Đánh vào Hắc Phong bang, giải cứu Chu Lệ Đình và cả cô bé Đào Nhi rồi tiện tay lôi đầu kẻ thủ ác Lãnh Nhũ ra quy án...
Tưởng chừng như Trần Lâm sẽ một kiếm chém chết tên heo mập này kết thúc tất cả, nhưng không Trần Lâm chỉ chặt cụt hai tay của hắn mở đường cho một điều thú vị hơn, để cô bé Đào Nhi đích thân giết tên Lãnh Nhũ trả thù cho những việc hắn đã gây ra.
Một công việc có thể nói là thiên kinh địa nghĩa, có thù tất báo mới chính là trang hảo háo, hợp tình lẫn hợp lý, nhưng cô bé Đào Nhi lại không phải hảo háo gì cả mà chỉ là một cô nhóc miệng còn hoi sữa, bảo nàng giết người sao mà được.
Chu Lệ Đình vẫn cảm thấy không ổn tiến lên muốn nói gì đó...
Tuy nhiên lời vừa đến miệng, Chu Lệ Đình lại không biết nói gì cho phải chỉ đành đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Đào Nhi.
Có lẽ sau ngày hôm nay số mạnh của cô bé sẽ vì quyết định của nàng mà thay đổi.
Nhưng thiết nghĩ số mạng của ai mà không phải thay đổi trong cái thời đại mạt thế này.
Huống chi Trần Lâm nói cũng không sai, cách nhanh nhất để chiến thắng sợ hãi chính là hủy diệt nó.
Đào Nhi đã xuất hiện ám ảnh tâm lý nhất định, dù Trần Lâm có giết Lãnh Nhũ thì ám ảnh kia vẫn tồn tại trong lòng cô bé, nổi sợ kia sẽ theo nàng cả đời...
Nếu là thời bình thì có thể từ từ giải quyết nhưng thời đại này lại không thể từ từ như thế mà phải giải quyết thật nhanh và cách nhanh nhất là để cô bé tự mình kết thúc tất cả.
Ngược lại cô bé Đào Nhi cũng biết mình phải làm gì đôi tay run run cầm lấy thanh kiếm mà Trần Lâm cho chầm chậm đi về phía Lãnh Nhũ đang nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự.
Một kiếm đưa lên rồi chém xuống xem như kết thúc tất cả.
Tuy nhiên ác như Trần Lâm làm gì để mọi chuyện diễn ra dễ dàng như thế quyết tâm tăng độ khó cho game một cước đạp mạnh vào chân Lãnh Nhũ.
Rắc một tiếng...
Chân của Lãnh Nhũ cứ như thế bị Trần Lâm một cước đạp gãy...
Cơn đau khủng khiếp truyền đến khiến Lãnh Nhũ từ trong cơ mê tỉnh lại.
Nhưng ngay khi vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp hoàn hồn, Lãnh Nhũ đã thấy một tiểu nha đầu không ai khác chính là cô bé mà mình vừa hành hạ thừa sống thiếu chết kia đang cầm kiếm chuẩn bị chém chết mình...
Vừa giận vừa sợ, Lãnh Nhũ mặc kệ đau đớn nơi hai cánh tay bị chém cút gầm giọng hét lên:
- Con... con khốn kia ngươi muốn là gì?
- Ngươi có tin ta giết ngươi hay không, tiện nha đầu... Đcmn muốn chết...
Còn đang loay hoay không biết phải làm gì thì bị tiếng hét của Lãnh Nhũ làm cho gật mình...
Tiểu Đào Nhi đáng thương vô cùng hoảng sợ mặt không còn chút máu vội vàng lui về phía sau.
Thanh kiếm lục sắc mà Trần Lâm đưa cho cũng bị Đào Nhi đánh rơi xuống đất phát ra những tiếng keng... keng...
Thấy thế ánh mắt Trần Lâm không khỏi lạnh xuống từ phía sau giữ lấy vai cô bé lạnh giọng nói:
- Kiếm chính là sinh mạnh... tuyệt đối không được làm rơi...
- Tiểu Đào Nhi phải nhớ chỉ cần kiếm trong tay, sau này chỉ có kẻ khác sợ muội chứ không có chuyện muội sợ kẻ khác...
- Nhanh... mao cầm kiếm lên...
Nghe lời những nói lạnh lùng vang lên bên tai...
