Vương Học Bình đưa mắt nhìn tòa nhà năm lầu trước mặt.
Tục ngữ nói, núi không cao nhưng vì có tiên nên trở thành danh thắng, từ sau khi kiến quốc đến nay, phòng tổ chức tỉnh ủy nắm quyền nhân sự toàn tỉnh đã chuyển đến khu nhà này, mà hầu như chỉ sau một đêm, nơi đây trở thành núi cao trước mặt các cán bộ trong tỉnh.
Vương Học Bình thu hồi ánh mắt của mình và thầm thở dài, tuy hắn đã sớm co dự mưu, nhưng cũng thật sự không ngờ gần ba mươi đã là cán bộ nằm trong tầm kiểm soát cấp tỉnh.
Vương Học Bình bước chân vào khu nhà, lên tiếng hỏi phương hướng, sau đó đi lên lầu ba, đứng trước một căn phòng.
Cửa mở, Vương Học Bình thấy có một cán bộ trẻ tuổi ngồi gần bên ngoài, người này đang cúi đầu đọc văn kiện.
Vương Học Bình suy nghĩ, hắn đưa tay lên gõ cửa hai cái, vị cán bộ trẻ kia đưa mắt lên nhìn.
- Xin hỏi anh tìm ai?
Vị cán bộ trẻ kia đứng lên khách khí hỏi Vương Học Bình. Lúc này Vương Học Bình chợt có hảo cảm với đối phương, những năm gần đây đừng nói là một cơ quan quyền hành như phòng tổ chức, dù là cán bộ bình thường thì thái độ tiếp đãi người xa lạ cũng rất kém.
Khó vào cửa, khó làm việc, khó nhìn mặt, đây là tác phong quan liêu của cơ quan nhà nước, dù là các cấp đảng ủy chính quyền nào cũng không có ngoại lệ.
- Chào anh, tôi là chủ tịch huyện Nam Vân thành phố Vân Châu, là Vương... ....
Vương Học Bình còn chưa nói xong thì vị cán bộ kia đã cắt đứt lời:
- Chủ tịch Vương, mau mời ngồi, tôi đi pha trà.
Khi thấy người trẻ tuổi này khách khí như vậy, Vương Học Bình lúc đầu còn cảm thấy khó hiểu, sau đó hắn ngồi xuống nhận trà của đối phương và ý thức được vấn đề. Tin tức hắn sắp nhận chức cục trưởng cục công an hà tuyết phân có lẽ đã được truyền ra ở phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Chủ tịch Vương, tôi họ Tằng, là Tằng Phương, là cán sự khoa cán bộ thành phố.
Tằng Phương tự giới thiệu, sau đó cười nói với Vương Học Bình:
- Anh cứ uống trà nghỉ nghơi một chút, tôi sẽ đi thông báo cho chủ nhiệm Lâm.
Lúc vừa đi ra khỏi cửa thì Tằng Phương chợt quay đầu nói:
- Cục trưởng Vương, hôm qua là tôi điện thoại thông báo cho anh.
Vương Học Bình nhìn nụ cười của Tằng Phương mà chợt giật mình nhớ ra ngữ điệu hôm qua, hình như cũng giống như giọng của đối phương vào lúc này.
Tằng Phương ra ngoài, Vương Học Bình nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ khoa cán bộ thành phố có quyền lực rất lớn.
Trong hệ thống công an thì lãnh đạo đứng đầu có vị trí rất đặc thù, dựa theo lệ cũ, cục trưởng cục công an thành phố hoặc là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, hoặc là phó chủ tịch thành phố, mà kém cỏi nhất cũng phải là trợ lý chủ tịch, vì thế mà cao hơn các đơn vị khác một cái đầu.
Cấp bậc cao cũng không phải lý do hệ thống công an tài trí hơn người, căn bản nó nắm quyền hạch tâm, quyền lực khá lớn. Đây là cơ quan chống bạo lực, có quyền lực làm tổn thương hợp pháp.
