Phượng Khuynh Thành rời đi.
Quân Vũ Nguyệt lẳng lặng nhìn trên bàn cờ, trận đánh cờ đã phân chia thắng bại, có chút tâm phiền ý loạn, tiện tay cầm lên một quyển quân sách bình thường rồi xem, làm thế nào cũng xem không vào nửa chữ, lại thấy trong đó mấy câu rất có cảm xúc ‘Để kẻ địch chiếm cứ địa hình có lợi nhưng ngươi đang thả con săn sắt, bắt con cá rô, hoạt động bí mật, hoàn toàn bịa đặt, mượn gió bẻ măng tương kế tựu kế, cuối cùng rút củi dưới đáy nồi!’
Mặc dù cảm thấy mấy câu hơi này quá kích, nhưng, Quân Vũ Nguyệt lại không tự chủ được nghĩ đến hắn và Phượng Khuynh Thành.
Cô nương kia, một thân kiêu ngạo, không hao tổn được.
Nếu thật sự miễn cưỡng hao tổn một thân ngông nghênh của nàng, sợ là cũng không thể chân chính có điều gì có thể hấp dẫn hắn, hoặc là, sau khi hắn ăn miếng trả miếng, liền giết nàng đi.
Nhưng, đến nay, hắn không chỉ không có giết, thậm chí còn quan tâm.
Nhưng mà tận đấy lòng, từ đâu mà đến, vì nguyên nhân gì, Quân Vũ Nguyệt nghĩ hoài không ra, dùng đầu óc, cũng nghĩ không ra nguyên nhân, hắn chỉ muốn, trước bắt được phần cảm giác này, giữ người ở bên cạnh, sau đó mới từ từ suy nghĩ tiếp.
Nhưng mà, Phượng Khuynh Thành hung hãn giống như hổ, hắn còn chưa có suy nghĩ thấu đáo, thiếu chút nữa đã hại nàng mất mạng.
Trời mới biết, đêm hôm ấy, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lúc thất khiếu (*) chảy máu, hắn hoảng sợ nhiều như thế nào, trơ mắt nhìn Quỷ Cốc Tử ôm Phượng Khuynh Thành rời đi, thế nhưng hắn ngay cả hơi sức đuổi theo cũng không có.
(* Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Chỉ cảm thấy sức lực toàn thân, tại thời điểm đó bị rút cạn.
Chỉ một thoáng, Quân Vũ Nguyệt chợt hiểu, hắn muốn có cái gì.
Ồn ào đứng lên, trực tiếp đi đến Địa Hạ Thành trong Nhiếp Chính Vương phủ, Thư Mộ Bạch thấy Quân Vũ Nguyệt, có chút giật mình, há miệng muốn nói vài lời oán trách, Quân Vũ Nguyệt đã rút bảo kiếm ra, chém kiếm xuống, chia Thiên Sơn Tuyết Liên thành bốn phần, lạnh lùng nhìn Thiên Sơn Tuyết Liên bị chia làm bốn, Quân Vũ Nguyệt trầm giọng nói, Cầm hộp gấm đến đây!
Ám Nhị đang hầu hạ ở bên cạnh nào dám do dự, lập tức cầm hộp gấm phi phàm hoa lệ, trong hộp gấm vẫn còn lụa vàng đẹp đẽ và rực rỡ cửa hàng đặt vào, cung cung kính kính đưa tới trước mặt Quân Vũ Nguyệt.
Quân Vũ Nguyệt nhận lấy hộp gấm, tỉ mỉ cầm lên ba phần tư Thiên Sơn Tuyết Liên bỏ vào bên trong hộp gấm, mới lên tiếng, Mộ Bạch, trở về nghỉ ngơi đi, không cần làm Thiên Sơn Tuyết Liên giả nữa!
Thư Mộ Bạch chấn động, đợi lấy lại tinh thần, không còn bóng dáng của Quân Vũ Nguyệt nữa.
Có người, không cần dồn hết tâm trí đi truy tìm, cũng có thể gặp phải ở trong tối. . . . . .
Phượng Khuynh Thành với Quân Vũ Nguyệt là như thế.
Kinh thành to lớn, Quân Vũ Nguyệt là người có bản lĩnh.
