Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 4 - Chương 4

/51




Kinh thành, Nhiếp Chính Vương phủ.

Quân Vũ Nguyệt đang phê duyệt tấu chương đột nhiên cảm thấy đau tim, đau đớn này, không giống phát độc, nhưng lại đáng bận tâm.

Hạ bút, thân thể dựa vào đại ỷ, nhắm mắt lại, đè nén cơn đau.

Một năm trừ bốn lần phát độc cố định, hắn cũng không giải thích được những cơn đau tim này, không hiểu sao tim còn đập mạnh và loạn nhịp, giống như có thứ gì đó, cũng không biết rõ, sắp rời xa hắn.

Một tỳ nữ dịu dàng xinh đẹp bưng nước trà vào thư phòng, nhìn người dựa vào trên ghế, một bộ áo mãng bào bằng gấm màu đen, mặt như trích tiên (tiên giáng trần), nhắm mắt, cả người trầm tĩnh, tản ra sự khoan thai tự đắc lười biếng, chân thon dài đặt ở trên bàn, dưới chân là tấu chương quan viên các nơi, đại thần trong triều dâng lên.

Trái tim, không ngừng đập mạnh.

Bưng khay, lấy dũng khí, từng bước từng bước đi về phía trước, mười bước, chín bước, bảy bước, sáu bước. . . . . .

Gần, mắt thấy, sắp có thể đặt khay lên trên bàn sách.

Cút!

Âm thanh cực lạnh, không mang theo một chút tình cảm, thậm chí còn u ám, khát máu như từ địa ngục mà đến.

Mỹ tỳ sợ hết hồn, tay run lên, khay rơi trên mặt đất, mỹ tỳ lập tức quỳ xuống, Vương gia thứ tội. . . . . .

Quân Vũ Nguyệt cũng không mở mắt ra, càng không liếc mắt nhìn mỹ tỳ quỳ gối phía dưới cả người đang run rẩy, quát khẽ, Mang xuống!

Vương gia. . . . . . Mỹ tỳ kêu lên, cố gắng điềm đạm đáng yêu, lại mang theo sự quyến rũ.

Nàng hi vọng, Quân Vũ Nguyệt có thể nhìn mình một chút, chỉ cần nhìn mình một lần, nhất định sẽ thích mình, bởi vì, đối với sắc đẹp của bản thân, nàng rất tự tin.

Mười! Lúc nói câu nói này, trong giọng nói băng hàn thấu xương của Quân Vũ Nguyệt, đã có sự tức giận.

Không rõ ràng, lại khiến người khác hoảng sợ.

Bên ngoài đã có thị vệ nghe thấy giọng của Quân Vũ Nguyệt, đi vào kéo người.

Ban đầu mỹ tỳ ỷ vào gương mặt xinh đẹp, không biết sợ là thế nào, bây giờ thị vệ ở bên ngoài tiến vào nhẫn tâm bắt lấy nàng, kéo ra bên ngoài, nàng bị dọa sợ đến cả kinh thất sắc, không thôi hoảng hốt, Vương gia tha mạng, nô tỳ không dám nữa!

Hai mươi!

Vương gia. . . . . .

Ba mươi! Diễn đàn l ee 6 q uu yy 1 d 9 oo 6 nn

Vừa nghe con số này, mấy thị vệ liền dừng một chút, mỹ tỳ nhân cơ hội đó tránh thoát, may nhờ bọn họ võ công cao cường, lập tức bắt trở về, kéo đi.

Quân Vũ Nguyệt híp đôi mắt phượng hẹp dài lại, lạnh lùng nhìn đại môn trống không, Phế vật!

Trong địa lao của Nhiếp Chính Vương phủ.

Mỹ tỳ bị ném xuống.

Mỹ tỳ sợ hãi hốt hoảng, lập tức có nam nhân vây xung quanh, hỏi, Vương gia nói mấy người?

Ba mươi, cho dù sống chết! Thị vệ nói xong, không khỏi chậc chậc chậc thở dài, Người vô cùng đẹp, đáng tiếc không có đầu óc, các huynh đệ, nhớ giáo huấn nàng thật tốt!

Mấy năm nay, chẳng lẽ không biết, bên cạnh Vương gia, không cho phép nữ tử đến gần sao?

Mà những nữ tử kia ỷ vào gương mặt xinh đẹp, muốn tiếp cận Vương gia, kết quả, đều tiện nghi cho mấy huynh đệ cả ngày không thấy


/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status