Mai Văn Hoa đọc xong thông báo và những lời tán dương với Vương Học Bình, thời gian cũng không quá lâu, trước sau chỉ chưa đến mười phút.
Dựa theo thói quen công tác trước kia, Mai Văn Hoa dù là ở trong hội nghị lớn hay nhỏ, ít nhất cũng phải nói hơn nửa giờ.
Hôm nay vì sự lạnh nhạt của Uông Mãnh, Mai Văn Hoa mất đi hào hứng tiếp tục phát biểu, vì vậy mới thôi.
Dù Uông Mãnh nghĩ thế nào, đám cảnh sát bên dưới đều có vẻ rất nể mặt Mai Văn Hoa, ai cũng cố gắng vỗ tay thật mạnh.
Nhâm Hồng Đạt chủ trì hội nghị phải vung tay áp xuống, khi hiện trường trở nên an tĩnh hắn mới lớn tiếng nói:- Lúc này mời ủy viên đảng ủy khối, phó cục trưởng Vương Học Bình lên nói vài lời.
Nhâm Hồng Đạt còn chưa nói dứt lời thì đã giờ hai tay lên vỗ mạnh.
- Bốp, bốp, bốp!Khi dưới đài vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, Vương Học Bình trầm ổn đứng lên, nở nụ cười, dùng giọng không nhanh không chậm nói:- Các đồng chí, tỉnh ủy sắp xếp tôi đến công tác ở cục công an tỉnh, đây thật sự là tín nhiệm tôi, các vị lãnh đạo đang ngồi đây tiếp nhận cũng là tín nhiệm tôi, tôi cực kỳ cảm tạ sự tín nhiệm này.
- Nói thật, trên vấn đề tư tưởng, tôi còn chưa chuẩn bị đủ tinh thần, nhưng tôi muốn dùng tín nhiệm để biến thành động lực, cố gắng thực hiện chức trách của mình. Hôm nay gặp mặt mọi người, tôi rất vui, cũng cảm thấy rất vinh hạnh. Khi tôi còn ở huyện Nam Vân, tôi đã hiểu cục công an tỉnh là một tập thể có tố chất, có năng lực, có sức chiến đấu mạnh mẽ, là một tập thể đoàn kết, chú trọng đại cục, dâng hiến. Hôm nay tôi là một thành viên của quần thể vĩ đại, tôi thật sự cảm thấy rất vui.
- Sau này, tôi nhất định sẽ cố gắng học tập, cần cù chăm chỉ làm tốt công tác bản chức của mình.Vương Học Bình cũng không nói dông dài, nhưng trong lời nói bộc lộ sự tôn trọng đảng ủy khối công an tỉnh, rõ ràng là nói cho Uông Mãnh nghe.
Vương Học Bình nói như vậy thì trong lòng Uông Mãnh có chút thư thái, hôm nay hắn và Vương Học Bình mới gặp mặt nhau lần đầu, giữa hai người không có ân oán cá nhân, càng chưa nói đến cừu hận. Nhưng điều làm cho Uông Mãnh cảm thấy không thoải mái chính là nửa tháng trước, trong cục công an tỉnh có một vị phó cục trưởng về hưu, hắn đề cử một vị bộ hạ cũ lên cho tỉnh ủy và bị phủ quyết.
Dưới sự giúp đỡ của Hà Thượng Thanh, lúc này kẻ hái đào là Vương Học Bình, một cán bộ hàng không từ cấp huyện tuyến dưới. Điều này làm cho một người thân là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp như Uông Mãnh sao chịu nổi?
Uông Mãnh hiểu rất rõ, hắn không phải là người của Hà Thượng Thanh , mà là bộ hạ cũ của bí thư Ngô Trọng. Hôm nay Ngô Trọng đã qua sáu mươi, chỉ hai năm sau, đến nhiệm kỳ mới, bí thư Ngô sẽ về hưu.