Cơ thế nhỏ bé của Đào Nhi thoáng rung lên, con mắt còn lại có chút rưng rưng nhìn Trần Lâm một cái rồi cúi đấu xuống nhìn thanh kiến thuần một màu lục sắc ẩn ẩn có những đường vân đen tuyền đang nằm lạnh lẽo trên mặt đất kia.
Rất nhanh dưới sức ép vô hình của Trần Lâm, cô bé Đào Nhi không tránh khỏi kiếp số run rẩy cúi xuống một lần nữa cầm lấy thanh kiếm sẽ theo mình hết phần đời còn lại kia lên.
Phía đối diện dù đang nằm dưới đất với một cơ thể không còn nguyên vẹn, nhưng đầu óc của Lãnh Nhũ lúc này vẫn còn dùng được, rất nhanh hắn đã nhận ra được tình huống không mấy khả quan của mình.
Như một con heo bị chọc tiết, Lãnh Nhũ gần như phát điên gào lên inh ỏi:
- Tiện nha đầu người muốn làm gì???
- Cút... mao cút... cút đi cho ta... mẹ nó ngươi có tin lão tử chặt chân của ngươi ra hay không...
- Khốn kiếp cút... cút xa ra...
Quen thói ngang tàng hay đúng hơn là quá sợ mà phát điên...
Trong mắt Lãnh Nhũ đám nữ nhân được nuôi nhốt kia của chỉ là một đám gia súc quát một tiếng là chạy nên dù bản thân đang ở vào thế yếu vẫn quát mắng Đào Nhi như con và sự thật đúng là như vậy...
Nếu không có Trần Lâm đứng sau Đào Nhi chắc chắn sẽ bị hắn quát chạy...
Đáng tiếc có một ác ma đứng sau lưng Đào Nhi không chỉ không chạy mà còn dần dần bị đẩy đến trước người Lãnh Nhã sẵn sàng chọc tiết heo.
Khẽ nhếch mép cười lạnh, Trần Lâm liếc nhìn Lãnh Nhũ như nhìn người chết rồi thì thầm vào tai Đào Nhi:
- Nhớ không... có kiếm trong tay chỉ có kẻ khác sợ muội...
- Giết hắn đi... giết kẻ đã hành hạ muội... hành hạ bạn bè của muội...
- Giết hắn...
Nghe được những lời nói kia Đào Nhi khẽ rung lên nhè nhẹ cắn chặc hàm răng bé chằm chậm đưa kiếm lên.
Ngược lại Lãnh Nhũ cũng nghe được những lời nói kia và nhất là còn thấy được ánh mắt của Trần Lâm, ánh mắt kia khiến hắn gần như phát điện gầm lên một tiếng như con thú hoang bị dồn vào đường cùng, cơ thể nung núc mở dù không có hai tay chống đỡ như bằng một cách vi diệu nào đó vẫn bò lên được xông đến cô bé Đào Nhi.
Đứng trước cơ thể to lớn đang... ập đến...
Đào Nhi vô cùng hoảng sợ, nhưng lần này nàng đã không chạy trốn mà hét lên một tiếng vô nghĩa rồi siết chặt thanh kiếm trong tay nhắm mắt chém xuống.
Phập...
Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên tia sáng xanh lục kỳ bí không chút khó khăn một đường chém xuống cắt nửa cái đầu heo to lớn của Lãnh Nhũ ra làm hai, máu tươi cùng óc ác tương chao trắng đục hoà vào nhau bắn thẳng lên người cô bé Đào Nhi...
Đôi mắt trừng lớn tràn ngập sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, hai nửa khuôn mặt của Lãnh Nhũ theo đó tác ra như quả dựa hấu bị bổ đôi càng thêm phần khủng bố, bàn tay run run chỉ vào cô bé Đào Nhi như muốn nói gì đó nhưng rất nhanh đã rũ xuống, cơ thể mập mạp của Lãnh Nhũ theo đó ngã ầm xuống đất tức khí bỏ mạng.
Lãnh Nhũ nhị được gia của Hắc Phong bang kẻ có thể nói là sống trên đầu hàng ngàn người cứ như thế bỏ mạng trong tay một tiểu nha đầu.
Ngược lại lần đầu giết người còn là khung cảnh kinh khủng như thế...
