Vương Học Bình nhíu mày nhìn Hào Giai, hắn cũng không nói lời nào, chỉ cùng các thành viên ban ngành đi về phía phòng hội ý.
Phó cục trưởng thường vụ Cảnh Kiếm Phong thấy Hào Giai bị lạnh nhạt thì trong lòng không khỏi cười lạnh, một sự việc trời ơi như vậy mà tên này dám lôi ra để báo cáo với cục trưởng mới đến nhận chức, không phải tìm đánh thì là gì?
Hào Giai thấy ánh mắt khác thường của đám thành viên ban ngành nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bối rối. Xưa nay hắn rất ít khi bị lạnh nhạt, coi như hôm nay là lần đầu tiên.
Giang sơn thay đổi, vua nào triều nấy, lãnh đạo đã đổi, Hào Giai là một vị chủ nhiệm văn phòng, nhất định sẽ khó ổn, chỉ có thể theo sát lãnh đạo mới có thể an vị được.
Vì thử nông sâu của Vương Học Bình, hôm nay Hào Giai mới lên tiếng như vậy.
Nhưng đáp án lại làm cho Hào Giai phát lạnh, vị cục trưởng Vương này có tính cách hoàn toàn khác biệt với vị cục trưởng trước đó, ép hắn vào góc tường ngay lập tức, chẳng những hắn không có chút thể diện, thậm chí còn mất mặt trước mắt mọi người.
Hào Giai cảm thấy nên Vương Học Bình lên tiếng khiển trách mình thì còn tốt hơn tình cảnh trầm lặng không nói lời nào như lúc này cả trăm lần.
Hào Giai thầm kêu khổ, thầm mắng chính mình, sao lại hồ đồ như vậy? Đối phương còn trẻ mà đã lên đến cấp lãnh đạo cục công an thành phố, còn cần mình phải dò xét sao?
Sau khi hối hận, Hào Giai thu hồi ý nghĩ ngu xuẩn khinh thường Vương Học Bình, hắn xoay người muốn chạy về văn phòng để xử lý gọn gàng sự kiện này.
- Chủ nhiệm Hào, viẹc này giao cho an toàn quyền xử lý, nhưng anh nói cho cảnh sát thủ đô, không cho phép dính vào.Khi Hào Giai chuẩn bị cất bước, Vương Học Bình chợt quay đầu ra lệnh.
Hào Giai may mà gần đây tai thính mắt tinh, nổi tiếng lầ Thiên Thủ Quan Âm trong cục công an thành phố, vì vậy sau khi nghe rõ lời chỉ thị của Vương Học Bình, hắn cũng không để ý mà hai chân lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất.
Cảnh Kiếm Phong luôn giữ thái độ im lặng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng khi thấy tình cảnh này thì hắn cũng kinh sợ phát hiện, đối phương chỉ cần nói một câu cũng đủ cho Hào Giai rơi vào hố sâu.
Lợi hại, Cảnh Kiếm Phong đưa mắt nhìn bốn phía, hắn phát hiện bầu không khí hiện trường nặng nề nói không nên lời. Dù không ai mở miệng nhưng ánh mắt các đồng liêu là cực kỳ phức tạp.
- Cáo già, biết rõ không cần đánh chết, xem ra không ai không hiểu.Cảnh Kiếm Phong có lý do để tin, trong các thành viên ban ngành, đa số mọi người đều muốn được thấy Hào Giai gặp chuyện không may.
Phó chủ nhiệm văn phòng cục công an Ngô Dật Kiệt đi theo sau lưng lãnh đạo không một tiếng động, hắn vui mừng khi thấy tên khốn Hào Giai trước nay luôn áp bức mình đã phải ăn đau khổ. Vì thế mà hắn chợt vui sướng, khóe miệng co rút, muốn cười nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể cưỡng chế đứng bên cạnh Vương Học Bình.
Vương Học Bình đi vào phòng họp, vừa đặt mông xuống ghế thì Ngô Dật Kiệt đã bưng một ly trà Long Tỉnh đến kính cẩn đưa vào tay.
Vương Học Bình khẽ vung tay, Ngô Dật Kiệt biết, lãnh đạo Vương đang tỏ vẻ cảm ơn, vì vậy mà trong lòng vui sướng, vẻ mặt càng thêm cung kính.
Sau khi bận rộn một vòng, Ngô Dật Kiệt tỏ ra thong thả đi về phía cửa, nhưng lúc này trong lòng hắn đang hò hét. Cục trưởng Vương, nhanh lên, giữ tôi lại, lúc này các thành viên ban ngành làm hội ý, sao không giữ tôi lại làm người ghi chép?
Trước kia Hào Giai là người đảm nhận nhiệm vụ ghi chép và phục vụ các hội nghị ban ngành thế này, Ngô Dật Kiệt hoàn toàn không thể dính vào.