Dựa theo chính sách hiện hành của quốc gia, bí thư tỉnh ủy lui ra, nếu không phải đến quốc hội thì cũng là mặt trận tổ quốc trung ương. Ngoài tình huống đặc thù, dưới tình huống bình thường cũng là chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm một bộ ban ngành gì đó, cũng có thể là thường ủy đơn vị, sau đó mới về hưu.
Mà Hà Thượng Thanh năm nay mới hơn bốn mươi, đã là thường ủy tỉnh ủy, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, có thế lực cực mạnh trong ban ngành.
Theo suy đoán của Uông Mãnh, cũng vì Hà Thượng Thanh cường thế, vì vậy sau khi suy xét lợi hại, Ngô Trọng coi như giúp đỡ Hà Thượng Thanh.
Đây chính là tình huống mà Uông Mãnh không muốn nhìn, Uông Mãnh năm nay mới hơn năm mươi ba, hai năm sau mới năm mươi lăm mà thôi.
Dưới tình huống bình thường, tỉnh ủy thay đổi lãnh đạo, như vậy sau đó lãnh đạo cục công an tỉnh cũng sẽ đổi theo, những kẻ không đắc ý sẽ bị di dời. Giống như chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ của Minh triều, chỉ cần tiên hoàng băng hà, vị trí này sẽ thay người.
Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, ai mà không trăm phương ngàn kế leo cao hơn? Uông Mãnh cũng không dám hy vọng xa vời có thể là lãnh đạo tỉnh ủy, với tư chất của hắn, được điều động làm phó bí thư tỉnh ủy phân công quản lý tư pháp đã là quá tốt không còn gì hơn rồi.
Nhưng Vương Học Bình đột nhiên hàng không làm cho Uông Mãnh cảm nhận được áp lực rất lớn, hơn nữa hắn biết Vương Học Bình ở huyện Nam Vân làm ra thành tích rất lớn, điêu này thật sự làm hắn lo lắng.
Vốn dù là ai, tuyến trên đưa xuống một vị cán bộ cấp phó còn trẻ tuổi như vậy, đều sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên.
Vương Học Bình nói xong, sau đó Uông Mãnh thay mặt lãnh đạo cục công an tỉnh lên tiếng phát biểu. Vương Học Bình mẫn cảm phát hiện trong lời nói của Uông Mãnh đều cường điệu tác dụng của đảng ủy, bày ra vị trí đệ nhất của mình.
Mai Văn Hoa quét mắt nhìn khắp toàn trường rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn thầm nghĩ, cái gọi là phục tùng lãnh đạo đảng ủy, không phải là nghe theo sự lãnh đạo của bí thư đảng ủy khối sao? Nói cách khác, toàn bộ thủ hạ phải nghe theo sự lãnh đạo của bí thư đảng ủy khối là Uông Mãnh.
Vương Học Bình thầm hiểu rõ lời nói của Uông Mãnh, hắn thầm lắc đầu, trong lòng có chút cảm giác không cho là đúng, nhưng anh Uông dù sao cũng nói lời quá khó nghe, trong cục công an tỉnh không phải anh là người chuyên quyền độc đoán sao? Bây giờ nói ra chỉ có tác dụng gây thù hằn, không có bất kỳ chỗ tốt.
Sau khi tan họp, dưới sự đề nghị của Mai Văn Hoa, Uông Mãnh triệu tập hội nghị các thành viên ban ngành. Uông Mãnh cũng không có bất kỳ ý kiến nào, tự chủ trương phân bố và sắp xếp.
Dựa theo phân công, Vương Học Bình được phân công quản lý trung đoàn cảnh sát giao thông tỉnh và trung đoàn phòng cháy.
Khi có được kết quả này thì Vương Học Bình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, vì khối giao thông chính là một miếng bánh chảy mỡ được nhân dân cả nước "công nhận".
Trung đoàn phòng cháy có vẻ không thu hút, nhưng Vương Học Bình đã từng là chủ tịch huyện, vì vậy hắn biết rất rõ, đây là một ban ngành rất phát tài. Anh thử nghĩ xem, tất cả các nghành nghề, nếu muốn thuận lợi khai trương buôn bán, không cần lập hồ sơ an toàn phòng cháy sao?