Khuôn mặt đáng thương của Đào Nhi trở nên trắng bệnh không còn chút máu gã ngồi xuống đất rồi thẫn thờ nhìn cái xác vẫn còn chút co giật của Lãnh Nhũ đang nằm dưới đất.
Ác ma kia rốt cuộc cũng đã chết và là bị nàng chính tay giết chết...
Một cảm giác sợ hãi, kinh ngạc, buồn nôn lẫn lộn không nói nên lời tràn ngập trong lòng Đào Như, nhưng có lẽ chính nàng cũng không biết được sâu bên trong nội tâm của nàng lúc này còn có thêm một cảm giác thư sướng kỳ lạ.
Trên đời này ngoài chơi được nữ nhân mà mình không thể chơi ra, thì chỉ có giết được kẻ mà mình không dám giết chính là sướng nhất.
Bên kia trông thấy Đào Nhi mặt lúc này đã không còn chút máu ngã bịch xuống đất, cơ thể nhỏ bé run lên nhẹt nhẹ...
Chu Lệ Đình vô cùng lo lắng chạy đến ôm lấy Đào Nhi vào lòng quan tâm hỏi:
- Tiểu Đào Nhi ngươi có sao không?
- Tên kia đáng chết... hắn chết là đáng đời, ngươi làm rất đúng không cần phải sợ... có ta ở đây rồi...
Tuy nhiên cô bé Đào Nhi làm sao có thể trả lời khiến Chu Lệ Đình lòng rối như tơi vò, ánh mắt có phần oán trách liếc nhìn Trần Lâm...
Ngược lại sau khi xong việc Trần Lâm lại chỉ cười cười như người không liên quan đứng một bên chờ đợi mệnh quan triều đình đến đón.
Nhưng sâu trong ánh mắt Trần Lâm vẫn có chút thưởng thức nha đầu Đào Nhi kia, quả là một nhân tài rất đáng được trọng điểm bồi dưỡng, mặc dù thủ pháp có hơi gà một kiếm kia hoàn toàn dựa vào sự sắc bén bá đạo của thanh kiếm xanh, nhưng Đào Nhi lại đạt được một tiêu chí rất cao của Trần Lâm đó là ngoan.
Sau khi lần đầu thấy máu...
Đào Nhi rất sợ hãi ngã ngồi xuống đất nhưng vẫn nghe lời Trần Lâm nắm chặc lấy thanh kiếm không chịu buông tay làm rơi như lần đầu nữa, đó là biểu hiện của bé ngoan và Trần Lâm rất thích bé ngoan.
Tuy nhiên hơi buồn là gu của Trần Lâm là mấy bà mẹ của bé chứ không phải bé, Đào Nhi dù rất tốt nhưng ngực còn nhỏ quá nên chỉ có thể vào hội “để ngửi chứ không ăn” mà thôi.
Nhưng đã là bé ngoan vẫn nên có thưởng...
Thoáng xoa xoa cằm, Trần Lâm đại gia chịu chơi nhất con game này khẽ lắc lắc đầu xem như không có chuyện gì cười nói:
- Giết rất khá... Đào Nhi đúng là giỏi...
- Ca ca rất hài lòng nha... thanh kiếm kia tặng cho muộn xem như phần thử kỷ niệm...
Thưởng phạt phân minh, Trần Lâm khẽ xoa đầu Đào Nhi quyết định tặng luôn thanh kiếm lục sắc kia cho nàng, vừa xem như phần thưởng khích lệ tinh thần vượt qua khó khăn thử thách của cô bé, vừa xem như vật kỷ niệm lần đầu giết người của Đào Nhi.
Huyết tổ đại nhân quả đúng là vừa tâm lý và còn rất chịu chơi.
Nghe được những lời nói kia của Trần Lâm....
Đào Nhi mới từ trong thẫn thờ tỉnh lại ngơ ngác nhìn thanh kiếm lục sắc trong tay mình rồi nhìn lại Trần Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu cảm tạ.
Thấy thế ánh mắt Chu Lệ Đình không khỏi trắng dã rất một tiến lên cho nha đầu vô lương tâm này một trận...
Thử hỏi có tức không chứ, Chu Lệ Đình quan tâm như thế, lắc nhiều như thế, nói nhiều như thế vậy mà Đào Nhi lại không đáp trả lấy một câu.
