Nghiêm Minh Cao thầm mỉm cười, hắn hiểu ra, một chiêu này của Mã Tam Cao thật sự đủ âm hiểm.
Lý Đại Giang là người tạo ra cục diện khó khăn ở khu kinh tế mới, nhưng Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy, cũng không thể nào không quan tâm đến.
Nghiêm Minh Cao nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận Vương Hòa Bình thật sự là nhân tuyển tốt nhất cho nhân tuyển khu kinh tế mới.
- Bí thư Nghiêm, tôi cảm thấy đề nghị của bí thư Mã là rất tốt, năng lực của đồng chí Vương Học Bình là rất rõ ràng, lúc này khu kinh tế mới bên kia lại không phát triển tốt, cần phải có lãnh đạo có tài sang chỉ đạo công tác.
Tôn Tuyền nói, Nghiêm Minh Cao tất nhiên hiểu rõ điều này, nhưng điều làm hắn không ngờ chính là phó bí thư Tôn Tuyền bây giờ lại đồng ý với lời đề nghị của Mã Tam Cao.
Tôn Tuyền trước kia vốn là phó chủ tịch thường vụ huyện Nam Giang, vì không cạnh tranh được chức vụ chủ tịch huyện nên mới bị điều đến huyện Nam Vân làm phó bí thư.
Nửa năm qua Tôn Tuyền rất phối hợp công tác với Nghiêm Minh Cao, quan hệ giữa hai bên cũng rất tốt.
Vì Tôn Tuyền được phân công quản lý xây dựng, vì vậy cục diện rối rắm của khu kinh tế mới rơi vào tay hắn.
Thật ra Tôn Tuyền không có chút hảo cảm với một khu kinh tế mới chỉ biết nuốt tiền mà không có lợi gì, hắn ước gì có người tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay này.
Nghiêm Minh Cao tất nhiên cũng hiểu tâm tư của Tôn Tuyền, nhưng khoảnh khắc này hắn còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Mã Tam Cao. Vì Mã Tam Cao không giống người khác, từ khi còn Lý Đại Giang thì Mã Tam Cao luôn chống đối Nghiêm Minh Cao, bây giờ ai có thể an tâm được?
Mã Tam Cao thấy Nghiêm Minh Cao trầm ngâm không nói gì thì trong lòng cũng có chút đắc ý, anh Nghiêm, anh tính ngàn lần vạn nẻo cũng không tính ra được những gì tôi vừa nói phải không?
Con người đều có nhược điểm, nhược điểm của Nghiêm Minh Cao chính là chỉ biết nắm quyền lo làm kinh tế, không đi đả kích tham ô hủ bại.
Sự việc của khu kinh tế mới là quá rõ ràng, nếu bỏ mặc thì lãng phí quá lớn, nhưng nếu tiếp tục tiến hành xây dựng thì phải đầu tư số tiền lớn, dựa vào điều kiện của huyện Nam Vân lúc này thì thật sự là lực bất tòng tâm.
Bên khu kinh tế mới, ngoài khu vực hành chính rất đẹp đẽ thì vấn đề kinh doanh và dân dụng cực kỳ thiếu sót và nợ nần, nếu không có hơn một trăm triệu thì thật sự khó lấp đầy lỗ hổng.
- Ha ha, hai lần nghe thì hiểu, một lần nghe thì mù mờ.
- Vấn đề xác nhập khu quy hoạch và khu kinh tế mới là chuyện lớn, dù sao chúng ta cũng phải nghe ý kiến của tuyến dưới nữa chứ?
Nghiêm Minh Cao có chút do dự, cuối cùng quyết định áp chế, để hỏi ý kiến của Vương Hòa Bình trước, sau đó mới định luận sau.
Mã Tam Cao thầm nghĩ đáng tiếc, Nghiêm Minh Cao dù sao cũng là người lão luyện chính trị, không dễ dàng rút lui. Nhưng Mã Tam Cao dù sao cũng có hy vọng, vì Vương Hòa Bình dù là người có năng lực nhưng cũng là cán bộ trẻ mà thôi.
