Ở một diễn biến khác...
Bên trong tổng bộ tối cao của Viễn Đông, trong một gian phòng tương đối xa hoa rộng lớn nhưng cũng không kém phần khí thế thể hiện uy quyền tuyệt đối của người của căn phòng này.
Ngôi trên bàn làm việc đặc giữa phòng...
Lôi Minh mặt già như khỉ ăn ớt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại dường như đang gặp một chuyện vô cùng khó giải quyết và với thân phận của lão chuyện khó giải quyết kia chỉ có thể là chuyện của Viễn Đông.
Tuy nhiên đó không phải chuyện của Trần Lâm.
Trần Lâm phát sinh xung đột với người của Mạnh gia, tuy có chết người nhưng xét cho cùng cũng chỉ là gây rối trật tự nơi công cộng, dù đã báo về những chuyện nhỏ như thế này tạm thời không phiền đến đại lão như Lôi Minh quan tâm.
Sau này Trần Lâm đánh vào Hắc Phong bang chuyện này đúng là chuyện lớn, nhưng chuyện này còn đã và đang diễn ra, nhóm quân đội cũng cũng chỉ vừa mới đến Hắc Phong bang không ai rảnh chạy về đây báo tin cả, Lôi Minh vì thế cũng tạm thời không biết chuyện này.
Thế nên thứ khiến lão Lôi Minh đại ca lớn nhất cái pháo đài Viễn Đông này mặt mũi như ăn shit là một chuyện khác, một thứ vô cùng quen thuộc Thi tộc.
Thi tộc chủng tộc được mệnh danh là thiên địch một mất một còn với nhân loại.
Nguyên nhân trong đó cũng khá đơn giản không ngoài thi độc và lãnh thổ.
Thi độc thứ mà bất kỳ nhân loại nào ai cũng cực kỳ sợ, một nổi sợ len lỏi trong tâm trí không thể nào ngủ yên được và như một vĩ nhân đầu trọc nào đó đã từng nói, cái gì mình sợ thì mình phải tìm cách xoá sổ nó.
Thế nên nhờ có thi độc nhân loại và Thi tộc sẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ có hoàn bình hay một cái hiệp ước nào như Huyết tộc cả.
Dĩ nhiên Huyết tộc cũng có năng lực thu phục chủng tộc khác nhưng rõ ràng số lượng không đại trà như Thi tộc, thế nên rất nhiều giả thuyết được đặc ra đều nói lên năng lực của Huyết tộc chắc chắn có nhiều hạn chế, nổi sợ với Huyết tộc theo đó cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Đây ai biết rằng Huyết tộc hay đúng hơn là Huyết tổ đại nhân không ăn số lượng mặt ăn chất lượng.
Ngược lại về phần lãnh thổ cái này khá là vi diệu khi lãnh địa của Thi tộc cũng chính là những thành phố lớn của nhân loại ngày trước.
Có thể nói trước mạt thế nơi nào cành nhiều nhân loại thì đó giờ đây sẽ thành ổ thây ma.
Ngặt một nổi nhân loại không phải tự dưng mà tập trung về một chỗ sống chật chội như thế, những nơi nhân loại tập trung sinh sống đông đúc đều là những nơi có địa thế phù hợp, đất đai phì nhiêu tốt cho canh tác.
Thế nên để xây dựng lại nên văn minh vốn có, phần còn lại của nhân loại luôn muốn giành lại những mảnh đất lành này từ trong tay Thi tộc.
Đáng tiếc chuyện này nói thì dễ hơn làm...
Lúc đầu khi các thây ma còn... ngu, với sức mạnh quân sự nhất định nhân loại ít nhất còn đánh được vài trận giành về một số thành phố.
Dĩ nhiên chỉ là những thành phố nhỏ, những thành phố lớn hay các đại thủ đô của các siêu cường quốc dân số lên đến cả tỷ người thì đường mơ đến.