Nếu cục trưởng cục công an là thường ủy và bí thư ủy ban tư pháp thì sẽ trông coi cả viện kiểm sát và tòa án, kể cả tư pháp, như vậy dù bắt sai người thì cũng không có mấy người dám lật lại bản án.
Khó trách Tằng Phương khách khí với mình như vậy, xem ra nể trọng thực lực mà mình sắp nắm trong tay.
Vương Học Bình có một phần cảm ngộ như vậy thì phần hảo cảm với Tằng Phương cũng tan biến.
Một lúc sau Tằng Phương đã trở lại, hắn cười nói:
- Cục trưởng Vương, chủ nhiệm Lâm cho mời anh.
Vương Học Bình đứng lên, hắn vừa đi ra ngoài cửa vừa nói với Tằng Phương:
- Cán sự Tằng, để lại một phương thức liên lạc, sau này nếu có thời gian thì tụ hội làm vài ly.
Nếu Tằng Phương đã cố tình muốn kết giao, Vương Học Bình cũng có tâm tư lợi dụng. Đạo lý này rất dễ hiểu, nếu có người quen ở phòng tổ chức tỉnh ủy, như vậy đối với Vương Học Bình sẽ rất có lợi, hắn sẽ biết tất cả những động tĩnh gió thổi cỏ lay ở phương diện nhân sự, vấn đề bế tắc tin tức cũng giảm xuống.
Tằng Phương thấy Vương Học Bình thức thời như vậy thì vui vẻ nói ra số điện thoại bàn của mình, đồng thời cũng nói cả số máy nhắn tin.
Vương Học Bình chỉ cần nghe qua là biết, Tằng Phương vẫn còn là một người lạc hậu sử dụng máy nhắn tin.
Người giúp người, nước đẩy nước.
Đi theo phòng tổ chức thì mỗi năm đều có cầu tiến.
Vương Học Bình thầm hiểu, phòng tổ chức tuy nắm quyền lớn về nhân sự, nhưng vì không phải ban ngành kinh tế, vì thế có rất ít tiền.
Dù là cán bộ lãnh đạo bán quan thì số tiền đó sẽ vào túi tư nhân, không có khả năng biến thành của công.
- Ôi, khoa cán bộ thành phố đúng là quá liêm khiết, sau này đến cục công an và có nhiều điện thoại, tôi sẽ để cho cậu một bộ di động.
Vương Học Bình không muốn cho Tằng Phương không gian từ chối, hắn nói:
- Nếu không nhận sẽ xem thường các đồng chí chiến tuyến công an chúng tôi.
Vương Học Bình có rất nhiều tiền, tất nhiên hắn cũng không cần đến cục công an thành phố để lấy điện thoại đưa cho Tằng Phương.
Tằng Phương chợt vui sướng, những năm nay cho dù có quen một vị cục trưởng phân cục công an quận huyện cũng là một việc đáng mừng, cũng làm cho người ta lau mắt nhìn, huống hồ là cục trưởng cục công an thành phố?
Tằng Phương thầm nghĩ, số mình khá may mắn, chỉ cố gắng cười vài lượt và pha một ly trà là đổi lấy mối tương giao với Vương Học Bình, xem ra khoản mua bán này rất đáng giá.
Nếu là người thường, dù muốn bộ đỡ cũng phải nhìn xem cục trưởng Vương có thích hay không.
Tằng Phương cùng theo Vương Học Bình đến ngoài cửa phòng làm việc của chu huyền Lâm, hắn khẽ nói:
- Cục trưởng Vương, thật sự có lỗi, trước tiên anh chờ ngoài này một lát, tôi phải vào trong báo cáo.
Vương Học Bình rất hiểu nổi khó xử của Tằng Phương, chủ nhiệm văn phòng của phòng tổ chức thường là ủy viên, đây hầu như là quan viên cấp phó phòng. Quan trọng là vị chủ nhiệm Lâm kia chính là lãnh đạo trực tiếp của Tằng Phương, nhất định phải cho đủ sự tôn trọng.
