Editor: Puck - Diễn đàn
Trong vẻ mặt của Hoài Viễn Vương mơ hồ hàm chứa tức giận, uy thế hiển hách, khí thế bức người.
Đám người Đặng Hợp Tần Vũ Dương và thị vệ vạm vỡ dũng mãnh, tay đè lên chuôi đao, vận sức chờ phát động, kiêu ngạo vạn trượng.
Khang Vương cười mỉm, tính trước kỹ càng, người hầu của hắn cũng ánh mắt cảnh giác, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Không khí trong sảnh giống như đóng băng, nặng nề khác thường.
Lâm Phong rất lo lắng, “Hoài Viễn Vương đừng náo loạn lên với Khang Vương mới phải” Ông cũng không phải sợ phiền phức, mà nghĩ cho danh tiếng của Lâm Đàm. Nữ hài nhi gia có hai vị Hoàng tử đồng loạt tới cầu hôn dẫn tới tranh nhau cướp đoạt, vung tay đánh một trận, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì. Nếu như chuyện này có động tĩnh quá lớn, cuối cùng bị hại sẽ là Lâm Đàm, sẽ là Lâm gia –– không có người làm cha nào thích hai đứa con trai của mình tranh đoạt một cô nương, Hoàng đế bệ hạ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nếu như để Hoàng đế biết được Hoài Viễn Vương và Khang Vương vì Lâm Đàm mà đụng binh đao, đại khái Lâm Đàm cách cái chết không xa.
Lâm Khai cắn môi, “Con đi nhắc nhở hắn.” Cất bước chân, định đi về phía Hoài Viễn Vương.
Lâm Đàm lắc đầu, ý bảo hắn dừng lại, “Nếu ngài ấy có lòng, tự nhiên biết nên làm như thế nào. Đại ca, huynh yên tâm một chút đừng nóng.”
Mặc dù nàng nói bình tĩnh, nhưng trên khuôn mặt phù dung lại dâng lên sắc hoa đào.
Lâm Thấm mở to mắt chớp chớp, liếc nhìn Hoài Viễn Vương, lại nhìn cha mẹ nàng, ca ca tỷ tỷ, ngoẹo đầu nhỏ, sắc mặt thâm trầm, cũng không biết nàng đang suy nghĩ chuyện lớn quan trọng gì không liên quan đến quốc kế dân sinh giang sơn xã tắc.
Khang Vương tươi cười rạng rỡ, chờ Hoài Viễn Vương tới làm khó dễ với hắn.
Hắn biết rõ, Hoài Viễn Vương gây sự càng hung với hắn, lại càng thua thiệt, tuyệt đối không có tiện nghi có thể chiếm. Bởi vì, huynh đệ tranh nhau mặc dù không phải là chuyện tốt, nhưng hắn mới là người cầu hôn Lâm Đàm trước, Hoài Viễn Vương chỉ có thể coi như không cam lòng trong lòng, theo tới quấy rối. Lâm Đàm hoặc đi theo hắn, hoặc ngay cả ai cũng không được. Nói ngắn gọn, nói tóm lại, Hoài Viễn Vương không chiếm được Lâm Đàm, nhất định không chiếm được, càng náo loạn càng không chiếm được.
Hai bên giằng co hồi lâu, trái tim mỗi người đều nhấc lên tới cổ họng.
Giọng nói trầm thấp có lực của Hoài Viễn Vương, phá vỡ phần yên lặng này.
Ánh mắt của hắn như điện nhìn về phía Khang Vương, “Ngoài thành An Định có bãi săn Hoàng gia, bên trong có con mãnh hổ sặc sỡ, cao lớn nặng nề, hung dữ mạnh mẽ, được xưng là vua trong loài hổ. Nhị đệ là rồng phượng trong loài người, đánh chết con hổ vương này, chắc chẳn không nói chơi…” die nd da nl e q uu ydo n
Trên mặt Khang Vương lộ ra vẻ ngây ngốc.
Lâm Phong và Lâm Khai thì lệ nóng lưng tròng.
Hoài Viễn Vương, ngài và a Đàm nhà ta đúng là tâm ý tương thông.
“Ý tứ của đại ca là…?” Khang Vương định thần lại, khiêm tốn thỉnh giáo Hoài Viễn Vương.
Ánh mắt Hoài Viễn Vương tĩnh mịch, trầm giọng nói: “Hôm nay bổn Vương nhàn hạ, liền hẹn nhị đệ cùng đi, đồng loạt đánh con hổ vương này. Mang lên!” Hắn giơ tay lên, thị vệ sau lưng đồng loạt nhường ra một con đường, hai hàng người mặc áo đỏ may mắn, trong tay tất cả đều bưng khay nối đuôi mà vào, trong khay đều là vàng bạc châu báu, sáng loáng lóng lánh, hết sức bắt mắt. Hoài Viễn Vương nói, “Chúng ta đánh cuộc một lần, xem ai có thể bắt được con hổ vương kia trước. Nếu như đệ thắng, những thứ tiền đánh cuộc này lấy đi toàn bộ; nếu ta thắng…” Chỉ chỉ vào châu báu do nhóm người hầu của Khang Vương bưng, “Chút tiền đánh cuộc kia của đệ, chính là của ta đấy.”