Dựa theo những gì đã sắp xếp trước đó thì cán bộ lãnh đạo khu kinh tế mới sẽ cao hơn khu quy hoạch nửa cấp, không còn là chính khoa mà là phó ban, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Đại Giang năm xưa xây dựng khu kinh tế mới mới, tất nhiên lão muốn xếp tâm phúc của mình vào để hưởng lợi.
Sau khi Nghiêm Minh Cao lên nhận chức thì luôn để Tôn Tuyền là người quản lý khu kinh tế mới, cũng không tiếp tục sắp xếp nhân tuyển cho vị trí chủ nhiệm, vì vậy mà chiếc ghế phó ban kia bị gập lại nửa năm trời.
Mã Tam Cao thấy cán bộ trẻ thường muốn bò xa, muốn nắm quyền, tâm cao khí ngạo, rất dễ bị chiếc ghế phó ban hấp dẫn mà nhảy lên.
Hì hì, chỉ cần dám nhảy lên, Mã Tam Cao tôi hoàn toàn có cách thu thập anh.
Hơn nửa năm Mã Tam Cao chỉ biết đứng nhìn Nghiêm Minh Cao, nhưng tác phong của Nghiêm Minh Cao thật sự quá mạnh, một là không tham ô, hai không nhận hối lộ, càng không háo sắc. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của Vương Hòa Bình thì thành tích của Nghiêm Minh Cao càng ngày càng nổi bật, tài chính tăng thêm một nửa so với kỳ trước.
Mã Tam Cao tính toán rất rõ ràng, nếu không đẩy ngã Vương Hòa Bình thì chiếc ghế của Nghiêm Minh Cao sẽ vững như núi thái sơn.
Trong đấu tranh chính trị thì chọn lựa thời cơ là cực kỳ quan trọng, Mã Tam Cao rất thông minh, hắn thấy Nghiêm Minh Cao sắp mất đi địa vị thống trị tuyệt đối.
Tối hôm đó Vương Hòa Bình được gọi đến Nghiêm gia, thật ra hắn đã biết vấn đề, nơi phát ra tin tức không phải là ai khác, chính là Liễu Ngân Hà.
Liễu Ngân Hà không đoán được ý đồ của Mã Tam Cao, lo lắng Vương Hòa Bình chịu thiệt, vì vậy vừa ngồi vào trong xe đã điện thoại cho Vương Hòa Bình, hai người hẹn nhau đến gặp mặt ở quán trà Lâm Ký.
Vương Hòa Bình khi đó cũng không suy xét cẩn thận vấn đề bên trong, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy lời đề nghị của Mã Tam Cao có âm mưu gì đó.
Sau này trên đường về nhà, Vương Hòa Bình ngẫu nhiên nhìn thấy một tiệm tạp hóa bày ra ba thùng đồ hộp dùng làm quà biếu, hắn chợt bừng tỉnh, thì ra Mã Tam Cao đang chờ hắn nhảy vào mắc câu.
Vương Hòa Bình đi vào nhà số hai của thường ủy huyện ủy, người giúp việc Diệp Tử đứng bối rối bên cửa, Vương Hòa Bình phải hỏi:
- Diệp Tử, có chuyện gì xảy ra sao?
Diệp Tử không để ý, vì vậy nghe thấy âm thanh của Vương Hòa Bình thì sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nàng vội vàng che miệng, không tiếp tục phát ra âm thanh.
Diệp Tử phát hiện đó là Vương Hòa Bình thì không khỏi vỗ lên bộ ngực nhỏ, sau đó thở hổn hển nói:
- Nửa tháng trước Nghiêm Băng bị giáo viên mắng, bây giờ bí thư Nghiêm biết được, bí thư đang nổi giận, dì Tô khuyên thế nào cũng không được, tôi cố ý chạy ra đây.