Chỉ là càng về sau khi bọn thây ma hay đúng hơn là những vương giả của Thi tộc ra đời và càng lúc càng khôn hơn thì nhỏ cũng không có mà ăn nữa.
Dưới sự xuất hiện cũng những thây ma vương giả thống trị cả thi đàn, những vương quốc của loài thây ma lần lượt ra đời, tuy có phần rải rác mỗi nơi một thi đàn riêng tạo nên hàng ngàn ông thi vương nhưng trên cơ bản việc động vào bọn thây ma này không dễ ăn như trước.
Muốn đánh hạ một thành phố, thứ mà nhân loại phải đối mặt không còn là những thây ma bên trong thành phố kia nữa mà là cả một thi đàn của hàng chục thậm chí hàng trăm thành phố lân cận kéo đến...
Vương quốc thây ma không dễ đụng.
Tuy nhiên có được tất có mất, những thi đàn khổng lồ ra đời cũng tạo nên những lãnh thổ riêng của Thi tộc, việc những đàn thây ma đi lang thang khấp nơi không chủ đích không còn xuất hiện nữa, gần như toàn bộ chúng đều bị kéo đến thi đàn gần nhất rồi gia nhập vào đó...
Nhờ thế chỉ cần ở xa những thi đàn này một chút, thứ mà nhân loại phải đối đầu chỉ có hung thú.
Dĩ nhiên nhân loại vẫn thường đến các thành phố lớn chấp nhận nguy hiểm xâm nhập vào lãnh địa Thi tộc để tìm kiếm tài nguyên bị bỏ lại.
Dù sao thì sản xuất một con ốc ở cái thời đại mạt thế này cũng là rất khó khăn, trước khi có thể xây dựng lại nền văn mình thì cũng chỉ có thể loot lại đồi củ mà thôi.
Trong đó pháo đài Viễn Đông và Thi Đàn Đông Hải cũng tương tự, song phương mỗi bên hùng cứ một phương.
Pháo đài Viễn Đông trấn thủ trời bắc, ngược lại Thi Đàn Đông Hải hùng cứ phương nam, trừ những lúc lạc vào lãnh thổ của nhau để rồi phát sinh xung đột nhỏ thì trên cơ bản không ai làm gì được ai, chiến tranh quy một lớn cũng không diễn ra.
Dĩ nhiên đó là hiện tại, còn trong quá khứ Thi Đàn Đông Hải thật ra cũng từng nhiều lần đánh đến pháo đào Viễn Đông muốn xóa sổ tuyến phòng thủ này của nhân loại.
Tuy nhiên khác với khu lô cốt phòng thủ của Vũng Hải, pháo đài Viễn Đông thật sự quá cứng như một con ô quy mạnh mẽ chống trả từng lớp từng lớp thi triều kéo đến.
Dần dà Thi Triều Đông Hải cũng nhận ra khúc xương này quá khó gặm nên không tiếp tục tấn công nữa..
Kể từ đó không còn thi triều nào rảnh rỗi kéo đến Viễn Đông làm loạn nữa chỉ rải rác một số thi triều lai vãng bên ngoài phạm vị Viễn Đông.
Tuy nhiên không hiểu bằng lý do gì, dạo gần đây liên tiếp có những thi triều không ngừng kéo đến Viễn Đông.
Mặc dù đó chỉ là những thi triều nhỏ trên dưới vài nghìn con quân đội Viễn Đông hoàn toàn có thể giải quyết được nhưng phiền thì vẫn là phiền, ít nhất những thợ săn không thể tiếp tục ra ngoài săn bắt nữa khiến nguồn lương thực của Viễn Đông có chút ảnh hưởng không nhẹ...
Đáng nói hơn là Vũng Hải nông trường của cả khối quân sự Lôi Chấn dù đã và đang tạo ra lương thực, nhưng sản lượng bắt đầu có sự suy giảm không hề nhẹ trước một mùa đông đang kéo đến.
Nhìn chung tuy đã bắt đầu xây dựng lại nền văn minh, nhưng nguồn cung lương thực chính của cả chính quyền Lôi Chấn chỉ có ba loại: săn bắt hung thú, nông trường Chuối Ngô và khu nuôi thỏ lấy thịt ở Vũng Hải.
