Kiều Nữ Lâm gia

Chương 27

/142


Editor: Puck - Diễn đàn

“Khốn kiếp, hắn lại dám như vậy!” La phu nhân tức giận đến toàn thân phát run, trong mắt sắp phun ra lửa.

Lâm Phong và Lâm Khai cũng đột nhiên biến sắc.

Chính là nhà quan lại bình thường, con cái muốn kết thân, cũng cần tới thăm dò ý tứ trước, đợi sau khi nhà gái nói ra phía nhà trai sẽ mời người làm mai tới cửa, huống chi Khang Vương hắn là ngôi vị Hoàng tử, vốn không có đạo lý trước đó không trao đổi với nhà gái, liền trực tiếp tới cửa cầu hôn! Hắn cầu hôn như vậy, ai sẽ cho rằng Lâm gia và Khang Vương phủ không phải đã sớm âm thầm thương lượng xong chứ? Về sau lại có nhà nào dám bần luận hôn sự với Lâm Đàm?

Hắn đây không gọi là cầu hôn, gọi là bức hôn!

Lâm Đàm cười lạnh nói: “Ta nhổ vào! Hắn đường đường là Hoàng tử, hôn sự tự nhiên là đạo lý do mình làm chủ sao? Người khắp thiên hạ cho dù hiền ngu cho dù địa vị như thế nào toàn bộ đều biết đến, không được triều đình sắc phong không ai dám tự xưng là Hoàng tử phi, Hoàng tử lập gia đình cần có ý chỉ của bệ hạ! Hắn tùy tiện dám trèo tới cửa Lâm gia như vậy, dĩ nhiên không phải tới để cầu hôn Khang Vương phi, là muốn thêm cho Khang Vương phủ một mỹ nhân không đáng nhắc tới đi!”

“Buồn cười!” Từ trước đến giờ Lâm Phong có kiềm chế tốt, lúc này cũng giận đến vỗ bà.

“Ta muốn đánh hắn ra ngoài!” Lâm Khai thuận tay giơ một cái ghế bằng gỗ lim lên, liền muốn xông ra ngoài!

“Đại ca, đệ và huynh cùng đi!” Lâm Hàn tên thủ cựu này không chút do dự tán thành đại ca, tìm kiếm đồ tiện tay chung quanh.

“Đánh, đánh!” Lâm Thấm học phụ thân cũng vỗ bàn.

La phu nhân giống như bọn họ, xoa xoa tay, đằng đàng sát khí.

Lâm Đàm tỉnh táo ngăn lại, “Cha, nương, đại ca, bình tĩnh một chút đừng nóng. Cho dù nói như thế nào hắn cũng là Hoàng tử, có phong hào thân vương, trực diện trở mặt với hắn, rất không nên. Mọi người yên tâm, con đã có cách đối phó với hắn.”

“Không, a Đàm.” Lâm Khai phản đối, “Có cha và đại ca ở đây, không thể để cho muội một cô nương gia xuất đầu lộ diện!” diee ndda fnleeq uysd doon

Cơn tức giận của Lâm Đàm qua đi, lý trí mà trấn định: “Không, đại ca, lúc này không phải muội ra mặt không thể. Có mấy lời, chỉ có thể dùng thân phận của muội nói, cha và đại ca làm nam tử, rất bất tiện.” Thấy Lâm Phong, Lâm Khai còn chưa tán thành mình, cười nói, “Cha, nương, đại ca, thế đạo từ trước tới nay đều rất không công bằng với nữ ử, luôn để nữ tử nhún nhường, nhẫn nhịn, hy sinh, nhưng làm nữ tử cũng có chỗ tốt, có lúc cũng có thể tùy hứng, phách lối một chút. Yên tâm, con tự có đạo lý.”

Nàng vốn là nữ tử xinh đẹp, lúc này tràn đầy tự tin, đã tính trước mọi việc, càng hiện ra kiểu phong thái khác biệt.

Lâm Thấm cực kỳ phấn khởi chạy đến trước mặt nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười cười với nàng.

Cười đến rực rỡ như hoa mùa xuân.

Tuy rằng tức giận đầy ngập, nhưng Lâm Phong, La phu nhân nhìn thấy động tác mờ ám của nàng, khóe miệng vẫn nhếch lên ý cười.

A Thấm luôn rất có thể vui cười.

Lâm Thấm cười với tỷ tỷ xong, ân cần chạy đến phía sau nàng, đưa tay nhỏ bé ra vỗ mông, “Vỗ mông ngựa, vỗ mông ngựa.”