Ấy vậy mà tên đầu trọc kia chỉ nói một tiếng Đào Nhi đã lập tức phản ứng lại.
Ông bà có câu nữ sinh ngoại tộc đúng là không sai mà...
Tuy nhiên Chu Lệ Đình đã trách lầm Đào Nhi, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ có phản ứng như nàng thậm chí còn hơn thế gấp trăm lần sẵn sản quỳ xuống gọi Trần Lâm là cha.
Đạo Nhi vẫn là không hiểu được nhiều chỉ cảm thấy thanh kiếm này rất tốt, nàng chỉ gật đầu cảm tạ như thế trong mắt người biết chuyện đã là rất vô lễ rồi.
Bởi lẽ đồ Trần Lâm cho chưa nào giờ là phàm vật, thanh kiêm thuần một màu sắc xanh lục ẩn ẩn có một số đường vân màu đen khá giống nhìn con rắn kia không phải thanh kiếm thông thường mà là một trang bị của hệ thống và còn là trang bị phẩm chất tím độc nhất vô cùng quý giá.
Quý đến mức đủ sức để làm bố của bất kỳ ai, khiến một Lang Vương thề chết tận trung chấp nhận làm chó.
Thanh kiếm kia gọi là Thanh Xà Kiếm một trong những trang bị tím độc nhất Trần Lâm may mắn loot được sau đại sự kiện của hệ thống.
Trần Lâm muốn để Đào Nhi giết Lãnh Nhũ ít nhất cũng phải dùng đến trang bị tím hoặc trang bị cam, cái này cũng bình thường dù sao Lãnh Nhũ tuy không bá đạo gì nhưng vẫn là một người chơi tương đối cao cấp, để một con gà như Đào Nhi giết được hắn không có trang bị vượt trội khó lòng mà làm được.
Chỉ là với độ chịu chi chịu chơi của mình, sau khi xong việc phá gia chi tử, đại gia két tiếng Trần Lâm quyết định tặng luôn thanh kiếm kia cho cô bé Đào Nhi cho nó máu, như một khẳng định cái trình bá đạo của mình.
Dĩ nhiên nếu để ban lãnh đạo Huyết tộc biết được vị đại gia bá đạo này chơi lớn như thế thì kiểu gì cũng ăn một suất quỳ gối sám hối.
Tuy nhiên xét cho cùng cũng không thể trách Trần Lâm được, tất cả đều là do đám người Lý Minh Nguyệt tự cho hắn.
Có lẽ độc giả và cả ban lãnh đạo Huyết tộc đã quên...
Trong đại sự kiện của hệ thống, ngay khi bắt đầu sự kiện hệ thống đã tặng cho toàn bộ người chơi có mặt một vẽ may mắn có thể mở ra được bất kỳ thứ gì tùy theo độ may mắn của người chơi, xui thì mở ra đồ trắng còn may mắn thì ăn quà tím.
Tuy nhiên phần lớn thành viễn của Huyết tộc không phải lười đến độ không thèm quan tâm thì cũng theo chủ nghĩa duy vật biện chứng không tin vào cái trò may rủi kia.
Thế nên tên nào đó mới mặt dày đi xin và như một lẽ dĩ nhiên chả ai từ chói.
Gần như toàn bộ vé quay may mắn của các thành viên Huyết tộc theo đó đều rơi hết vào tay Trần Lâm, một con người trên cơ bản là nghiện cái thể loại này.
Lúc đầu chả ai nghĩ nhiều và đến sao này cũng thế...
Dù sao không ai tin rằng mấy cái vé may mắn hệ thống cho không thế này lại có thể ra được đồ ngon gì và sự thật đúng là như vậy.
Tuy nhiên tất cả đều quên một điều, một điều vô cùng trí mạng, Huyết tổ đại nhân không chỉ là Huyết tổ của Huyết tộc, một triệu hồi sự chân chính, mà còn là một người chơi hệ lucky quang minh lỗi lạc.
Chỉ là bằng bộ sự vi diệu thương thấy...
Những trang bị Trần Lâm may mắn mở được đều toàn là loại hình vũ khí khiến Huyết tổ đại nhân giận đến tím cả mặt, trước bàn tay của hệ thống may mắn gì đó đều là rác rưởi.
Ngược lại đám đệ của Huyết tổ đại nhân lại vì thế mà được nhờ...
