Bốp!
Rắc!
Những tiếng gãy nứt khủng khiếp vang lên. Diệp Thiên giáng một đòn vào đầu Miêu Lạc.
Mắt hắn mở to, mãi tới khi chết, hắn cũng không dám tin rằng Diệp Thiên lại có thể giết hắn. Nhưng cho dù hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.
Đồng tử của hắn giãn to hơn, hắn ngã vật ra đất trong bộ dạng không cam tâm.
Trong chốc lát, sắc mặt tất thảy những người Bạch Miêu ở đây đều thay đổi. Bọn họ đều biết thân phận của Miêu Lạc, cũng biết hắn là một tên khốn khiếp ác độc.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể ra tay không mảy may nói thêm lời nào mà giết chết Miêu Lạc như vậy.
Miêu Lạc là con trai của Miêu Trân cơ đấy, còn Miêu Trân đã là bá chủ ở cả Miêu Trại này rồi.
Vừa rồi Diệp Thiên đã giết sạch bốn gã mà Miêu Lạc đưa tới, thể hiện thực lực khủng khiếp của mình khiến người Bạch Miêu hoảng hốt và kinh ngạc.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới cổ thuật của Hắc Miêu trong tay Miêu Chân và những cao thủ đỉnh cao phía sau ông ta, những người Bạch Miêu chỉ có thể nghĩ tới kết quả tốt nhất đó chính là trói Miêu Lạc lại để lấy tính mạng của hắn đe doạ Miêu Chân, để người Bạch Miêu có thể an toàn rời khỏi Miêu Trại.
Còn về việc giệt Miêu Chân rồi chiếm lĩnh Miêu Trại thì bọn họ đã không còn hy vọng từ lâu rồi.
Trong hơn một năm nay, bọn họ đã từng chứng kiến những thủ hạ của Miêu Chân khiến những đòn phản kháng của người dân Bạch Miêu trở thành hư vô.
Bọn họ đã sợ Miêu Chân từ lâu rồi.
Còn Diệp Thiên rõ ràng biết thân phận của Miêu Lạc nhưng lại ra tay giết hắn chỉ bằng một chiêu. Kết quả này mặc dù có thể khiến bọn họ hả giận nhưng lại khiến những người Bạch Miêu có mặt ở đây trở nên sợ hãi.
Bọn họ không cần nghĩ nhiều cũng biết một khi Miêu Chân biết được con trai mình đã chết dưới tay Diệp Thiên thì ông ta sẽ gọi cứu viện. Tới lúc đó, e rằng ông ta sẽ diệt luôn cả bộ lạc Bạch Miêu.
Đến Diệp Thiên e rằng cũng đừng mong sống sót.
“Chuyện này, chuyện này…. Phải làm sao đây?”
“Đúng vậy, người anh em, cậu quá manh động rồi.”
“Nếu hắn ta chết thì chúng ta cũng phải chôn cùng hắn đấy.”
Trong chốc lát, người Bạch Miêu nhìn chằm chằm vào cái xác không đầu của Miêu Lạc rồi run rẩy lắp bắp. Trong giọng nói của bọn họ tỏ rõ sự sợ hãi và hối hận.
Bọn họ cơ hồ như đã thấy được kết cục đáng sợ khi mình phải chết và cảnh tượng diệt tộc.
Sự sợ hãi này khiến bọn họ không thể nào vì cái chết của Miêu Lạc mà cảm thấy vui vẻ được, ngược lại bọn họ còn chìm sâu vào trong nỗi sợ hãi.
Diệp Thiên quả thực quá manh động.
“Ông quay về nói với Miêu Chân, bảo ông ta đúng mười phút cút tới đây, nếu không thì hôm nay Miêu Trại sẽ bị huỷ diệt.”
Không để ý đến những tiếng thở dài trách móc của người dân Bạch Miêu, sau khi giết Miêu Lạc, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn tên võ sĩ theo võ cổ vừa bị đánh ngã trên đống gạch đang lồm cồm bò dậy.
Ba tên phía Sâm Ưng và Hoàng Nham đều đã chết. Người duy nhất còn sống chính là người đàn ông ban đầu bị anh đánh gãy tay phải.
“Vâng, vâng.”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, tên võ sĩ theo võ cổ kia vội vàng đứng dậy, không màng tới vết thương mà nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi khoảng sân.
Ông ta sợ rằng chỉ muộn một giây thôi thì Diệp Thiên sẽ giết mình nhẹ như không. Thế nhưng ông ta lại cảm thấy vui mừng vì tin rằng chỉ cần Miêu Chân thống lĩnh biết việc này thì tên súc sinh này chắc chắn phải chết.
Cả tộc Bạch Miêu đều phải chôn cùng thiếu chủ Miêu Lạc.
“Haiz…”
Thấy Diệp Thiên căn bản không hề có ý định dò hỏi người Bạch Miêu mà bắt tên kia đi báo tin cho Miêu Chân, những người Bạch Miêu đều đồng loạt thở dài. Trên khuôn mặt họ tỏ rõ sự thất vọng.
Bọn họ cơ hồ như đã nhìn thấy kết cục người Bạch Miêu bị giết sạch.
“Haiz… Người trẻ mà…”
Trong đám người, Miêu Trúc đã ngã xuống đất, bà ta vừa cho người băng bó vết thương, vừa thở dài than vãn.
