"Hay!" "Giết hay lắm." "Đúng là thánh thần mà." Tiếng reo hò điên cuồng tựa sóng biển lớp sau đè lớp trước bỗng vang dội bốn phía. Ai ai có mặt ở đây cũng đờ đẫn khi thấy Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu là có thể phế bỏ cánh tay của Sâm Ưng, họ chưa bao giờ thấy được cảnh tượng như vậy cả, và họ cũng kinh hoảng vô ngần vì cái cảnh tượng ấy.
Họ vô thức nhìn theo bóng dáng của Miêu Củng khi ông ta được Diệp Thiên vời gọi tiến lên mà chẳng nói một câu nào. Mãi cho đến khi Miêu Củng đâm chết Sâm Ưng thì họ mới dám tin rằng Sâm Ưng đã chết thật rồi, chết trong tay một kẻ ngoại lai nhìn có vẻ tầm thường không gì đặc biệt.
"Không, không, không thể nào." Từng tiếng hò reo không ngớt vang lên bên tai Miêu Lạc, hắn ta đứng ngay trước đám người tộc Bạch Miêu, ánh mắt ngây dại của hắn bỗng nhiên chớp nháy. Dù cho hắn ta không thể chấp nhận thế nào đi nữa thì Sâm Ưng cũng đã chết thật rồi. Tất cả bọn tay chân mà hắn ta mang đến cũng đã bị Diệp Thiên giết sạch chỉ trong vòng chưa đến mười giây. Miêu Lạc thân là con trai của Miêu Chân - Đại thống lĩnh tộc Hắc Miêu, hắn ta tự cho rằng những tính toán của mình đã cặn kẽ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn ta, nào là đến tận cửa để bắt Miêu Liên kết hôn với mình đến việc lấy cái chết của Diệp Thiên ra để đe doạ.
Nhưng Miêu Lạc không ngờ được rằng Diệp Thiên - một kẻ trông tầm thường như kia lại mạnh đến mức ấy. Phải biết là Sâm Ưng không phải bọn tay chân của hắn ta, Sâm Ưng chính là người đệ tử tâm đắc mà mấy vị Đại nhân kia đưa đến, sức mạnh ở vào hàng đỉnh trong những kẻ tu luyện võ cổ tầng thứ tám kia mà, thế nhưng Sâm Ưng lại chẳng thể đánh đến chiêu thứ hai khi đối đầu với Diệp Thiên? Mà còn trong tình huống đánh lén bất ngờ nữa chứ. Lúc này đây, Miêu Lạc còn chẳng có tâm tư chạy trốn, hắn ta đã bị thực tế đánh gục, có một câu hỏi cứ mãi quanh quẩn trong đầu hắn ta: Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
"Miêu Lạc, giờ anh biết Diệp Thiên mạnh thế nào chưa hả?" Người định thần lại nhanh nhất ở đây chính là Miêu Liên, tuy cô ta cũng lo sợ hoảng hồn khi thấy Sâm Ưng đánh lén Diệp Thiên, thậm chí còn chẳng dám nhìn cảnh tượng phía sau nhưng khi Sâm Ưng chết trong tay Miêu Củng thì cô ta biết Diệp Thiên không khiến mình phải thất vọng. Tiếp sau đây chính là giờ chết của Miêu Lạc.
"Giết nó!" "Nó là ác quỷ, nó phải chết để hiến tế vong linh của những đồng bào đã chết." "Giết thằng súc sinh đó đi." Những người dân Bạch Miêu đang reo hò vui mừng kia cũng bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng Miêu Liên kêu gào tên của Miêu Lạc, ai ai cũng nhìn chằm chằm hắn ta, trông cứ như hàng trăm con bò đực ngùn ngụt lửa giận, họ thở phì phò, tiến lại gần hắn ta, chẳng mấy chốc đã bao vây xung quanh Miêu Lạc.
Thằng súc sinh này không những bắt ép công chúa Miêu Liên của tộc Bạch Miêu phải lấy nó mà còn ăn nói ngông cuồng, định lấy máu của người Bạch Miêu để ép Miêu Liên xuất hiện, thậm chí hắn ta còn định xuống tay giết hại một đứa bé còn đỏ hỏn trước mặt bao người. Để cái loại súc sinh ác độc vô liêm sỉ như thế này sống trên đời thêm một giây nào nữa chính là tội nghiệt.
"Các người, các người dám qua đây thử xem. Bố tôi là Miêu Chân - Thống lĩnh của cả Miêu Trại. Cả mấy vị Đại nhân kia cũng đang ở đây nữa, nếu hôm nay tôi chết thì bố tôi sẽ bắt các người chôn cùng." Miêu Lạc vừa bước giật lùi về sau vì hoảng sợ vừa gào hét ầm ĩ khi thấy đám người Bạch Miêu xông về phía mình với vẻ hung hăng, hắn ta thét khản cổ, dường như hắn ta định lôi tên tuổi của bố mình ra để đàn áp người Bạch Miêu.
Và sự thực thì đúng như vậy. Những người dân Bạch Miêu đang có mặt ở đây nghe thấy Miêu Lạc gào hét nhắc tới những nhân vật tai to mặt lớn đứng chống lưng cho mình, ai ai cũng câm lặng, mọi điên cuồng vừa rồi bỗng bay biến sạch sẽ mà thay vào đó là sự lo lắng tột độ. Đúng như Miêu Lạc nói, phía sau lưng hắn ta là Miêu Chân cùng với những kẻ tai to mặt lớn khiến tộc Bạch Miêu phải sợ hãi. Những kẻ đó là nhân vật quan trọng trong việc huỷ diệt tộc Bạch Miêu - tộc người đã trấn thủ Miêu Trại cả trăm năm qua chỉ trong một đêm.