Tằng Phương gõ cửa đi vào rồi nhanh chóng quay trở lại nói:
- Chủ tịch Vương, anh vào đi, chủ nhiệm Lâm đang chờ.
Vương Học Bình nhìn thật sâu vào mắt Tằng Phương, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này tuyệt đối không hồ đồ, biết rõ ở chỗ này tuyệt đối không nên tiếp tục gọi mình là cục trưởng Vương, mà gọi là chủ tịch Vương, tính mẫn cảm chính trị rõ ràng là rất cao.
Vương Học Bình đi vào phòng làm việc, một người đàn ông trung niên mặc tây phục xám nhạt đứng lên từ sau bàn làm việc, hắn mỉm cười vươn tay phải với Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhanh chóng tiến đến duỗi hai tay, bắt chặt tay của đối phương rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Lâm, rất vui khi được gặp anh.
Vị chủ nhiệm Lâm kia vừa gật đầu vừa cười nói:
- Đồng chí Vương Học Bình, tôi đại biểu cho khoa cán bộ thành phố hoan nghênh anh, mời ngồi
Chủ nhiệm Lâm từ sau bàn làm việc đi ra, đưa Vương Học Bình sang ngồi bên ghế sa lông, sau đó tự mình đi pha trà.
Vương Học Bình đứng lên tiếp nhận bình trà mà chân thành nói:
- Chủ nhiệm Lâm, anh đừng quá khách khí, tôi thật sự không dám nhận.
- Ha ha, chúng ta đều là cán bộ cao cấp của đảng, cần phải đoàn kết nhất trí giúp đỡ lẫn nhau. Để tiện trao đổi, tôi giới thiệu trước, tôi là Lâm Bình Nam, trước mắt là chủ nhiệm khoa cán bộ thành phố.
Thì ra vị này là Lâm Bình Nam, Vương Học Bình chợt nhớ đến một nhân vật trong tác phẩm "Tiếu Ngạo Giang Hồ", hình như là Lâm Bình Chi.
Vương Học Bình cố gắng nhịn cười, hắn giả vờ rất nghiêm trang, hắn cười nói:
- Sau này tôi sẽ cố gáng phát triển công tác dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Lâm.
Lâm Bình Nam dù sao cũng là một vị lãnh đạo kiến thức rộng rãi, sẽ không vì một lời thổi phồng nho nhỏ của Vương Học Bình mà quên đi tất cả, hắn nhàn nhạt cười nói:
- Chúng ta đều phải triển khai mở rộng công tác dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, chúng tôi chỉ hỗ trợ tỉnh ủy điều phối cán bộ mà thôi.
Vương Học Bình thầm nghĩ, anh chẳng qua chỉ là một vị chủ nhiệm văn phòng, có tư cách gì đại biểu cho phòng tổ chức tỉnh ủy mà chen vào? Giả vờ như vậy không phải hy vọng ông nhớ phần nhân tình này sao?
Lâm Bình Nam gọi điện thoại cho Tằng Phương đến, để Tằng Phương nhìn chằm chằm vào phòng họp, đến khi tan họp thì báo cáo ngay.
Tằng Phương gật đầu như trống bỏi, hắn liên tục đồng ý và lui ra ngoài. Lâm Bình Nam thấy Vương Học Bình nhìn về phía Tằng Phương thì nói:
- Tiểu tử Tằng Phương này khá tốt, có khí chất của cán bộ trẻ năng động.
Vương Học Bình tuy chưa từng công tác ở phòng tổ chức, nhưng hắn dù sao cũng là chủ tịch huyện được hai năm, tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy qua đường. Trong lòng hắn biết rõ, hễ là những cán bộ có nửa cấp ở phòng tổ chức thì đều là hạng người mồm như miệng trai, rất căng, người thường khó thể moi được tin tức tốt.
Lâm Bình Nam tuy chỉ thuận miệng nói như vậy nhưng tin tức lộ ra là không ít, ít nhất Vương Học Bình cũng có một nhận định, đó là vị chủ nhiệm Lâm này tình nguyện kết giao ngang hàng với mình.