Bà ta rất muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Diệp Thiên nhưng cứ nghĩ đến cảnh Miêu Chân và những cao thủ đỉnh cao bên cạnh ông ta tới đây, bà cảm thấy rằng có nói thêm gì nữa cũng vô ích.
Sớm biết trước phải chết mà Diệp Thiên có thể khiến tên Miêu Lạc này chôn cùng với người Bạch Miêu thì cũng coi như là thành công rồi.
“Miêu Liên! Sao vừa rồi con không chặn cậu ta lại?”
Không dám tỏ thái độ với Diệp Thiên, Miêu Củng giết xong Sâm Ưng thì quay đầu lại không nhịn được mà trách Miêu Liên.
Theo như ông ta thấy thì nếu Miêu Liên có thể ngăn chặn Diệp Thiên kịp thời, Miêu Lạc không chết thì người Bạch Miêu cũng có thể được cứu. Nhưng bây giờ Miêu Lạc chết rồi, chẳng có gì để làm con tin mà đàm phán với Miêu Chân nữa cả.
Cái chờ đợi người Bạch Miêu chỉ còn con đường chết.
“Chú Củng, chú quên vừa rồi ai cứu chúng ta sao?”
Miêu Liên không ngờ sau khi Miêu Củng giết chết Sâm Ưng dưới sự hỗ trợ của Diệp Thiên lại quay ra trách mình. Cô đột nhiên cảm thấy không vui liền nói dõng dạc: “Mọi người yên tâm, có anh Diệp Thiên ở đây, người Bạch Miêu chúng ta sẽ không gặp rắc rối đâu.”
“Chỉ nói thì có ích gì chứ?”
Nghe những lời Miêu Liên bảo vệ Diệp Thiên, vài người trẻ tuổi không nhẫn nổi mà đứng dậy lên tiếng tỏ vẻ bất bình.
“Nếu anh ta giữ lại cái mạng của Miêu Lạc còn dễ nói chuyện. Bây giờ người cũng đã chết rồi, Miêu Chân nhất định sẽ giết sạch chúng ta.”
“Đúng vậy, Miêu Liên, cô đừng quên những người bên cạnh Miêu Chân mạnh cỡ nào.”
“Đúng vậy, ban đầu ông cô và mấy vị trưởng lão cùng ra tay đều bị Miêu Chân giết chết. Cô cho rằng anh ta có thể đối phó với những cao thủ đó sao?”
Có người lên tiếng, đương nhiên sẽ có người chêm lời.
Trong chốc lát, những người Bạch Miêu lần lượt lên tiếng, bọn họ nhớ lại những khó khăn trong một năm nay mà người Bạch Miêu gặp phải liền chỉ trích hành động thiếu suy nghĩ của Diệp Thiên.
Bọn họ cho rằng Diệp Thiên đã đẩy người Bạch Miêu vào chỗ chết.
“Tôi nói được là được. anh Diệp Thiên nhất định có thể giúp chúng ta thoát khỏi cửa ải khó khăn này. Mọi người phải tin vào anh ấy.”
Thấy Diệp Thiên chịu sự chỉ trích của mọi người mà mặt không chút biểu cảm nào, Miêu Liên cuống cả lên. Cô vội vàng lên tiếng tranh luận với những người trong tộc.
Cô tin rằng Diệp Thiên nhất định nói được làm được, có thể bảo vệ cho người Bạch Miêu.
Bọn họ không nên chỉ trích Diệp Thiên thế này. Anh ấy là ân nhân của người Bạch Miêu.
“Được rồi, tôi thấy cô thích tên này rồi phải không? Cứ phải liều sống liều chết nói thay cho anh ta.”
“Cô nói anh ta về đây cùng với cô. Vừa rồi lúc bọn Hoàng Nham đánh bác Đại Thụ bị thương, sao anh ta không xuất hiện?”
“Đúng vậy, tôi thấy anh ta muốn thể hiện tỏ vẻ anh hùng thôi. Căn bản không hề nghĩ cho Miêu Trại.”
“Miêu Liên, cô cho rằng một mình anh ta có thể cứu được cả Miêu Trại sao? Nói không chừng lát nữa Miêu Chân đến, anh ta lại bỏ trốn đấy.”
Miêu Liên càng nói, những thanh niên trong tộc Bạch Miêu càng đáp trả hăng hơn. Bọn họ tỏ rõ vẻ bất bình và coi thường Diệp Thiên. Bọn họ chỉ hận không thể đánh luôn cho Diệp Thiên lấy đôi chưởng.
Có điều bọn họ không có cái gan này để làm thật.
“Im hết miệng lại.”
Thấy Miêu Chân không đến, người Bạch Miêu lại bất đồng nội bộ, Miêu Trúc tức giận gằn giọng .
“Nói nhiều cũng vô ích. Quan trọng nhất bây giờ là làm sao bảo toàn Miêu Trại.”
Miêu Trúc vừa dứt lời, những người Bạch Miêu có mặt đột nhiên im bặt.
Cả khoảng sân chìm vào yên lặng, mọi người đều cúi đầu, bắt đầu nghĩ về những gì Miêu Trúc vừa nói.
“Lẽ nào ý của tộc trưởng là chúng ta có thể được cứu?”
Ai nấy cúi đầu, trong lòng họ lại trỗi lên tia hi vọng mới.
Không đợi mọi người nghĩ thông, Miêu Trúc cố gắng chống gậy đi về phía Diệp Thiên…
/884
|