Trước là một con sói đen giờ đến lượt một con nhóc một mắt chả thèm nói tiếng cảm ơn.
Tưởng chừng như Trần Lâm sẽ một kiếm chém chết tên heo mập này kết thúc tất cả, nhưng không Trần Lâm chỉ chặt cụt hai tay của hắn mở đường cho một điều thú vị hơn, để cô bé Đào Nhi đích thân giết tên Lãnh Nhũ trả thù cho những việc hắn đã gây ra.
Một công việc có thể nói là thiên kinh địa nghĩa, có thù tất báo mới chính là trang hảo háo, hợp tình lẫn hợp lý, nhưng cô bé Đào Nhi lại không phải hảo háo gì cả mà chỉ là một cô nhóc miệng còn hoi sữa, bảo nàng giết người sao mà được.
Chu Lệ Đình vẫn cảm thấy không ổn tiến lên muốn nói gì đó...
Tuy nhiên lời vừa đến miệng, Chu Lệ Đình lại không biết nói gì cho phải chỉ đành đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Đào Nhi.
Có lẽ sau ngày hôm nay số mạnh của cô bé sẽ vì quyết định của nàng mà thay đổi.
Nhưng thiết nghĩ số mạng của ai mà không phải thay đổi trong cái thời đại mạt thế này.
Huống chi Trần Lâm nói cũng không sai, cách nhanh nhất để chiến thắng sợ hãi chính là hủy diệt nó.
Đào Nhi đã xuất hiện ám ảnh tâm lý nhất định, dù Trần Lâm có giết Lãnh Nhũ thì ám ảnh kia vẫn tồn tại trong lòng cô bé, nổi sợ kia sẽ theo nàng cả đời...
Nếu là thời bình thì có thể từ từ giải quyết nhưng thời đại này lại không thể từ từ như thế mà phải giải quyết thật nhanh và cách nhanh nhất là để cô bé tự mình kết thúc tất cả.
Ngược lại cô bé Đào Nhi cũng biết mình phải làm gì đôi tay run run cầm lấy thanh kiếm mà Trần Lâm cho chầm chậm đi về phía Lãnh Nhũ đang nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự.
Một kiếm đưa lên rồi chém xuống xem như kết thúc tất cả.
Tuy nhiên ác như Trần Lâm làm gì để mọi chuyện diễn ra dễ dàng như thế quyết tâm tăng độ khó cho game một cước đạp mạnh vào chân Lãnh Nhũ.
Rắc một tiếng...
Chân của Lãnh Nhũ cứ như thế bị Trần Lâm một cước đạp gãy...
Cơn đau khủng khiếp truyền đến khiến Lãnh Nhũ từ trong cơ mê tỉnh lại.
Nhưng ngay khi vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp hoàn hồn, Lãnh Nhũ đã thấy một tiểu nha đầu không ai khác chính là cô bé mà mình vừa hành hạ thừa sống thiếu chết kia đang cầm kiếm chuẩn bị chém chết mình...
Vừa giận vừa sợ, Lãnh Nhũ mặc kệ đau đớn nơi hai cánh tay bị chém cút gầm giọng hét lên:
- Con... con khốn kia ngươi muốn là gì?
- Ngươi có tin ta giết ngươi hay không, tiện nha đầu... Đcmn muốn chết...
Còn đang loay hoay không biết phải làm gì thì bị tiếng hét của Lãnh Nhũ làm cho gật mình...
Tiểu Đào Nhi đáng thương vô cùng hoảng sợ mặt không còn chút máu vội vàng lui về phía sau.
Thanh kiếm lục sắc mà Trần Lâm đưa cho cũng bị Đào Nhi đánh rơi xuống đất phát ra những tiếng keng... keng...
Thấy thế ánh mắt Trần Lâm không khỏi lạnh xuống từ phía sau giữ lấy vai cô bé lạnh giọng nói:
- Kiếm chính là sinh mạnh... tuyệt đối không được làm rơi...
- Tiểu Đào Nhi phải nhớ chỉ cần kiếm trong tay, sau này chỉ có kẻ khác sợ muội chứ không có chuyện muội sợ kẻ khác...
- Nhanh... mao cầm kiếm lên...
Nghe lời những nói lạnh lùng vang lên bên tai...
