Lão quản gia nghe phần đầu, thật sự giống truyện xưa, nhưng mà khi nghe phần sau, sợ đến mức run lên, vội vàng nói, Tiểu thiếu gia, truyện xưa này rất hay, nhưng mà, lão nô còn có việc, phải đi trước, không quấy rầy tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư đọc sách viết chữ!
Nói xong, cũng không quản Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đồng ý hay không, chạy trối chết.
A ha ha, a ha ha, lão quản gia thật sự càng ngày càng đáng yêu, a ha ha! Phượng Mặc Hàm cười đến mức thở không ra hơi.
Ở bên cạnh, Phượng Mạt Vũ cũng gật đầu một cái, vô cùng đồng ý với lời nói của Phượng Mặc Hàm.
Lão quản gia thật sự rất đáng yêu, đáng yêu nhưng cũng có chút đáng thương!
Đi, chúng ta đi chơi đi! Phượng Mặc Hàm kéo tay Phượng Mạt Vũ, chuẩn bị đi ra hậu viện, leo tường ra ngoài.
Nếu như nương biết. . . . . . Phượng Mạt Vũ hơi do dự.
Nương biết, cùng lắm chỉ giao huấn chúng ta một trận, Phượng Mạt Vũ, đừng nói với ta, ngươi không có can đảm nha! Phượng Mặc Hàm nói xong, khinh thường thở dài một hơi.
Ngươi biết rõ ý của ta không phải như vậy, ta chỉ nghĩ nương mấy ngày nay tâm tình không tốt, chúng ta phải ngoan một chút, chớ chọc nương khó chịu, hiểu không?
Hiểu! Phượng Mặc Hàm nói xong, bĩu môi, nghiêng đầu nghĩ, Vậy chúng ta không đi ra ngoài, chúng ta đến phòng bếp tìm thức ăn!
Ừm!
Thư phòng.
Không khí ngưng tụ.
Người quỳ dưới đất, không dám thở mạnh, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Phượng Khuynh Thành đang đứng ở bên cửa sổ, mặc một bộ bạch y, không nói một lời, cả người tỏa ra một luồng lãnh khí lành lạnh, tóc dài xõa ngang vai cũng không có.
Một hồi lâu, Phượng Khuynh Thành mới lạnh lùng mở miệng, Đám người Hồng Tụ đâu?
Hồi tiểu thư, đã đuổi đến kinh thành!
Kinh thành? Phượng Khuynh Thành nỉ non, tự xem xét hàm ý trong hai chữ này.
Năm đó, nàng ở trong rừng cây vùng ngoại ô kinh thành, cường bạo một nam nhân, sau đó mang thai Mạt Vũ và Mặc Hàm, vốn chỉ muốn, ở dị thế này, có thể có một người cùng mình huyết mạch tương liên, cũng coi như có một người bạn, nhưng chưa từng nghĩ qua, người nam nhân bị nàng cường bạo, không chỉ bị trọng thương, còn mang độc, khiến cho nhi nữ của nàng khi còn ở trong bụng đã mang độc, sinh ra, chịu biết bao nhiêu đau khổ.
Vốn chỉ cần có Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc dẫn, là có thể giải được độc của bọn nó, bảo vệ chúng cả đời bình an.
Nhưng ai biết. . . . . .
Đối phương có bao nhiêu người? Phượng Khuynh Thành lạnh nhạt hỏi.
Ba vạn tinh binh!
Vì một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, đối phương phái ba vạn người, mà trước đó người nàng phái đi, lại có thể một chút tin tức cũng không thăm dò ra, đủ thấy được che giấu kỹ thế nào.
Phượng Khuynh Thành hít sâu một hơi, Chúng ta bao có nhiêu người?
3000!
Ba ngàn đối đầu với ba vạn, số lượng chênh lệch thật là lớn!
Bỏ mạng bao nhiêu người? Phượng Khuynh Thành hỏi câu này, tay đã nắm thành quả đấm.