Vương Hòa Bình cau mày, thầm nghĩ Diệp Tử không đủ kinh nghiệm, trong nhà lãnh đạo có chuyện thì không phải vấn đề tốt, nếu nàng chạy ra đây sẽ làm người ta chú ý, nếu có tin đồn thì ảnh hưởng khá lớn.
- Được rồi, Diệp Tử, cô đừng sợ, trước tiên về phòng của mình, tôi sẽ đến khuyên bí thư Nghiêm.
Vương Hòa Bình khẽ lên tiếng trấn an Diệp Tử, sau khi thấy nàng quay về phòng thì hắn mới cất bước vào phòng khách.
Tô Dung đang hờn dỗi ngồi trên ghế sa lông, khi nghe thấy tiếng bước chân và phát hiện Vương Hòa Bình thì bà chợt đứng lên giữ chặt tay hắn nói:
- Học Bình, cậu đến vừa đúng lúc, mau tranh thủ khuyên anh Nghiêm vài lời, anh ấy đang đánh Nghiêm Băng.
Tô Dung vừa nói mà vành mắt ửng hồng, nước mắt cũng rơi xuống.
Vương Hòa Bình tranh thủ lấy khăn giấy trên mặt bàn đưa cho Tô Dung rồi khuyên nhủ:
- Dì Tô, dì đừng khóc nữa, cháu sẽ vào xem thế nào.
Tô Dung vừa lau nước mắt vừa giữ chặt tay Vương Hòa Bình nói:
- Học Bình, đứa nhỏ Tiểu Băng từ nhỏ đến lớn tính tình bướng bỉnh, tôi cũng không dám đánh nó, anh Nghiêm hôm nay đang bức bối, sợ rằng ra tay sẽ rất nặng.
Dù đang ở phòng khách nhưng Vương Học Bình vẫn có thể nghe rõ những âm thanh từ phòng của Nghiêm Băng trên lầu hai truyền xuống, có tiếng la mắng của Nghiêm Minh Cao, có tiếng khóc thét của Nghiêm Băng.
Rõ ràng Nghiêm Minh Cao đang ở vào trạng thái cuồng nộ, Vương Hòa Bình sẽ không muốn tham gia, nhưng hắn lại sợ Nghiêm Băng xảy ra chuyện.
Con gái và con trai hoàn toàn khác biệt, con trai bị đánh chỉ bị thương da thịt, sau vài ngày sẽ vui vẻ.
Vì cuối tuần thường xuyên dạy Nghiêm Băng học tiếng Anh nên Vương Hòa Bình rất hiểu bản tính của nàng.
Nha đầu này đã không còn là cô gái nhỏ, nàng đang ở vào giai đoạn phải nghịch, nếu tức giận mà bỏ ra ngoài không để ý hậu quả, đây chẳng phải muốn mạng người khác sao?
Vương Hòa Bình vừa định cất bước lên lầu thì thấy cửa phòng Nghiêm Băng mở ra, một bóng người nhỏ nhắn lung linh từ trong phòng lao ra, cộp, cộp, cộp chạy xuống lầu.
Vương Hòa Bình căn bản không cần nhìn kỹ cũng biết bóng người đó là Nghiêm Băng, vì nàng phóng đi quá mạnh, Vương Hòa Bình căn bản không dám kéo, vì vậy hắn chạy xuống đứng bên dưới cầu thang duỗi hai tay, nhanh chóng ôm Nghiêm Băng vào lòng.
- Hu hu hu!
Nghiêm Băng nằm trong lòng Vương Hòa Bình mà khóc lớn, Vương Hòa Bình vội vàng an ủi:
- Tiểu Băng ngoan, đừng khóc nữa.
Tô Dung phát hiện tình huống không đúng, bà cũng tranh thủ chạy đến, muốn kéo con từ trong ngực Vương Hòa Bình ra, nhưng ai ngờ Nghiêm Băng chỉ ôm lấy hắn mà không buông.
