Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 32 - Khẩn Cầu

/51


Thư phòng Nhiếp Chính Vương phủ.

Quân Vũ Nguyệt đặt xuống con cờ cuối cùng, sau đó có chút phiền lòng dùng bàn tay quét qua, bố cục trận cờ tinh xảo trong nháy mắt lộn xộn, con ngươi Quân Vũ Nguyệt khép lại, đứng lên, chỉ nghe một tiếng nổ vang, Nhiếp Chính Vương phủ chấn động, lắc lư mấy cái, Quân Vũ Nguyệt hơi nhíu mày, phân phó Long Nhất đi ra ngoài xem xem xảy ra chuyện gì, Long Nhất lên tiếng, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài.

Lại thấy Ám Nhất vội vội vàng vàng đi vào, Khởi bẩm Vương gia, cơ quan của Tàng Bảo Các bị phá hủy!

Quân Vũ Nguyệt không tức giận, khóe môi nhẹ nâng lên, cười như không cười, Chuyện gì xảy ra?

Là Phượng cô nương đi mà quay lại, nộ khí đằng đằng trở lại, không biết ném vào trong Tàng Bảo Các cái gì, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, trong nháy mắt bên trong Tàng Bảo Các ánh lửa bắn ra bốn phía, sau đó cơ quan của Tàng Bảo Các liền bị phá hủy!

Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, trong con ngươi tĩnh lặng không gợn sóng, khẽ ấm áp, lại nhàn nhạt mở miệng nói, Bổn vương đi xem một chút, các ngươi nhớ rõ, chớ để bị tặc tử thừa cơ lợi dụng!

Ý tứ của Quân Vũ Nguyệt rất rõ ràng, Phượng Khuynh Thành tức giận, tùy nàng.

Tặc nhân, giết không tha.

Dạ! Long Nhất, Ám Nhất đáp một tiếng, lui ra.

Đi làm chuyện thuộc bổn phận của mình.

Quân Vũ Nguyệt cũng cất bước đi đến Tàng Bảo Các.

Ám Nhất, Vương gia có ý gì? Long Nhất không nhịn được hỏi.

Ám Nhất nghe vậy, liếc mắt nhìn Long Nhất một cái, không lạnh không nóng nói, Không quản chuyện của Phượng cô nương, tuyệt đối không, phải học cách giả câm vờ điếc!

Tại sao? Long Nhất không hiểu hỏi.

Đám người Ám Ngũ chính là ví dụ tốt nhất, nếu như ngươi muốn cởi sạch hết chạy một vòng trong Nhiếp Chính Vương phủ, bây giờ ngươi có thể đi đến trước mặt Phượng cô nương lắc lư một vòng, Phượng cô nương nhất định sẽ thành toàn cho ngươi! Ám Nhất lạnh lẽo nói xong, đi an bài chuyện khác.

Long Nhất ở lại tại chỗ, nghĩ đến mình cởi sạch hết, chạy một vòng trong Nhiếp Chính Vương phủ, lập tức cảm thấy lạnh đến buồn nôn, không dám lưu lại, lập tức đi xử lý một chút chuyện vụn vặt.

Trước Tàng Bảo Các.

Phượng Khuynh Thành lạnh mặt nhìn Tàng Bảo Các bị nàng làm nổ bách khổng thiên sang (Phá hỏng nặng nề), nhếch môi cười lạnh.

Cho đến khi Quân Vũ Nguyệt tới.

Con ngươi Phượng Khuynh Thành nheo lại, Quân Vũ Nguyệt, ngươi hèn hạ âm hiểm!

Hèn hạ âm hiểm?

Quân Vũ Nguyệt khẽ lắc đầu, dáng vẻ ca ngợi như vậy, hắn không chịu nổi.

Nhìn cũng không nhìn Tàng Bảo Các bị nổ tan tành một cái, Quân Vũ Nguyệt đến gần Phượng Khuynh Thành.

Quân Vũ Nguyệt, nếu như ngươi dám can đảm đi về phía trước một bước nữa, đừng trách ta ra tay vô tình! Phượng Khuynh Thành ra tay cảnh cáo.