Trong đó, sản lượng lương thực và cả thịt của nông trường Chuối Ngô và khu nuôi thỏ ở Vũng Hải nông trường chính cung cấp lương thực cho ba khối quân sự đang sụt giảm nghiêm trọng và nguyên nhân đến từ khí hậu.
Trời đang vào đông, rét buốt đang đến ngày một gần và trừ tên điên nào đó muốn ra biển chơi ra thì gần như tất cả sinh vật dù là độc vật như Chuối Ngô cũng bắt đầu bị ảnh hưởng nghiêm trọng không còn cho ra quả nữa.
An ninh lương thực của cả chính quyền Lôi Chấn theo đó trở nên có chút nghiên trọng.
Trong đó nặng nề nhất chính là Viễn Đông, vừa thiếu đi nguồn cùng này lại bị bọn thây ma quậy một trận không thể săn bắt được.
Cực chẳng đã Viễn Đồng quyết mạnh tay phái ra đại lượng quân đội tiêu diệt những đàn thây ma kia.
Nhưng bọn thây ma đúng là khốn nạn đến cùng cực, giết hết nhóm này lại có nhóm khác mò đến, không nhiều chỉ vài nghìn con nhưng cũng đủ khiến những thợ săn không dám ra bên ngoài săn bắt, quân đội Viễn Đông cũng không thể một tay che trời làm hết tất cả được.
- Haizzz... xem ra cũng chỉ có thể làm theo cách kia, để Chiến Thần bang và Thiên Tuyệt bang lôi kéo người thôi...
- Chỉ là đám khốn kiếp kia không biết sẽ có yêu cầu gì?
Không tìm ra được đối sách phù hợp, Lôi Minh chỉ biết lắc đầu thở dài lẩm bẩm.
Thật ra cũng không phải không có cách giải quyết...
Vấn đề của những thợ săn là họ đều là những nhóm nhỏ không đủ sức chơi lại thi triều cả nghìn con.
Thế nên cách giải quyết đơn giản nhất chính là tập hợp những thợ săn này lại tạo ra một đoàn đội lớn, đến lúc đó tự khắc sẽ không còn sợ những tiểu thi triều kia nữa và kẻ có thể đủ uy vọng để tập hợp đại lượng thợ săn ở cái Viễn Đông này chỉ có hai kẻ, Thiên Tuyệt bang và Chiến Thần bang.
Tuy nhiên khốn khổ khốn nạn là họ Ngô và họ Liễu đều không dễ sai khiến, muốn bắt hai tên kia làm việc việc kiểu gì cũng phải trả lương, đó là điều Lôi Minh không muốn.
Dĩ nhiên vẫn còn một cách khác tốt hơn gấp trăm lần đó là mua lương từ Đại Ca thành.
Tuy nhiên Đại Ca thành là thế lực phụ thuộc của Huyết tộc, mà Huyết tộc và Vũng Hải vừa đánh nhau một trận.
Mặc dù sau khi đánh tan khu lô cốt của quân đội Vũng Hải như một lời khẳng định sức mạnh tuyệt đối của mình khiến trên dưới cao tầng Vũng Hảo nói riêng và cả chính quyền Lôi Chấn nói chung đứng ngồi không yên thì Huyết tộc lại án binh bất động không có động thái gì thêm.
Nhưng dù là thế vẫn không một đại lão nào của chính quyền Lôi Chấn muốn để Huyết tộc biết được tình hình có chút không ổn của bản thân lúc này, việc mua lương xem như không có khả năng.
- Lôi... Lôi Minh...
- Có tin vui... ha... ha... về về rồi...
Bất chợt từ bên ngoài một lão quân nhân mặt già như khỉ hớt ha hớt hải chạy vào phòng cười lớn nói.
