Từ khi lên xe đến lúc xuống cửa chính khách sạn, Nghiêm Băng vẫn nằm trong lòng Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình nghe tiếng khóc buồn bã của Nghiêm Băng mà trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nếu không phải hắn đến đúng lúc, bây giờ sợ rằng nàng đã chạy đến đầu đường xó chợ nào rồi. Một cô gái xinh đẹp thế này nếu gặp phải kẻ xấu thì có hơn phân nửa là gặp nạn.
Sau khi làm xong tất cả thủ tục, Vương Hòa Bình đưa Nghiêm Băng lên phòng.
Sau khi đóng cửa, Vương Hòa Bình cũng không vội hỏi Nghiêm Băng xem có chuyện gì xảy ra, hắn lấy điện thoại gọi cho Lý Tiểu Linh, để nàng nhanh chóng đến phòng số sáu khách sạn Nam Vân, có chuyện gấp cần thương lượng.
Nghiêm Băng vẫn nghẹn ngào không yên, Vương Hòa Bình lấy khăn nóng mà lau mặt cho nàng.
- Tiểu Băng, nói đi, nói cho thoải mái.
Vương Hòa Bình ôn hòa khuyên Nghiêm Băng.
Nghiêm Băng hít vào vài hơi rồi gương mặt chợt ửng hồng, nàng ngượng ngùng cúi đầu, buồn bực không lên tiếng.
Vương Hòa Bình thật sự không đoán ra được Nghiêm Băng phạm phải sai lầm gì mà bí thư Nghiêm nổi giận như vậy.
Nhưng Vương Học Bình biết rõ, nếu Nghiêm Băng không chịu nói, suy xét đến tính cách phản nghịch của nàng, điều này là quá mãnh liệt, hắn thật sự không muốn miễn cưỡng với nàng, tránh sinh ra tác dụng phản nghịch.
Vương Học Bình định đi mở ti vi, nhưng Nghiêm Băng lại giữ lấy áo hắn, nàng kinh hoảng nói:
- Anh đừng đi, em sợ.
- Ha ha, anh chỉ đi mở tivi thôi, không đi đâu.
Vương Hòa Bình nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười, nếu hắn đã đưa Nghiêm Băng đi thì tuyệt đối không để nàng lại một mình ở khách sạn, nếu lỡ may có vấn đề gì thì thật sự là chọc trời.
Vương Hòa Bình đi qua mở tivi, sau đó lại đến ngồi trên ghế sa lông, trên màn hình tivi là hình ảnh "Lương Gia Huy" và một cô gái nào đó.
Vì trước nay Vương Hòa Bình rất thích xem phim Lương Gia Huy, vì vậy hắn có chút ấn tượng với bộ phim này, là một bộ phim cấp ba có tên là "Tình yêu".
Vương Học Bình tranh thủ chuyển kệnh, khi trên màn hình xuất hiện hình tượng Rambo anh dũng thì mới thở ra một hơi. Hắn khẽ dựa người về phía sau, vô tình phát hiện Nghiêm Băng đang nhìn mình với vẻ mặt ửng hồng.
Vương Hòa Bình cảm thấy mặt già đỏ lên, nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, hắn hỏi Nghiêm Băng:
- Đói bụng rồi à?
Nghiêm Băng lắc đầu, Vương Hòa Bình thầm nghĩ, sao Tiểu Linh còn chưa tới? Nghiêm Băng tuy chưa chính thức trưởng thành nhưng dù gì cũng không còn quá nhỏ, nếu một người đàn ông cùng ở chung phòng với một cô gái, truyền ra ngoài cũng có chút khó nghe.
Vương Hòa Bình tiếp tục lấy điện thoại ra nhắn cho Lý Tiểu Linh đi nghe điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy gì.
Thời đại này một chiếc điện thoại cần vài ngàn đồng, Lý Tiểu Linh trong nhà không có dụng cụ truyền tin xa hoa này. Vương Hòa Bình thầm cảm thấy ảo não, sớm biết như vậy thì nên lắp đặt trong nhà nàng một cái điện thoại.
Vương Hòa Bình nghĩ có lẽ Lý Tiểu Linh đã đi ngủ, hoặc máy nhắn tin bị vứt ở đâu đó, âm thanh phát ra không đủ để thu hút sự chú ý của Lý Tiểu Linh.
