“Mai Nhạc Tĩnh, dân nữ tên Mai Nhạc Tĩnh.”
Tất cả mọi nguời đều vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là nguời của Mai gia. Mai Nhạc Tinh?! Đó không phải là đại tiểu thư phế vật chết đi sống lạ năm năm truớc bị đuổi ra khỏi phủ của Mai gia sao? Nghe nói vị tiểu thư này vốn ngu ngốc, nổi danh là phế vật, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Vậy mà giờ lại trở thành Nhạc Tứ tiểu thư nổi danh là tài nữ, cầm kỳ thi hoạ tinh thông, y thuật cao minh lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy?!
“Ra là Đại tiểu thư tả tuớng phủ.” – Mộ Dung Phong híp mắt lại, hứng thú nhìn nàng.
“Từ 5 năm truớc dân nữ đã không còn là nguời của Mai gia.” – Mai Nhạc Tĩnh cuời lạnh nói. – “Mai gia đã đuổi dân nữ đi, dân nữ sao có thể còn là nguời của Mai gia đuợc.”
“Làm càn.” – Tả tuớng không khỏi tức giận nói lớn.
“Làm càn?! Tả tuớng đại nhân, ngài lấy tư cách gì trách mắng ta?!”
“Nguơi… nguơi…”
Mai Nhạc Tĩnh cuời lạnh. Mắt nàng lạnh lùng, vô cảm đến tận đáy mắt.
“Tại yến hội ngỳa hôm nay, duới sự chứng kiến của hoàng thuợng, ta, sẽ từ bỏ chữ ‘Mai’ trong tên ta, cũng như từ bỏ thân phận Mai Đại tiểu thư” – Nàng nhàn nhạt nói, như nói một câu ăn cơm vậy. – “Và đệ đệ ta, Mai Nhạc Phong cũng sẽ từ bỏ họ ‘Mai’. ”
Mai lão thái gia cùng Tả tuớng chấn động. Bây giờ nàng là một “miếng thịt béo”, có thể mang lại vô số lợi lộc cho Tả tuớng phủ, vậy mà nàng nói nàng từ bỏ Mai gia. Không được, y không thể để thế đuợc.
“Không đuợc.” – Tả tuớng lập tứa đứng dậy. – “Ta không cho phép.”
Tất cả mọi nguời đều quay sang nhìn y. Nguời của Nhạc gia đều vô cùng khó chịu mà nhíu mày nhìn y. Rõ ràng là y đã từng không quan tâm đến nàng, y đã từ bỏ cái quyền quyết định cuộc đời nàng.
“Tả tuớng, ngài nghĩ ngài là ai?!” – Mai Nhạc Phong Cất lên âm thanh non nớt mà lạnh lùng chất vấn tả tuớng.
“Ta là phụ thân của tỷ đệ các nguơi”
“Phụ thân?! Tả tuớng đại nhân cao quý, địa vị ấy, ngài đã không còn tư cách ngồi lên từ khi ngài vứt tỷ đệ chúng ta vào cái tiểu viện rách nát ấy.” – Nhạc Tĩnh cuời khẩy nói, trong đáy mắt không khỏi loé lên tia khinh bỉ.
Tả tuớng tái mặt, không sai, y quả thật đã không còn tư cách ấy. Y suy sụp ngồi xuống, nhưng Mai lão thái gia sao thể bỏ qua.
“Nếu đã không còn vô dụng nữa thì trở về Mai gia, khôi phục danh phận cùng địa vị.” – Lão thái bà bà hùng hồn nói.
“Danh phận? Địa vị? Ha ha ha, Mai Lão bà, bà nghĩ bổn tiểu thư thèm cái địa vị và danh phận đó sao? Địa vị, danh phận Tứ tiểu thư Nhạc gia cũng đã hơn hẳn cái địa vị Đại tiểu thư Tả tuớng rồi.” – Nàng nói như nghe đuợc truyện cuời dân gian vậy.