Cơ thế nhỏ bé của Đào Nhi thoáng rung lên, con mắt còn lại có chút rưng rưng nhìn Trần Lâm một cái rồi cúi đấu xuống nhìn thanh kiến thuần một màu lục sắc ẩn ẩn có những đường vân đen tuyền đang nằm lạnh lẽo trên mặt đất kia.
Rất nhanh dưới sức ép vô hình của Trần Lâm, cô bé Đào Nhi không tránh khỏi kiếp số run rẩy cúi xuống một lần nữa cầm lấy thanh kiếm sẽ theo mình hết phần đời còn lại kia lên.
Phía đối diện dù đang nằm dưới đất với một cơ thể không còn nguyên vẹn, nhưng đầu óc của Lãnh Nhũ lúc này vẫn còn dùng được, rất nhanh hắn đã nhận ra được tình huống không mấy khả quan của mình.
Như một con heo bị chọc tiết, Lãnh Nhũ gần như phát điên gào lên inh ỏi:
- Tiện nha đầu người muốn làm gì???
- Cút... mao cút... cút đi cho ta... mẹ nó ngươi có tin lão tử chặt chân của ngươi ra hay không...
- Khốn kiếp cút... cút xa ra...
Quen thói ngang tàng hay đúng hơn là quá sợ mà phát điên...
Trong mắt Lãnh Nhũ đám nữ nhân được nuôi nhốt kia của chỉ là một đám gia súc quát một tiếng là chạy nên dù bản thân đang ở vào thế yếu vẫn quát mắng Đào Nhi như con và sự thật đúng là như vậy...
Nếu không có Trần Lâm đứng sau Đào Nhi chắc chắn sẽ bị hắn quát chạy...
Đáng tiếc có một ác ma đứng sau lưng Đào Nhi không chỉ không chạy mà còn dần dần bị đẩy đến trước người Lãnh Nhã sẵn sàng chọc tiết heo.
Khẽ nhếch mép cười lạnh, Trần Lâm liếc nhìn Lãnh Nhũ như nhìn người chết rồi thì thầm vào tai Đào Nhi:
- Nhớ không... có kiếm trong tay chỉ có kẻ khác sợ muội...
- Giết hắn đi... giết kẻ đã hành hạ muội... hành hạ bạn bè của muội...
- Giết hắn...
Nghe được những lời nói kia Đào Nhi khẽ rung lên nhè nhẹ cắn chặc hàm răng bé chằm chậm đưa kiếm lên.
Ngược lại Lãnh Nhũ cũng nghe được những lời nói kia và nhất là còn thấy được ánh mắt của Trần Lâm, ánh mắt kia khiến hắn gần như phát điện gầm lên một tiếng như con thú hoang bị dồn vào đường cùng, cơ thể nung núc mở dù không có hai tay chống đỡ như bằng một cách vi diệu nào đó vẫn bò lên được xông đến cô bé Đào Nhi.
Đứng trước cơ thể to lớn đang... ập đến...
Đào Nhi vô cùng hoảng sợ, nhưng lần này nàng đã không chạy trốn mà hét lên một tiếng vô nghĩa rồi siết chặt thanh kiếm trong tay nhắm mắt chém xuống.
Phập...
Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên tia sáng xanh lục kỳ bí không chút khó khăn một đường chém xuống cắt nửa cái đầu heo to lớn của Lãnh Nhũ ra làm hai, máu tươi cùng óc ác tương chao trắng đục hoà vào nhau bắn thẳng lên người cô bé Đào Nhi...
Đôi mắt trừng lớn tràn ngập sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, hai nửa khuôn mặt của Lãnh Nhũ theo đó tác ra như quả dựa hấu bị bổ đôi càng thêm phần khủng bố, bàn tay run run chỉ vào cô bé Đào Nhi như muốn nói gì đó nhưng rất nhanh đã rũ xuống, cơ thể mập mạp của Lãnh Nhũ theo đó ngã ầm xuống đất tức khí bỏ mạng.
Lãnh Nhũ nhị được gia của Hắc Phong bang kẻ có thể nói là sống trên đầu hàng ngàn người cứ như thế bỏ mạng trong tay một tiểu nha đầu.
Ngược lại lần đầu giết người còn là khung cảnh kinh khủng như thế...
Khuôn mặt đáng thương của Đào Nhi trở nên trắng bệnh không còn chút máu gã ngồi xuống đất rồi thẫn thờ nhìn cái xác vẫn còn chút co giật của Lãnh Nhũ đang nằm dưới đất.