“Sính lễ” của Khang Vương, đến trong miệng Hoài Viễn Vương, lại thành “Tiền đánh cuộc”.
Nếu như những thứ này thật sự không phải là “Sính lễ”, mà là “Tiền đánh cuộc”, như vậy, Lâm Đàm an toàn, Lâm gia cũng an toàn!
Lâm Khai vui mừng quá đỗi, đi về phía trước hai bước, cất cao giọng nói: “Lâm Khai tuy là một kẻ thư sinh, bình thường cũng thích tập bắn tên đánh gậy, rất có vài phần dũng lực. Mặc dù không dám đánh đồng với hai vị Điện hạ, nhưng cũng có lòng tranh cường háo thắng, muốn tranh giành một phen với hai vị!” Hào khí phất tay một cái, “Mang lên!” Không lâu lắm, gia đinh Lâm gia cũng bưng ra một khay lại một khay châu báu, rực rỡ muôn màu, sáng chói rực rỡ, tuyệt đối không thua Hoài Viễn Vương và Khang Vương.
“Thật vui, thật vui, quá náo nhiệt.” Lâm Thấm vỗ bàn tay nhỏ bé, cười tít mắt.
Tâm thần Lâm Phong kích động, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi ra.
“ Được, rất tốt!” Ông lớn tiếng nói, “Sướng Chi con ta, mặc dù con kém hai vị Điện hạ, nhưng cũng không thể thất lễ, không thể mất thể diện Lâm gia, biết không? Hoài Viễn Vương Điện hạ và Khang Vương Điện hạ lấy địa vị Hoàng tử, còn có thể tự mình vào bãi săn bắt hổ vương, con càng không thể rơi lại phía sau!”
“Dạ, phụ thân!” Lâm Khai đáp đến vang dội khác thường.
Lâm Phong chỉ vào ba phần khay trong tay mọi người, “Hai vị Điện hạ và tiểu nhi lần này coi như đánh cuộc rồi, mấy chục năm qua thành An Định không có tiền đánh cuộc vừa dày vừa nặng như vậy. Chuyện lớn như thế, sao có thể áo gấm đi đêm không để cho ai biết chứ, chẳng phải cô phụ sao? Hoài Viễn Vương Điện hạ, Khang Vương Điện hạ, hạ quan cố ý bày ba phần tiền đánh cuộc ra ngoài, bày ra cho dân chúng trong thành An Định nhìn, cũng để cho dân chúng trong thành An Định chiêm ngưỡng phong thái và khí thế của quý tộc hậu duệ Thiên Hoàng, ý của hai vị Điện hạ như thế nào?” [email protected]
“Mặc cho đại nhân an bài.” Hoài Viễn Vương dẫn đầu tỏ vẻ đồng ý
Khang Vương cắn răng.
Nếu thật sự để cho Lâm Phong ngươi nói cho toàn bộ người trong thành An Định, “Đây là tiền đánh cuộc, ai bắt được con hổ vương liền thuộc về người đó.” Như vậy một phen khổ tâm của ta chẳng phải mất toàn bộ? Ta tới cầu hôn Lâm Đàm, là ép buộc nàng gả cho ta đó, không phải bắt con hổ sặc sỡ gì! Những thứ này là sính lễ, không phải tiền đánh cuộc như trong miệng các ngươi!
“Đại ca, những thứ này cũng không phải tiền đánh cuộc, mà là…” Hắn cảm giác mình không thể ngậm bồ hòn nà, lập tức lên tiếng giải thích.
“Thế nào?” Hoài Viễn Vương không chút khách khí cắt lời hắn, vẻ mặt châm chọc, “Một chút tiền đánh cuộc mà thôi, ngươi cũng không ra nổi sao?”
Vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, xem thường.
Bọn thị vệ sau lưng Hoài Viễn Vương đều cười ầm lên, “Thì ra đây là lòng dạ của Khang Vương Điện hạ, cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, lại coi trọng như vậy! Thật sự không thể so sánh với Điện hạ của chúng ta!”
“Đúng vậy, đều là Hoàng tử, so sánh hắn với Điện hạ chúng ta, quả thật một cái trên trời một cái dưới đất! Điện hạ của chúng ta coi tiền bạc như cặn bã, ai lập công quá lớn, hễ có vàng bạc do triều đình ban thưởng, nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp liền lệnh cho chúng ta chia ra. Haizzz, không thể so sánh, thật đúng là không thể so sánh.”