Ở cái đất Viễn Đông này bất kỳ ai tự tiện xông vào phòng Lôi Minh như thế xem như tới số, nhưng lão già kia lại là một ngoại lệ hiếm thấy...
Liếc nhìn lão quân nhân xông vào phòng làm việc của mình cười nói hí hửng, Lôi Minh chỉ mỉm cười lắc đầu nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến Châu thúc người vui như vậy?
- Không lẽ chấm được nữ nhân nào sao?
- Phải, à mà không phải... không phải chấm được nữ nhân...
- Mà là nữ nhân từ về... cũng không phải...
- Tóm lại Bích Ngọc... Bích Ngọc về rồi... tiểu cô nương kia vậy mà sống trở về rồi...
Bị Lôi Minh châm chọc lại vừa chạy một đoạn khá xa, lão nhân họ Châu kia nói năng có chút lộn xộn rặn ra từng chữ...
Lôi Minh cũng không hiểu lão đang nói gì chỉ nghe được một câu Bích Ngọc về rồi.
Nhưng chỉ mấy từ kia cũng đủ kiến Lôi Minh không nhịn được kinh ngạc đứng bật dậy nói:
- Cái gì Bích Ngọc trở về...
- Không phải nàng ta bị con huyết sắc thây ma bắt đi sao?
- Nhanh mau gọi nàng đến đây...
Tuy không phải một người chơi sở hữu chiến lực khủng bố, nhưng không chỉ riêng gì Trần Lâm mà bản thân Lôi Minh cũng hiểu được siêu hỗ trợ Bịch Ngọc tài nguyên quý giá nhất đến mức nào.
Đánh tiếc tài nguyên quý giá có một không hai kia lại bị thằng cháu trời đánh làm mất khiến Lôi Minh suýt chút nữa đưa hắn lên bảng đếm số.
Nổi đau của người mất của mấy ai mà hiểu được, nhất là của đó còn là của quý.
Nhưng cũng vì thể mà cái niềm vui sướng khi tưởng rằng đồ đã mất lại bất ngờ tìm được dường như nhân lên gấp bội.
Chút sâu khổ vì những khó khăn gần đây theo đó bị quét sạch.
Rất nhanh dưới sự trông đợi của Lôi Minh và trong sự hộ tống của đích thân Mã Hán, hai bóng người thon dài xinh đẹp cũng bước vào căn phòng quyền lực nhất Viễn Đông.
- Lôi đại nhân, ta đã trở về...
Bước vào phòng trông thấy Lôi Minh ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, Bích Ngọc thoáng mỉm cười tiến lên khẽ cúi người chào rồi cười nói.
Ngược lại Lâm Mỹ Anh chỉ đi theo sau Bích Ngọc không lên tiếng, một phần vì vai trò của nàng chỉ là nhân vật phụ trong cuộc chơi này khi gọi mới ra, một phần vì tác động quái quỷ của huyết mạch Huyết tộc cũng đã bắt đầu tác động đến Lâm Mỹ Anh.
Muốn nàng chủ động đi cúi đầu chào một nhân loại... còn khuya...
Rất may Lôi Minh cũng không chú ý đến Lâm Mỹ Anh chỉ mỉm cười nhìn Bích Ngọc lắc lắc đầu nói:
- Ta còn nghĩ ngươi đã chết...
- Thật ra ta cũng nghĩ mình chết chắt rồi...
- Rất may dọc đường đụng phải tiểu Mỹ tỷ rồi được nàng cứu về đây...
Bích Ngọc cũng mỉm cười liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đứng phía sau rồi thành thật trả lời.
Nghe thấy thế Lôi Minh cũng thoáng ngạc nhiên liếc nhìn nữ nhân cao gầy không có gì nổi bật ngoài gầy và cao đang đứng sau Bích Ngọc không lên tiếng kia, ánh mắt ẩn ẩn có tia ngờ ngợ...
Đến phiên mình ra diễn, Lâm Mỹ Anh tính ra cũng là dân trong nghề bước lên một bước nghiên người nói:
- Tiểu Mỹ ra mắt Lôi đại nhân...