Nếu như, không phải mấy ngày nay là ngày Mạt Vũ, Mặc Hàm phát độc, nàng nhất định sẽ tự mình đến đó.
127 người, thuộc hạ đã thu xếp
Nói xong, cũng không quản Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đồng ý hay không, chạy trối chết.
A ha ha, a ha ha, lão quản gia thật sự càng ngày càng đáng yêu, a ha ha! Phượng Mặc Hàm cười đến mức thở không ra hơi.
Ở bên cạnh, Phượng Mạt Vũ cũng gật đầu một cái, vô cùng đồng ý với lời nói của Phượng Mặc Hàm.
Lão quản gia thật sự rất đáng yêu, đáng yêu nhưng cũng có chút đáng thương!
Đi, chúng ta đi chơi đi! Phượng Mặc Hàm kéo tay Phượng Mạt Vũ, chuẩn bị đi ra hậu viện, leo tường ra ngoài.
Nếu như nương biết. . . . . . Phượng Mạt Vũ hơi do dự.
Nương biết, cùng lắm chỉ giao huấn chúng ta một trận, Phượng Mạt Vũ, đừng nói với ta, ngươi không có can đảm nha! Phượng Mặc Hàm nói xong, khinh thường thở dài một hơi.
Ngươi biết rõ ý của ta không phải như vậy, ta chỉ nghĩ nương mấy ngày nay tâm tình không tốt, chúng ta phải ngoan một chút, chớ chọc nương khó chịu, hiểu không?
Hiểu! Phượng Mặc Hàm nói xong, bĩu môi, nghiêng đầu nghĩ, Vậy chúng ta không đi ra ngoài, chúng ta đến phòng bếp tìm thức ăn!
Ừm!
Thư phòng.
Không khí ngưng tụ.
Người quỳ dưới đất, không dám thở mạnh, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Phượng Khuynh Thành đang đứng ở bên cửa sổ, mặc một bộ bạch y, không nói một lời, cả người tỏa ra một luồng lãnh khí lành lạnh, tóc dài xõa ngang vai cũng không có.
Một hồi lâu, Phượng Khuynh Thành mới lạnh lùng mở miệng, Đám người Hồng Tụ đâu?
Hồi tiểu thư, đã đuổi đến kinh thành!
Kinh thành? Phượng Khuynh Thành nỉ non, tự xem xét hàm ý trong hai chữ này.
Năm đó, nàng ở trong rừng cây vùng ngoại ô kinh thành, cường bạo một nam nhân, sau đó mang thai Mạt Vũ và Mặc Hàm, vốn chỉ muốn, ở dị thế này, có thể có một người cùng mình huyết mạch tương liên, cũng coi như có một người bạn, nhưng chưa từng nghĩ qua, người nam nhân bị nàng cường bạo, không chỉ bị trọng thương, còn mang độc, khiến cho nhi nữ của nàng khi còn ở trong bụng đã mang độc, sinh ra, chịu biết bao nhiêu đau khổ.
Vốn chỉ cần có Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc dẫn, là có thể giải được độc của bọn nó, bảo vệ chúng cả đời bình an.
Nhưng ai biết. . . . . .
Đối phương có bao nhiêu người? Phượng Khuynh Thành lạnh nhạt hỏi.
Ba vạn tinh binh!
Vì một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, đối phương phái ba vạn người, mà trước đó người nàng phái đi, lại có thể một chút tin tức cũng không thăm dò ra, đủ thấy được che giấu kỹ thế nào.
Phượng Khuynh Thành hít sâu một hơi, Chúng ta bao có nhiêu người?
3000!
Ba ngàn đối đầu với ba vạn, số lượng chênh lệch thật là lớn!
Bỏ mạng bao nhiêu người? Phượng Khuynh Thành hỏi câu này, tay đã nắm thành quả đấm.
Nếu như, không phải mấy ngày nay là ngày Mạt Vũ, Mặc Hàm phát độc, nàng nhất định sẽ tự mình đến đó.
127 người, thuộc hạ đã thu xếp
/51
|