- Để nó đi, coi như tôi không có đứa con như nó.
Vương Hòa Bình ngẩng đầu và không khỏi kêu lên, lúc này vẻ mặt Nghiêm Minh Cao tái nhợt, hai mắt như muốn phun lửa, bộ dạng phẫn nộ, nào còn bộ dáng một bí thư hòa nhã khí phái?
- Anh Nghiêm, anh không thể từ từ nói được sao?
Tô Dung cũng rất gấp, bà muốn lý luận với Nghiêm Minh Cao.
- Bà câm miệng, đều là bà làm nó trở nên hư đốn.
Nghiêm Minh Cao nổi trận lôi đình, đây thật sự là nổi giận, Tô Dung cảm thấy phát lạnh, nàng cũng không dám cãi lại.
Vương Học Bình thầm nghĩ, bí thư Nghiêm làm chính trị và kinh tế thật sự rất có năng lực, nhưng nói về việc dạy bảo con cái, phương pháp này có hơi thô lỗ.
Nghiêm Băng nghe những lời của Nghiêm Minh Cao thì cố gắng vùng khỏi hay tay Vương Hòa Bình và muốn chạy đi.
Vương Hòa Bình nào dám buông ra? Hắn cố dùng sức ôm lấy eo nàng, kiên quyết không cho nàng bỏ chạy.
Vương Hòa Bình biết rõ tính cách của Nghiêm Minh Cao như lòng bàn tay, bí thư đơn giản không dám phát giận, nếu nổi giận thì sẽ như sấm sét, cực kỳ vô tình.
Theo phán đoán của Vương Hòa Bình thì Tô Dung cũng không nói thật, nếu chỉ là bị giáo viên mắng, Nghiêm Minh Cao sẽ không nổi giận đến mức như vậy.
Hai cha con, một chống nạnh đứng trên lầu hai, một ra sức muốn bỏ chạy, xem ra tình huống đã đủ cứng nhắc.
Nếu tiếp tục giằng co mà kinh động người ngoài thì sẽ sinh ra sóng to gió lớn.
Vương Học Bình rất tỉnh táo đưa ra lời đề nghị:
- Chú Nghiêm, dì Tô, hay tối nay cho Tiểu Băng đến ngủ với Tiểu Linh?
Nghiêm Minh Cao đang tức giận, cơn giận còn chưa tắt. Tô Dung thì lo lắng con mình tiếp tục ở nhà sẽ thiệt thòi, vì vậy mà tranh thủ nói:
- Được, được, đưa nó đi vài ngày cũng không sao.
Tô Dung vừa nói vừa phất tay bảo Vương Hòa Bình nhanh chóng đưa Nghiêm Băng đi.
Dựa theo những gì Vương Hòa Bình biết về Nghiêm Minh Cao, bí thư Nghiêm chẳng qua tức giận muốn đuổi Nghiêm Băng đi mà thôi, đó là lời nói nhảm, sao có thể thật sự muốn đuổi Nghiêm Băng ra khỏi nhà?
Nếu Nghiêm Minh Cao không tỏ thái độ chính xác thì Vương Hòa Bình coi như chấp nhận, hắn ôm lấy Nghiêm Băng rồi nhanh chóng rời khỏi nhà Nghiêm Minh Cao lên xe đậu bên ngoài.
Vương Hòa Bình nói đến nhà Lý Tiểu Linh, thật sự chỉ là lấy cớ, những tình huống thế này càng ít người biết càng tốt, thực tế cần phải tránh cái miệng bô bô của Tạ Kim Bình.
Vương Hòa Bình cũng không hỏi Nghiêm Băng xem có chuyện gì, vì trong xe còn có lái xe Lưu. Hắn suy xét lại, cảm thấy trước tiên nên đến khách sạn Nam Vân, sau đó gọi Lý Tiểu Linh đến giúp đỡ chăm sóc cho Nghiêm Băng.