Bên trong tổng bộ tối cao của Viễn Đông, trong một gian phòng tương đối xa hoa rộng lớn nhưng cũng không kém phần khí thế thể hiện uy quyền tuyệt đối của người của căn phòng này.
Ngôi trên bàn làm việc đặc giữa phòng...
Lôi Minh mặt già như khỉ ăn ớt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại dường như đang gặp một chuyện vô cùng khó giải quyết và với thân phận của lão chuyện khó giải quyết kia chỉ có thể là chuyện của Viễn Đông.
Tuy nhiên đó không phải chuyện của Trần Lâm.
Trần Lâm phát sinh xung đột với người của Mạnh gia, tuy có chết người nhưng xét cho cùng cũng chỉ là gây rối trật tự nơi công cộng, dù đã báo về những chuyện nhỏ như thế này tạm thời không phiền đến đại lão như Lôi Minh quan tâm.
Sau này Trần Lâm đánh vào Hắc Phong bang chuyện này đúng là chuyện lớn, nhưng chuyện này còn đã và đang diễn ra, nhóm quân đội cũng cũng chỉ vừa mới đến Hắc Phong bang không ai rảnh chạy về đây báo tin cả, Lôi Minh vì thế cũng tạm thời không biết chuyện này.
Thế nên thứ khiến lão Lôi Minh đại ca lớn nhất cái pháo đài Viễn Đông này mặt mũi như ăn shit là một chuyện khác, một thứ vô cùng quen thuộc Thi tộc.
Thi tộc chủng tộc được mệnh danh là thiên địch một mất một còn với nhân loại.
Nguyên nhân trong đó cũng khá đơn giản không ngoài thi độc và lãnh thổ.
Thi độc thứ mà bất kỳ nhân loại nào ai cũng cực kỳ sợ, một nổi sợ len lỏi trong tâm trí không thể nào ngủ yên được và như một vĩ nhân đầu trọc nào đó đã từng nói, cái gì mình sợ thì mình phải tìm cách xoá sổ nó.
Thế nên nhờ có thi độc nhân loại và Thi tộc sẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ có hoàn bình hay một cái hiệp ước nào như Huyết tộc cả.
Dĩ nhiên Huyết tộc cũng có năng lực thu phục chủng tộc khác nhưng rõ ràng số lượng không đại trà như Thi tộc, thế nên rất nhiều giả thuyết được đặc ra đều nói lên năng lực của Huyết tộc chắc chắn có nhiều hạn chế, nổi sợ với Huyết tộc theo đó cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Đây ai biết rằng Huyết tộc hay đúng hơn là Huyết tổ đại nhân không ăn số lượng mặt ăn chất lượng.
Ngược lại về phần lãnh thổ cái này khá là vi diệu khi lãnh địa của Thi tộc cũng chính là những thành phố lớn của nhân loại ngày trước.
Có thể nói trước mạt thế nơi nào cành nhiều nhân loại thì đó giờ đây sẽ thành ổ thây ma.
Ngặt một nổi nhân loại không phải tự dưng mà tập trung về một chỗ sống chật chội như thế, những nơi nhân loại tập trung sinh sống đông đúc đều là những nơi có địa thế phù hợp, đất đai phì nhiêu tốt cho canh tác.
Thế nên để xây dựng lại nên văn minh vốn có, phần còn lại của nhân loại luôn muốn giành lại những mảnh đất lành này từ trong tay Thi tộc.
Đáng tiếc chuyện này nói thì dễ hơn làm...
Lúc đầu khi các thây ma còn... ngu, với sức mạnh quân sự nhất định nhân loại ít nhất còn đánh được vài trận giành về một số thành phố.
Dĩ nhiên chỉ là những thành phố nhỏ, những thành phố lớn hay các đại thủ đô của các siêu cường quốc dân số lên đến cả tỷ người thì đường mơ đến.
Chỉ là càng về sau khi bọn thây ma hay đúng hơn là những vương giả của Thi tộc ra đời và càng lúc càng khôn hơn thì nhỏ cũng không có mà ăn nữa.
