Ngô Dật Kiệt thấy Vương Học Bình cau chặt mày nhưng vẻ mặt cũng dãn ra, vì thế hắn cũng thầm bội phục mình suy xét toàn diện.
Ngô Dật Kiệt cười giải thích:
- Đây là rương thuốc Trung Hoa, dựa theo quy củ của cục công an thành phố, đây là thuốc công vụ, bây giờ tôi tiện đường mang đến cho lãnh đạo.
- Thuốc công vụ?
Vương Học Bình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ngô Dật Kiệt, cũng hoàn toàn không tin lời đối phương.
Dựa theo quy tắc ngầm, vì làm tốt công tác phục vụ nhân dân, cán bộ đến cấp bậc lãnh đạo nhất định thì mỗi tháng sẽ được một phần thuốc công vụ, nhưng làm gì đến mức cả rương Trung Hoa? Cũng không quá khác người sao?
Ngô Dật Kiệt ý thức được lời nói của mình không rõ ràng, hắn tranh thủ thời gian bổ sung:
- Cục trưởng Vương, vấn đề thuốc công vụ của anh đã được ban ngành lãnh đạo đảng ủy trong cục nghiên cứu và thông qua.
Vương Học Bình nghe rõ, có lẽ đây là quy định của cục công an thành phố, Ngô Dật Kiệt chỉ là một phó chủ nhiệm văn phòng, nếu không có căn cứ, tuyệt đối sẽ không dám dối trá, vì thế hắn cũng tin vài phần.
Dù là quy tắc ngầm thì Vương Học Bình cũng không nghĩ muốn hưởng thụ loại đãi ngộ này, hắn thoáng suy xét rồi cười nói với Ngô Dật Kiệt:
- Nếu là trong cục có chính sách, như vậy anh cứ giữ lại, sau này tôi cần sẽ sử dụng.
Ngô Dật Kiệt cảm thấy Vương Học Bình rõ ràng để cho mình quản lý thuốc công vụ, cũng xem như tỏ ra thân cận với mình.
Ngô Dật Kiệt cảm thấy trong lòng như uống mật, vì thế hắn khép chặt hai chân và lớn tiếng nói:
- Tiểu Ngô sẽ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của anh.
Nói thật lòng, Vương Học Bình thật sự không cho là đúng với tư thái của Ngô Dật Kiệt, nhưng bây giờ hắn còn chưa đến nhận chức, dù bất mãn cũng không biết nói gì hơn.
Tất nhiên nếu Ngô Dật Kiệt đã chủ động đưa đến cửa, Vương Học Bình cũng không ngại nhờ vào đối phương để biết vài vấn đề trong cục. Nhưng hôm nay thời cơ không đúng, Vương Học Bình không những phải đến uống rượu với Liễu Ngân Hà, còn phải đến thương lượng đại sự với Mạnh Thu Lan. Chỉ có thể đến khi hắn đến nhận chức mới có thể tìm vài lời nói với Ngô Dật Kiệt.
Vương Học Bình cố ý đưa tay nhìn đồng hồ, ám hiệu muốn đi công chuyện.
Ngô Dật Kiệt công tác lâu năm ở cục công an thành phố, tất nhiên có bản lĩnh nhìn mặt biết chuyện, vì vậy mà khẽ nghiêng người cho lãnh đạo đi trước.
Vương Học Bình cất bước xuống dưới lầu, Ngô Dật Kiệt hai tay ôm rương thuốc Trung Hoa theo sau.
Ngô Dật Kiệt không còn dây dưa ở vấn đề thuốc lá, Vương Học Bình đã có nhận thức sơ bộ về đối phương, tên họ Ngô này muốn lợi dụng cơ hội tặng thuốc công vụ để làm phép thử, muốn tìm ra sở thích của mình.
Cũng là quà cáp nhưng thủ đoạn của Ngô Dật Kiệt cao tay hơn đám người khác rất nhiều, vượt qua những kẻ tâm cơ bình thường.
Vương Học Bình có lý do để tin, nếu hắn không hỏi lai lịch của rương thuốc, như vậy rương thuốc này sẽ là quà tặng tư nhân của Ngô Dật Kiệt.
Đi xuống lầu một, đi ra khỏi cổng, đèn đường đã bật sáng, một chiếc xe mang biển số cảnh sát dừng lại ven đường.
Nhưng khi thấ Ngô Dật Kiệt đi bên cạnh Vương Học Bình, tên cảnh sát ngồi trong xe nhanh chóng kéo cửa chạy đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khép hai chân cung kính nói:
- Cục trưởng Vương.
Lái xe mặc đồng phục cảnh sát, ba sao một gạch, vì người này khá cao lớn nên có vẻ rất khí thế.