Chỉ cần dựa vào kinh nghiệm của Vương Học Bình thì biết ngay, chỉ cần là cán bộ bình thường trong huyện đến gặp, hắn chắc chắn sẽ không muốn đứng lên.
Lâm Bình Nam có tình huống khác biệt nhưng đạo lý lại giống nhau, Vương Học Bình sau khi hiểu tâm tư của Lâm Bình Nam thì cười nói:
- Lãnh đạo có bản lĩnh thì bộ hạ cũng chẳng vô năng.
Vương Học Bình đối với loại lão quan trường như Lâm Bình Nam thì mặt ngoài khách khí nhưng trong lòng không quá quan tâm. Tằng Phương chỉ là một vị cán sự trong khoa, tương lai sẽ bò đến vị trí cao, vì thế Vương Học Bình mới quan tâm kết quan hệ.
Mặt khác Vương Học Bình tình nguyện tương giao với Lâm Bình Nam, điều kiện là vì quyền lực trong tay của đối phương sẽ có góc bù rất lớn với mình. Đồng thời nếu xem xét từ vấn đề lợi ích, Vương Học Bình sẽ có lợi rất lớn.
Lâm Bình Nam thấy Vương Học Bình nói như vậy thì sợi dây trong lòng cũng thả lỏng hơn, hắm móc gói Trung Hoa ra, ném cho Vương Học Bình một điếu, sau đó đốt thuốc hít vào một hơi rồi nói:
- Có thể thấy anh cũng là người nghiện thuốc.
- Đúng là không có biện pháp, trước đó tôi chỉ ở trong huyện, cũng có người đến xin chỉ thị, nếu không hút thuốc sẽ không thể lên tinh thần làm việc được.
Vương Học Bình mở miệng tố khổ, Lâm Bình Nam hiểu ra và thở dài:
- Triều đại thay đổi, vấn đề giữa dân và quan rất khó giải quyết.
Tục ngữ nói, núi không cao nhưng vì có tiên nên trở thành danh thắng, từ sau khi kiến quốc đến nay, phòng tổ chức tỉnh ủy nắm quyền nhân sự toàn tỉnh đã chuyển đến khu nhà này, mà hầu như chỉ sau một đêm, nơi đây trở thành núi cao trước mặt các cán bộ trong tỉnh.
Vương Học Bình thu hồi ánh mắt của mình và thầm thở dài, tuy hắn đã sớm co dự mưu, nhưng cũng thật sự không ngờ gần ba mươi đã là cán bộ nằm trong tầm kiểm soát cấp tỉnh.
Vương Học Bình bước chân vào khu nhà, lên tiếng hỏi phương hướng, sau đó đi lên lầu ba, đứng trước một căn phòng.
Cửa mở, Vương Học Bình thấy có một cán bộ trẻ tuổi ngồi gần bên ngoài, người này đang cúi đầu đọc văn kiện.
Vương Học Bình suy nghĩ, hắn đưa tay lên gõ cửa hai cái, vị cán bộ trẻ kia đưa mắt lên nhìn.
- Xin hỏi anh tìm ai?
Vị cán bộ trẻ kia đứng lên khách khí hỏi Vương Học Bình. Lúc này Vương Học Bình chợt có hảo cảm với đối phương, những năm gần đây đừng nói là một cơ quan quyền hành như phòng tổ chức, dù là cán bộ bình thường thì thái độ tiếp đãi người xa lạ cũng rất kém.
Khó vào cửa, khó làm việc, khó nhìn mặt, đây là tác phong quan liêu của cơ quan nhà nước, dù là các cấp đảng ủy chính quyền nào cũng không có ngoại lệ.
- Chào anh, tôi là chủ tịch huyện Nam Vân thành phố Vân Châu, là Vương... ....
Vương Học Bình còn chưa nói xong thì vị cán bộ kia đã cắt đứt lời:
- Chủ tịch Vương, mau mời ngồi, tôi đi pha trà.