Do những kẻ đó mà người Bạch Miêu bị bắt giết nhiều vô số, đến nay chỉ còn lại hơn trăm người. Người Bạch Miêu đã chứng kiến hằng hà sa số những kẻ mạnh trong dòng tộc hay bè bạn của mình chết dưới tay bọn người Miêu Chân suốt hơn một năm đau thương kéo dài qua. Diệp Thiên có thể đánh lại chúng sao? Những con dân Bạch Miêu đang gửi gắm hi vọng trên người Diệp Thiên đồng loạt đưa mắt nhìn Diệp Thiên, dường như họ đã trao số mệnh của cả tộc Bạch Miêu cho anh.
Miêu Liên nhìn cảnh tượng giờ đây khác hẳn với từng cái liếc mắt khinh thường, giận dữ lúc đầu của con dân Bạch Miêu, cô ta thấy hết sức cảm động vì sự vững vàng của Diệp Thiên, cô ta biết Diệp Thiên không để tâm tới sự coi thường, châm biếm mới đầu của tộc Bạch Miêu.
"Bố cậu mạnh lắm sao?" Diệp Thiên thấy ánh mắt dõi theo mình của đám đông, anh cất lời hỏi Miêu Lạc. Tuy Miêu Trúc vẫn là tộc trưởng của người Bạch Miêu, nhưng người phụ nữ già cả này cũng đang nhìn Diệp Thiên với vẻ cung kính, rõ một điều rằng bà ta đang để Diệp Thiên làm chủ.
"Rất, rất mạnh, tôi nói cho anh biết, giờ anh phải thả tôi đi, như vậy có khi bố tôi sẽ tha mạng cho anh đấy, không thì tất cả các người phải chôn cùng với tôi." Miêu Lạc huênh hoang cực độ khi nghe câu hỏi của Diệp Thiên, trông kiêu căng như một con chim công xoè đuôi, gào thét ra oai hòng lôi tên tuổi của Miêu Chân ra doạ Diệp Thiên. Miêu Lạc biết Diệp Thiên đáng gờm, nhưng anh còn kém xa mấy vị Đại nhân kia, cái Miêu Trại này vẫn nằm trong tay nhà mình, Diệp Thiên phải biết điều mới đúng.
Ngay khi Miêu Lạc cho rằng Diệp Thiên đã bị lời nói của mình doạ sợ vỡ mật thì anh bỗng xuất hiện trước mặt hắn ta sau đó giơ tay tát thẳng vào mặt Miêu Lạc. "Bốp." Tiếng bạt tai giòn giã vang lên. Diệp Thiên không nói một câu nào cả, Miêu Lạc ăn phải cái tát như trời giáng của Diệp Thiên, cả cơ thể của hắn ta bật lên giữa không trung, nhanh chóng xoay tròn như con thoi. Miêu Lạc gào thét đinh tai nhức óc sau đó phun máu lênh láng.
"Ầm." Miêu Lạc quay được một lát rồi ngã lăn trên đất, một bên má của hắn ta vỡ nát, nửa khuôn mặt bầy nhầy, cả hàm răng lung lay bị Diệp Thiên tát bay, còn mỗi nửa dưới khuôn mặt là vẫn có thể động đậy.
"Cho mày một phút, kêu chúng nó cút ra đây, không thì chết." Diệp Thiên hờ hững nói, như kiểu anh không coi lũ người Miêu Chân ra cái thá gì cả. Lời anh nói khiến Miêu Lạc thờ thẫn, thằng ranh này không sợ bố mình ư? Nó biết bố mình mạnh thế nào không hả?
"Chết? Mày định kêu bố tao tới thì mày nên nghĩ tới hậu quả của việc mày vừa làm đi." Miêu Lạc bưng lấy khuôn mặt máu me bét nhè của mình, hắn ta kinh hoảng một lúc rồi lại bắt đầu phách lối. Miêu Lạc cho rằng Diệp Thiên dám cả gan kêu bố mình tới đây nghĩa là anh định đàm phán gì đó, rõ là Diệp Thiên kiêng kỵ thực lực của bố mình nên mới làm thế. Vậy thì việc gì mình phải nhún nhường anh ta?
"Hậu quả?" Diệp Thiên đang lặng lẽ tính giờ thì bỗng nghe Miêu Lạc nói thế, anh khẽ cau mày, ánh mắt anh khi nhìn Miêu Lạc như kiểu đang nhìn một kẻ ngu đần độn: "Mày biết mày làm vậy thì có hậu quả thế nào không?"
"Đương nhiên là biết. Mày sẽ bị bố tao xử đẹp." Miêu Lạc hừ lạnh một tiếng, hắn ta thấy người dân Bạch Miêu có mặt ở đây đã bắt đầu sợ hãi khi nghĩ đến bố mình, hắn ta khinh thường không thôi: "Có giỏi thì mày giết tao luôn đi. Bố tao mà đến đây thì mày sẽ bị bằm thành trăm mảnh, cả tộc Bạch Miêu sẽ phải chôn cùng với tao. Mày là cứu binh của Miêu Liên đấy phỏng? Mày dám hại chết cả lũ chúng nó à? Mày không dám đúng không nào..."
"Bốp." Đáp trả Miêu Lạc là cái bạt tai nhanh như chớp của Diệp Thiên.
/884
|