Ngô Dật Kiệt cười giới thiệu:
- Cục trưởng Vương, đây là người ban lái xe, gọi là Tưởng Chí Quốc, trước kia là lái xe trong quân ngũ, nửa tháng trước vừa chuyển ngành sang cục chúng ta. Vì mới báo đanh nên tạm thời chưa phân phối công tác, tôi tạm thời đưa cậu ấy đến đây.
Ngô Dật Kiệt cũng không nói nhiều nhưng có thể giới thiệu rõ ràng lai lịch của Tưởng Chí Quốc, Vương Học Bình thầm nghĩ, người này thật sự là tâm tư linh thông.
Vương Học Bình khẽ gật đầu với Tưởng Chí Quốc, sau đó hắn quay đầu dặn dò Ngô Dật Kiệt:
- Hai người tùy tiện tìm khách sạn ở lại, sáng mai đến đón tôi.
Ngô Dật Kiệt thầm vui mừng như điên, Vương Học Bình sắp xếp có vẻ tùy ý, nhưng nếu xem xét thì sẽ thấy bên trong có chút ý vị.
- Cục trưởng Vương, trước tiên chúng tôi đi tìm chỗ ngủ, sáng mai sẽ đến đón anh.
Ngô Dật Kiệt cũng không phải kẻ mù, vừa rồi hắn thấy chiếc xe số hai của huyện ủy Nam Vân dừng các đó không xa.
Ngô Dật Kiệt và Tưởng Chí Quốc đứng bên đường nhìn Vương Học Bình leo lên xe bỏ đi. Mãi đến khi xe biến mất nơi góc khuất, Ngô Dật Kiệt mới thu hồi ánh mắt và xoay người dặn dò Tưởng Chí Quốc:
- Chúng ta đi thôi, lát nữa đừng chọn khách sạn tốt, chỉ cần tìm khách sạn ven đường là được.
Tưởng Chí Quốc có chút kỳ quái, tuy hắn đến cục công an thành phố Tiền Châu không lâu, nhưng hắn từng lái xe đưa Ngô Dật Kiệt ra ngoài vài lần, mỗi lần như vậy đều ở trong khách sạn bốn sao, hôm nay chủ nhiệm Ngô bị sao thế này?
Nhưng là lái xe chuyên nghiệp thì cũng không phải kẻ ngốc, dù trong lòng Tưởng Chí Quốc có nghi vấn nhưng không nói ra, chỉ mở cửa sau cho lãnh đạo.
Sáng hôm sau, Vương Học Bình ăn sáng, sau đó kẹp cặp công văn bước xuống lầu.
Lúc này hai người Ngô Dật Kiệt và Tưởng Chí Quốc đã đến chờ sẵn, cả hai đứng bên cạnh xe.
Khi thấy Vương Học Bình đi ra thì Ngô Dật Kiệt tiến lên nghênh đón, Tưởng Chí Quốc thì kéo cửa sau, cung kính mời lãnh đạo lên xe.
Vương Học Bình cười nhìn Ngô Dật Kiệt:
- Ăn sáng thế nào?
Ngô Dật Kiệt không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn mỉm cười trả lời:
- Có một lãnh đạo quan tâm đến hạ cấp như anh, thật sự là phúc lớn cho đám thuộc hạ chúng tôi. Tôi và Tiểu Tưởng ă mì bò ở khách sạn.
- À, tôi còn chưa nhận chức, tạm thời cũng không nên ngồi xe của cục. Cậu và Tiểu Tưởng cứ về cục trước, đến khi tôi nhận chức sẽ mời hai người uống rượu.
Vương Học Bình đã làm chủ tịch huyện hơn hai năm, đã là một chính khách trưởng thành, hắn cũng không ngốc, trước khi chưa nhận chức cũng không vội vã ngồi xe của cục công an đến phòng tổ chức tỉnh ủy.
Ngô Dật Kiệt đoán được tâm tư củae Vương Học Bình, hắn cũng không miễn cưỡng mà cười nói:
- Cục trưởng Vương, tôi và Tiểu Tưởng sẽ về cục trước.
Vương Học Bình khoát tay nói:
- Đi thôi, chú ý an toàn.
Chín giờ năm mươi phút, xe của Vương Học Bình chạy vào phòng tổ chức.
Xe dừng lại vững vàng trước khu nhà phòng tổ chức, lái xe Lưu nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Vương Học Bình ở phía sau.
Vương Học Bình xuống xe và sửa sang quần áo, khi đang định nhấc chân bước đi thì hắn chợt thấy vẻ mặt xấu hổ muốn nói lại thôi của lái xe Lưu.
Lái xe Lưu theo Vương Học Bình cũng không phải ngày một ngày hai, Vương Học Bình sao không hiểu rõ tâm tư của đối phương, vì thế hắn quay đầu nói:
- Lái xe Lưu, anh có muốn theo tôi về tỉnh thành không? Anh đừng vội tỏ thái độ, cứ chậm rãi suy nghĩ rồi nói với tôi.