Còn có một số người tính tình chính trực lên tiếng giễu cợt, “Có phải là nam nhân không, ngay cả một chút tiền đánh cuộc cũng không ra nổi?”
Khang Vương bị chê cười đến mặt biến thành màu tím.
Khang Vương chịu nhục, người hầu của hắn cũng không mặc kệ rồi, rối rít lên tiếng hỗ trợ, “Nhị Điện hạ còn lâu mới để ý tới tiền bạc những chuyện nhỏ này, ngài có chỗ dùng vào việc khác!”
“Đúng vậy, mấy thứ này đều có công dụng!”
Đặng Hợp và Tần Vũ Dương tính tình một người dữ dằn hơn một người, xông ra gây gổ với người hầu của Khang Vương, “Một chút tiền đánh cuộc mà thôi, lần nữa đặt mua không được so? Khang Vương phủ các ngươi rốt cuộc nghèo bao nhiêu?”
Một người hầu của Khang Vương nóng nảy, lớn tiếng nói: “Đây không phải là tiền đánh cuộc, là Điện hạ nhà ta hạ sính…” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Chữ sính vừa ra khỏi miệng, Đặng Hợp giận dữ, một quyền vung lên trên mặt hắn, “Sính cái gì mà sính? Ông đây đánh nát đầu chó của ngươi!” Không nói lời gì, quyền cước vung lên, đánh cho người hầu răng rơi đầy đất.
Hoài Viễn Vương mắt lạnh nhìn, không nói một lời.
Khang Vương vô cùng tức giận, kêu lên, “Đại ca, quản lý thủ hạ của huynh!
“Đệ đây không hiểu rồi.” Giọng Hoài Viễn Vương nhàn nhạt, “Một vài thủ hạ của ta đây đều từ trong núi thây biển máu xung phong liều chết ra ngoài, thứ khác không nhận, chỉ nhận quả đấm. Muốn để cho bọn họ nghe lời, chính là động thủ, quả đấm đệ cứng rắn, sẽ hàng phục đệ.”
“Đại ca huynh…” Khang Vương trợn tròn đôi mắt.
Hắn cũng không ngốc, động võ với thủ hạ của Hoài Viễn Vương, những người hầu này của hắn nào phải đối thủ.
Những thị vệ này của Hoài Viễn Vương đều có thể thân kinh bách chiến, xuống tay rất độc ác.
“Những thứ này không phải tiền đánh cuộc?” Đặng Hợp hành hung người hầu này một trận, túm chặt lấy, chỉ vào “Sính lễ” của Khang Vương cậy mạnh nói.
Người hầu này định lắc đầu, Đặng Hợp giơ quả đấm lên cao cao, ánh mắt hung ác tàn nhẫn.
Trái tim người hầu băng giá, nhắm hai mắt lại, không dám nói nữa. Hắn cũng không dám phản bội Khang Vương, nhưng mà, nếu như hắn kiên trì kêu đây là “Sính lễ”, Đặng Hợp có thể vung quả đấm lên đánh chết hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tính mạng quan trọng hơn.
Bọn họ đánh nhau, Lâm Phong chỉ coi như không nhìn thấy, ôn tồn nho nhã hỏi, “Khang Vương Điện hạ, ngài mang những tài vật này đến, liền coi thành tiền đánh cuộc, xin hỏi ngài đồng ý không?” Vào lúc này ông vô cùng ung dung.
“Đồng ý!” Lâm Thấm ở trong ngực Lâm Phong cười hì hì, “Khẳng định đồng ý, hắn cũng không phải là cái đó” Chỉ chỉ vào gia đinh ở bên cạnh giả bộ làm gấu chó, vẻ mặt ngây thơ.
“Còn không phải như vậy sao.” Lâm Phong tỏ vẻ bừng tỉnh hiều ra, “Khang Vương Điện hạ là anh hùng không phải là cẩu hùng, sao lại không can đảm tiếp nhận khiêu chiến chứ? Há lại để ý tới những tài vật này? Hạ quan hỏi nhiều, đã hỏi nhiều rồi.” Vừa liên tục nói xin lỗi, vừa quát lên, “Hai vị Điện hạ có hành động vĩ đại như thế, còn không mau chuyển những tiền đánh cuộc này ra, để bách tính thành An Định được mở rộng tầm mắt!”
“Dạ!” Gia đinh Lâm gia kêu lên.
“Dạ!” Người của Hoài Viễn Vương cũng không cam chịu rơi lại phía sau.