Khi thấy người trẻ tuổi này khách khí như vậy, Vương Học Bình lúc đầu còn cảm thấy khó hiểu, sau đó hắn ngồi xuống nhận trà của đối phương và ý thức được vấn đề. Tin tức hắn sắp nhận chức cục trưởng cục công an hà tuyết phân có lẽ đã được truyền ra ở phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Chủ tịch Vương, tôi họ Tằng, là Tằng Phương, là cán sự khoa cán bộ thành phố.
Tằng Phương tự giới thiệu, sau đó cười nói với Vương Học Bình:
- Anh cứ uống trà nghỉ nghơi một chút, tôi sẽ đi thông báo cho chủ nhiệm Lâm.
Lúc vừa đi ra khỏi cửa thì Tằng Phương chợt quay đầu nói:
- Cục trưởng Vương, hôm qua là tôi điện thoại thông báo cho anh.
Vương Học Bình nhìn nụ cười của Tằng Phương mà chợt giật mình nhớ ra ngữ điệu hôm qua, hình như cũng giống như giọng của đối phương vào lúc này.
Tằng Phương ra ngoài, Vương Học Bình nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ khoa cán bộ thành phố có quyền lực rất lớn.
Trong hệ thống công an thì lãnh đạo đứng đầu có vị trí rất đặc thù, dựa theo lệ cũ, cục trưởng cục công an thành phố hoặc là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, hoặc là phó chủ tịch thành phố, mà kém cỏi nhất cũng phải là trợ lý chủ tịch, vì thế mà cao hơn các đơn vị khác một cái đầu.
Cấp bậc cao cũng không phải lý do hệ thống công an tài trí hơn người, căn bản nó nắm quyền hạch tâm, quyền lực khá lớn. Đây là cơ quan chống bạo lực, có quyền lực làm tổn thương hợp pháp.
Nếu cục trưởng cục công an là thường ủy và bí thư ủy ban tư pháp thì sẽ trông coi cả viện kiểm sát và tòa án, kể cả tư pháp, như vậy dù bắt sai người thì cũng không có mấy người dám lật lại bản án.
Khó trách Tằng Phương khách khí với mình như vậy, xem ra nể trọng thực lực mà mình sắp nắm trong tay.
Vương Học Bình có một phần cảm ngộ như vậy thì phần hảo cảm với Tằng Phương cũng tan biến.
Một lúc sau Tằng Phương đã trở lại, hắn cười nói:
- Cục trưởng Vương, chủ nhiệm Lâm cho mời anh.
Vương Học Bình đứng lên, hắn vừa đi ra ngoài cửa vừa nói với Tằng Phương:
- Cán sự Tằng, để lại một phương thức liên lạc, sau này nếu có thời gian thì tụ hội làm vài ly.
Nếu Tằng Phương đã cố tình muốn kết giao, Vương Học Bình cũng có tâm tư lợi dụng. Đạo lý này rất dễ hiểu, nếu có người quen ở phòng tổ chức tỉnh ủy, như vậy đối với Vương Học Bình sẽ rất có lợi, hắn sẽ biết tất cả những động tĩnh gió thổi cỏ lay ở phương diện nhân sự, vấn đề bế tắc tin tức cũng giảm xuống.
Tằng Phương thấy Vương Học Bình thức thời như vậy thì vui vẻ nói ra số điện thoại bàn của mình, đồng thời cũng nói cả số máy nhắn tin.
Vương Học Bình chỉ cần nghe qua là biết, Tằng Phương vẫn còn là một người lạc hậu sử dụng máy nhắn tin.
Người giúp người, nước đẩy nước.
Đi theo phòng tổ chức thì mỗi năm đều có cầu tiến.
Vương Học Bình thầm hiểu, phòng tổ chức tuy nắm quyền lớn về nhân sự, nhưng vì không phải ban ngành kinh tế, vì thế có rất ít tiền.