Một tay đã nắm ở trên chuôi kiếm.

Rất rõ ràng nói với Quân Vũ Nguyệt, Phượng Khuynh Thành nàng không có nói chơi.

Đây vốn là vương Nhiếp Chính Vương phủ, Bổn vương muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, Khuynh Thành, ngươi hình như có chút giọng khách át giọng chủ! Quân Vũ Nguyệt nói xong, đi về phía trước một bước.

Đâu chỉ giọng khách át giọng chủ, gần như chính là cưỡng từ đoạt lý.

Hừ, Nhiếp Chính Vương phủ của ngươi, ngươi cho rằng ta thích, nếu như không phải là Thiên Sơn Tuyết Liên ở trong tay ngươi, kiệu lớn tám người khiêng mời ta, Phượng Khuynh Thành ta cũng sẽ không đi! Phượng Khuynh Thành buồn bực nói.

Nhưng cố tình khi nàng tới, Thiên Sơn Tuyết Liên không còn ở đây.

Tốn hơi thừa lời nghiến răng, giờ phút này, Phượng Khuynh Thành hận Quân Vũ Nguyệt đến thấu xương.

Nghĩ đến, Vương phủ này, trừ Thiên Sơn Tuyết Liên, cũng không có gì đáng giá để ngươi động lòng! Quân Vũ Nguyệt nói xong, xoay người, đi về hướng Triêu Huy lâu.

Phượng Khuynh Thành nghe vậy sững sờ, phi thân vọt đến trước mặt Quân Vũ Nguyệt, ngăn lại đường đi của Quân Vũ Nguyệt, Quân Vũ Nguyệt, chúng ta minh nhân bất thuyết ám thoại (người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám), nói đi, muốn thế nào, mới bằng lòng cho ta Thiên Sơn Tuyết Liên?

Quân Vũ Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phượng Khuynh Thành, một hồi lâu mới hỏi, Nói cho Bổn vương biết, ngươi cần Thiên Sơn Tuyết Liên để làm gì?

Cứu người! Diễn đàn L &* ê Q () úy Đ Ôn

Người nào?

Người quan trọng nhất cuộc đời này!

Người quan trọng nhất, người thân, người yêu, người tình?

Quân Vũ Nguyệt một mình nói trong bụng, nhưng không có hỏi tiếp.

Bởi vì, đáp án, quá đau đớn.

Biết đánh cờ không?

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, nghĩ cũng không nghĩ, Không biết!

Quân Vũ Nguyệt nhếch môi, không để ý tới Phượng Khuynh Thành nghĩ một đằng nói một nẻo, Cùng Bản vương đánh một ván cờ, nếu như ngươi thắng, Bổn vương sẽ nói cho ngươi biết, tung tích của Thiên Sơn Tuyết Liên chân chân chính chính chuyện ngươi phá hủy Tàng Bảo Các của Bổn vương cũng sẽ được bỏ qua, nhưng mà. . . . . .

Tuy nhiên làm sao? Phượng Khuynh Thành hỏi.

Đối với chuyện nàng phá hủy Tàng Bảo Các Quân Vũ Nguyệt một chữ cũng không nói, cũng không đòi bồi thường cái gì, Quân Vũ Nguyệt cũng rõ ràng, Phượng Khuynh Thành, sợ là vốn không có ý định bồi thường Tàng Bảo Các cho hắn.

Nếu như ngươi thua, ngươi phải đồng ý với Bổn vương một yêu cầu!

Bày cờ! Phượng Khuynh Thành lớn tiếng quát.

Kỹ nghệ đánh cờ của nàng là ngưng tụ 5000 năm tinh hoa của Trung Hoa, Thiên Biến Vạn Hóa, nàng thật sự không tin, không thể hạ Quân Vũ Nguyệt.

Phượng Khuynh Thành cũng hiểu, mọi chuyện nàng đều có thể bình tâm tĩnh khí, nửa chết nửa sống dây dưa với ngươi, chỉ khi nào dính dáng đến Thiên Sơn Tuyết Liên, trong lòng nàng liền đại loạn, lý trí và trí thông minh cũng trong nháy


/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status