Dưới sự xuất hiện cũng những thây ma vương giả thống trị cả thi đàn, những vương quốc của loài thây ma lần lượt ra đời, tuy có phần rải rác mỗi nơi một thi đàn riêng tạo nên hàng ngàn ông thi vương nhưng trên cơ bản việc động vào bọn thây ma này không dễ ăn như trước.
Muốn đánh hạ một thành phố, thứ mà nhân loại phải đối mặt không còn là những thây ma bên trong thành phố kia nữa mà là cả một thi đàn của hàng chục thậm chí hàng trăm thành phố lân cận kéo đến...
Vương quốc thây ma không dễ đụng.
Tuy nhiên có được tất có mất, những thi đàn khổng lồ ra đời cũng tạo nên những lãnh thổ riêng của Thi tộc, việc những đàn thây ma đi lang thang khấp nơi không chủ đích không còn xuất hiện nữa, gần như toàn bộ chúng đều bị kéo đến thi đàn gần nhất rồi gia nhập vào đó...
Nhờ thế chỉ cần ở xa những thi đàn này một chút, thứ mà nhân loại phải đối đầu chỉ có hung thú.
Dĩ nhiên nhân loại vẫn thường đến các thành phố lớn chấp nhận nguy hiểm xâm nhập vào lãnh địa Thi tộc để tìm kiếm tài nguyên bị bỏ lại.
Dù sao thì sản xuất một con ốc ở cái thời đại mạt thế này cũng là rất khó khăn, trước khi có thể xây dựng lại nền văn mình thì cũng chỉ có thể loot lại đồi củ mà thôi.
Trong đó pháo đài Viễn Đông và Thi Đàn Đông Hải cũng tương tự, song phương mỗi bên hùng cứ một phương.
Pháo đài Viễn Đông trấn thủ trời bắc, ngược lại Thi Đàn Đông Hải hùng cứ phương nam, trừ những lúc lạc vào lãnh thổ của nhau để rồi phát sinh xung đột nhỏ thì trên cơ bản không ai làm gì được ai, chiến tranh quy một lớn cũng không diễn ra.
Dĩ nhiên đó là hiện tại, còn trong quá khứ Thi Đàn Đông Hải thật ra cũng từng nhiều lần đánh đến pháo đào Viễn Đông muốn xóa sổ tuyến phòng thủ này của nhân loại.
Tuy nhiên khác với khu lô cốt phòng thủ của Vũng Hải, pháo đài Viễn Đông thật sự quá cứng như một con ô quy mạnh mẽ chống trả từng lớp từng lớp thi triều kéo đến.
Dần dà Thi Triều Đông Hải cũng nhận ra khúc xương này quá khó gặm nên không tiếp tục tấn công nữa..
Kể từ đó không còn thi triều nào rảnh rỗi kéo đến Viễn Đông làm loạn nữa chỉ rải rác một số thi triều lai vãng bên ngoài phạm vị Viễn Đông.
Tuy nhiên không hiểu bằng lý do gì, dạo gần đây liên tiếp có những thi triều không ngừng kéo đến Viễn Đông.
Mặc dù đó chỉ là những thi triều nhỏ trên dưới vài nghìn con quân đội Viễn Đông hoàn toàn có thể giải quyết được nhưng phiền thì vẫn là phiền, ít nhất những thợ săn không thể tiếp tục ra ngoài săn bắt nữa khiến nguồn lương thực của Viễn Đông có chút ảnh hưởng không nhẹ...
Đáng nói hơn là Vũng Hải nông trường của cả khối quân sự Lôi Chấn dù đã và đang tạo ra lương thực, nhưng sản lượng bắt đầu có sự suy giảm không hề nhẹ trước một mùa đông đang kéo đến.
Nhìn chung tuy đã bắt đầu xây dựng lại nền văn minh, nhưng nguồn cung lương thực chính của cả chính quyền Lôi Chấn chỉ có ba loại: săn bắt hung thú, nông trường Chuối Ngô và khu nuôi thỏ lấy thịt ở Vũng Hải.