Không ai phủ nhận. Quả thực Nhạc gia có địa vị hơn hẳn Mai gia. Hơn nữa tỷ đệ Lục tiểu thư-Thất thiếu gia này nổi tiếng là bảo bối đuợc toàn bộ Nhạc gia nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều lên tận trời cao. Có thể nói hai tỷ đệ này muốn gì đuợc nấy, Nhạc gia hận không thể đem trăng sao trên trời hái xuống cho hai nguời. Cho nên đối với họ, cái địa vị thiếu gia tiểu thư gì đó ở Mai gia chả là cái cọng lông gì cả.
Mai lão thái gia cứng đờ nguời, không ngờ nha đầu ngày nào còn co rúm nguời mỗi khi bà liếc đến, giờ lại miệng luỡi lợi hại vô cùng. Bà nghiến răng, trừng mắt nhìn Nhạc Tĩnh. Nàng chỉ cuời lạnh, không chút sợ sệt nhìn thẳng vào đôi mắt đang trợn trừng trừng lên. Nàng không phải “Mai Nhạc Tĩnh” nhu nhuợc kia, nàng là Nhạc Tĩnh, nguời sẽ khiến Mai gia thân bại danh liệt.
“Từ giờ trở đi, Nhạc gia cùng Mai gia, sẽ không đội trời chung, cắt đứt quan hệ.” – Nhạc lão thái gia chống gậy đứng lên, tuyên bố thẳng thừng, làm Mai lão thái gia sửng sốt.
Mai gia cùng tả tướng phủ đứng vững cũng là nhờ có hậu thuẩn là Nhạc gia, giờ Nhạc gia cùng Mai gia không đội trời chung thì Mai gia không nghi ngờ gì sẽ nhanh chóng rơi xuống vực.
“Nhạc lão thái gia, bà đang đùa đúng không, thật không vui chút nào đâu.” – Mai lão thái gia cuời cuời có chút guợng gạo nói.
“Đùa? Nguơi nghĩ ta đùa sao?” – Nhạc lão thái gia cuời lạnh. – “từ khi nữ nhi của ta qua đời, chất nữ, chất tử của ta bị tống vào một xó thì chúng ta đã không còn là nguời một nhà nữa rồi.”
Mai lão thái gia nụ cuời cứng dờ trên môi, mặt mày tái mét.
Mộ Dung Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng thẳng kia. Khí chất thanh cao, lạnh lùng không chịu khuất phục bất cứ ai, hắn thích.
Nhạc Tĩnh cảm nhận duợc cái nhìn của hắn, bèn quay lại, chống lại cái nhìn mang ính chiếm hữu kia. Nàng nhíu mày khó chịu, trong lòng có linh cảm bất an.
(1 tuần sau)
Linh cảm của Nhạc Tĩnh quả thực không hề sai, Mộ Dung Phong đã đưa lễ vật cầu hôn cùng Thánh chỉ đến cửa rồi. Nhạc Tĩnh cầm thánh chỉ trên tay, kiềm chế không kích động mà xé rách nó. Nguời của Nhạc gia vội tránh hết sang một bên vì từ nguời nàng đang toả ra một luồng sát khí ngập tràn cả Nhạc phủ, không tránh nhanh thì sẽ trở thành cái nơi trút giận của nàng.
“Tiểu Tĩnh à, muội bình tĩnh một chút.” – Nhạc Lan sau lưng toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cuời dịu dàng khuyên muội muội.
“Ta đi gặp hắn.” – Nhạc Tĩnh nóng nảy nói. – “Ta sẽ cho nổi tanh bành cái hoàng cung chết tiệt đấy của hắn.”
Mọi người cùng hít khí lạnh. Nhạc Tĩnh chế tạo một thứ đen đen, tròn tròn gọi là bom, có sức công phá rất mạnh, chỉ sợ hoàng cung sẽ không chịu hổi mấy “bé” bom mà nhanh chóng sụp đổ.
“Tĩnh Nhi à, tổ mẫu biết con không thích cùng chung một phu quân với nguời khác, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thuờng, huống chi đấy là hoàng thuợng. Mà con xem, hiện trong cung cũng không có lấy một bóng dáng nữ chủ tử, con không phải là sẽ đuợc độc sủng hậu cung sao?” – Nhạc lão thái gia lấy hết can đảm nói.
“Bây giờ không có không có nghĩ là sau này không có.”
Ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta chả biết phản bác thế nào. Ngưòi ngoài không biết chứ bọn họ sao có thể không biết, võ công của nha đầu này biến thái vô cùng, lại thêm khỏ năng ẩn nấp bậc yêu nghiệt, đối đầu với nàng chính là tìm chết a. Vậy mà giờ hoàng thuợng lại không biết gì đi ban thánh chỉ lập nàng làm Hoàng hậu, chạm vào điều tối kỵ của nàng.
“Tĩnh Tĩnh à, muội cứ từ từ rồi nói, không nên nóng giận mà…”
Nhạc Nhac chưa nói hết, ánh mắt lạnh như băng của Nhạc Tĩnh đã quết qua nguời nàng làm nàng không khỏi cảm thấy rét run. Trời hôm nay rã ràng là nắng nha, sao nàng lại cảm thấy lạnh run thế này, hic.
(đêm đến)
Nhạc Tĩnh mặc một bộ dạ hành màu đen, vận khởi khinh công đột nhập vào hoàng cung. Tiến thẳng vào Ngự Long cung của Hoàng thuợng. Lúc này, Mộ Dung Phong đã đi ngủ. Nhạc tĩnh không hề gặp chút khó khăn nào, dễ dàng vào đc tẩm phòng của hắn. Nàng nhẹ nhàng đi đến bên giuờng, nhìn hắn ngủ không chút phòng bị, khoé mội nhếch lên cuời lạnh. Nàng rút ra một chuỷ thủ, tiến lại gần hơn. Nhưng khi nàng vừa đưa chuỷ thủ lại gần cổ hắn thì cả đột nhiên bị một sức mạnh kéo xuống, cả nguời bị đè xuống giuờng. Tên nam nhân vài giây truớc vẫn còn ngủ say giờ đang đè lên nguời nàng, khuôn mặt yêu nghiệt gợi lên nét cuời tà mị.
“Tiểu bào bối, nàng đến sớm hơn ta nghĩ đấy.”
Nhạc Tĩnh vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn. Khả năng thích khách của nàng sao lại dễ bị phát hiện như vậy chứ?! Cho dù có là hắn không ngủ cũng không có khả năng phát hiện ra nàng.
Mộ Dung Phong thấy nàng ngạc nhiên thì cuời nhẹ. Sao hắn có thể nói là hắn chờ nàng từ lâu rồi?! Vốn dĩ hắn sẽ không phát hiện ra nàng nhưng trên nguời nàng có một mùi huơng mà hắn đã ghi nhớ từ hôm ở yến hội, mùi huơng trên cơ thể nàng không thể nào lẫn với những mùi huơng khác.
“Nguơi phát hiện ra ta?!”
Hắn không trả lời càng làm nàng khẳng định cùng khiếp sợ.
“Nàng hôm nay đến đây hẳn là vì thánh chỉ?!”
“Đã biết rồi thì còn không thu hồi?!”
“Ta đã ban chỉ sao có thể thu hồi dễ dàng như vậy đuợc. Hơn nữa cũng không có lý do gì khiến ta phải thu hồi cả.”
“Ta truớc giờ vốn không có ý định cùng hầu hạ một nguời nam nhân chung với những nữ nhân khác, một đời một kiếp chỉ có hai nguời sống với nhau. Ngươi căn bản không đáp ứng nổi.”
“Đó là lý do?!”
“Thì sao?”
“Nếu ta đáp ứng nàng sẽ chỉ thú một mình nàng thì sao?!”
Nhạc Tĩnh kinh hãi nhìn hắn. Hăn nói đùa sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện gặp ở đâu cũng có, vậy mà hắn, đuờng đuờng là hoàng thuợng, kẻ mà chỉ cần nói một câu cũng có thể thú 100 nguời, mà lại hứa sẽ chỉ thú mình nàng.
“Nguơi có thể sao? Một hoàng thuợng mà có thể sao?”
Nghe giọng điệu mỉa mai của nàng, hắn nhíu mày, cúi đầu, nhắm ngay đôi môi đỏ mạng đang nói những lời nghi ngờ hắn mà hôn xuống. Nàng mở to mắt ngặc nhiên đến ngây nguời.