Dù là cán bộ lãnh đạo bán quan thì số tiền đó sẽ vào túi tư nhân, không có khả năng biến thành của công.
- Ôi, khoa cán bộ thành phố đúng là quá liêm khiết, sau này đến cục công an và có nhiều điện thoại, tôi sẽ để cho cậu một bộ di động.
Vương Học Bình không muốn cho Tằng Phương không gian từ chối, hắn nói:
- Nếu không nhận sẽ xem thường các đồng chí chiến tuyến công an chúng tôi.
Vương Học Bình có rất nhiều tiền, tất nhiên hắn cũng không cần đến cục công an thành phố để lấy điện thoại đưa cho Tằng Phương.
Tằng Phương chợt vui sướng, những năm nay cho dù có quen một vị cục trưởng phân cục công an quận huyện cũng là một việc đáng mừng, cũng làm cho người ta lau mắt nhìn, huống hồ là cục trưởng cục công an thành phố?
Tằng Phương thầm nghĩ, số mình khá may mắn, chỉ cố gắng cười vài lượt và pha một ly trà là đổi lấy mối tương giao với Vương Học Bình, xem ra khoản mua bán này rất đáng giá.
Nếu là người thường, dù muốn bộ đỡ cũng phải nhìn xem cục trưởng Vương có thích hay không.
Tằng Phương cùng theo Vương Học Bình đến ngoài cửa phòng làm việc của chu huyền Lâm, hắn khẽ nói:
- Cục trưởng Vương, thật sự có lỗi, trước tiên anh chờ ngoài này một lát, tôi phải vào trong báo cáo.
Vương Học Bình rất hiểu nổi khó xử của Tằng Phương, chủ nhiệm văn phòng của phòng tổ chức thường là ủy viên, đây hầu như là quan viên cấp phó phòng. Quan trọng là vị chủ nhiệm Lâm kia chính là lãnh đạo trực tiếp của Tằng Phương, nhất định phải cho đủ sự tôn trọng.
Tằng Phương gõ cửa đi vào rồi nhanh chóng quay trở lại nói:
- Chủ tịch Vương, anh vào đi, chủ nhiệm Lâm đang chờ.
Vương Học Bình nhìn thật sâu vào mắt Tằng Phương, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này tuyệt đối không hồ đồ, biết rõ ở chỗ này tuyệt đối không nên tiếp tục gọi mình là cục trưởng Vương, mà gọi là chủ tịch Vương, tính mẫn cảm chính trị rõ ràng là rất cao.
Vương Học Bình đi vào phòng làm việc, một người đàn ông trung niên mặc tây phục xám nhạt đứng lên từ sau bàn làm việc, hắn mỉm cười vươn tay phải với Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhanh chóng tiến đến duỗi hai tay, bắt chặt tay của đối phương rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Lâm, rất vui khi được gặp anh.
Vị chủ nhiệm Lâm kia vừa gật đầu vừa cười nói:
- Đồng chí Vương Học Bình, tôi đại biểu cho khoa cán bộ thành phố hoan nghênh anh, mời ngồi
Chủ nhiệm Lâm từ sau bàn làm việc đi ra, đưa Vương Học Bình sang ngồi bên ghế sa lông, sau đó tự mình đi pha trà.
Vương Học Bình đứng lên tiếp nhận bình trà mà chân thành nói:
- Chủ nhiệm Lâm, anh đừng quá khách khí, tôi thật sự không dám nhận.
- Ha ha, chúng ta đều là cán bộ cao cấp của đảng, cần phải đoàn kết nhất trí giúp đỡ lẫn nhau. Để tiện trao đổi, tôi giới thiệu trước, tôi là Lâm Bình Nam, trước mắt là chủ nhiệm khoa cán bộ thành phố.
Thì ra vị này là Lâm Bình Nam, Vương Học Bình chợt nhớ đến một nhân vật trong tác phẩm "Tiếu Ngạo Giang Hồ", hình như là Lâm Bình Chi.