Ác ma kia rốt cuộc cũng đã chết và là bị nàng chính tay giết chết...
Một cảm giác sợ hãi, kinh ngạc, buồn nôn lẫn lộn không nói nên lời tràn ngập trong lòng Đào Như, nhưng có lẽ chính nàng cũng không biết được sâu bên trong nội tâm của nàng lúc này còn có thêm một cảm giác thư sướng kỳ lạ.
Trên đời này ngoài chơi được nữ nhân mà mình không thể chơi ra, thì chỉ có giết được kẻ mà mình không dám giết chính là sướng nhất.
Bên kia trông thấy Đào Nhi mặt lúc này đã không còn chút máu ngã bịch xuống đất, cơ thể nhỏ bé run lên nhẹt nhẹ...
Chu Lệ Đình vô cùng lo lắng chạy đến ôm lấy Đào Nhi vào lòng quan tâm hỏi:
- Tiểu Đào Nhi ngươi có sao không?
- Tên kia đáng chết... hắn chết là đáng đời, ngươi làm rất đúng không cần phải sợ... có ta ở đây rồi...
Tuy nhiên cô bé Đào Nhi làm sao có thể trả lời khiến Chu Lệ Đình lòng rối như tơi vò, ánh mắt có phần oán trách liếc nhìn Trần Lâm...
Ngược lại sau khi xong việc Trần Lâm lại chỉ cười cười như người không liên quan đứng một bên chờ đợi mệnh quan triều đình đến đón.
Nhưng sâu trong ánh mắt Trần Lâm vẫn có chút thưởng thức nha đầu Đào Nhi kia, quả là một nhân tài rất đáng được trọng điểm bồi dưỡng, mặc dù thủ pháp có hơi gà một kiếm kia hoàn toàn dựa vào sự sắc bén bá đạo của thanh kiếm xanh, nhưng Đào Nhi lại đạt được một tiêu chí rất cao của Trần Lâm đó là ngoan.
Sau khi lần đầu thấy máu...
Đào Nhi rất sợ hãi ngã ngồi xuống đất nhưng vẫn nghe lời Trần Lâm nắm chặc lấy thanh kiếm không chịu buông tay làm rơi như lần đầu nữa, đó là biểu hiện của bé ngoan và Trần Lâm rất thích bé ngoan.
Tuy nhiên hơi buồn là gu của Trần Lâm là mấy bà mẹ của bé chứ không phải bé, Đào Nhi dù rất tốt nhưng ngực còn nhỏ quá nên chỉ có thể vào hội “để ngửi chứ không ăn” mà thôi.
Nhưng đã là bé ngoan vẫn nên có thưởng...
Thoáng xoa xoa cằm, Trần Lâm đại gia chịu chơi nhất con game này khẽ lắc lắc đầu xem như không có chuyện gì cười nói:
- Giết rất khá... Đào Nhi đúng là giỏi...
- Ca ca rất hài lòng nha... thanh kiếm kia tặng cho muộn xem như phần thử kỷ niệm...
Thưởng phạt phân minh, Trần Lâm khẽ xoa đầu Đào Nhi quyết định tặng luôn thanh kiếm lục sắc kia cho nàng, vừa xem như phần thưởng khích lệ tinh thần vượt qua khó khăn thử thách của cô bé, vừa xem như vật kỷ niệm lần đầu giết người của Đào Nhi.
Huyết tổ đại nhân quả đúng là vừa tâm lý và còn rất chịu chơi.
Nghe được những lời nói kia của Trần Lâm....
Đào Nhi mới từ trong thẫn thờ tỉnh lại ngơ ngác nhìn thanh kiếm lục sắc trong tay mình rồi nhìn lại Trần Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu cảm tạ.
Thấy thế ánh mắt Chu Lệ Đình không khỏi trắng dã rất một tiến lên cho nha đầu vô lương tâm này một trận...
Thử hỏi có tức không chứ, Chu Lệ Đình quan tâm như thế, lắc nhiều như thế, nói nhiều như thế vậy mà Đào Nhi lại không đáp trả lấy một câu.
Ấy vậy mà tên đầu trọc kia chỉ nói một tiếng Đào Nhi đã lập tức phản ứng lại.