Tất cả mọi nguời đều vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là nguời của Mai gia. Mai Nhạc Tinh?! Đó không phải là đại tiểu thư phế vật chết đi sống lạ năm năm truớc bị đuổi ra khỏi phủ của Mai gia sao? Nghe nói vị tiểu thư này vốn ngu ngốc, nổi danh là phế vật, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Vậy mà giờ lại trở thành Nhạc Tứ tiểu thư nổi danh là tài nữ, cầm kỳ thi hoạ tinh thông, y thuật cao minh lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy?!
“Ra là Đại tiểu thư tả tuớng phủ.” – Mộ Dung Phong híp mắt lại, hứng thú nhìn nàng.
“Từ 5 năm truớc dân nữ đã không còn là nguời của Mai gia.” – Mai Nhạc Tĩnh cuời lạnh nói. – “Mai gia đã đuổi dân nữ đi, dân nữ sao có thể còn là nguời của Mai gia đuợc.”
“Làm càn.” – Tả tuớng không khỏi tức giận nói lớn.
“Làm càn?! Tả tuớng đại nhân, ngài lấy tư cách gì trách mắng ta?!”
“Nguơi… nguơi…”
Mai Nhạc Tĩnh cuời lạnh. Mắt nàng lạnh lùng, vô cảm đến tận đáy mắt.
“Tại yến hội ngỳa hôm nay, duới sự chứng kiến của hoàng thuợng, ta, sẽ từ bỏ chữ ‘Mai’ trong tên ta, cũng như từ bỏ thân phận Mai Đại tiểu thư” – Nàng nhàn nhạt nói, như nói một câu ăn cơm vậy. – “Và đệ đệ ta, Mai Nhạc Phong cũng sẽ từ bỏ họ ‘Mai’. ”
Mai lão thái gia cùng Tả tuớng chấn động. Bây giờ nàng là một “miếng thịt béo”, có thể mang lại vô số lợi lộc cho Tả tuớng phủ, vậy mà nàng nói nàng từ bỏ Mai gia. Không được, y không thể để thế đuợc.
“Không đuợc.” – Tả tuớng lập tứa đứng dậy. – “Ta không cho phép.”
Tất cả mọi nguời đều quay sang nhìn y. Nguời của Nhạc gia đều vô cùng khó chịu mà nhíu mày nhìn y. Rõ ràng là y đã từng không quan tâm đến nàng, y đã từ bỏ cái quyền quyết định cuộc đời nàng.
“Tả tuớng, ngài nghĩ ngài là ai?!” – Mai Nhạc Phong Cất lên âm thanh non nớt mà lạnh lùng chất vấn tả tuớng.
“Ta là phụ thân của tỷ đệ các nguơi”
“Phụ thân?! Tả tuớng đại nhân cao quý, địa vị ấy, ngài đã không còn tư cách ngồi lên từ khi ngài vứt tỷ đệ chúng ta vào cái tiểu viện rách nát ấy.” – Nhạc Tĩnh cuời khẩy nói, trong đáy mắt không khỏi loé lên tia khinh bỉ.
Tả tuớng tái mặt, không sai, y quả thật đã không còn tư cách ấy. Y suy sụp ngồi xuống, nhưng Mai lão thái gia sao thể bỏ qua.
“Nếu đã không còn vô dụng nữa thì trở về Mai gia, khôi phục danh phận cùng địa vị.” – Lão thái bà bà hùng hồn nói.
“Danh phận? Địa vị? Ha ha ha, Mai Lão bà, bà nghĩ bổn tiểu thư thèm cái địa vị và danh phận đó sao? Địa vị, danh phận Tứ tiểu thư Nhạc gia cũng đã hơn hẳn cái địa vị Đại tiểu thư Tả tuớng rồi.” – Nàng nói như nghe đuợc truyện cuời dân gian vậy.