Vương Học Bình vỗ vỗ trán mà thầm nghĩ, mình thế nào lại hồ đồ như vậy, vì thế hắn nhắn cho Hác Cương.
Chưa đến năm phút sau thì Hác Cương đã điện thoại đến, Vương Hòa Bình dặn Hác Cương đến nhà Lý Tiểu Linh, nói có chuyện gấp, bảo nàng đến khách sạn Nam Vân ngay.
Vương Học Bình quẳng điện thoại xuống thì Nghiêm Băng chợt hỏi:
- Anh, có anh và em là được, chị Linh đã ngủ, còn gọi chị ấy đến làm gì?
Vương Hòa Bình mỉm cười:
- Anh và chị Tiểu Linh ở cùng em không phải sẽ vui hơn sao?
Vương Hòa Bình thầm nghĩ, anh thì không sao, nhưng sự việc truyền đi sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của em, đúng là nha đầu ngốc.
- Anh Bình, nói cho anh biết, thật ra...Thật ra em mắng cô giáo, điều này là em không đúng.
Gương mặt Nghiêm Băng đỏ hồng, đầu hầu như sắp cúi xuống đùi.
- Sao?
Vương Hòa Bình chợt cảm thấy có chút kỳ quái, nha đầu này lúc nãy không muốn nói, bây giờ có lẽ đã nghĩ thông. Lỗ tai Nghiêm Băng đỏ bừng bừng, nàng cố ý tránh né ánh mắt của Vương Học Bình.
Vương Hòa Bình có chút hiếu kỳ, có vấn đề gì đâu, sao bí thư Nghiêm lại nổi giận như vậy?
- Anh, anh đừng hỏi nửa được không? Người ta biết sai rồi.
Nghiêm Băng nói như muỗi kêu, khó thể nghe cho rõ.
Vương Hòa Bình thấy Nghiêm Băng là một cô gái nên cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể chờ Lý Tiểu Linh đến rồi nói sau.
Cũng may lý tiểu linh nhanh chóng cùng Hác Cương đến, vừa gặp mặt thì nàng đã nói:
- Xấu hổ quá, hôm nay em hơi mệt, tắm rửa xong thì lên giường ngủ ngay, không nghe thấy âm báo tin nhắn.
Vương Hòa Bình cũng không quá chú ý, Lý Tiểu Linh vừa nói mà vẻ mặt đã đỏ hồng, ánh mắt có chút không đúng.
Vương Hòa Bình kéo Lý Tiểu Linh sang một bên, hắn khẽ nói những gì đã xảy ra, điều này làm nàng trợn mắt kinh ngạc:
- Sao lại đến mức như vậy?
- Anh nào biết được? Những ngày tới vất vả cho em rồi, giúp anh quan tâm đến Nghiêm Băng, đợi khi bí thư hết giận, anh sẽ đưa cô ấy về nhận lỗi.
Nếu là việc nhà người khác thì Vương Hòa Bình sẽ không quan tâm, nhưng đây là chuyện của Nghiêm gia, hắn không thể mặc kệ.
Lý Tiểu Linh cũng biết sự việc trọng đại, nàng khẽ gật đầu, đồng ý với sự sắp xếp của Vương Hòa Bình.
Nghiêm Băng dùng hai tay ôm chân, đầu gối xuống chân, đang suy nghĩ gì đó. Lý Tiểu Linh đến bên cạnh Nghiêm Băng, nàng cười hì hì nói:
- Lại gặp nhau rồi.
- Ôi da, chị Linh, sao chị đến đây?
Nghiêm Băng quay đầu thấy Lý Tiểu Linh, thế là lại lao vào lòng Lý Tiểu Linh, nước mắt cũng chảy xuống.
Lúc này trong phòng đã có hai cô gái một lớn một nhỏ, Vương Hòa Bình thấy thời gian không còn sớm, hắn cũng không muốn ngồi chờ trong phòng, vì vậy cười nói:
- Hai người chậm rãi trò chuyện, anh về trước.
- Anh, anh đừng đi, ở lại với bọn em.
Nghiêm Băng thốt lên.
- Chỗ này có em cũng không còn gì, anh cứ về trước đi.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Tiểu Linh cũng đỏ lên, nàng giống như lo lắng vấn đề gì đó, vội vàng nói Vương Hòa Bình đi ngay.