Lý Đại Giang là người tạo ra cục diện khó khăn ở khu kinh tế mới, nhưng Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy, cũng không thể nào không quan tâm đến.
Nghiêm Minh Cao nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận Vương Hòa Bình thật sự là nhân tuyển tốt nhất cho nhân tuyển khu kinh tế mới.
- Bí thư Nghiêm, tôi cảm thấy đề nghị của bí thư Mã là rất tốt, năng lực của đồng chí Vương Học Bình là rất rõ ràng, lúc này khu kinh tế mới bên kia lại không phát triển tốt, cần phải có lãnh đạo có tài sang chỉ đạo công tác.
Tôn Tuyền nói, Nghiêm Minh Cao tất nhiên hiểu rõ điều này, nhưng điều làm hắn không ngờ chính là phó bí thư Tôn Tuyền bây giờ lại đồng ý với lời đề nghị của Mã Tam Cao.
Tôn Tuyền trước kia vốn là phó chủ tịch thường vụ huyện Nam Giang, vì không cạnh tranh được chức vụ chủ tịch huyện nên mới bị điều đến huyện Nam Vân làm phó bí thư.
Nửa năm qua Tôn Tuyền rất phối hợp công tác với Nghiêm Minh Cao, quan hệ giữa hai bên cũng rất tốt.
Vì Tôn Tuyền được phân công quản lý xây dựng, vì vậy cục diện rối rắm của khu kinh tế mới rơi vào tay hắn.
Thật ra Tôn Tuyền không có chút hảo cảm với một khu kinh tế mới chỉ biết nuốt tiền mà không có lợi gì, hắn ước gì có người tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay này.
Nghiêm Minh Cao tất nhiên cũng hiểu tâm tư của Tôn Tuyền, nhưng khoảnh khắc này hắn còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Mã Tam Cao. Vì Mã Tam Cao không giống người khác, từ khi còn Lý Đại Giang thì Mã Tam Cao luôn chống đối Nghiêm Minh Cao, bây giờ ai có thể an tâm được?
Mã Tam Cao thấy Nghiêm Minh Cao trầm ngâm không nói gì thì trong lòng cũng có chút đắc ý, anh Nghiêm, anh tính ngàn lần vạn nẻo cũng không tính ra được những gì tôi vừa nói phải không?
Con người đều có nhược điểm, nhược điểm của Nghiêm Minh Cao chính là chỉ biết nắm quyền lo làm kinh tế, không đi đả kích tham ô hủ bại.
Sự việc của khu kinh tế mới là quá rõ ràng, nếu bỏ mặc thì lãng phí quá lớn, nhưng nếu tiếp tục tiến hành xây dựng thì phải đầu tư số tiền lớn, dựa vào điều kiện của huyện Nam Vân lúc này thì thật sự là lực bất tòng tâm.
Bên khu kinh tế mới, ngoài khu vực hành chính rất đẹp đẽ thì vấn đề kinh doanh và dân dụng cực kỳ thiếu sót và nợ nần, nếu không có hơn một trăm triệu thì thật sự khó lấp đầy lỗ hổng.
- Ha ha, hai lần nghe thì hiểu, một lần nghe thì mù mờ.
- Vấn đề xác nhập khu quy hoạch và khu kinh tế mới là chuyện lớn, dù sao chúng ta cũng phải nghe ý kiến của tuyến dưới nữa chứ?
Nghiêm Minh Cao có chút do dự, cuối cùng quyết định áp chế, để hỏi ý kiến của Vương Hòa Bình trước, sau đó mới định luận sau.
Mã Tam Cao thầm nghĩ đáng tiếc, Nghiêm Minh Cao dù sao cũng là người lão luyện chính trị, không dễ dàng rút lui. Nhưng Mã Tam Cao dù sao cũng có hy vọng, vì Vương Hòa Bình dù là người có năng lực nhưng cũng là cán bộ trẻ mà thôi.