Ông bà có câu nữ sinh ngoại tộc đúng là không sai mà...
Tuy nhiên Chu Lệ Đình đã trách lầm Đào Nhi, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ có phản ứng như nàng thậm chí còn hơn thế gấp trăm lần sẵn sản quỳ xuống gọi Trần Lâm là cha.
Đạo Nhi vẫn là không hiểu được nhiều chỉ cảm thấy thanh kiếm này rất tốt, nàng chỉ gật đầu cảm tạ như thế trong mắt người biết chuyện đã là rất vô lễ rồi.
Bởi lẽ đồ Trần Lâm cho chưa nào giờ là phàm vật, thanh kiêm thuần một màu sắc xanh lục ẩn ẩn có một số đường vân màu đen khá giống nhìn con rắn kia không phải thanh kiếm thông thường mà là một trang bị của hệ thống và còn là trang bị phẩm chất tím độc nhất vô cùng quý giá.
Quý đến mức đủ sức để làm bố của bất kỳ ai, khiến một Lang Vương thề chết tận trung chấp nhận làm chó.
Thanh kiếm kia gọi là Thanh Xà Kiếm một trong những trang bị tím độc nhất Trần Lâm may mắn loot được sau đại sự kiện của hệ thống.
Trần Lâm muốn để Đào Nhi giết Lãnh Nhũ ít nhất cũng phải dùng đến trang bị tím hoặc trang bị cam, cái này cũng bình thường dù sao Lãnh Nhũ tuy không bá đạo gì nhưng vẫn là một người chơi tương đối cao cấp, để một con gà như Đào Nhi giết được hắn không có trang bị vượt trội khó lòng mà làm được.
Chỉ là với độ chịu chi chịu chơi của mình, sau khi xong việc phá gia chi tử, đại gia két tiếng Trần Lâm quyết định tặng luôn thanh kiếm kia cho cô bé Đào Nhi cho nó máu, như một khẳng định cái trình bá đạo của mình.
Dĩ nhiên nếu để ban lãnh đạo Huyết tộc biết được vị đại gia bá đạo này chơi lớn như thế thì kiểu gì cũng ăn một suất quỳ gối sám hối.
Tuy nhiên xét cho cùng cũng không thể trách Trần Lâm được, tất cả đều là do đám người Lý Minh Nguyệt tự cho hắn.
Có lẽ độc giả và cả ban lãnh đạo Huyết tộc đã quên...
Trong đại sự kiện của hệ thống, ngay khi bắt đầu sự kiện hệ thống đã tặng cho toàn bộ người chơi có mặt một vẽ may mắn có thể mở ra được bất kỳ thứ gì tùy theo độ may mắn của người chơi, xui thì mở ra đồ trắng còn may mắn thì ăn quà tím.
Tuy nhiên phần lớn thành viễn của Huyết tộc không phải lười đến độ không thèm quan tâm thì cũng theo chủ nghĩa duy vật biện chứng không tin vào cái trò may rủi kia.
Thế nên tên nào đó mới mặt dày đi xin và như một lẽ dĩ nhiên chả ai từ chói.
Gần như toàn bộ vé quay may mắn của các thành viên Huyết tộc theo đó đều rơi hết vào tay Trần Lâm, một con người trên cơ bản là nghiện cái thể loại này.
Lúc đầu chả ai nghĩ nhiều và đến sao này cũng thế...
Dù sao không ai tin rằng mấy cái vé may mắn hệ thống cho không thế này lại có thể ra được đồ ngon gì và sự thật đúng là như vậy.
Tuy nhiên tất cả đều quên một điều, một điều vô cùng trí mạng, Huyết tổ đại nhân không chỉ là Huyết tổ của Huyết tộc, một triệu hồi sự chân chính, mà còn là một người chơi hệ lucky quang minh lỗi lạc.
Chỉ là bằng bộ sự vi diệu thương thấy...
Những trang bị Trần Lâm may mắn mở được đều toàn là loại hình vũ khí khiến Huyết tổ đại nhân giận đến tím cả mặt, trước bàn tay của hệ thống may mắn gì đó đều là rác rưởi.
Ngược lại đám đệ của Huyết tổ đại nhân lại vì thế mà được nhờ...
Trước là một con sói đen giờ đến lượt một con nhóc một mắt chả thèm nói tiếng cảm ơn.
/727
|