Những tôi tớ mặc trang phục vui mừng của Hoài Viễn Vương và tôi tớ của Lâm gia hai người một hàng đều nhịp đi ra ngoài, Lâm Khai đi trước làm gương xông lên đầu tiên, chạy thẳng tới cửa chính, Lương Đống đã mang theo thủ hạ chờ ở cửa, Lâm Khai vừa ra tới, lập tức sai người gõ đồng la, âm thanh vang dội lên tận trời, vô cùng vui sướng mà thông báo cho, “Các phụ lão hương thân, những thứ tiền đánh cuộc này là của Hoài Viễn Vương Điện hạ và đại thiếu gia nhà ta chia ra lấy ra, ai bắt được con hổ sặc sỡ ở bãi săn Hoàng gia, tiền đánh cuộc liền thuộc về người đó! Còn có Khang Vương Điện hạ cũng muốn tham gia, hôm nay Khang Vương đặc biệt đi tới Lâm gia, hẹn đại thiếu gia nhà ta cùng nhau đánh cọp, tiền đánh cuộc của ngài ấy càng nhiều hơn, các vị hương thân phụ lão chờ xem, lập tức sẽ khiêng ra rồi!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Từ trước đến giờ ở thiên triều người rảnh rỗi nhiều, đồng la vừa gõ vang lập tức tụ tập không ít người xem náo nhiệt, nghe nói chuyện này, mỗi người đều hâm mộ đỏ cả mắt, nghị luận ầm ĩ.
“Nhiều tiền đánh cuộc như vậy, nếu anh được, đủ hơn mười đời!”
“Hai vị Hoàng tử Điện hạ, còn có đại thiếu gia Lâm gia, ba vị gia này ra tiền đánh cuộc, thật đúng là khủng khiếp, khủng khiếp!”
“Ta còn thấy kỳ quái, sao hôm nay Khang Vương ăn mặc vui mừng như vậy đến Lâm gia, hóa ra là vì chuyện này? Vị Khang Vương Điện hạ này thật sự là thích chơi!”
“Không chỉ Khang Vương Điện hạ thích chơi, Hoài Viễn Vương Điện hạ còn không phải như vậy sao? Ngươi có nhìn thấy không, người trên quần áo có chữ ‘Hoài’, chính là Hoài Viễn Vương phủ, còn không phải ai nấy đều ăn mặc giống như chú rể sao? Cũng chỉ đánh con hổ, lấy thanh thế lớn như vậy!”
Khang Vương vô cùng không tình nguyện, lại không nhịn được đằng trước đã huyên náo ồn ào, các bách tính chạy tới thông báo, người bên ngoài vây tới tấp nập, không thiếu người ồn ào lên, “Tiền đánh cuộc của Khang Vương Điện hạ đâu? Mau nâng đi ra, để cho chúng ta nhìn cho đã con mắt!”
Cưỡi hổ khó xuống, không có kế nào, chỉ đành phải vẫy vẫy tay, để cho người hầu của hắn cũng nâng “Tiền đánh cuộc” ra ngoài.
Trong lòng hắn thật sự rất ấm ức, liền không định đi ra ngoài góp vui, cố tình Hoài Viễn Vương không thuận theo, còn dang do dự, không nói lời gì đã kéo hắn ra ngoài. Đứng trên bậc thềm thật cao, đứng trước mặt mọi người, nghe dân chúng nghị luận, khóe miệng Khang Vương phát đắng, trong lòng đắng hơn, còn đắng hơn ăn hoàng liên.
Hắn tỉ mỉ bày kế đi Lâm phủ chuyến này, tự cho là không chê vào đâu được, hoàn mỹ vô khuyết, nhất định có thể khiến Hoài Viễn Vương bị thiệt thòi lớn, khiến Lâm gia có khổ mà không nói được, ai biết cuối cùng lại biến thành như thế này.
Sính lễ của hắn biến thành tiền đánh cuộc; thân thể hắn mặc trang phục vui mừng, giục ngựa bay nhanh trên đường phố nhộn nhịp, khuếch trương thanh thế đi tới Lâm gia, vốn để cho người toàn thành An Định đều biết rõ hắn muốn cầu hôn Lâm Đàm, nhưng bây giờ thành thích chơi, hiếu thắng, muốn đánh cuộc với đại thiếu gia Lâm gia, xem ai có thể bắt được con hổ vương kia trước; hắn tập trung tinh thần muốn tên của mình và Lâm Đàm có liên hệ với nhau, khiến sau này Lâm Đàm không có cách nào tái giá với người khác, nhưng Lâm Đàm được tách ra sạch sẽ, dân chúng vốn không có một ai nhắc tới nàng, dĩ nhiên lại không có người bàn luận xem nàng sẽ gả cho ai.
Haizzz, uổng phí rất nhiều tâm cơ.
“Ta và nàng thật sự không có duyên phận sao?” Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ kia, trong lòng Khang Vương hoàn toàn phiền muộn.