“A Thấm muội…” Mọi người đều cười

Lâm Đàm từ thuở nhỏ trải qua không giống như với nữ nhi trong khuê các bình thường, tâm tính kiên nhẫn hơn nhiều, nhưng nàng kiên cường nữa thông minh nữa cũng chỉ là cô nương gia mười sáu tuổi, bị Khang Vương bắt nạt đến tận cửa như vậy, trong lòng sao có thể không tức đây Tức giận lấp đầy lồng ngực của nàng, đã tức giận sắp nổ tung, ngoài mặt trấn tĩnh, cũng chỉ cố làm ra vẻ kiên cường. Nhưng mà, khuôn mặt tươi cười vô cùng ngây thơ trong sáng, động tác mờ ám ngây thơ buồn cười của Lâm Thấm, lại làm cho nàng cảm thấy ấm áp, bình tĩnh ổn định hơn rất nhiều.

Nàng ngồi xổm người xuống, dịu dàng nói cho muội muội, “A Thấm, nếu có người muốn chọc giận muội, muội không được dính bẫy của hắn, biết không? Cần ẩn nhẫn phải ẩn nhẫn, tỉnh táo, trấn định, tìm ra được nhược điểm của hắn, không chút lưu tình, đón đầu ra sức đánh hắn!”

Lâm Thấm liên tiếp gật đầu nhỏ.

“Con bé có thể nghe hiểu mới là lạ.” Ánh mắt Lâm Phong và Lâm Khai dịu dàng.

Lâm Đàm mỉm cười, “A Thấm đi theo phụ thân có được không? Nếu phụ thân tức giận, a Thấm liền khuyên phụ thân phải tỉnh táo, không được làm người xấu.”

Lâm Thấm nói theo như vẹt, “Ừ, phải tỉnh táo, không được làm người xấu!” Không chỉ riêng học cực kỳ giống, còn giống như tỏ vẻ quyết tâm, nâng quả đấm nhỏ lên quơ quơ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, vẻ mặt trong sáng ngây thơ, cực kỳ thú vị.

Lâm Đàm hôn lại bóp khuôn mặt nhỏ bé trơn mềm của muội muội, đứng lên, “Cha, nương, đại ca, chúng ta đi ra ngoài đi. Cho dù Khang Vương phách lối như thế nào, đáng ghét như thế nào, mọi người chỉ lấy lời quan thoại khách sáo đến qua loa lấy lệ với hắn, đừng có bất kỳ bất kính gì với hắn. Con tự có đạo lý.”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khang Vương mặc một bộ trường bào đỏ thẫm may mắn vui mừng, tươi cười rạng rỡ đứng giữa phòng khách Lâm gia.

Ở sau lưng hắn, hai hàng thị vệ sắp thật dài, trên tay người người đều nâng vàng bạc tiền tài, đinh tai chói mắt người ta.

Thấy Lâm Phong, La phu nhân và Lâm Khai cùng lúc tiến vào, trên mặt Khang Vương mang vẻ vui mừng nhất định phải có, chắp tay với Lâm Phong, “Lâm đại nhân, ta quấy rầy, bổn Vương đặc biệt cầu hôn lệnh ái, đây là sính lễ, kính xin Lâm đại nhân vui vẻ nhận.” Sau đó quát lên với thị vệ sau lưng, “Còn không mau thỉnh an Lâm đại nhân!”

Thị vệ rất nghe lời, đều nhịp quỳ gối, “Xin thỉnh an Lâm đại nhân!” Giơ khay trong tay lên thật cao, hùng tráng mà có khí thế. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Khóe mặt Lâm Khai giật một cái.

Mẹ nó, đây là đang tới cửa thị uy ta sao? Cao Nguyên Vĩ thằng chó, ngươi cứ chờ đó cho ta!

Lâm Phong ôm Lâm Thấm ra ngoài, ông giận đến thân thể run rẩy, đang định phát tác, hai cánh tay nhỏ bé của Lâm Thấm vòng chặt lên cổ ông, non nớt nói cho ông biết, “Cha, tỷ tỷ nói rồi, phải tỉnh táo, không được làm người xấu.”

Lâm Phong cảm khái vỗ vỗ tiểu nữ nhi: “Ngoan, cha biết.”

Lâm Thấm ngọt ngào cười cười.

“Đa tạ Khang Vương Điện hạ ưu ái. Khang Vương Điện hạ là rồng phượng trong loài người, tiểu nữ lại tư chất nông cạn, không thể hầu chấp khăn lược *, vì vậy, không dám với cao Điện hạ.” Lâm Phong nhịn tức, đường hoàng nói.

(*) Hầu chấp khăn lược: Từ Trung Quốc cổ đại, chỉ người hầu cầm khăn, lược hầu hạ chủ nhân.

Lời từ chối này của Lâm Phong vẫn rất uyển chuyển, Khang Vương Điện hạ ngài xem, ngài quá ưu tú, khuê nữ nhà ta quá bình thường, không xứng với ngài, cửa hôn sự này chúng ta không đồng ý. Mặc dù từ chối, cũng từ chối rất khách sáo.