Vương Học Bình cẩn thận suy xét mà không khỏi cười khổ, anh Uông sắp xếp quả nhiên cao minh.
Hai ban ngành béo bở như vậy, với tính cách bá đạo của Uông Mãnh, sao không nắm vào trong tay? Dù còn chưa biết tình huống thực tế nhưng Vương Học Bình dám võ đoán, hai trung đoàn thực quyền này nhất định đều là người của Uông Mãnh, náo loạn cả ngày, cuối cùng Uông Mãnh chỉ cho Vương Học Bình một cái bóng, không có thực quyền.
Vương Học Bình tuy có chút không thoải mái nhưng cũng không quá mức thất lạc.
Trong mắt hắn thì chức phó trên cục công an tỉnh chẳng qua chỉ là chức vụ suông mà thôi, quyền lực của hắn tập trung dưới cơ sở, đó là cục công an thành phố Tiền Châu.
Uông Mãnh là lãnh đạo cục công an tỉnh, tất nhiên có tư cách để tuyến dưới không được mặc cả. Mà Vương Học Bình là bí thư đảng ủy khối kiêm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, hắn tự cho rằng mình là thứ hai, như vậy còn ai dám nói là đệ nhất.
Sau khi tiễn chân Mai Văn Hoa, Vương Học Bình chủ động tìm Uông Mãnh, tính toán xin nghỉ để quay về huyện Nam Vân giải quyết hậu quả công việc.
Uông Mãnh tỏ thái độ ôn hòa nói với Vương Học Bình:- Học Bình, người làm công tác cách mạng thì không thể quá dông dài, nhưng nếu không đủ thời gian thì cứ điện thoại cho tôi, nhiều thì không dám nói, mười ngày nửa tháng là không có vấn đề. Cậu cứ yên tâm, bỏ ra chút thời gian cùng các bác ở nhà, à, mà em gái đang công tác ở phòng công thương huyện Nam Vân sao? Vợ chồng ở hai nơi cũng không tốt, tôi thấy hay là sớm chuyển công tác lên tỉnh thành.
Uông Mãnh cũng không đợi Vương Học Bình tỏ vẻ cảm tạ, hắn quay đầu hỏi chủ nhiệm Lưu phòng chính trị:- Sau này giao cho anh phụ trách sắp xếp công tác cho vợ của cậu Học Bình, nhất định phải sắp xếp thỏa đáng.
Lưu Hướng Tiền đưa tay nâng kính rồi dùng giọng châm chước nói:- Cục trưởng Uông, phòng tài vụ vừa vặn thiếu một khoa trưởng.
- Tốt, cứ quyết định như vậy, anh lập tức sắp xếp công hàm thuyên chuyển công tác cho phòng công thương.Uông Mãnh tỏ ra rất khí khái.
Vương Học Bình thưởng thức một ca khúc hay như thế này, sao không hiểu, Uông Mãnh vừa làm ra một vở kịch sắp xếp?
Hì hì, đánh một gậy cho một củ cà rốt, Uông Mãnh rất cứng nhắc nhưng cũng không phải là đứa ngốc.
Vương Học Bình tự biết, với thực lực trước mắt thì mình căn bản khó thể nào làm trái với Uông Mãnh, vì thế mà bộc lộ tư thái rất thấp, liên tiếp cảm tạ.
Một tuần sau, trưởng phòng tổ chức thị ủy Tiền Châu tự mình cùng Vương Học Bình đi đến nhận chức ở cục công an thành phố Tiền Châu.
Trong hội nghị các cán bộ cấp xứ trở nên ở cục công an thành phố, Vương Học Bình dùng giọng có lực nói:- Làm một vị cảnh sát là nguyện vọng nhiều năm của tôi, bây giờ tôi đã là một cảnh sát nhân dân, coi như đã hoàn thành tâm nguyện, tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Tổ chức tín nhiệm tôi, điều này chính là động lực lớn, tôi sẽ dùng hết toàn lực, chăm chú thực hiện chức trách, không phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy và nhân dân. Tôi là một tân binh trên chiến tuyến công an, sau này công an sẽ là một lĩnh vực mới của tôi, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm rất sâu sắc. Sau này nếu có gì không hiểu, mong các đồng chí lãnh đạo, các vị cán bộ lão thành phê bình và chỉ bảo nhiều hơn.