Vương Hòa Bình cũng cười nói với Nghiêm Băng:
- Có chị Linh ở đây rồi, em cứ yên tâm, muốn gì cứ điện thoại xuống cho khách sạn, bọn họ sẽ phục vụ tận phòng.
Vương Hòa Bình đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt lưu luyến của Nghiêm Băng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Khoảnh khắc khi Vương Hòa Bình đóng cửa thì hắn chợt nghĩ ra một vấn đề, hắn chỉ nhắn Lý Tiểu Linh đến đây mà không nói ra chuyện của Nghiêm Băng, khó trách khi mới đến thì bộ mặt e lệ như vậy, xem ra sợ đến khách sạn, sợ mình làm bậy.
Sau khi rời khỏi khách sạn Nam Vân thì Vương Hòa Bình cũng không về nhà, hắn đi đến ngôi nhà số hai khu thường ủy huyện ủy.
Vương Hòa Bình đã làm thư ký cho bí thư Nghiêm được hai năm, tất nhiên hắn hiểu tính cách của lãnh đạo, bí thư Nghiêm nổi giận như hôm nay, chắc chắn sẽ khó ngủ yên.
Quả nhiên Vương Hòa Bình vừa nhấn chuông cửa thì ba giây sau, Diệp Tử đã chạy ra mở cửa.
Vương Hòa Bình hỏi Diệp Tử:
- Tình hình thế nào?
Diệp Tử nói:
- Bí thư Nghiêm và dì Tô ồn ào một chặp, bây giờ đang ngồi trong phòng làm việc, dì Tô sợ bí thư sinh bệnh nên để tôi đi kêu cửa, nhưng dù kêu thế nào cũng không mở cửa.
Vương Học Bình hiểu ngay, hắn khẽ dặn dò Diệp Tử:
- Sự việc hôm nay coi như chưa từng phát sinh, hiểu chưa?
Diệp Tử khẽ gật đầu:
- Anh Vương, tôi hiểu.
- Ừ, một thời gian sau tôi sẽ nói một tiếng với lãnh đạo cục sự vụ cơ quan, để xem xét có nên sắp xếp cô vào biên chế chuyên nghiệp hay không.
Nếu là người giúp việc nhà mình, Vương Hòa Bình sẽ không làm ra hành động này.
Nhưng Diệp Tử là người giúp việc của nhà lãnh đạo, vấn đề không nhỏ, nếu không lung lạc nàng, tin tức lộ ra ngoài thì ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của bí thư.
Người không vì mình trời tru đất diệt, đang ở trong quan trường, nếu không đặc quyền thì không có khả năng. Vương Hòa Bình còn chưa tu luyện đến mức không nhiễm khói lửa nhân gian, nếu muốn để Diệp Tử kín miệng mà không bỏ ra chút lợi ích, chỉ sợ khó thể yên tâm.
Lên lầu hai, đến phòng làm việc của bí thư Nghiêm, Vương Hòa Bình khẽ gõ cửa hai cái, hắn khẽ nói:
- Chú Nghiêm, cháu là Học Bình.
Trong phòng yên ắng hơn hai phút, sau đó cửa chợt mở ra, Nghiêm Minh Cao với cặp mắt đỏ bừng và vẻ mặt khó coi chợt xuất hiện.
Nghiêm Minh Cao dùng quằng mắt hơi xám nhìn Vương Hòa Bình, sau đó xoay người đến bên ghế sa lông, ngồi xuống, kẹp lấy điếu thuốc tiếp tục hút.
Trong phòng đầy mùi thuốc lá gay mũi, Vương Hòa Bình đến bên cửa sổ, kéo màn, mở cửa.
Bầu không khí hơi lạnh ùa vào phòng, Vương Hòa Bình khẽ rụt đầu, đầu óc chợt thanh tỉnh hơn.
Vương Hòa Bình xoay người đến bên cạnh Nghiêm Minh Cao, hắn cũng không quan tâm đến vẻ mặt khó coi của đối phương mà khẽ nói:
- Tiểu Băng tối nay ở cùng với Lý Tiểu Linh, chú cứ yên tâm.
Nghiêm Minh Cao điều chỉnh tư thế, nếu không phải là người quen thuộc, sẽ khó thấy hắn gật đầu.