Dựa theo những gì đã sắp xếp trước đó thì cán bộ lãnh đạo khu kinh tế mới sẽ cao hơn khu quy hoạch nửa cấp, không còn là chính khoa mà là phó ban, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Đại Giang năm xưa xây dựng khu kinh tế mới mới, tất nhiên lão muốn xếp tâm phúc của mình vào để hưởng lợi.
Sau khi Nghiêm Minh Cao lên nhận chức thì luôn để Tôn Tuyền là người quản lý khu kinh tế mới, cũng không tiếp tục sắp xếp nhân tuyển cho vị trí chủ nhiệm, vì vậy mà chiếc ghế phó ban kia bị gập lại nửa năm trời.
Mã Tam Cao thấy cán bộ trẻ thường muốn bò xa, muốn nắm quyền, tâm cao khí ngạo, rất dễ bị chiếc ghế phó ban hấp dẫn mà nhảy lên.
Hì hì, chỉ cần dám nhảy lên, Mã Tam Cao tôi hoàn toàn có cách thu thập anh.
Hơn nửa năm Mã Tam Cao chỉ biết đứng nhìn Nghiêm Minh Cao, nhưng tác phong của Nghiêm Minh Cao thật sự quá mạnh, một là không tham ô, hai không nhận hối lộ, càng không háo sắc. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của Vương Hòa Bình thì thành tích của Nghiêm Minh Cao càng ngày càng nổi bật, tài chính tăng thêm một nửa so với kỳ trước.
Mã Tam Cao tính toán rất rõ ràng, nếu không đẩy ngã Vương Hòa Bình thì chiếc ghế của Nghiêm Minh Cao sẽ vững như núi thái sơn.
Trong đấu tranh chính trị thì chọn lựa thời cơ là cực kỳ quan trọng, Mã Tam Cao rất thông minh, hắn thấy Nghiêm Minh Cao sắp mất đi địa vị thống trị tuyệt đối.
Tối hôm đó Vương Hòa Bình được gọi đến Nghiêm gia, thật ra hắn đã biết vấn đề, nơi phát ra tin tức không phải là ai khác, chính là Liễu Ngân Hà.
Liễu Ngân Hà không đoán được ý đồ của Mã Tam Cao, lo lắng Vương Hòa Bình chịu thiệt, vì vậy vừa ngồi vào trong xe đã điện thoại cho Vương Hòa Bình, hai người hẹn nhau đến gặp mặt ở quán trà Lâm Ký.
Vương Hòa Bình khi đó cũng không suy xét cẩn thận vấn đề bên trong, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy lời đề nghị của Mã Tam Cao có âm mưu gì đó.
Sau này trên đường về nhà, Vương Hòa Bình ngẫu nhiên nhìn thấy một tiệm tạp hóa bày ra ba thùng đồ hộp dùng làm quà biếu, hắn chợt bừng tỉnh, thì ra Mã Tam Cao đang chờ hắn nhảy vào mắc câu.
Vương Hòa Bình đi vào nhà số hai của thường ủy huyện ủy, người giúp việc Diệp Tử đứng bối rối bên cửa, Vương Hòa Bình phải hỏi:
- Diệp Tử, có chuyện gì xảy ra sao?
Diệp Tử không để ý, vì vậy nghe thấy âm thanh của Vương Hòa Bình thì sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nàng vội vàng che miệng, không tiếp tục phát ra âm thanh.
Diệp Tử phát hiện đó là Vương Hòa Bình thì không khỏi vỗ lên bộ ngực nhỏ, sau đó thở hổn hển nói:
- Nửa tháng trước Nghiêm Băng bị giáo viên mắng, bây giờ bí thư Nghiêm biết được, bí thư đang nổi giận, dì Tô khuyên thế nào cũng không được, tôi cố ý chạy ra đây.