Trong đó, sản lượng lương thực và cả thịt của nông trường Chuối Ngô và khu nuôi thỏ ở Vũng Hải nông trường chính cung cấp lương thực cho ba khối quân sự đang sụt giảm nghiêm trọng và nguyên nhân đến từ khí hậu.
Trời đang vào đông, rét buốt đang đến ngày một gần và trừ tên điên nào đó muốn ra biển chơi ra thì gần như tất cả sinh vật dù là độc vật như Chuối Ngô cũng bắt đầu bị ảnh hưởng nghiêm trọng không còn cho ra quả nữa.
An ninh lương thực của cả chính quyền Lôi Chấn theo đó trở nên có chút nghiên trọng.
Trong đó nặng nề nhất chính là Viễn Đông, vừa thiếu đi nguồn cùng này lại bị bọn thây ma quậy một trận không thể săn bắt được.
Cực chẳng đã Viễn Đồng quyết mạnh tay phái ra đại lượng quân đội tiêu diệt những đàn thây ma kia.
Nhưng bọn thây ma đúng là khốn nạn đến cùng cực, giết hết nhóm này lại có nhóm khác mò đến, không nhiều chỉ vài nghìn con nhưng cũng đủ khiến những thợ săn không dám ra bên ngoài săn bắt, quân đội Viễn Đông cũng không thể một tay che trời làm hết tất cả được.
- Haizzz... xem ra cũng chỉ có thể làm theo cách kia, để Chiến Thần bang và Thiên Tuyệt bang lôi kéo người thôi...
- Chỉ là đám khốn kiếp kia không biết sẽ có yêu cầu gì?
Không tìm ra được đối sách phù hợp, Lôi Minh chỉ biết lắc đầu thở dài lẩm bẩm.
Thật ra cũng không phải không có cách giải quyết...
Vấn đề của những thợ săn là họ đều là những nhóm nhỏ không đủ sức chơi lại thi triều cả nghìn con.
Thế nên cách giải quyết đơn giản nhất chính là tập hợp những thợ săn này lại tạo ra một đoàn đội lớn, đến lúc đó tự khắc sẽ không còn sợ những tiểu thi triều kia nữa và kẻ có thể đủ uy vọng để tập hợp đại lượng thợ săn ở cái Viễn Đông này chỉ có hai kẻ, Thiên Tuyệt bang và Chiến Thần bang.
Tuy nhiên khốn khổ khốn nạn là họ Ngô và họ Liễu đều không dễ sai khiến, muốn bắt hai tên kia làm việc việc kiểu gì cũng phải trả lương, đó là điều Lôi Minh không muốn.
Dĩ nhiên vẫn còn một cách khác tốt hơn gấp trăm lần đó là mua lương từ Đại Ca thành.
Tuy nhiên Đại Ca thành là thế lực phụ thuộc của Huyết tộc, mà Huyết tộc và Vũng Hải vừa đánh nhau một trận.
Mặc dù sau khi đánh tan khu lô cốt của quân đội Vũng Hải như một lời khẳng định sức mạnh tuyệt đối của mình khiến trên dưới cao tầng Vũng Hảo nói riêng và cả chính quyền Lôi Chấn nói chung đứng ngồi không yên thì Huyết tộc lại án binh bất động không có động thái gì thêm.
Nhưng dù là thế vẫn không một đại lão nào của chính quyền Lôi Chấn muốn để Huyết tộc biết được tình hình có chút không ổn của bản thân lúc này, việc mua lương xem như không có khả năng.
- Lôi... Lôi Minh...
- Có tin vui... ha... ha... về về rồi...
Bất chợt từ bên ngoài một lão quân nhân mặt già như khỉ hớt ha hớt hải chạy vào phòng cười lớn nói.
Ở cái đất Viễn Đông này bất kỳ ai tự tiện xông vào phòng Lôi Minh như thế xem như tới số, nhưng lão già kia lại là một ngoại lệ hiếm thấy...