Một lời nói của Vương Học Bình ở hoàn cảnh khác biệt sẽ tạo nên ảnh hưởng khác biệt.
Dù Vương Học Bình không là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, nhưng trong cục công an thành phố, hắn là lãnh đạo số một.
Nghe xong những lời khiêm tốn của Vương Học Bình thì vị chủ trì hội nghị hôm nay là phó chủ tịch thường vụ cục công an thành phố Cảnh Kiếm Phong dẫn đầu mọi người đứng lên ra sức vỗ tay.
Vô tình toàn trường vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài không dứt.
Vài phút sau tất cả mới yên ắng trở lại, Vương Học Bình mặc một bộ đồng phục cảnh sát quân hàm đại tá đứng lên vung tay dùng giọng thành khẩn nói:- Cám ơn sự ưu ái và ủng hộ của các đồng chí, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy, thị ủy và các đồng chí, sẽ đem tất cả khả năng để công tác.
Dựa theo quy định hiện hành, không phải là cán bộ thuộc khối công an mà quản lý hệ thống công an, như vậy phải tiếp nhận bồi dưỡng ba tháng mới được trao quân hàm.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Vương Học Bình rõ ràng là thùng rỗng kêu to, mới qua năm ngày thì phòng chính trị cục công an tỉnh đã gửi văn kiện và quân hàm xuống.
Sau này coi như thân phận của Vương Học Bình đã biến đổi, trên vai là bốn sao hai gạch, một viên đại tá.
Sau khi tan họp, chủ nhiệm văn phòng cục công an thành phố là Hào Giai Vi đến trước mặt Vương Học Bình khẽ báo cáo:- Cục trưởng Vương, văn phòng khối chính quyền thành phố vừa điện thoại đến thông báo,yêu ầu chúng ta phái người đi thủ đô bắt vài tên kêu oan mà ngoan cố không thay đổi quay về.
Dựa theo thói quen công tác trước kia, Mai Văn Hoa dù là ở trong hội nghị lớn hay nhỏ, ít nhất cũng phải nói hơn nửa giờ.
Hôm nay vì sự lạnh nhạt của Uông Mãnh, Mai Văn Hoa mất đi hào hứng tiếp tục phát biểu, vì vậy mới thôi.
Dù Uông Mãnh nghĩ thế nào, đám cảnh sát bên dưới đều có vẻ rất nể mặt Mai Văn Hoa, ai cũng cố gắng vỗ tay thật mạnh.
Nhâm Hồng Đạt chủ trì hội nghị phải vung tay áp xuống, khi hiện trường trở nên an tĩnh hắn mới lớn tiếng nói:- Lúc này mời ủy viên đảng ủy khối, phó cục trưởng Vương Học Bình lên nói vài lời.
Nhâm Hồng Đạt còn chưa nói dứt lời thì đã giờ hai tay lên vỗ mạnh.
- Bốp, bốp, bốp!Khi dưới đài vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, Vương Học Bình trầm ổn đứng lên, nở nụ cười, dùng giọng không nhanh không chậm nói:- Các đồng chí, tỉnh ủy sắp xếp tôi đến công tác ở cục công an tỉnh, đây thật sự là tín nhiệm tôi, các vị lãnh đạo đang ngồi đây tiếp nhận cũng là tín nhiệm tôi, tôi cực kỳ cảm tạ sự tín nhiệm này.
- Nói thật, trên vấn đề tư tưởng, tôi còn chưa chuẩn bị đủ tinh thần, nhưng tôi muốn dùng tín nhiệm để biến thành động lực, cố gắng thực hiện chức trách của mình. Hôm nay gặp mặt mọi người, tôi rất vui, cũng cảm thấy rất vinh hạnh. Khi tôi còn ở huyện Nam Vân, tôi đã hiểu cục công an tỉnh là một tập thể có tố chất, có năng lực, có sức chiến đấu mạnh mẽ, là một tập thể đoàn kết, chú trọng đại cục, dâng hiến. Hôm nay tôi là một thành viên của quần thể vĩ đại, tôi thật sự cảm thấy rất vui.