Không ai phủ nhận. Quả thực Nhạc gia có địa vị hơn hẳn Mai gia. Hơn nữa tỷ đệ Lục tiểu thư-Thất thiếu gia này nổi tiếng là bảo bối đuợc toàn bộ Nhạc gia nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều lên tận trời cao. Có thể nói hai tỷ đệ này muốn gì đuợc nấy, Nhạc gia hận không thể đem trăng sao trên trời hái xuống cho hai nguời. Cho nên đối với họ, cái địa vị thiếu gia tiểu thư gì đó ở Mai gia chả là cái cọng lông gì cả.
Mai lão thái gia cứng đờ nguời, không ngờ nha đầu ngày nào còn co rúm nguời mỗi khi bà liếc đến, giờ lại miệng luỡi lợi hại vô cùng. Bà nghiến răng, trừng mắt nhìn Nhạc Tĩnh. Nàng chỉ cuời lạnh, không chút sợ sệt nhìn thẳng vào đôi mắt đang trợn trừng trừng lên. Nàng không phải “Mai Nhạc Tĩnh” nhu nhuợc kia, nàng là Nhạc Tĩnh, nguời sẽ khiến Mai gia thân bại danh liệt.
“Từ giờ trở đi, Nhạc gia cùng Mai gia, sẽ không đội trời chung, cắt đứt quan hệ.” – Nhạc lão thái gia chống gậy đứng lên, tuyên bố thẳng thừng, làm Mai lão thái gia sửng sốt.
Mai gia cùng tả tướng phủ đứng vững cũng là nhờ có hậu thuẩn là Nhạc gia, giờ Nhạc gia cùng Mai gia không đội trời chung thì Mai gia không nghi ngờ gì sẽ nhanh chóng rơi xuống vực.
“Nhạc lão thái gia, bà đang đùa đúng không, thật không vui chút nào đâu.” – Mai lão thái gia cuời cuời có chút guợng gạo nói.
“Đùa? Nguơi nghĩ ta đùa sao?” – Nhạc lão thái gia cuời lạnh. – “từ khi nữ nhi của ta qua đời, chất nữ, chất tử của ta bị tống vào một xó thì chúng ta đã không còn là nguời một nhà nữa rồi.”
Mai lão thái gia nụ cuời cứng dờ trên môi, mặt mày tái mét.
Mộ Dung Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng thẳng kia. Khí chất thanh cao, lạnh lùng không chịu khuất phục bất cứ ai, hắn thích.
Nhạc Tĩnh cảm nhận duợc cái nhìn của hắn, bèn quay lại, chống lại cái nhìn mang ính chiếm hữu kia. Nàng nhíu mày khó chịu, trong lòng có linh cảm bất an.
(1 tuần sau)
Linh cảm của Nhạc Tĩnh quả thực không hề sai, Mộ Dung Phong đã đưa lễ vật cầu hôn cùng Thánh chỉ đến cửa rồi. Nhạc Tĩnh cầm thánh chỉ trên tay, kiềm chế không kích động mà xé rách nó. Nguời của Nhạc gia vội tránh hết sang một bên vì từ nguời nàng đang toả ra một luồng sát khí ngập tràn cả Nhạc phủ, không tránh nhanh thì sẽ trở thành cái nơi trút giận của nàng.
“Tiểu Tĩnh à, muội bình tĩnh một chút.” – Nhạc Lan sau lưng toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cuời dịu dàng khuyên muội muội.
“Ta đi gặp hắn.” – Nhạc Tĩnh nóng nảy nói. – “Ta sẽ cho nổi tanh bành cái hoàng cung chết tiệt đấy của hắn.”
Mọi người cùng hít khí lạnh. Nhạc Tĩnh chế tạo một thứ đen đen, tròn tròn gọi là bom, có sức công phá rất mạnh, chỉ sợ hoàng cung sẽ không chịu hổi mấy “bé” bom mà nhanh chóng sụp đổ.
“Tĩnh Nhi à, tổ mẫu biết con không thích cùng chung một phu quân với nguời khác, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thuờng, huống chi đấy là hoàng thuợng. Mà con xem, hiện trong cung cũng không có lấy một bóng dáng nữ chủ tử, con không phải là sẽ đuợc độc sủng hậu cung sao?” – Nhạc lão thái gia lấy hết can đảm nói.
“Bây giờ không có không có nghĩ là sau này không có.”
Ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta chả biết phản bác thế nào. Ngưòi ngoài không biết chứ bọn họ sao có thể không biết, võ công của nha đầu này biến thái vô cùng, lại thêm khỏ năng ẩn nấp bậc yêu nghiệt, đối đầu với nàng chính là tìm chết a. Vậy mà giờ hoàng thuợng lại không biết gì đi ban thánh chỉ lập nàng làm Hoàng hậu, chạm vào điều tối kỵ của nàng.
“Tĩnh Tĩnh à, muội cứ từ từ rồi nói, không nên nóng giận mà…”
Nhạc Nhac chưa nói hết, ánh mắt lạnh như băng của Nhạc Tĩnh đã quết qua nguời nàng làm nàng không khỏi cảm thấy rét run. Trời hôm nay rã ràng là nắng nha, sao nàng lại cảm thấy lạnh run thế này, hic.
(đêm đến)
Nhạc Tĩnh mặc một bộ dạ hành màu đen, vận khởi khinh công đột nhập vào hoàng cung. Tiến thẳng vào Ngự Long cung của Hoàng thuợng. Lúc này, Mộ Dung Phong đã đi ngủ. Nhạc tĩnh không hề gặp chút khó khăn nào, dễ dàng vào đc tẩm phòng của hắn. Nàng nhẹ nhàng đi đến bên giuờng, nhìn hắn ngủ không chút phòng bị, khoé mội nhếch lên cuời lạnh. Nàng rút ra một chuỷ thủ, tiến lại gần hơn. Nhưng khi nàng vừa đưa chuỷ thủ lại gần cổ hắn thì cả đột nhiên bị một sức mạnh kéo xuống, cả nguời bị đè xuống giuờng. Tên nam nhân vài giây truớc vẫn còn ngủ say giờ đang đè lên nguời nàng, khuôn mặt yêu nghiệt gợi lên nét cuời tà mị.
“Tiểu bào bối, nàng đến sớm hơn ta nghĩ đấy.”
Nhạc Tĩnh vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn. Khả năng thích khách của nàng sao lại dễ bị phát hiện như vậy chứ?! Cho dù có là hắn không ngủ cũng không có khả năng phát hiện ra nàng.
Mộ Dung Phong thấy nàng ngạc nhiên thì cuời nhẹ. Sao hắn có thể nói là hắn chờ nàng từ lâu rồi?! Vốn dĩ hắn sẽ không phát hiện ra nàng nhưng trên nguời nàng có một mùi huơng mà hắn đã ghi nhớ từ hôm ở yến hội, mùi huơng trên cơ thể nàng không thể nào lẫn với những mùi huơng khác.
“Nguơi phát hiện ra ta?!”
Hắn không trả lời càng làm nàng khẳng định cùng khiếp sợ.
“Nàng hôm nay đến đây hẳn là vì thánh chỉ?!”
“Đã biết rồi thì còn không thu hồi?!”
“Ta đã ban chỉ sao có thể thu hồi dễ dàng như vậy đuợc. Hơn nữa cũng không có lý do gì khiến ta phải thu hồi cả.”
“Ta truớc giờ vốn không có ý định cùng hầu hạ một nguời nam nhân chung với những nữ nhân khác, một đời một kiếp chỉ có hai nguời sống với nhau. Ngươi căn bản không đáp ứng nổi.”
“Đó là lý do?!”
“Thì sao?”
“Nếu ta đáp ứng nàng sẽ chỉ thú một mình nàng thì sao?!”
Nhạc Tĩnh kinh hãi nhìn hắn. Hăn nói đùa sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện gặp ở đâu cũng có, vậy mà hắn, đuờng đuờng là hoàng thuợng, kẻ mà chỉ cần nói một câu cũng có thể thú 100 nguời, mà lại hứa sẽ chỉ thú mình nàng.
“Nguơi có thể sao? Một hoàng thuợng mà có thể sao?”
Nghe giọng điệu mỉa mai của nàng, hắn nhíu mày, cúi đầu, nhắm ngay đôi môi đỏ mạng đang nói những lời nghi ngờ hắn mà hôn xuống. Nàng mở to mắt ngặc nhiên đến ngây nguời.
/14
|