu, đối với Mai gia mà nói, đó là cơ hội để lật đổ Nhạc gia, là cơ hội để Tả tuớng phủ phát triển tiền tài, cho nên bà không thể để mất đứa cháu này đuợc. Mai lão thái gia chợt thấy Nhạc Phong đứng trong đám nguời kia, bèn tiến lên định kéo tay làm thân, bà biết đứa cháu trai này chính là nguời quan trọng nhất của Nhạc Tĩnh. Nhưng bà chưa kịp vuơn tay ra thì một thanh kiếm đã chĩa về phía bà, và nguời cầm kiếm lại là đứa trẻ mà bà đang định kéo tay. Bà già kinh hãi nhìn đứa trẻ mới 10 tuổi mà lại có sát khí kinh nguời truớc mặt.
“Tìm bổn tiêu thư sao?!” – Một tiếng nói trong trẻo trào phúng vang lên.
Mai lão thái gia quay lại nhìn người vừa đến. Nhạc Tĩnh một thân bạch y, xinh đẹp như thiên tiên, từ từ đi đến.
“Tĩnh nhi, coi như truớc kia là tổ mẫu sai, con trở về Mai gia đi, nha. Nói gì thì nói nhưng đó cũng là nhà của con.”
“Nhà?! Bà nói thật nực cười. Từ khi bà đuổi ta ra khỏi đó, nơi đó cùng ta đã không còn một chút quan hệ rồi. Bây giờ bà đến đây, cơ bản chỉ là vì ta giờ đã là hoàng hậu mà thôi, ta nói đúng không?!” – Nhạc Tĩnh cuời lạnh nói.
“Ngươi… thật quá hỗn láo.” – Mai lão thái gia chỉ thẳng mặt nàng hét lên.
Nhưng ngay sau đó là một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên. Mai lão thái gia ôm lấy ngón tay vừa chỉ Nhạc Tĩnh của mình mà quỳ trên mặt đất đau đớn. Nhạc Phong đứng truớc bà ta, trên guơng mặt lạnh lùng vẫn còn vuơng lại vài vệt máu.
“Bà quá to gan rồi.”
Nhạc Tĩnh cuời cuời lau đi vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ mình rồi ra hiệu cho hắn. Nhạc Phong ngoan ngoãn đi vào trong lấy một quyển sách đi ra. Là quyển gia phả của Mai gia.
“Lão bà, bà nhìn xem, xem có tên của ta cùng tiểu Phong không?”
Mai lão thái gia nhịn đau nhìn vào quyển gia phả. Quả nhiên, không thấy tên của Nhạc Tĩnh cùng Nhạc Phong.
Nhạc Tĩnh cuời lạnh, bảo gia đinh Mai gia đưa bà ta về. Mai lão thái gia đờ đẫn, mặc cho bọn chúng đỡ về Mai gia.
Nhạc Tĩnh chưa kịp ngồi một chút đã có nguời nói Thái hậu mời nàng vào cung. Nàng nhíu mày, cũng theo thái giám kia vào cung.
Nhạc Tĩnh vừa buớc vào cung Thái hậu, chưa kịp vấn an đã đuợc tiếp đón bởi một giọng vưòi vô cùng sảng khoái.
“Ha ha ha, nhà đầu, tiếp chiêu.”
Nàng chỉ kịp nhìn thấy một mũi kiếm huớng đến, nàng vội xoay người tránh né. Tránh đuợc một kích, nàng bèn rút nhuyễn kiếm giấu trong đai lưng ra nghênh tiếp. Thái hậu một thân y phục vô cùng thoải mái, trên môi là nụ cuời thích thú, tay ra tay tất tất đều là sát chiêu, nhưng Nhạc Tĩnh lại vô cùng bình thản mà hoá giải nhưng lại không tấn công. Cho đến khi Thái hậu đã cảm thấy quá nhàm chán khi nàng không tấn công, bà bèn thu công.
“Không đánh, không đánh nữa.” – Thái hậu chán nản vung tay. – “Đánh với nha đầu không có y tấn công nhà ngươi thật chán.”
“Ngài là truởng bối, vãn bối sao có thể tấn công đuợc.” – Nhạc Tĩnh cuời dịu dàng nói.
Thái hậu vốn là ngưòi giang hồ, trong một lần đi săn đã gặp tiên hoàng, xong liền bị bắt cóc về cung làm hoàng hậu, đuợc độc sủng hậu cung dù hoàng thuợng có kha khá phi tử, cho nên tính tình bà rất thoải mái. Nghe nói nhỉ tử tìm đuợc nữ nhân trong lòng bèn nổi lên hứng thú, vì vậy mà gọi nàng vào cung thử nàng một chút. Không phụ sự kì vọng của bà, nàng vừa xinh đẹp lại rất lợi hại, có khả năng trợ giúp con trai bà.
“Nha đầu, mau đến ngồi với lão nhân gia ta.” – Bà vẫy tay gọi Nhạc Tĩnh lại gần. – “Mắt nhìn nguời của tiểu tử kia không tệ.”
Nhạc Tĩnh chỉ biết cuời khổ, mặc cho vị Thái hậu đại nhân soi mói từ trên xuống duới. khi nàng đang nghĩ cách thoát khỏi “móng vuốt” của Thái hậu, thì cả nguời bị một lực kéo khỏi tay Thái hậu, rơi vào vòng tay ấm ấp.
Mộ Dung Phong nghe mẫu hậu đại nhân gọi bảo bối nhà mình đến bèn đi đến cung Thái hậu. Vừa đến đã thấy mẫu hậu đại nhân đang nắm tai bảo bối soi từ trên xuống duới, hắn bèn lao đến ôm bảo bối vào lòng, trừng mắt nhìn mẫu hậu.
“Tiểu tư nguơi đang làm cái gì thế hả?! Trả Tĩnh nha đầu cho ta.” – Thái hậu nhíu mày quat.
“Mẫu hậu đại nhân, đây là bảo bối của con, sao lại trả cho ngài đuợc chứ?!” – Mộ Dung Phong nhíu mày cãi lại.
“Tiểu tử, nguơi…. Tĩnh nha đầu, đến đây với mẫu hậu a.” – Bà quay sang dụ dỗ Nhạc Tĩnh.
“Nàng không đuợc qua đó.” – Hắn siết chặt tay, ôm chặt nàng vào lòng.
Cuộc chiến giành nguời đã bùng nổ.
/14
|