- Sau này, tôi nhất định sẽ cố gắng học tập, cần cù chăm chỉ làm tốt công tác bản chức của mình.Vương Học Bình cũng không nói dông dài, nhưng trong lời nói bộc lộ sự tôn trọng đảng ủy khối công an tỉnh, rõ ràng là nói cho Uông Mãnh nghe.
Vương Học Bình nói như vậy thì trong lòng Uông Mãnh có chút thư thái, hôm nay hắn và Vương Học Bình mới gặp mặt nhau lần đầu, giữa hai người không có ân oán cá nhân, càng chưa nói đến cừu hận. Nhưng điều làm cho Uông Mãnh cảm thấy không thoải mái chính là nửa tháng trước, trong cục công an tỉnh có một vị phó cục trưởng về hưu, hắn đề cử một vị bộ hạ cũ lên cho tỉnh ủy và bị phủ quyết.
Dưới sự giúp đỡ của Hà Thượng Thanh, lúc này kẻ hái đào là Vương Học Bình, một cán bộ hàng không từ cấp huyện tuyến dưới. Điều này làm cho một người thân là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp như Uông Mãnh sao chịu nổi?
Uông Mãnh hiểu rất rõ, hắn không phải là người của Hà Thượng Thanh , mà là bộ hạ cũ của bí thư Ngô Trọng. Hôm nay Ngô Trọng đã qua sáu mươi, chỉ hai năm sau, đến nhiệm kỳ mới, bí thư Ngô sẽ về hưu.
Dựa theo chính sách hiện hành của quốc gia, bí thư tỉnh ủy lui ra, nếu không phải đến quốc hội thì cũng là mặt trận tổ quốc trung ương. Ngoài tình huống đặc thù, dưới tình huống bình thường cũng là chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm một bộ ban ngành gì đó, cũng có thể là thường ủy đơn vị, sau đó mới về hưu.
Mà Hà Thượng Thanh năm nay mới hơn bốn mươi, đã là thường ủy tỉnh ủy, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, có thế lực cực mạnh trong ban ngành.
Theo suy đoán của Uông Mãnh, cũng vì Hà Thượng Thanh cường thế, vì vậy sau khi suy xét lợi hại, Ngô Trọng coi như giúp đỡ Hà Thượng Thanh.
Đây chính là tình huống mà Uông Mãnh không muốn nhìn, Uông Mãnh năm nay mới hơn năm mươi ba, hai năm sau mới năm mươi lăm mà thôi.
Dưới tình huống bình thường, tỉnh ủy thay đổi lãnh đạo, như vậy sau đó lãnh đạo cục công an tỉnh cũng sẽ đổi theo, những kẻ không đắc ý sẽ bị di dời. Giống như chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ của Minh triều, chỉ cần tiên hoàng băng hà, vị trí này sẽ thay người.
Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, ai mà không trăm phương ngàn kế leo cao hơn? Uông Mãnh cũng không dám hy vọng xa vời có thể là lãnh đạo tỉnh ủy, với tư chất của hắn, được điều động làm phó bí thư tỉnh ủy phân công quản lý tư pháp đã là quá tốt không còn gì hơn rồi.
Nhưng Vương Học Bình đột nhiên hàng không làm cho Uông Mãnh cảm nhận được áp lực rất lớn, hơn nữa hắn biết Vương Học Bình ở huyện Nam Vân làm ra thành tích rất lớn, điêu này thật sự làm hắn lo lắng.
Vốn dù là ai, tuyến trên đưa xuống một vị cán bộ cấp phó còn trẻ tuổi như vậy, đều sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên.
Vương Học Bình nói xong, sau đó Uông Mãnh thay mặt lãnh đạo cục công an tỉnh lên tiếng phát biểu. Vương Học Bình mẫn cảm phát hiện trong lời nói của Uông Mãnh đều cường điệu tác dụng của đảng ủy, bày ra vị trí đệ nhất của mình.