Vương Học Bình cố gắng nhịn cười, hắn giả vờ rất nghiêm trang, hắn cười nói:
- Sau này tôi sẽ cố gáng phát triển công tác dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Lâm.
Lâm Bình Nam dù sao cũng là một vị lãnh đạo kiến thức rộng rãi, sẽ không vì một lời thổi phồng nho nhỏ của Vương Học Bình mà quên đi tất cả, hắn nhàn nhạt cười nói:
- Chúng ta đều phải triển khai mở rộng công tác dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, chúng tôi chỉ hỗ trợ tỉnh ủy điều phối cán bộ mà thôi.
Vương Học Bình thầm nghĩ, anh chẳng qua chỉ là một vị chủ nhiệm văn phòng, có tư cách gì đại biểu cho phòng tổ chức tỉnh ủy mà chen vào? Giả vờ như vậy không phải hy vọng ông nhớ phần nhân tình này sao?
Lâm Bình Nam gọi điện thoại cho Tằng Phương đến, để Tằng Phương nhìn chằm chằm vào phòng họp, đến khi tan họp thì báo cáo ngay.
Tằng Phương gật đầu như trống bỏi, hắn liên tục đồng ý và lui ra ngoài. Lâm Bình Nam thấy Vương Học Bình nhìn về phía Tằng Phương thì nói:
- Tiểu tử Tằng Phương này khá tốt, có khí chất của cán bộ trẻ năng động.
Vương Học Bình tuy chưa từng công tác ở phòng tổ chức, nhưng hắn dù sao cũng là chủ tịch huyện được hai năm, tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy qua đường. Trong lòng hắn biết rõ, hễ là những cán bộ có nửa cấp ở phòng tổ chức thì đều là hạng người mồm như miệng trai, rất căng, người thường khó thể moi được tin tức tốt.
Lâm Bình Nam tuy chỉ thuận miệng nói như vậy nhưng tin tức lộ ra là không ít, ít nhất Vương Học Bình cũng có một nhận định, đó là vị chủ nhiệm Lâm này tình nguyện kết giao ngang hàng với mình.
Chỉ cần dựa vào kinh nghiệm của Vương Học Bình thì biết ngay, chỉ cần là cán bộ bình thường trong huyện đến gặp, hắn chắc chắn sẽ không muốn đứng lên.
Lâm Bình Nam có tình huống khác biệt nhưng đạo lý lại giống nhau, Vương Học Bình sau khi hiểu tâm tư của Lâm Bình Nam thì cười nói:
- Lãnh đạo có bản lĩnh thì bộ hạ cũng chẳng vô năng.
Vương Học Bình đối với loại lão quan trường như Lâm Bình Nam thì mặt ngoài khách khí nhưng trong lòng không quá quan tâm. Tằng Phương chỉ là một vị cán sự trong khoa, tương lai sẽ bò đến vị trí cao, vì thế Vương Học Bình mới quan tâm kết quan hệ.
Mặt khác Vương Học Bình tình nguyện tương giao với Lâm Bình Nam, điều kiện là vì quyền lực trong tay của đối phương sẽ có góc bù rất lớn với mình. Đồng thời nếu xem xét từ vấn đề lợi ích, Vương Học Bình sẽ có lợi rất lớn.
Lâm Bình Nam thấy Vương Học Bình nói như vậy thì sợi dây trong lòng cũng thả lỏng hơn, hắm móc gói Trung Hoa ra, ném cho Vương Học Bình một điếu, sau đó đốt thuốc hít vào một hơi rồi nói:
- Có thể thấy anh cũng là người nghiện thuốc.
- Đúng là không có biện pháp, trước đó tôi chỉ ở trong huyện, cũng có người đến xin chỉ thị, nếu không hút thuốc sẽ không thể lên tinh thần làm việc được.
Vương Học Bình mở miệng tố khổ, Lâm Bình Nam hiểu ra và thở dài:
- Triều đại thay đổi, vấn đề giữa dân và quan rất khó giải quyết.
/435
|