Trong vẻ mặt của Hoài Viễn Vương mơ hồ hàm chứa tức giận, uy thế hiển hách, khí thế bức người.
Đám người Đặng Hợp Tần Vũ Dương và thị vệ vạm vỡ dũng mãnh, tay đè lên chuôi đao, vận sức chờ phát động, kiêu ngạo vạn trượng.
Khang Vương cười mỉm, tính trước kỹ càng, người hầu của hắn cũng ánh mắt cảnh giác, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Không khí trong sảnh giống như đóng băng, nặng nề khác thường.
Lâm Phong rất lo lắng, “Hoài Viễn Vương đừng náo loạn lên với Khang Vương mới phải” Ông cũng không phải sợ phiền phức, mà nghĩ cho danh tiếng của Lâm Đàm. Nữ hài nhi gia có hai vị Hoàng tử đồng loạt tới cầu hôn dẫn tới tranh nhau cướp đoạt, vung tay đánh một trận, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì. Nếu như chuyện này có động tĩnh quá lớn, cuối cùng bị hại sẽ là Lâm Đàm, sẽ là Lâm gia –– không có người làm cha nào thích hai đứa con trai của mình tranh đoạt một cô nương, Hoàng đế bệ hạ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nếu như để Hoàng đế biết được Hoài Viễn Vương và Khang Vương vì Lâm Đàm mà đụng binh đao, đại khái Lâm Đàm cách cái chết không xa.
Lâm Khai cắn môi, “Con đi nhắc nhở hắn.” Cất bước chân, định đi về phía Hoài Viễn Vương.
Lâm Đàm lắc đầu, ý bảo hắn dừng lại, “Nếu ngài ấy có lòng, tự nhiên biết nên làm như thế nào. Đại ca, huynh yên tâm một chút đừng nóng.”
Mặc dù nàng nói bình tĩnh, nhưng trên khuôn mặt phù dung lại dâng lên sắc hoa đào.
Lâm Thấm mở to mắt chớp chớp, liếc nhìn Hoài Viễn Vương, lại nhìn cha mẹ nàng, ca ca tỷ tỷ, ngoẹo đầu nhỏ, sắc mặt thâm trầm, cũng không biết nàng đang suy nghĩ chuyện lớn quan trọng gì không liên quan đến quốc kế dân sinh giang sơn xã tắc.
Khang Vương tươi cười rạng rỡ, chờ Hoài Viễn Vương tới làm khó dễ với hắn.
Hắn biết rõ, Hoài Viễn Vương gây sự càng hung với hắn, lại càng thua thiệt, tuyệt đối không có tiện nghi có thể chiếm. Bởi vì, huynh đệ tranh nhau mặc dù không phải là chuyện tốt, nhưng hắn mới là người cầu hôn Lâm Đàm trước, Hoài Viễn Vương chỉ có thể coi như không cam lòng trong lòng, theo tới quấy rối. Lâm Đàm hoặc đi theo hắn, hoặc ngay cả ai cũng không được. Nói ngắn gọn, nói tóm lại, Hoài Viễn Vương không chiếm được Lâm Đàm, nhất định không chiếm được, càng náo loạn càng không chiếm được.
Hai bên giằng co hồi lâu, trái tim mỗi người đều nhấc lên tới cổ họng.
Giọng nói trầm thấp có lực của Hoài Viễn Vương, phá vỡ phần yên lặng này.
Ánh mắt của hắn như điện nhìn về phía Khang Vương, “Ngoài thành An Định có bãi săn Hoàng gia, bên trong có con mãnh hổ sặc sỡ, cao lớn nặng nề, hung dữ mạnh mẽ, được xưng là vua trong loài hổ. Nhị đệ là rồng phượng trong loài người, đánh chết con hổ vương này, chắc chẳn không nói chơi…” die nd da nl e q uu ydo n
Trên mặt Khang Vương lộ ra vẻ ngây ngốc.
Lâm Phong và Lâm Khai thì lệ nóng lưng tròng.
Hoài Viễn Vương, ngài và a Đàm nhà ta đúng là tâm ý tương thông.
“Ý tứ của đại ca là…?” Khang Vương định thần lại, khiêm tốn thỉnh giáo Hoài Viễn Vương.
Ánh mắt Hoài Viễn Vương tĩnh mịch, trầm giọng nói: “Hôm nay bổn Vương nhàn hạ, liền hẹn nhị đệ cùng đi, đồng loạt đánh con hổ vương này. Mang lên!” Hắn giơ tay lên, thị vệ sau lưng đồng loạt nhường ra một con đường, hai hàng người mặc áo đỏ may mắn, trong tay tất cả đều bưng khay nối đuôi mà vào, trong khay đều là vàng bạc châu báu, sáng loáng lóng lánh, hết sức bắt mắt. Hoài Viễn Vương nói, “Chúng ta đánh cuộc một lần, xem ai có thể bắt được con hổ vương kia trước. Nếu như đệ thắng, những thứ tiền đánh cuộc này lấy đi toàn bộ; nếu ta thắng…” Chỉ chỉ vào châu báu do nhóm người hầu của Khang Vương bưng, “Chút tiền đánh cuộc kia của đệ, chính là của ta đấy.”