Mai Văn Hoa quét mắt nhìn khắp toàn trường rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn thầm nghĩ, cái gọi là phục tùng lãnh đạo đảng ủy, không phải là nghe theo sự lãnh đạo của bí thư đảng ủy khối sao? Nói cách khác, toàn bộ thủ hạ phải nghe theo sự lãnh đạo của bí thư đảng ủy khối là Uông Mãnh.
Vương Học Bình thầm hiểu rõ lời nói của Uông Mãnh, hắn thầm lắc đầu, trong lòng có chút cảm giác không cho là đúng, nhưng anh Uông dù sao cũng nói lời quá khó nghe, trong cục công an tỉnh không phải anh là người chuyên quyền độc đoán sao? Bây giờ nói ra chỉ có tác dụng gây thù hằn, không có bất kỳ chỗ tốt.
Sau khi tan họp, dưới sự đề nghị của Mai Văn Hoa, Uông Mãnh triệu tập hội nghị các thành viên ban ngành. Uông Mãnh cũng không có bất kỳ ý kiến nào, tự chủ trương phân bố và sắp xếp.
Dựa theo phân công, Vương Học Bình được phân công quản lý trung đoàn cảnh sát giao thông tỉnh và trung đoàn phòng cháy.
Khi có được kết quả này thì Vương Học Bình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, vì khối giao thông chính là một miếng bánh chảy mỡ được nhân dân cả nước "công nhận".
Trung đoàn phòng cháy có vẻ không thu hút, nhưng Vương Học Bình đã từng là chủ tịch huyện, vì vậy hắn biết rất rõ, đây là một ban ngành rất phát tài. Anh thử nghĩ xem, tất cả các nghành nghề, nếu muốn thuận lợi khai trương buôn bán, không cần lập hồ sơ an toàn phòng cháy sao?
Vương Học Bình cẩn thận suy xét mà không khỏi cười khổ, anh Uông sắp xếp quả nhiên cao minh.
Hai ban ngành béo bở như vậy, với tính cách bá đạo của Uông Mãnh, sao không nắm vào trong tay? Dù còn chưa biết tình huống thực tế nhưng Vương Học Bình dám võ đoán, hai trung đoàn thực quyền này nhất định đều là người của Uông Mãnh, náo loạn cả ngày, cuối cùng Uông Mãnh chỉ cho Vương Học Bình một cái bóng, không có thực quyền.
Vương Học Bình tuy có chút không thoải mái nhưng cũng không quá mức thất lạc.
Trong mắt hắn thì chức phó trên cục công an tỉnh chẳng qua chỉ là chức vụ suông mà thôi, quyền lực của hắn tập trung dưới cơ sở, đó là cục công an thành phố Tiền Châu.
Uông Mãnh là lãnh đạo cục công an tỉnh, tất nhiên có tư cách để tuyến dưới không được mặc cả. Mà Vương Học Bình là bí thư đảng ủy khối kiêm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, hắn tự cho rằng mình là thứ hai, như vậy còn ai dám nói là đệ nhất.
Sau khi tiễn chân Mai Văn Hoa, Vương Học Bình chủ động tìm Uông Mãnh, tính toán xin nghỉ để quay về huyện Nam Vân giải quyết hậu quả công việc.
Uông Mãnh tỏ thái độ ôn hòa nói với Vương Học Bình:- Học Bình, người làm công tác cách mạng thì không thể quá dông dài, nhưng nếu không đủ thời gian thì cứ điện thoại cho tôi, nhiều thì không dám nói, mười ngày nửa tháng là không có vấn đề. Cậu cứ yên tâm, bỏ ra chút thời gian cùng các bác ở nhà, à, mà em gái đang công tác ở phòng công thương huyện Nam Vân sao? Vợ chồng ở hai nơi cũng không tốt, tôi thấy hay là sớm chuyển công tác lên tỉnh thành.