Dù người cha có tức giận thế nào thì con cái cũng là máu thịt, không thể nào không thương xót.
- Chú Nghiêm, chú tìm cháu là có chuyện gì cần sắp xếp?
Vương Hòa Bình giúp Nghiêm Minh Cao đổ tàn thuốc, rót một ly nước, lúc này mới khẽ dò hỏi.
- À, tôi bị nha đầu kia làm cho hồ đồ, thiếu chút nữa thì quên mất chuyện chính.
Nhắc đến chuyện công thì Nghiêm Minh Cao chợt chấn động tinh thần, hắn cố gắng áp chế tâm lý chán chường, sau đó suy nghẫm lại rồi nói:
- Anh Mã hôm nay đã đề xuất một ý kiến trên hội nghị thường ủy, đề nghị cậu kiêm nhiệm chức vụ chủ nhiệm khu kinh tế mới, cậu thấy thế nào?
- Chú Nghiêm, dù khu kinh tế mới bị Lý Đại Giang làm cho cục diện rối rắm, nhưng bây giờ dù sao anh cũng là người đứng đầu khối chính quyền, nếu để khu kinh tế mới đi xuống cũng không tốt.
Vương Hòa Bình lúc đầu còn rất kinh ngạc, hắn trầm ngâm, năm phút sau mới chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
Vương Hòa Bình thầm cân nhắc, dù quan hệ giữa mình và Nghiêm Minh Cao chặt chẽ thế nào, chuyện Liễu Ngân Hà để lộ ra tin tức tuyệt đối không nên nói ra cho Nghiêm Minh Cao.
Lãnh đạo không phải là người thường, có rất nhiều điều kiêng kỵ, đặc biệt Liễu Ngân Hà bây giờ là thường ủy huyện ủy, Vương Hòa Bình không thể để lộ ra được. Hắn còn nhất định phải nghiêm khắc giữ bí mật, tránh cho bí thư Nghiêm phát hiện ra.
Trong toàn huyện Nam Vân, Nghiêm Minh Cao là vua, Vương Hòa Bình hiểu, gần vua như gần cọp, làm đại sự tuyệt đối không thể hồ đồ.
Vương Hòa Bình nghe tiếng khóc buồn bã của Nghiêm Băng mà trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nếu không phải hắn đến đúng lúc, bây giờ sợ rằng nàng đã chạy đến đầu đường xó chợ nào rồi. Một cô gái xinh đẹp thế này nếu gặp phải kẻ xấu thì có hơn phân nửa là gặp nạn.
Sau khi làm xong tất cả thủ tục, Vương Hòa Bình đưa Nghiêm Băng lên phòng.
Sau khi đóng cửa, Vương Hòa Bình cũng không vội hỏi Nghiêm Băng xem có chuyện gì xảy ra, hắn lấy điện thoại gọi cho Lý Tiểu Linh, để nàng nhanh chóng đến phòng số sáu khách sạn Nam Vân, có chuyện gấp cần thương lượng.
Nghiêm Băng vẫn nghẹn ngào không yên, Vương Hòa Bình lấy khăn nóng mà lau mặt cho nàng.
- Tiểu Băng, nói đi, nói cho thoải mái.
Vương Hòa Bình ôn hòa khuyên Nghiêm Băng.
Nghiêm Băng hít vào vài hơi rồi gương mặt chợt ửng hồng, nàng ngượng ngùng cúi đầu, buồn bực không lên tiếng.
Vương Hòa Bình thật sự không đoán ra được Nghiêm Băng phạm phải sai lầm gì mà bí thư Nghiêm nổi giận như vậy.
Nhưng Vương Học Bình biết rõ, nếu Nghiêm Băng không chịu nói, suy xét đến tính cách phản nghịch của nàng, điều này là quá mãnh liệt, hắn thật sự không muốn miễn cưỡng với nàng, tránh sinh ra tác dụng phản nghịch.
Vương Học Bình định đi mở ti vi, nhưng Nghiêm Băng lại giữ lấy áo hắn, nàng kinh hoảng nói:
- Anh đừng đi, em sợ.
- Ha ha, anh chỉ đi mở tivi thôi, không đi đâu.
