CHƯƠNG 19
Điều mà Chu Cẩm Hiên không ngờ tới chính là khi anh rời bỏ Lâm Tuyết vội vàng trở lại chung cư, Cố Tiểu Trà cũng rời bỏ anh trở về ký túc xá trường học.
Cầm trên tay mảnh giấy cô gái để lại, trên đó có dòng chữ cảm ơn anh đã quan tâm đến cô, cô sẽ mau chóng tìm cách trả lại tiền cho anh càng sớm càng tốt, mắt Chu Cẩn Hiên rực lửa, chỉ muốn xé nát mảnh giẩy tɾong tay..
Cố Tiểu Trà này thật sự dám làm như vậy, anh vì cô mà không ngủ với Lâm Tuyết, chịu đựng hạ thể cứng đến nổ tung mà quay về tìm cô, vậy mà cô không nói câu nào liền bỏ anh mà rời đi.
Không đúng, cũng không phải là không từ mà biệt, nhìn tờ giấy cảm ơn sự chăm sóc tận tình hai ngày qua của anh, ngoài ra còn có cả giấy nợ được ghi rõ ràng chỉnh tề, tɾong mắt Chu Cẩn Hiên hiện lên một tia mỉa mai.
Phụ nữ đúng là thứ vô tâm.
Dựa vào cái gì?
Anh phải nghiêm túc giáo huấn cô một lượt mới được.
Chu Cần Hiên nhấc đïện thoại lên, chợt phát hiện mình căn bản không có số đïện thoại của Cố Tiểu Trà.
Cô ấy học chuyên ngành gì?
Khoa ngoại ngữ?
Trầm tư tɾong chốc lát, anh dường như thực sự không rõ về cô gái này, ngoại trừ tên, tuổi và chuyên ngành của cô, những thứ khác anh đêu không biết, bất quá hai ngừoi họ học chung một trường, việc gặp lại chỉ là vấn đề thời gian.
Anh lại cúi đầu nhìn xuống tờ giấy, hừ, anh là chủ nợ của cô cơ đấy.
Chân của Cố Tiểu Trà quả thực đã sắp lành rồi, đi lại hay bất cứ điều gì khác cũng không có vấn đề lớm, chỉ có chút hơi đaụ
Cô không khỏi thở dài đăm chiêu, bệnh viện lớn kê thuốc tốt, 675 tệ tuy không lớn nhưng lại chính là một cái gông cùm xiêng xích mới được tɾong lên người cô.
Buổi tối, Chu Cẩn Hiên nhận được đïện thoại mời đi dự tiệc của một người bạn, bảo cô ở nhà đợi anh, nhưng cô lại nói muốn về ký túc xá.
Khi đó, sắc mặt Chu Cẩn Hiên lập tức trở nên khó coi, cô cho rằng có lẽ là do mình còn nợ tiền anh, chỉ đành thấp giọng nói "Chu học trưởng, em sẽ trả lại anh càng sớm càng tốt."
Trong lòng cô thấp thỏm bất an, không biết cha mẹ cô có gọi vào số của ký túc xá để tìm mình hay không?
Cô không có đïện thoại di động, bạn cùng phòng dù muốn cũng không thể liên lạc được với cô.
Trần Nhất Nhất và Vương Tử Kỳ trở về nhà của họ tɾong thành phố, chỉ còn lại Tần Tình, một người ở tỉnh lẻ như cô.
Cố Tiểu Trà cảm thấy mình không thể ở tɾong nhà Chu học trưởng được nữa, nếu cha mẹ cô biết cô đã làm chuyện thân mật như vậy với một người đàn ông, ngoài việc bắt anh ta chịu tội thì nhất định sẽ đánh cô đến chết.
Chờ Chu học trưởng đi tiệc về, liệu anh có còn kéo cô làm những việc xấu hổ đó nữa không?
Liệu anh có ôm cô ngủ, gặm nhấm cơ thể cô giống như một con con cún nhỏ, nếu vậy, cô sẽ không thể nào ngủ ngon được
Vẫn là nên rời đi thôi
/213
|