Uông Mãnh cũng không đợi Vương Học Bình tỏ vẻ cảm tạ, hắn quay đầu hỏi chủ nhiệm Lưu phòng chính trị:- Sau này giao cho anh phụ trách sắp xếp công tác cho vợ của cậu Học Bình, nhất định phải sắp xếp thỏa đáng.
Lưu Hướng Tiền đưa tay nâng kính rồi dùng giọng châm chước nói:- Cục trưởng Uông, phòng tài vụ vừa vặn thiếu một khoa trưởng.
- Tốt, cứ quyết định như vậy, anh lập tức sắp xếp công hàm thuyên chuyển công tác cho phòng công thương.Uông Mãnh tỏ ra rất khí khái.
Vương Học Bình thưởng thức một ca khúc hay như thế này, sao không hiểu, Uông Mãnh vừa làm ra một vở kịch sắp xếp?
Hì hì, đánh một gậy cho một củ cà rốt, Uông Mãnh rất cứng nhắc nhưng cũng không phải là đứa ngốc.
Vương Học Bình tự biết, với thực lực trước mắt thì mình căn bản khó thể nào làm trái với Uông Mãnh, vì thế mà bộc lộ tư thái rất thấp, liên tiếp cảm tạ.
Một tuần sau, trưởng phòng tổ chức thị ủy Tiền Châu tự mình cùng Vương Học Bình đi đến nhận chức ở cục công an thành phố Tiền Châu.
Trong hội nghị các cán bộ cấp xứ trở nên ở cục công an thành phố, Vương Học Bình dùng giọng có lực nói:- Làm một vị cảnh sát là nguyện vọng nhiều năm của tôi, bây giờ tôi đã là một cảnh sát nhân dân, coi như đã hoàn thành tâm nguyện, tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Tổ chức tín nhiệm tôi, điều này chính là động lực lớn, tôi sẽ dùng hết toàn lực, chăm chú thực hiện chức trách, không phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy và nhân dân. Tôi là một tân binh trên chiến tuyến công an, sau này công an sẽ là một lĩnh vực mới của tôi, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm rất sâu sắc. Sau này nếu có gì không hiểu, mong các đồng chí lãnh đạo, các vị cán bộ lão thành phê bình và chỉ bảo nhiều hơn.
Một lời nói của Vương Học Bình ở hoàn cảnh khác biệt sẽ tạo nên ảnh hưởng khác biệt.
Dù Vương Học Bình không là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, nhưng trong cục công an thành phố, hắn là lãnh đạo số một.
Nghe xong những lời khiêm tốn của Vương Học Bình thì vị chủ trì hội nghị hôm nay là phó chủ tịch thường vụ cục công an thành phố Cảnh Kiếm Phong dẫn đầu mọi người đứng lên ra sức vỗ tay.
Vô tình toàn trường vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài không dứt.
Vài phút sau tất cả mới yên ắng trở lại, Vương Học Bình mặc một bộ đồng phục cảnh sát quân hàm đại tá đứng lên vung tay dùng giọng thành khẩn nói:- Cám ơn sự ưu ái và ủng hộ của các đồng chí, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy, thị ủy và các đồng chí, sẽ đem tất cả khả năng để công tác.
Dựa theo quy định hiện hành, không phải là cán bộ thuộc khối công an mà quản lý hệ thống công an, như vậy phải tiếp nhận bồi dưỡng ba tháng mới được trao quân hàm.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Vương Học Bình rõ ràng là thùng rỗng kêu to, mới qua năm ngày thì phòng chính trị cục công an tỉnh đã gửi văn kiện và quân hàm xuống.
Sau này coi như thân phận của Vương Học Bình đã biến đổi, trên vai là bốn sao hai gạch, một viên đại tá.
Sau khi tan họp, chủ nhiệm văn phòng cục công an thành phố là Hào Giai Vi đến trước mặt Vương Học Bình khẽ báo cáo:- Cục trưởng Vương, văn phòng khối chính quyền thành phố vừa điện thoại đến thông báo,yêu ầu chúng ta phái người đi thủ đô bắt vài tên kêu oan mà ngoan cố không thay đổi quay về.
/435
|