Vương Hòa Bình nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười, nếu hắn đã đưa Nghiêm Băng đi thì tuyệt đối không để nàng lại một mình ở khách sạn, nếu lỡ may có vấn đề gì thì thật sự là chọc trời.
Vương Hòa Bình đi qua mở tivi, sau đó lại đến ngồi trên ghế sa lông, trên màn hình tivi là hình ảnh "Lương Gia Huy" và một cô gái nào đó.
Vì trước nay Vương Hòa Bình rất thích xem phim Lương Gia Huy, vì vậy hắn có chút ấn tượng với bộ phim này, là một bộ phim cấp ba có tên là "Tình yêu".
Vương Học Bình tranh thủ chuyển kệnh, khi trên màn hình xuất hiện hình tượng Rambo anh dũng thì mới thở ra một hơi. Hắn khẽ dựa người về phía sau, vô tình phát hiện Nghiêm Băng đang nhìn mình với vẻ mặt ửng hồng.
Vương Hòa Bình cảm thấy mặt già đỏ lên, nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, hắn hỏi Nghiêm Băng:
- Đói bụng rồi à?
Nghiêm Băng lắc đầu, Vương Hòa Bình thầm nghĩ, sao Tiểu Linh còn chưa tới? Nghiêm Băng tuy chưa chính thức trưởng thành nhưng dù gì cũng không còn quá nhỏ, nếu một người đàn ông cùng ở chung phòng với một cô gái, truyền ra ngoài cũng có chút khó nghe.
Vương Hòa Bình tiếp tục lấy điện thoại ra nhắn cho Lý Tiểu Linh đi nghe điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy gì.
Thời đại này một chiếc điện thoại cần vài ngàn đồng, Lý Tiểu Linh trong nhà không có dụng cụ truyền tin xa hoa này. Vương Hòa Bình thầm cảm thấy ảo não, sớm biết như vậy thì nên lắp đặt trong nhà nàng một cái điện thoại.
Vương Hòa Bình nghĩ có lẽ Lý Tiểu Linh đã đi ngủ, hoặc máy nhắn tin bị vứt ở đâu đó, âm thanh phát ra không đủ để thu hút sự chú ý của Lý Tiểu Linh.
Vương Học Bình vỗ vỗ trán mà thầm nghĩ, mình thế nào lại hồ đồ như vậy, vì thế hắn nhắn cho Hác Cương.
Chưa đến năm phút sau thì Hác Cương đã điện thoại đến, Vương Hòa Bình dặn Hác Cương đến nhà Lý Tiểu Linh, nói có chuyện gấp, bảo nàng đến khách sạn Nam Vân ngay.
Vương Học Bình quẳng điện thoại xuống thì Nghiêm Băng chợt hỏi:
- Anh, có anh và em là được, chị Linh đã ngủ, còn gọi chị ấy đến làm gì?
Vương Hòa Bình mỉm cười:
- Anh và chị Tiểu Linh ở cùng em không phải sẽ vui hơn sao?
Vương Hòa Bình thầm nghĩ, anh thì không sao, nhưng sự việc truyền đi sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của em, đúng là nha đầu ngốc.
- Anh Bình, nói cho anh biết, thật ra...Thật ra em mắng cô giáo, điều này là em không đúng.
Gương mặt Nghiêm Băng đỏ hồng, đầu hầu như sắp cúi xuống đùi.
- Sao?
Vương Hòa Bình chợt cảm thấy có chút kỳ quái, nha đầu này lúc nãy không muốn nói, bây giờ có lẽ đã nghĩ thông. Lỗ tai Nghiêm Băng đỏ bừng bừng, nàng cố ý tránh né ánh mắt của Vương Học Bình.
Vương Hòa Bình có chút hiếu kỳ, có vấn đề gì đâu, sao bí thư Nghiêm lại nổi giận như vậy?
- Anh, anh đừng hỏi nửa được không? Người ta biết sai rồi.
Nghiêm Băng nói như muỗi kêu, khó thể nghe cho rõ.
Vương Hòa Bình thấy Nghiêm Băng là một cô gái nên cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể chờ Lý Tiểu Linh đến rồi nói sau.
Cũng may lý tiểu linh nhanh chóng cùng Hác Cương đến, vừa gặp mặt thì nàng đã nói:
- Xấu hổ quá, hôm nay em hơi mệt, tắm rửa xong thì lên giường ngủ ngay, không nghe thấy âm báo tin nhắn.