“Sính lễ” của Khang Vương, đến trong miệng Hoài Viễn Vương, lại thành “Tiền đánh cuộc”.
Nếu như những thứ này thật sự không phải là “Sính lễ”, mà là “Tiền đánh cuộc”, như vậy, Lâm Đàm an toàn, Lâm gia cũng an toàn!
Lâm Khai vui mừng quá đỗi, đi về phía trước hai bước, cất cao giọng nói: “Lâm Khai tuy là một kẻ thư sinh, bình thường cũng thích tập bắn tên đánh gậy, rất có vài phần dũng lực. Mặc dù không dám đánh đồng với hai vị Điện hạ, nhưng cũng có lòng tranh cường háo thắng, muốn tranh giành một phen với hai vị!” Hào khí phất tay một cái, “Mang lên!” Không lâu lắm, gia đinh Lâm gia cũng bưng ra một khay lại một khay châu báu, rực rỡ muôn màu, sáng chói rực rỡ, tuyệt đối không thua Hoài Viễn Vương và Khang Vương.
“Thật vui, thật vui, quá náo nhiệt.” Lâm Thấm vỗ bàn tay nhỏ bé, cười tít mắt.
Tâm thần Lâm Phong kích động, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi ra.
“ Được, rất tốt!” Ông lớn tiếng nói, “Sướng Chi con ta, mặc dù con kém hai vị Điện hạ, nhưng cũng không thể thất lễ, không thể mất thể diện Lâm gia, biết không? Hoài Viễn Vương Điện hạ và Khang Vương Điện hạ lấy địa vị Hoàng tử, còn có thể tự mình vào bãi săn bắt hổ vương, con càng không thể rơi lại phía sau!”
“Dạ, phụ thân!” Lâm Khai đáp đến vang dội khác thường.
Lâm Phong chỉ vào ba phần khay trong tay mọi người, “Hai vị Điện hạ và tiểu nhi lần này coi như đánh cuộc rồi, mấy chục năm qua thành An Định không có tiền đánh cuộc vừa dày vừa nặng như vậy. Chuyện lớn như thế, sao có thể áo gấm đi đêm không để cho ai biết chứ, chẳng phải cô phụ sao? Hoài Viễn Vương Điện hạ, Khang Vương Điện hạ, hạ quan cố ý bày ba phần tiền đánh cuộc ra ngoài, bày ra cho dân chúng trong thành An Định nhìn, cũng để cho dân chúng trong thành An Định chiêm ngưỡng phong thái và khí thế của quý tộc hậu duệ Thiên Hoàng, ý của hai vị Điện hạ như thế nào?” [email protected]
“Mặc cho đại nhân an bài.” Hoài Viễn Vương dẫn đầu tỏ vẻ đồng ý
Khang Vương cắn răng.
Nếu thật sự để cho Lâm Phong ngươi nói cho toàn bộ người trong thành An Định, “Đây là tiền đánh cuộc, ai bắt được con hổ vương liền thuộc về người đó.” Như vậy một phen khổ tâm của ta chẳng phải mất toàn bộ? Ta tới cầu hôn Lâm Đàm, là ép buộc nàng gả cho ta đó, không phải bắt con hổ sặc sỡ gì! Những thứ này là sính lễ, không phải tiền đánh cuộc như trong miệng các ngươi!
“Đại ca, những thứ này cũng không phải tiền đánh cuộc, mà là…” Hắn cảm giác mình không thể ngậm bồ hòn nà, lập tức lên tiếng giải thích.
“Thế nào?” Hoài Viễn Vương không chút khách khí cắt lời hắn, vẻ mặt châm chọc, “Một chút tiền đánh cuộc mà thôi, ngươi cũng không ra nổi sao?”
Vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, xem thường.
Bọn thị vệ sau lưng Hoài Viễn Vương đều cười ầm lên, “Thì ra đây là lòng dạ của Khang Vương Điện hạ, cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, lại coi trọng như vậy! Thật sự không thể so sánh với Điện hạ của chúng ta!”
“Đúng vậy, đều là Hoàng tử, so sánh hắn với Điện hạ chúng ta, quả thật một cái trên trời một cái dưới đất! Điện hạ của chúng ta coi tiền bạc như cặn bã, ai lập công quá lớn, hễ có vàng bạc do triều đình ban thưởng, nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp liền lệnh cho chúng ta chia ra. Haizzz, không thể so sánh, thật đúng là không thể so sánh.”