Ngô Dật Kiệt cười giải thích:
- Đây là rương thuốc Trung Hoa, dựa theo quy củ của cục công an thành phố, đây là thuốc công vụ, bây giờ tôi tiện đường mang đến cho lãnh đạo.
- Thuốc công vụ?
Vương Học Bình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ngô Dật Kiệt, cũng hoàn toàn không tin lời đối phương.
Dựa theo quy tắc ngầm, vì làm tốt công tác phục vụ nhân dân, cán bộ đến cấp bậc lãnh đạo nhất định thì mỗi tháng sẽ được một phần thuốc công vụ, nhưng làm gì đến mức cả rương Trung Hoa? Cũng không quá khác người sao?
Ngô Dật Kiệt ý thức được lời nói của mình không rõ ràng, hắn tranh thủ thời gian bổ sung:
- Cục trưởng Vương, vấn đề thuốc công vụ của anh đã được ban ngành lãnh đạo đảng ủy trong cục nghiên cứu và thông qua.
Vương Học Bình nghe rõ, có lẽ đây là quy định của cục công an thành phố, Ngô Dật Kiệt chỉ là một phó chủ nhiệm văn phòng, nếu không có căn cứ, tuyệt đối sẽ không dám dối trá, vì thế hắn cũng tin vài phần.
Dù là quy tắc ngầm thì Vương Học Bình cũng không nghĩ muốn hưởng thụ loại đãi ngộ này, hắn thoáng suy xét rồi cười nói với Ngô Dật Kiệt:
- Nếu là trong cục có chính sách, như vậy anh cứ giữ lại, sau này tôi cần sẽ sử dụng.
Ngô Dật Kiệt cảm thấy Vương Học Bình rõ ràng để cho mình quản lý thuốc công vụ, cũng xem như tỏ ra thân cận với mình.
Ngô Dật Kiệt cảm thấy trong lòng như uống mật, vì thế hắn khép chặt hai chân và lớn tiếng nói:
- Tiểu Ngô sẽ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của anh.
Nói thật lòng, Vương Học Bình thật sự không cho là đúng với tư thái của Ngô Dật Kiệt, nhưng bây giờ hắn còn chưa đến nhận chức, dù bất mãn cũng không biết nói gì hơn.
Tất nhiên nếu Ngô Dật Kiệt đã chủ động đưa đến cửa, Vương Học Bình cũng không ngại nhờ vào đối phương để biết vài vấn đề trong cục. Nhưng hôm nay thời cơ không đúng, Vương Học Bình không những phải đến uống rượu với Liễu Ngân Hà, còn phải đến thương lượng đại sự với Mạnh Thu Lan. Chỉ có thể đến khi hắn đến nhận chức mới có thể tìm vài lời nói với Ngô Dật Kiệt.
Vương Học Bình cố ý đưa tay nhìn đồng hồ, ám hiệu muốn đi công chuyện.
Ngô Dật Kiệt công tác lâu năm ở cục công an thành phố, tất nhiên có bản lĩnh nhìn mặt biết chuyện, vì vậy mà khẽ nghiêng người cho lãnh đạo đi trước.
Vương Học Bình cất bước xuống dưới lầu, Ngô Dật Kiệt hai tay ôm rương thuốc Trung Hoa theo sau.
Ngô Dật Kiệt không còn dây dưa ở vấn đề thuốc lá, Vương Học Bình đã có nhận thức sơ bộ về đối phương, tên họ Ngô này muốn lợi dụng cơ hội tặng thuốc công vụ để làm phép thử, muốn tìm ra sở thích của mình.
Cũng là quà cáp nhưng thủ đoạn của Ngô Dật Kiệt cao tay hơn đám người khác rất nhiều, vượt qua những kẻ tâm cơ bình thường.
Vương Học Bình có lý do để tin, nếu hắn không hỏi lai lịch của rương thuốc, như vậy rương thuốc này sẽ là quà tặng tư nhân của Ngô Dật Kiệt.
Đi xuống lầu một, đi ra khỏi cổng, đèn đường đã bật sáng, một chiếc xe mang biển số cảnh sát dừng lại ven đường.
Nhưng khi thấ Ngô Dật Kiệt đi bên cạnh Vương Học Bình, tên cảnh sát ngồi trong xe nhanh chóng kéo cửa chạy đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khép hai chân cung kính nói:
- Cục trưởng Vương.
Lái xe mặc đồng phục cảnh sát, ba sao một gạch, vì người này khá cao lớn nên có vẻ rất khí thế.
Ngô Dật Kiệt cười giới thiệu:
- Cục trưởng Vương, đây là người ban lái xe, gọi là Tưởng Chí Quốc, trước kia là lái xe trong quân ngũ, nửa tháng trước vừa chuyển ngành sang cục chúng ta. Vì mới báo đanh nên tạm thời chưa phân phối công tác, tôi tạm thời đưa cậu ấy đến đây.