Nhưng hắn cứ liên tục đuổi theo, không có mục đích, chỉ dựa vào một ít trực giác trong lòng, đã nhìn thấy một thân một mình đi ở trên đường cái, nghiêng đầu, đi lảo đảo, cả người tập tễnh cô đơn, là hình ảnh Quân Vũ Nguyệt chưa bao giờ gặp qua.
Hắn từng nhìn thấy nàng có ý đồ xấu, cố ý làm nũng, vô tình giết người, giận dữ mắng to, lạnh lùng chỗng đỡ, giống như tất cả đều không lọt nổi vào mắt xanh của nàng.
Nhưng. . . . . .
Hắn thật sự chưa từng gặp qua một Phượng Khuynh Thành tịch mịch như vậy.
Cái bóng kéo thật dài, làm cho người ta nhìn, đều cảm thấy, nàng sống vô cùng mệt mỏi.
Quân Vũ Nguyệt không nói, cũng không tiến lên chào hỏi, nhưng mà ôm hộp gấm đựng Thiên Sơn Tuyết Liên, đi theo sau lưng Phượng Khuynh Thành.
Nàng nhanh, hắn liền nhanh, nàng chậm, hắn liền chậm.
Cảm thấy người sau lưng có ý đồ, Phượng Khuynh Thành nhếch môi cười cười, xoay người vốn định trêu ghẹo mấy câu, vị nhân huynh này, đêm hôm khuya khoắc, ngươi đi theo ta, là muốn cùng ta về nhà sao?
Nhưng không nghĩ, xoay người.
Quân Vũ Nguyệt?
Hắn đi theo làm gì?
Bị Phượng Khuynh Thành nhìn thấy liền không được tự nhiên, Quân Vũ Nguyệt quay đầu, ôm hộp gấm, không để lại dấu vết giấu ra sau lưng, khẩu thị tâm phi nói, Gần đây tâm tình phiền muộn, có chút không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút!
Vậy thật là có duyên phận.
Ra ngoài đi dạo một chút, cũng có thể chạm mặt nhau.
Phượng Khuynh Thành hừ lạnh, không thèm để
Quân Vũ Nguyệt lẳng lặng nhìn trên bàn cờ, trận đánh cờ đã phân chia thắng bại, có chút tâm phiền ý loạn, tiện tay cầm lên một quyển quân sách bình thường rồi xem, làm thế nào cũng xem không vào nửa chữ, lại thấy trong đó mấy câu rất có cảm xúc ‘Để kẻ địch chiếm cứ địa hình có lợi nhưng ngươi đang thả con săn sắt, bắt con cá rô, hoạt động bí mật, hoàn toàn bịa đặt, mượn gió bẻ măng tương kế tựu kế, cuối cùng rút củi dưới đáy nồi!’
Mặc dù cảm thấy mấy câu hơi này quá kích, nhưng, Quân Vũ Nguyệt lại không tự chủ được nghĩ đến hắn và Phượng Khuynh Thành.
Cô nương kia, một thân kiêu ngạo, không hao tổn được.
Nếu thật sự miễn cưỡng hao tổn một thân ngông nghênh của nàng, sợ là cũng không thể chân chính có điều gì có thể hấp dẫn hắn, hoặc là, sau khi hắn ăn miếng trả miếng, liền giết nàng đi.
Nhưng, đến nay, hắn không chỉ không có giết, thậm chí còn quan tâm.
Nhưng mà tận đấy lòng, từ đâu mà đến, vì nguyên nhân gì, Quân Vũ Nguyệt nghĩ hoài không ra, dùng đầu óc, cũng nghĩ không ra nguyên nhân, hắn chỉ muốn, trước bắt được phần cảm giác này, giữ người ở bên cạnh, sau đó mới từ từ suy nghĩ tiếp.
Nhưng mà, Phượng Khuynh Thành hung hãn giống như hổ, hắn còn chưa có suy nghĩ thấu đáo, thiếu chút nữa đã hại nàng mất mạng.
Trời mới biết, đêm hôm ấy, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lúc thất khiếu (*) chảy máu, hắn hoảng sợ nhiều như thế nào, trơ mắt nhìn Quỷ Cốc Tử ôm Phượng Khuynh Thành rời đi, thế nhưng hắn ngay cả hơi sức đuổi theo cũng không có.
(* Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Chỉ cảm thấy sức lực toàn thân, tại thời điểm đó bị rút cạn.
Chỉ một thoáng, Quân Vũ Nguyệt chợt hiểu, hắn muốn có cái gì.
Ồn ào đứng lên, trực tiếp đi đến Địa Hạ Thành trong Nhiếp Chính Vương phủ, Thư Mộ Bạch thấy Quân Vũ Nguyệt, có chút giật mình, há miệng muốn nói vài lời oán trách, Quân Vũ Nguyệt đã rút bảo kiếm ra, chém kiếm xuống, chia Thiên Sơn Tuyết Liên thành bốn phần, lạnh lùng nhìn Thiên Sơn Tuyết Liên bị chia làm bốn, Quân Vũ Nguyệt trầm giọng nói, Cầm hộp gấm đến đây!
Ám Nhị đang hầu hạ ở bên cạnh nào dám do dự, lập tức cầm hộp gấm phi phàm hoa lệ, trong hộp gấm vẫn còn lụa vàng đẹp đẽ và rực rỡ cửa hàng đặt vào, cung cung kính kính đưa tới trước mặt Quân Vũ Nguyệt.
Quân Vũ Nguyệt nhận lấy hộp gấm, tỉ mỉ cầm lên ba phần tư Thiên Sơn Tuyết Liên bỏ vào bên trong hộp gấm, mới lên tiếng, Mộ Bạch, trở về nghỉ ngơi đi, không cần làm Thiên Sơn Tuyết Liên giả nữa!
Thư Mộ Bạch chấn động, đợi lấy lại tinh thần, không còn bóng dáng của Quân Vũ Nguyệt nữa.
Có người, không cần dồn hết tâm trí đi truy tìm, cũng có thể gặp phải ở trong tối. . . . . .
Phượng Khuynh Thành với Quân Vũ Nguyệt là như thế.
Kinh thành to lớn, Quân Vũ Nguyệt là người có bản lĩnh.
Nhưng hắn cứ liên tục đuổi theo, không có mục đích, chỉ dựa vào một ít trực giác trong lòng, đã nhìn thấy một thân một mình đi ở trên đường cái, nghiêng đầu, đi lảo đảo, cả người tập tễnh cô đơn, là hình ảnh Quân Vũ Nguyệt chưa bao giờ gặp qua.
Hắn từng nhìn thấy nàng có ý đồ xấu, cố ý làm nũng, vô tình giết người, giận dữ mắng to, lạnh lùng chỗng đỡ, giống như tất cả đều không lọt nổi vào mắt xanh của nàng.
Nhưng. . . . . .
Hắn thật sự chưa từng gặp qua một Phượng Khuynh Thành tịch mịch như vậy.
Cái bóng kéo thật dài, làm cho người ta nhìn, đều cảm thấy, nàng sống vô cùng mệt mỏi.
Quân Vũ Nguyệt không nói, cũng không tiến lên chào hỏi, nhưng mà ôm hộp gấm đựng Thiên Sơn Tuyết Liên, đi theo sau lưng Phượng Khuynh Thành.
Nàng nhanh, hắn liền nhanh, nàng chậm, hắn liền chậm.
Cảm thấy người sau lưng có ý đồ, Phượng Khuynh Thành nhếch môi cười cười, xoay người vốn định trêu ghẹo mấy câu, vị nhân huynh này, đêm hôm khuya khoắc, ngươi đi theo ta, là muốn cùng ta về nhà sao?
Nhưng không nghĩ, xoay người.
Quân Vũ Nguyệt?
Hắn đi theo làm gì?
Bị Phượng Khuynh Thành nhìn thấy liền không được tự nhiên, Quân Vũ Nguyệt quay đầu, ôm hộp gấm, không để lại dấu vết giấu ra sau lưng, khẩu thị tâm phi nói, Gần đây tâm tình phiền muộn, có chút không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút!
Vậy thật là có duyên phận.
Ra ngoài đi dạo một chút, cũng có thể chạm mặt nhau.
Phượng Khuynh Thành hừ lạnh, không thèm để
/51
|