Còn có một số người tính tình chính trực lên tiếng giễu cợt, “Có phải là nam nhân không, ngay cả một chút tiền đánh cuộc cũng không ra nổi?”
Khang Vương bị chê cười đến mặt biến thành màu tím.
Khang Vương chịu nhục, người hầu của hắn cũng không mặc kệ rồi, rối rít lên tiếng hỗ trợ, “Nhị Điện hạ còn lâu mới để ý tới tiền bạc những chuyện nhỏ này, ngài có chỗ dùng vào việc khác!”
“Đúng vậy, mấy thứ này đều có công dụng!”
Đặng Hợp và Tần Vũ Dương tính tình một người dữ dằn hơn một người, xông ra gây gổ với người hầu của Khang Vương, “Một chút tiền đánh cuộc mà thôi, lần nữa đặt mua không được so? Khang Vương phủ các ngươi rốt cuộc nghèo bao nhiêu?”
Một người hầu của Khang Vương nóng nảy, lớn tiếng nói: “Đây không phải là tiền đánh cuộc, là Điện hạ nhà ta hạ sính…” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Chữ sính vừa ra khỏi miệng, Đặng Hợp giận dữ, một quyền vung lên trên mặt hắn, “Sính cái gì mà sính? Ông đây đánh nát đầu chó của ngươi!” Không nói lời gì, quyền cước vung lên, đánh cho người hầu răng rơi đầy đất.
Hoài Viễn Vương mắt lạnh nhìn, không nói một lời.
Khang Vương vô cùng tức giận, kêu lên, “Đại ca, quản lý thủ hạ của huynh!
“Đệ đây không hiểu rồi.” Giọng Hoài Viễn Vương nhàn nhạt, “Một vài thủ hạ của ta đây đều từ trong núi thây biển máu xung phong liều chết ra ngoài, thứ khác không nhận, chỉ nhận quả đấm. Muốn để cho bọn họ nghe lời, chính là động thủ, quả đấm đệ cứng rắn, sẽ hàng phục đệ.”
“Đại ca huynh…” Khang Vương trợn tròn đôi mắt.
Hắn cũng không ngốc, động võ với thủ hạ của Hoài Viễn Vương, những người hầu này của hắn nào phải đối thủ.
Những thị vệ này của Hoài Viễn Vương đều có thể thân kinh bách chiến, xuống tay rất độc ác.
“Những thứ này không phải tiền đánh cuộc?” Đặng Hợp hành hung người hầu này một trận, túm chặt lấy, chỉ vào “Sính lễ” của Khang Vương cậy mạnh nói.
Người hầu này định lắc đầu, Đặng Hợp giơ quả đấm lên cao cao, ánh mắt hung ác tàn nhẫn.
Trái tim người hầu băng giá, nhắm hai mắt lại, không dám nói nữa. Hắn cũng không dám phản bội Khang Vương, nhưng mà, nếu như hắn kiên trì kêu đây là “Sính lễ”, Đặng Hợp có thể vung quả đấm lên đánh chết hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tính mạng quan trọng hơn.
Bọn họ đánh nhau, Lâm Phong chỉ coi như không nhìn thấy, ôn tồn nho nhã hỏi, “Khang Vương Điện hạ, ngài mang những tài vật này đến, liền coi thành tiền đánh cuộc, xin hỏi ngài đồng ý không?” Vào lúc này ông vô cùng ung dung.
“Đồng ý!” Lâm Thấm ở trong ngực Lâm Phong cười hì hì, “Khẳng định đồng ý, hắn cũng không phải là cái đó” Chỉ chỉ vào gia đinh ở bên cạnh giả bộ làm gấu chó, vẻ mặt ngây thơ.
“Còn không phải như vậy sao.” Lâm Phong tỏ vẻ bừng tỉnh hiều ra, “Khang Vương Điện hạ là anh hùng không phải là cẩu hùng, sao lại không can đảm tiếp nhận khiêu chiến chứ? Há lại để ý tới những tài vật này? Hạ quan hỏi nhiều, đã hỏi nhiều rồi.” Vừa liên tục nói xin lỗi, vừa quát lên, “Hai vị Điện hạ có hành động vĩ đại như thế, còn không mau chuyển những tiền đánh cuộc này ra, để bách tính thành An Định được mở rộng tầm mắt!”
“Dạ!” Gia đinh Lâm gia kêu lên.
“Dạ!” Người của Hoài Viễn Vương cũng không cam chịu rơi lại phía sau.