Vương Hòa Bình cũng không quá chú ý, Lý Tiểu Linh vừa nói mà vẻ mặt đã đỏ hồng, ánh mắt có chút không đúng.
Vương Hòa Bình kéo Lý Tiểu Linh sang một bên, hắn khẽ nói những gì đã xảy ra, điều này làm nàng trợn mắt kinh ngạc:
- Sao lại đến mức như vậy?
- Anh nào biết được? Những ngày tới vất vả cho em rồi, giúp anh quan tâm đến Nghiêm Băng, đợi khi bí thư hết giận, anh sẽ đưa cô ấy về nhận lỗi.
Nếu là việc nhà người khác thì Vương Hòa Bình sẽ không quan tâm, nhưng đây là chuyện của Nghiêm gia, hắn không thể mặc kệ.
Lý Tiểu Linh cũng biết sự việc trọng đại, nàng khẽ gật đầu, đồng ý với sự sắp xếp của Vương Hòa Bình.
Nghiêm Băng dùng hai tay ôm chân, đầu gối xuống chân, đang suy nghĩ gì đó. Lý Tiểu Linh đến bên cạnh Nghiêm Băng, nàng cười hì hì nói:
- Lại gặp nhau rồi.
- Ôi da, chị Linh, sao chị đến đây?
Nghiêm Băng quay đầu thấy Lý Tiểu Linh, thế là lại lao vào lòng Lý Tiểu Linh, nước mắt cũng chảy xuống.
Lúc này trong phòng đã có hai cô gái một lớn một nhỏ, Vương Hòa Bình thấy thời gian không còn sớm, hắn cũng không muốn ngồi chờ trong phòng, vì vậy cười nói:
- Hai người chậm rãi trò chuyện, anh về trước.
- Anh, anh đừng đi, ở lại với bọn em.
Nghiêm Băng thốt lên.
- Chỗ này có em cũng không còn gì, anh cứ về trước đi.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Tiểu Linh cũng đỏ lên, nàng giống như lo lắng vấn đề gì đó, vội vàng nói Vương Hòa Bình đi ngay.
Vương Hòa Bình cũng cười nói với Nghiêm Băng:
- Có chị Linh ở đây rồi, em cứ yên tâm, muốn gì cứ điện thoại xuống cho khách sạn, bọn họ sẽ phục vụ tận phòng.
Vương Hòa Bình đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt lưu luyến của Nghiêm Băng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Khoảnh khắc khi Vương Hòa Bình đóng cửa thì hắn chợt nghĩ ra một vấn đề, hắn chỉ nhắn Lý Tiểu Linh đến đây mà không nói ra chuyện của Nghiêm Băng, khó trách khi mới đến thì bộ mặt e lệ như vậy, xem ra sợ đến khách sạn, sợ mình làm bậy.
Sau khi rời khỏi khách sạn Nam Vân thì Vương Hòa Bình cũng không về nhà, hắn đi đến ngôi nhà số hai khu thường ủy huyện ủy.
Vương Hòa Bình đã làm thư ký cho bí thư Nghiêm được hai năm, tất nhiên hắn hiểu tính cách của lãnh đạo, bí thư Nghiêm nổi giận như hôm nay, chắc chắn sẽ khó ngủ yên.
Quả nhiên Vương Hòa Bình vừa nhấn chuông cửa thì ba giây sau, Diệp Tử đã chạy ra mở cửa.
Vương Hòa Bình hỏi Diệp Tử:
- Tình hình thế nào?
Diệp Tử nói:
- Bí thư Nghiêm và dì Tô ồn ào một chặp, bây giờ đang ngồi trong phòng làm việc, dì Tô sợ bí thư sinh bệnh nên để tôi đi kêu cửa, nhưng dù kêu thế nào cũng không mở cửa.
Vương Học Bình hiểu ngay, hắn khẽ dặn dò Diệp Tử:
- Sự việc hôm nay coi như chưa từng phát sinh, hiểu chưa?
Diệp Tử khẽ gật đầu:
- Anh Vương, tôi hiểu.
- Ừ, một thời gian sau tôi sẽ nói một tiếng với lãnh đạo cục sự vụ cơ quan, để xem xét có nên sắp xếp cô vào biên chế chuyên nghiệp hay không.