Vương Hòa Bình cau mày, thầm nghĩ Diệp Tử không đủ kinh nghiệm, trong nhà lãnh đạo có chuyện thì không phải vấn đề tốt, nếu nàng chạy ra đây sẽ làm người ta chú ý, nếu có tin đồn thì ảnh hưởng khá lớn.
- Được rồi, Diệp Tử, cô đừng sợ, trước tiên về phòng của mình, tôi sẽ đến khuyên bí thư Nghiêm.
Vương Hòa Bình khẽ lên tiếng trấn an Diệp Tử, sau khi thấy nàng quay về phòng thì hắn mới cất bước vào phòng khách.
Tô Dung đang hờn dỗi ngồi trên ghế sa lông, khi nghe thấy tiếng bước chân và phát hiện Vương Hòa Bình thì bà chợt đứng lên giữ chặt tay hắn nói:
- Học Bình, cậu đến vừa đúng lúc, mau tranh thủ khuyên anh Nghiêm vài lời, anh ấy đang đánh Nghiêm Băng.
Tô Dung vừa nói mà vành mắt ửng hồng, nước mắt cũng rơi xuống.
Vương Hòa Bình tranh thủ lấy khăn giấy trên mặt bàn đưa cho Tô Dung rồi khuyên nhủ:
- Dì Tô, dì đừng khóc nữa, cháu sẽ vào xem thế nào.
Tô Dung vừa lau nước mắt vừa giữ chặt tay Vương Hòa Bình nói:
- Học Bình, đứa nhỏ Tiểu Băng từ nhỏ đến lớn tính tình bướng bỉnh, tôi cũng không dám đánh nó, anh Nghiêm hôm nay đang bức bối, sợ rằng ra tay sẽ rất nặng.
Dù đang ở phòng khách nhưng Vương Học Bình vẫn có thể nghe rõ những âm thanh từ phòng của Nghiêm Băng trên lầu hai truyền xuống, có tiếng la mắng của Nghiêm Minh Cao, có tiếng khóc thét của Nghiêm Băng.
Rõ ràng Nghiêm Minh Cao đang ở vào trạng thái cuồng nộ, Vương Hòa Bình sẽ không muốn tham gia, nhưng hắn lại sợ Nghiêm Băng xảy ra chuyện.
Con gái và con trai hoàn toàn khác biệt, con trai bị đánh chỉ bị thương da thịt, sau vài ngày sẽ vui vẻ.
Vì cuối tuần thường xuyên dạy Nghiêm Băng học tiếng Anh nên Vương Hòa Bình rất hiểu bản tính của nàng.
Nha đầu này đã không còn là cô gái nhỏ, nàng đang ở vào giai đoạn phải nghịch, nếu tức giận mà bỏ ra ngoài không để ý hậu quả, đây chẳng phải muốn mạng người khác sao?
Vương Hòa Bình vừa định cất bước lên lầu thì thấy cửa phòng Nghiêm Băng mở ra, một bóng người nhỏ nhắn lung linh từ trong phòng lao ra, cộp, cộp, cộp chạy xuống lầu.
Vương Hòa Bình căn bản không cần nhìn kỹ cũng biết bóng người đó là Nghiêm Băng, vì nàng phóng đi quá mạnh, Vương Hòa Bình căn bản không dám kéo, vì vậy hắn chạy xuống đứng bên dưới cầu thang duỗi hai tay, nhanh chóng ôm Nghiêm Băng vào lòng.
- Hu hu hu!
Nghiêm Băng nằm trong lòng Vương Hòa Bình mà khóc lớn, Vương Hòa Bình vội vàng an ủi:
- Tiểu Băng ngoan, đừng khóc nữa.
Tô Dung phát hiện tình huống không đúng, bà cũng tranh thủ chạy đến, muốn kéo con từ trong ngực Vương Hòa Bình ra, nhưng ai ngờ Nghiêm Băng chỉ ôm lấy hắn mà không buông.