Bây giờ Hào Giai vị Vương Học Bình bắt đi xử lý công tác, Ngô Dật Kiệt tất nhiên có ý nghĩ thay thế nhiệm vụ. Nhưng cục trưởng Vương chưa nói lời nào, như vậy đám cán bộ cấp phó ở đây cũng không dám lên tiếng.
Ngô Dật Kiệt thấy mình sắp bước ra ngoài đến nơi, đúng lúc này Vương Học Bình lại nói:- Chủ nhiệm Ngô, chủ nhiệm Hào không có mặt, anh ở lại làm thư ký hội nghị.
- Vâng!Ngô Dật Kiệt vui sướng xoay người, hai chân khép lại, giọng điệu có phần run rẩy.
Vương Học Bình lấy ra hai gói Trung Hoa từ trong cặp công tác, sau đó cười nói với mọi người:- Khi tôi còn công tác ở huyện Nam Vân thì đã là kẻ nghiện thuốc, tin chắc các anh nơi đây cũng không ngoại lệ, mời mọi người.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai bên gặp mặt, không biết vị lãnh đạo trẻ tuổi này có tính tình gì, vì thế cũng không ai dám chủ động lấy thuốc.
Khi lãnh đạo đến, Cảnh Kiếm Phong trên danh nghĩa chỉ là trợ thủ, hầu như hoàn toàn mất quyền lực, thậm chí ngay cả những phòng hình sự và trinh sát được hắn quản lý cũng dần có người không nghe lời.
Vừa rồi có bi kịch của Hào Giai, Cảnh Kiếm Phong cũng không dám làm trái, hắn cười nói:- Thuốc tốt của lãnh đạo, không hút không được.
Cảnh Kiếm Phong vừa nói vừa đưa tay đụng vào gói thuốc.
Cảnh Kiếm Phong dẫn đầu, các thành viên ban ngành khác cũng bắt đầu hành động, mỗi người một điếu Trung Hoa, ngay sau đó là tiếng bật lửa vang lên, mọi người bắt đầu phun khói nhả sương.
Vô tình phòng họp tràn đầy sương mù, mọi người hữu ý vô tình mắt nhìn biểu hiện của Vương Học Bình.
Gương mặt của vị lãnh đạo cục bị che giấu sau sương mù, không thấy quá rõ ràng. Vương Học Bình nâng ly trà Long Tỉnh của Ngô Dật Kiệt, hắn khẽ thổi rồi làm một hớp, sau đó buông ly trà cười nói:- Chắc hẳn các vị đều biết, hai ngày trước tôi còn là chủ tịch huyện Nam Vân, chưa từng làm qua công tác ở cục công an, có thể nói tôi chỉ là thường dân trong lĩnh vực mới mẻ này. Nhưng tỉnh ủy đã tín nhiệm, tôi thân là cán bộ đảng viên phải phục tùng quyết định của tổ chức, cố gắng tranh thủ thời gian tiến vào trạng thái công tác. Mỗi ban ngành đều có quy luật đặc thù, muốn làm quen công tác cũng là cả một quá trình, đối với cá nhân tôi, sẽ cố gắng tranh thủ thời gian ba tháng chạy khắp các cơ sở, thu thập tư liệu, công tác quan trọng nhất chính là nghiên cứ và thị sát.
Vương Học Bình nói đến đây thì quét mắt nhìn toàn trường một lượt, sau đó ném ra ngoài ý nghĩ cụ thể:- Tổng hợp suy xét các tình huống trong cục, tôi có một đề nghị, tạm thời không điều chỉnh phân công của các vị lãnh đạo, đến khi tôi làm quen tình huống, chúng ta sẽ thương lượng sau. Không biết như vậy có thỏa đáng hay không? Mời các vị lãnh đạo nghiên cứu.
Vương Học Bình dùng giọng cẩn thận nói, hắn muốn xâm nhập cơ sở mới xem xét, rõ ràng muốn biết rõ tình hình mới ra tay.
"Tuy không quá mạnh mẽ nhưng chẳng phải lợi hại bình thường!"Cảnh Kiếm Phong ve vuốt bật lửa, trong lòng thầm tán dương.
Rõ ràng Vương Học Bình là tân binh trong hệ thống công an, hai mắt tối đen.
Lúc này Vương Học Bình trổ hết tài năng mới được đưa lên làm lãnh đạo cục công an, tất nhiên hắn vừa mới nhận chức cũng không làm gì được cấp phó.
Lúc này hắn ném ra vấn đề trước mặt các thành viên ban ngành, đây chính là vấn đề phân công thuộc ích lợi thiết thân của mỗi người.
Vương Học Bình đã ném ra chủ đề mẫn cảm, coi như khéo léo tránh khỏi tình huống bị các thành viên ban ngành công kích.