Ngô Dật Kiệt cũng không nói nhiều nhưng có thể giới thiệu rõ ràng lai lịch của Tưởng Chí Quốc, Vương Học Bình thầm nghĩ, người này thật sự là tâm tư linh thông.
Vương Học Bình khẽ gật đầu với Tưởng Chí Quốc, sau đó hắn quay đầu dặn dò Ngô Dật Kiệt:
- Hai người tùy tiện tìm khách sạn ở lại, sáng mai đến đón tôi.
Ngô Dật Kiệt thầm vui mừng như điên, Vương Học Bình sắp xếp có vẻ tùy ý, nhưng nếu xem xét thì sẽ thấy bên trong có chút ý vị.
- Cục trưởng Vương, trước tiên chúng tôi đi tìm chỗ ngủ, sáng mai sẽ đến đón anh.
Ngô Dật Kiệt cũng không phải kẻ mù, vừa rồi hắn thấy chiếc xe số hai của huyện ủy Nam Vân dừng các đó không xa.
Ngô Dật Kiệt và Tưởng Chí Quốc đứng bên đường nhìn Vương Học Bình leo lên xe bỏ đi. Mãi đến khi xe biến mất nơi góc khuất, Ngô Dật Kiệt mới thu hồi ánh mắt và xoay người dặn dò Tưởng Chí Quốc:
- Chúng ta đi thôi, lát nữa đừng chọn khách sạn tốt, chỉ cần tìm khách sạn ven đường là được.
Tưởng Chí Quốc có chút kỳ quái, tuy hắn đến cục công an thành phố Tiền Châu không lâu, nhưng hắn từng lái xe đưa Ngô Dật Kiệt ra ngoài vài lần, mỗi lần như vậy đều ở trong khách sạn bốn sao, hôm nay chủ nhiệm Ngô bị sao thế này?
Nhưng là lái xe chuyên nghiệp thì cũng không phải kẻ ngốc, dù trong lòng Tưởng Chí Quốc có nghi vấn nhưng không nói ra, chỉ mở cửa sau cho lãnh đạo.
Sáng hôm sau, Vương Học Bình ăn sáng, sau đó kẹp cặp công văn bước xuống lầu.
Lúc này hai người Ngô Dật Kiệt và Tưởng Chí Quốc đã đến chờ sẵn, cả hai đứng bên cạnh xe.
Khi thấy Vương Học Bình đi ra thì Ngô Dật Kiệt tiến lên nghênh đón, Tưởng Chí Quốc thì kéo cửa sau, cung kính mời lãnh đạo lên xe.
Vương Học Bình cười nhìn Ngô Dật Kiệt:
- Ăn sáng thế nào?
Ngô Dật Kiệt không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn mỉm cười trả lời:
- Có một lãnh đạo quan tâm đến hạ cấp như anh, thật sự là phúc lớn cho đám thuộc hạ chúng tôi. Tôi và Tiểu Tưởng ă mì bò ở khách sạn.
- À, tôi còn chưa nhận chức, tạm thời cũng không nên ngồi xe của cục. Cậu và Tiểu Tưởng cứ về cục trước, đến khi tôi nhận chức sẽ mời hai người uống rượu.
Vương Học Bình đã làm chủ tịch huyện hơn hai năm, đã là một chính khách trưởng thành, hắn cũng không ngốc, trước khi chưa nhận chức cũng không vội vã ngồi xe của cục công an đến phòng tổ chức tỉnh ủy.
Ngô Dật Kiệt đoán được tâm tư củae Vương Học Bình, hắn cũng không miễn cưỡng mà cười nói:
- Cục trưởng Vương, tôi và Tiểu Tưởng sẽ về cục trước.
Vương Học Bình khoát tay nói:
- Đi thôi, chú ý an toàn.
Chín giờ năm mươi phút, xe của Vương Học Bình chạy vào phòng tổ chức.
Xe dừng lại vững vàng trước khu nhà phòng tổ chức, lái xe Lưu nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Vương Học Bình ở phía sau.
Vương Học Bình xuống xe và sửa sang quần áo, khi đang định nhấc chân bước đi thì hắn chợt thấy vẻ mặt xấu hổ muốn nói lại thôi của lái xe Lưu.
Lái xe Lưu theo Vương Học Bình cũng không phải ngày một ngày hai, Vương Học Bình sao không hiểu rõ tâm tư của đối phương, vì thế hắn quay đầu nói:
- Lái xe Lưu, anh có muốn theo tôi về tỉnh thành không? Anh đừng vội tỏ thái độ, cứ chậm rãi suy nghĩ rồi nói với tôi.
/435
|