Liếc nhìn lão quân nhân xông vào phòng làm việc của mình cười nói hí hửng, Lôi Minh chỉ mỉm cười lắc đầu nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến Châu thúc người vui như vậy?
- Không lẽ chấm được nữ nhân nào sao?
- Phải, à mà không phải... không phải chấm được nữ nhân...
- Mà là nữ nhân từ về... cũng không phải...
- Tóm lại Bích Ngọc... Bích Ngọc về rồi... tiểu cô nương kia vậy mà sống trở về rồi...
Bị Lôi Minh châm chọc lại vừa chạy một đoạn khá xa, lão nhân họ Châu kia nói năng có chút lộn xộn rặn ra từng chữ...
Lôi Minh cũng không hiểu lão đang nói gì chỉ nghe được một câu Bích Ngọc về rồi.
Nhưng chỉ mấy từ kia cũng đủ kiến Lôi Minh không nhịn được kinh ngạc đứng bật dậy nói:
- Cái gì Bích Ngọc trở về...
- Không phải nàng ta bị con huyết sắc thây ma bắt đi sao?
- Nhanh mau gọi nàng đến đây...
Tuy không phải một người chơi sở hữu chiến lực khủng bố, nhưng không chỉ riêng gì Trần Lâm mà bản thân Lôi Minh cũng hiểu được siêu hỗ trợ Bịch Ngọc tài nguyên quý giá nhất đến mức nào.
Đánh tiếc tài nguyên quý giá có một không hai kia lại bị thằng cháu trời đánh làm mất khiến Lôi Minh suýt chút nữa đưa hắn lên bảng đếm số.
Nổi đau của người mất của mấy ai mà hiểu được, nhất là của đó còn là của quý.
Nhưng cũng vì thể mà cái niềm vui sướng khi tưởng rằng đồ đã mất lại bất ngờ tìm được dường như nhân lên gấp bội.
Chút sâu khổ vì những khó khăn gần đây theo đó bị quét sạch.
Rất nhanh dưới sự trông đợi của Lôi Minh và trong sự hộ tống của đích thân Mã Hán, hai bóng người thon dài xinh đẹp cũng bước vào căn phòng quyền lực nhất Viễn Đông.
- Lôi đại nhân, ta đã trở về...
Bước vào phòng trông thấy Lôi Minh ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, Bích Ngọc thoáng mỉm cười tiến lên khẽ cúi người chào rồi cười nói.
Ngược lại Lâm Mỹ Anh chỉ đi theo sau Bích Ngọc không lên tiếng, một phần vì vai trò của nàng chỉ là nhân vật phụ trong cuộc chơi này khi gọi mới ra, một phần vì tác động quái quỷ của huyết mạch Huyết tộc cũng đã bắt đầu tác động đến Lâm Mỹ Anh.
Muốn nàng chủ động đi cúi đầu chào một nhân loại... còn khuya...
Rất may Lôi Minh cũng không chú ý đến Lâm Mỹ Anh chỉ mỉm cười nhìn Bích Ngọc lắc lắc đầu nói:
- Ta còn nghĩ ngươi đã chết...
- Thật ra ta cũng nghĩ mình chết chắt rồi...
- Rất may dọc đường đụng phải tiểu Mỹ tỷ rồi được nàng cứu về đây...
Bích Ngọc cũng mỉm cười liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đứng phía sau rồi thành thật trả lời.
Nghe thấy thế Lôi Minh cũng thoáng ngạc nhiên liếc nhìn nữ nhân cao gầy không có gì nổi bật ngoài gầy và cao đang đứng sau Bích Ngọc không lên tiếng kia, ánh mắt ẩn ẩn có tia ngờ ngợ...
Đến phiên mình ra diễn, Lâm Mỹ Anh tính ra cũng là dân trong nghề bước lên một bước nghiên người nói:
- Tiểu Mỹ ra mắt Lôi đại nhân...
/727
|