Những tôi tớ mặc trang phục vui mừng của Hoài Viễn Vương và tôi tớ của Lâm gia hai người một hàng đều nhịp đi ra ngoài, Lâm Khai đi trước làm gương xông lên đầu tiên, chạy thẳng tới cửa chính, Lương Đống đã mang theo thủ hạ chờ ở cửa, Lâm Khai vừa ra tới, lập tức sai người gõ đồng la, âm thanh vang dội lên tận trời, vô cùng vui sướng mà thông báo cho, “Các phụ lão hương thân, những thứ tiền đánh cuộc này là của Hoài Viễn Vương Điện hạ và đại thiếu gia nhà ta chia ra lấy ra, ai bắt được con hổ sặc sỡ ở bãi săn Hoàng gia, tiền đánh cuộc liền thuộc về người đó! Còn có Khang Vương Điện hạ cũng muốn tham gia, hôm nay Khang Vương đặc biệt đi tới Lâm gia, hẹn đại thiếu gia nhà ta cùng nhau đánh cọp, tiền đánh cuộc của ngài ấy càng nhiều hơn, các vị hương thân phụ lão chờ xem, lập tức sẽ khiêng ra rồi!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Từ trước đến giờ ở thiên triều người rảnh rỗi nhiều, đồng la vừa gõ vang lập tức tụ tập không ít người xem náo nhiệt, nghe nói chuyện này, mỗi người đều hâm mộ đỏ cả mắt, nghị luận ầm ĩ.
“Nhiều tiền đánh cuộc như vậy, nếu anh được, đủ hơn mười đời!”
“Hai vị Hoàng tử Điện hạ, còn có đại thiếu gia Lâm gia, ba vị gia này ra tiền đánh cuộc, thật đúng là khủng khiếp, khủng khiếp!”
“Ta còn thấy kỳ quái, sao hôm nay Khang Vương ăn mặc vui mừng như vậy đến Lâm gia, hóa ra là vì chuyện này? Vị Khang Vương Điện hạ này thật sự là thích chơi!”
“Không chỉ Khang Vương Điện hạ thích chơi, Hoài Viễn Vương Điện hạ còn không phải như vậy sao? Ngươi có nhìn thấy không, người trên quần áo có chữ ‘Hoài’, chính là Hoài Viễn Vương phủ, còn không phải ai nấy đều ăn mặc giống như chú rể sao? Cũng chỉ đánh con hổ, lấy thanh thế lớn như vậy!”
Khang Vương vô cùng không tình nguyện, lại không nhịn được đằng trước đã huyên náo ồn ào, các bách tính chạy tới thông báo, người bên ngoài vây tới tấp nập, không thiếu người ồn ào lên, “Tiền đánh cuộc của Khang Vương Điện hạ đâu? Mau nâng đi ra, để cho chúng ta nhìn cho đã con mắt!”
Cưỡi hổ khó xuống, không có kế nào, chỉ đành phải vẫy vẫy tay, để cho người hầu của hắn cũng nâng “Tiền đánh cuộc” ra ngoài.
Trong lòng hắn thật sự rất ấm ức, liền không định đi ra ngoài góp vui, cố tình Hoài Viễn Vương không thuận theo, còn dang do dự, không nói lời gì đã kéo hắn ra ngoài. Đứng trên bậc thềm thật cao, đứng trước mặt mọi người, nghe dân chúng nghị luận, khóe miệng Khang Vương phát đắng, trong lòng đắng hơn, còn đắng hơn ăn hoàng liên.
Hắn tỉ mỉ bày kế đi Lâm phủ chuyến này, tự cho là không chê vào đâu được, hoàn mỹ vô khuyết, nhất định có thể khiến Hoài Viễn Vương bị thiệt thòi lớn, khiến Lâm gia có khổ mà không nói được, ai biết cuối cùng lại biến thành như thế này.
Sính lễ của hắn biến thành tiền đánh cuộc; thân thể hắn mặc trang phục vui mừng, giục ngựa bay nhanh trên đường phố nhộn nhịp, khuếch trương thanh thế đi tới Lâm gia, vốn để cho người toàn thành An Định đều biết rõ hắn muốn cầu hôn Lâm Đàm, nhưng bây giờ thành thích chơi, hiếu thắng, muốn đánh cuộc với đại thiếu gia Lâm gia, xem ai có thể bắt được con hổ vương kia trước; hắn tập trung tinh thần muốn tên của mình và Lâm Đàm có liên hệ với nhau, khiến sau này Lâm Đàm không có cách nào tái giá với người khác, nhưng Lâm Đàm được tách ra sạch sẽ, dân chúng vốn không có một ai nhắc tới nàng, dĩ nhiên lại không có người bàn luận xem nàng sẽ gả cho ai.
Haizzz, uổng phí rất nhiều tâm cơ.
“Ta và nàng thật sự không có duyên phận sao?” Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ kia, trong lòng Khang Vương hoàn toàn phiền muộn.
/142
|