Lúc này mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có ý nghĩ riêng.
Phó cục trưởng thường vụ Cảnh Kiếm Phong thấy Hào Giai bị lạnh nhạt thì trong lòng không khỏi cười lạnh, một sự việc trời ơi như vậy mà tên này dám lôi ra để báo cáo với cục trưởng mới đến nhận chức, không phải tìm đánh thì là gì?
Hào Giai thấy ánh mắt khác thường của đám thành viên ban ngành nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bối rối. Xưa nay hắn rất ít khi bị lạnh nhạt, coi như hôm nay là lần đầu tiên.
Giang sơn thay đổi, vua nào triều nấy, lãnh đạo đã đổi, Hào Giai là một vị chủ nhiệm văn phòng, nhất định sẽ khó ổn, chỉ có thể theo sát lãnh đạo mới có thể an vị được.
Vì thử nông sâu của Vương Học Bình, hôm nay Hào Giai mới lên tiếng như vậy.
Nhưng đáp án lại làm cho Hào Giai phát lạnh, vị cục trưởng Vương này có tính cách hoàn toàn khác biệt với vị cục trưởng trước đó, ép hắn vào góc tường ngay lập tức, chẳng những hắn không có chút thể diện, thậm chí còn mất mặt trước mắt mọi người.
Hào Giai cảm thấy nên Vương Học Bình lên tiếng khiển trách mình thì còn tốt hơn tình cảnh trầm lặng không nói lời nào như lúc này cả trăm lần.
Hào Giai thầm kêu khổ, thầm mắng chính mình, sao lại hồ đồ như vậy? Đối phương còn trẻ mà đã lên đến cấp lãnh đạo cục công an thành phố, còn cần mình phải dò xét sao?
Sau khi hối hận, Hào Giai thu hồi ý nghĩ ngu xuẩn khinh thường Vương Học Bình, hắn xoay người muốn chạy về văn phòng để xử lý gọn gàng sự kiện này.
- Chủ nhiệm Hào, viẹc này giao cho an toàn quyền xử lý, nhưng anh nói cho cảnh sát thủ đô, không cho phép dính vào.Khi Hào Giai chuẩn bị cất bước, Vương Học Bình chợt quay đầu ra lệnh.
Hào Giai may mà gần đây tai thính mắt tinh, nổi tiếng lầ Thiên Thủ Quan Âm trong cục công an thành phố, vì vậy sau khi nghe rõ lời chỉ thị của Vương Học Bình, hắn cũng không để ý mà hai chân lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất.
Cảnh Kiếm Phong luôn giữ thái độ im lặng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng khi thấy tình cảnh này thì hắn cũng kinh sợ phát hiện, đối phương chỉ cần nói một câu cũng đủ cho Hào Giai rơi vào hố sâu.
Lợi hại, Cảnh Kiếm Phong đưa mắt nhìn bốn phía, hắn phát hiện bầu không khí hiện trường nặng nề nói không nên lời. Dù không ai mở miệng nhưng ánh mắt các đồng liêu là cực kỳ phức tạp.
- Cáo già, biết rõ không cần đánh chết, xem ra không ai không hiểu.Cảnh Kiếm Phong có lý do để tin, trong các thành viên ban ngành, đa số mọi người đều muốn được thấy Hào Giai gặp chuyện không may.
Phó chủ nhiệm văn phòng cục công an Ngô Dật Kiệt đi theo sau lưng lãnh đạo không một tiếng động, hắn vui mừng khi thấy tên khốn Hào Giai trước nay luôn áp bức mình đã phải ăn đau khổ. Vì thế mà hắn chợt vui sướng, khóe miệng co rút, muốn cười nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể cưỡng chế đứng bên cạnh Vương Học Bình.
Vương Học Bình đi vào phòng họp, vừa đặt mông xuống ghế thì Ngô Dật Kiệt đã bưng một ly trà Long Tỉnh đến kính cẩn đưa vào tay.
Vương Học Bình khẽ vung tay, Ngô Dật Kiệt biết, lãnh đạo Vương đang tỏ vẻ cảm ơn, vì vậy mà trong lòng vui sướng, vẻ mặt càng thêm cung kính.
Sau khi bận rộn một vòng, Ngô Dật Kiệt tỏ ra thong thả đi về phía cửa, nhưng lúc này trong lòng hắn đang hò hét. Cục trưởng Vương, nhanh lên, giữ tôi lại, lúc này các thành viên ban ngành làm hội ý, sao không giữ tôi lại làm người ghi chép?
Trước kia Hào Giai là người đảm nhận nhiệm vụ ghi chép và phục vụ các hội nghị ban ngành thế này, Ngô Dật Kiệt hoàn toàn không thể dính vào.