- Để nó đi, coi như tôi không có đứa con như nó.
Vương Hòa Bình ngẩng đầu và không khỏi kêu lên, lúc này vẻ mặt Nghiêm Minh Cao tái nhợt, hai mắt như muốn phun lửa, bộ dạng phẫn nộ, nào còn bộ dáng một bí thư hòa nhã khí phái?
- Anh Nghiêm, anh không thể từ từ nói được sao?
Tô Dung cũng rất gấp, bà muốn lý luận với Nghiêm Minh Cao.
- Bà câm miệng, đều là bà làm nó trở nên hư đốn.
Nghiêm Minh Cao nổi trận lôi đình, đây thật sự là nổi giận, Tô Dung cảm thấy phát lạnh, nàng cũng không dám cãi lại.
Vương Học Bình thầm nghĩ, bí thư Nghiêm làm chính trị và kinh tế thật sự rất có năng lực, nhưng nói về việc dạy bảo con cái, phương pháp này có hơi thô lỗ.
Nghiêm Băng nghe những lời của Nghiêm Minh Cao thì cố gắng vùng khỏi hay tay Vương Hòa Bình và muốn chạy đi.
Vương Hòa Bình nào dám buông ra? Hắn cố dùng sức ôm lấy eo nàng, kiên quyết không cho nàng bỏ chạy.
Vương Hòa Bình biết rõ tính cách của Nghiêm Minh Cao như lòng bàn tay, bí thư đơn giản không dám phát giận, nếu nổi giận thì sẽ như sấm sét, cực kỳ vô tình.
Theo phán đoán của Vương Hòa Bình thì Tô Dung cũng không nói thật, nếu chỉ là bị giáo viên mắng, Nghiêm Minh Cao sẽ không nổi giận đến mức như vậy.
Hai cha con, một chống nạnh đứng trên lầu hai, một ra sức muốn bỏ chạy, xem ra tình huống đã đủ cứng nhắc.
Nếu tiếp tục giằng co mà kinh động người ngoài thì sẽ sinh ra sóng to gió lớn.
Vương Học Bình rất tỉnh táo đưa ra lời đề nghị:
- Chú Nghiêm, dì Tô, hay tối nay cho Tiểu Băng đến ngủ với Tiểu Linh?
Nghiêm Minh Cao đang tức giận, cơn giận còn chưa tắt. Tô Dung thì lo lắng con mình tiếp tục ở nhà sẽ thiệt thòi, vì vậy mà tranh thủ nói:
- Được, được, đưa nó đi vài ngày cũng không sao.
Tô Dung vừa nói vừa phất tay bảo Vương Hòa Bình nhanh chóng đưa Nghiêm Băng đi.
Dựa theo những gì Vương Hòa Bình biết về Nghiêm Minh Cao, bí thư Nghiêm chẳng qua tức giận muốn đuổi Nghiêm Băng đi mà thôi, đó là lời nói nhảm, sao có thể thật sự muốn đuổi Nghiêm Băng ra khỏi nhà?
Nếu Nghiêm Minh Cao không tỏ thái độ chính xác thì Vương Hòa Bình coi như chấp nhận, hắn ôm lấy Nghiêm Băng rồi nhanh chóng rời khỏi nhà Nghiêm Minh Cao lên xe đậu bên ngoài.
Vương Hòa Bình nói đến nhà Lý Tiểu Linh, thật sự chỉ là lấy cớ, những tình huống thế này càng ít người biết càng tốt, thực tế cần phải tránh cái miệng bô bô của Tạ Kim Bình.
Vương Hòa Bình cũng không hỏi Nghiêm Băng xem có chuyện gì, vì trong xe còn có lái xe Lưu. Hắn suy xét lại, cảm thấy trước tiên nên đến khách sạn Nam Vân, sau đó gọi Lý Tiểu Linh đến giúp đỡ chăm sóc cho Nghiêm Băng.
/435
|