Nếu là người giúp việc nhà mình, Vương Hòa Bình sẽ không làm ra hành động này.
Nhưng Diệp Tử là người giúp việc của nhà lãnh đạo, vấn đề không nhỏ, nếu không lung lạc nàng, tin tức lộ ra ngoài thì ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của bí thư.
Người không vì mình trời tru đất diệt, đang ở trong quan trường, nếu không đặc quyền thì không có khả năng. Vương Hòa Bình còn chưa tu luyện đến mức không nhiễm khói lửa nhân gian, nếu muốn để Diệp Tử kín miệng mà không bỏ ra chút lợi ích, chỉ sợ khó thể yên tâm.
Lên lầu hai, đến phòng làm việc của bí thư Nghiêm, Vương Hòa Bình khẽ gõ cửa hai cái, hắn khẽ nói:
- Chú Nghiêm, cháu là Học Bình.
Trong phòng yên ắng hơn hai phút, sau đó cửa chợt mở ra, Nghiêm Minh Cao với cặp mắt đỏ bừng và vẻ mặt khó coi chợt xuất hiện.
Nghiêm Minh Cao dùng quằng mắt hơi xám nhìn Vương Hòa Bình, sau đó xoay người đến bên ghế sa lông, ngồi xuống, kẹp lấy điếu thuốc tiếp tục hút.
Trong phòng đầy mùi thuốc lá gay mũi, Vương Hòa Bình đến bên cửa sổ, kéo màn, mở cửa.
Bầu không khí hơi lạnh ùa vào phòng, Vương Hòa Bình khẽ rụt đầu, đầu óc chợt thanh tỉnh hơn.
Vương Hòa Bình xoay người đến bên cạnh Nghiêm Minh Cao, hắn cũng không quan tâm đến vẻ mặt khó coi của đối phương mà khẽ nói:
- Tiểu Băng tối nay ở cùng với Lý Tiểu Linh, chú cứ yên tâm.
Nghiêm Minh Cao điều chỉnh tư thế, nếu không phải là người quen thuộc, sẽ khó thấy hắn gật đầu.
Dù người cha có tức giận thế nào thì con cái cũng là máu thịt, không thể nào không thương xót.
- Chú Nghiêm, chú tìm cháu là có chuyện gì cần sắp xếp?
Vương Hòa Bình giúp Nghiêm Minh Cao đổ tàn thuốc, rót một ly nước, lúc này mới khẽ dò hỏi.
- À, tôi bị nha đầu kia làm cho hồ đồ, thiếu chút nữa thì quên mất chuyện chính.
Nhắc đến chuyện công thì Nghiêm Minh Cao chợt chấn động tinh thần, hắn cố gắng áp chế tâm lý chán chường, sau đó suy nghẫm lại rồi nói:
- Anh Mã hôm nay đã đề xuất một ý kiến trên hội nghị thường ủy, đề nghị cậu kiêm nhiệm chức vụ chủ nhiệm khu kinh tế mới, cậu thấy thế nào?
- Chú Nghiêm, dù khu kinh tế mới bị Lý Đại Giang làm cho cục diện rối rắm, nhưng bây giờ dù sao anh cũng là người đứng đầu khối chính quyền, nếu để khu kinh tế mới đi xuống cũng không tốt.
Vương Hòa Bình lúc đầu còn rất kinh ngạc, hắn trầm ngâm, năm phút sau mới chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
Vương Hòa Bình thầm cân nhắc, dù quan hệ giữa mình và Nghiêm Minh Cao chặt chẽ thế nào, chuyện Liễu Ngân Hà để lộ ra tin tức tuyệt đối không nên nói ra cho Nghiêm Minh Cao.
Lãnh đạo không phải là người thường, có rất nhiều điều kiêng kỵ, đặc biệt Liễu Ngân Hà bây giờ là thường ủy huyện ủy, Vương Hòa Bình không thể để lộ ra được. Hắn còn nhất định phải nghiêm khắc giữ bí mật, tránh cho bí thư Nghiêm phát hiện ra.
Trong toàn huyện Nam Vân, Nghiêm Minh Cao là vua, Vương Hòa Bình hiểu, gần vua như gần cọp, làm đại sự tuyệt đối không thể hồ đồ.
/435
|