Bây giờ Hào Giai vị Vương Học Bình bắt đi xử lý công tác, Ngô Dật Kiệt tất nhiên có ý nghĩ thay thế nhiệm vụ. Nhưng cục trưởng Vương chưa nói lời nào, như vậy đám cán bộ cấp phó ở đây cũng không dám lên tiếng.
Ngô Dật Kiệt thấy mình sắp bước ra ngoài đến nơi, đúng lúc này Vương Học Bình lại nói:- Chủ nhiệm Ngô, chủ nhiệm Hào không có mặt, anh ở lại làm thư ký hội nghị.
- Vâng!Ngô Dật Kiệt vui sướng xoay người, hai chân khép lại, giọng điệu có phần run rẩy.
Vương Học Bình lấy ra hai gói Trung Hoa từ trong cặp công tác, sau đó cười nói với mọi người:- Khi tôi còn công tác ở huyện Nam Vân thì đã là kẻ nghiện thuốc, tin chắc các anh nơi đây cũng không ngoại lệ, mời mọi người.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai bên gặp mặt, không biết vị lãnh đạo trẻ tuổi này có tính tình gì, vì thế cũng không ai dám chủ động lấy thuốc.
Khi lãnh đạo đến, Cảnh Kiếm Phong trên danh nghĩa chỉ là trợ thủ, hầu như hoàn toàn mất quyền lực, thậm chí ngay cả những phòng hình sự và trinh sát được hắn quản lý cũng dần có người không nghe lời.
Vừa rồi có bi kịch của Hào Giai, Cảnh Kiếm Phong cũng không dám làm trái, hắn cười nói:- Thuốc tốt của lãnh đạo, không hút không được.
Cảnh Kiếm Phong vừa nói vừa đưa tay đụng vào gói thuốc.
Cảnh Kiếm Phong dẫn đầu, các thành viên ban ngành khác cũng bắt đầu hành động, mỗi người một điếu Trung Hoa, ngay sau đó là tiếng bật lửa vang lên, mọi người bắt đầu phun khói nhả sương.
Vô tình phòng họp tràn đầy sương mù, mọi người hữu ý vô tình mắt nhìn biểu hiện của Vương Học Bình.
Gương mặt của vị lãnh đạo cục bị che giấu sau sương mù, không thấy quá rõ ràng. Vương Học Bình nâng ly trà Long Tỉnh của Ngô Dật Kiệt, hắn khẽ thổi rồi làm một hớp, sau đó buông ly trà cười nói:- Chắc hẳn các vị đều biết, hai ngày trước tôi còn là chủ tịch huyện Nam Vân, chưa từng làm qua công tác ở cục công an, có thể nói tôi chỉ là thường dân trong lĩnh vực mới mẻ này. Nhưng tỉnh ủy đã tín nhiệm, tôi thân là cán bộ đảng viên phải phục tùng quyết định của tổ chức, cố gắng tranh thủ thời gian tiến vào trạng thái công tác. Mỗi ban ngành đều có quy luật đặc thù, muốn làm quen công tác cũng là cả một quá trình, đối với cá nhân tôi, sẽ cố gắng tranh thủ thời gian ba tháng chạy khắp các cơ sở, thu thập tư liệu, công tác quan trọng nhất chính là nghiên cứ và thị sát.
Vương Học Bình nói đến đây thì quét mắt nhìn toàn trường một lượt, sau đó ném ra ngoài ý nghĩ cụ thể:- Tổng hợp suy xét các tình huống trong cục, tôi có một đề nghị, tạm thời không điều chỉnh phân công của các vị lãnh đạo, đến khi tôi làm quen tình huống, chúng ta sẽ thương lượng sau. Không biết như vậy có thỏa đáng hay không? Mời các vị lãnh đạo nghiên cứu.
Vương Học Bình dùng giọng cẩn thận nói, hắn muốn xâm nhập cơ sở mới xem xét, rõ ràng muốn biết rõ tình hình mới ra tay.
"Tuy không quá mạnh mẽ nhưng chẳng phải lợi hại bình thường!"Cảnh Kiếm Phong ve vuốt bật lửa, trong lòng thầm tán dương.
Rõ ràng Vương Học Bình là tân binh trong hệ thống công an, hai mắt tối đen.
Lúc này Vương Học Bình trổ hết tài năng mới được đưa lên làm lãnh đạo cục công an, tất nhiên hắn vừa mới nhận chức cũng không làm gì được cấp phó.
Lúc này hắn ném ra vấn đề trước mặt các thành viên ban ngành, đây chính là vấn đề phân công thuộc ích lợi thiết thân của mỗi người.
Vương Học Bình đã ném ra chủ đề mẫn cảm, coi như khéo léo tránh khỏi tình huống bị các thành viên ban ngành công kích.
Lúc này mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có ý nghĩ riêng.
/435
|