Khang Vương cười vô lại, “Đâu có đâu có, Lâm đại nhân quá khiêm nhường. Lâm đại nhân, không dối gạt ngài, bổn Vương đây cầu hôn cũng không phải cưới Vương phi, mà cầu hôn trắc phi. Lâm đại nhân ngài cũng biết, lấy vợ cưới vợ hiền, nạp thiếp nạp sắc, có đúng không? Lệnh ái quốc sắc thiên hương, rất trúng ý bổn Vương, Lâm đại nhân không cần khiêm nhường.”

“Ngươi đây là muốn nữ nhi ta làm thiếp sao?” La phu nhân giận dữ, vỗ bàn.

La phu nhân càng giận, Khang Vương càng vui vẻ, “La phu nhân, bổn vương là con ruột của bệ hạ, thân vương của bổn triều, chính là trắc phi cũng có phẩm cấp, phu nhân không cần phải tức giận như thế.” 

Hai người có dáng vẻ người hầu ở sau lưng Khang Vương lớn tiếng khoác lác, “Điện hạ nhà ta anh tuấn tiêu sái, độc nhất vô nhị, bao nhiêu danh môn khuê tú muốn làm trắc phi cho ngài còn không được, Lâm đại nhân, La phu nhân, Điện hạ nhà ta có thể nhìn trúng lệnh ái, đó là phúc khí của lệnh ái!”

“Đúng vậy, là phúc khí đã tu luyện mấy đời!”

Cơn tức của Lâm Phong dâng lên, cho dù Lâm Thấm khuyên nhủ ông cũng không được, sắc mặt tái xanh, “Ngươi không khỏi khinh người quá đáng!”

“Bổn Vương nào khinh người quá đáng chứ?” Khang Vương tỏ vẻ vô tội, “Lâm đại nhân, ta thật sự rất ái mộ lệnh ái, nhan sắc của lệnh ái, đời ta ít thấy…”

“Thật sao? So với Thẩm Minh Họa thì như thế nào?” Sau tấm bình phong lóe ra một bóng dáng nhẹ nhàng xinh xắn, cười như không cười đứng bên cạnh Lâm Phong, giọng điệu giễu cợt. di1enda4nle3qu21ydo0n

Khang Vương một lần nữa nhìn thấy nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nhất thời lại không nói ra lời.

Người hầu sau lưng hắn lại sốt ruột, nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, Điện hạ, không thể nói tới Thẩm đại tiểu thư! Hôn sự của ngài và Thẩm đại tiểu thư, ý chỉ còn chưa hạ đâu, nếu lỡ như để Thẩm gia biết, hậu quả…”

“Bớt nói nhảm.” Khang Vương giận tái mặt.

Người hầu rụt cổ, không dám nói tiếp nữa.

Lâm Đàm cười một tiếng, “Bà nội của Thẩm Minh Họa là cô nương Trịnh gia, Phùng Quý phi là bà con của Trịnh gia, vì vậy Thẩm Minh Họa cũng gọi ngài một tiếng biểu ca, đúng không? Khang Vương Điện hạ, chuyện phong lưu của ngài và Việt Tú Huyện chủ, ngài yêu thích nữ sắc, ta không ngại muốn viết thư nói cho Thẩm Minh Họa, để cho nàng ta mở to hai mắt ra, nhìn xem biểu ca của nàng ta rốt cuộc là ai.”

Sắc mặt Khang Vương ngưng trệ.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền cười lên: “Cần gì viết thư nói cho nàng ấy biết phiền toái như vậy? Lâm cô nương, ta dẫn nàng trở lại Kinh thành đi, nàng tự mình nói cho nàng ấy biết, chẳng phải hay hơn?”

Lại là dáng vẻ chẳng ngại gì.

Trong lòng Lâm Phong và Lâm Khai đều rét lạnh.

Ở trong triều Thẩm Tướng rất có lực ảnh hưởng, Thẩm Minh Họa càng thêm là Vương phi mà Khang Vương một ý yêu cầu cưới, mang Thẩm Minh Họa tới uy hiếp hắn, lại không hề có tác dụng sao?

Đôi mắt Lâm Đàm khẽ nheo lại, chậm rãi hỏi, “Ngài quả thật muốn dẫn ta trở lại Kinh thành?”

“Đó là đương nhiên.” Khang Vương thành khẩn gật đầu, “Bổn Vương vừa lòng nàng, thành tâm cầu hôn.”

Lâm Đàm khẽ cười, “Mới vừa rồi Khang Vương Điện hạ nói, lấy vợ cưới vợ hiền, nạp thiếp nạp sắc, bây giờ ngài cầu là trắc phi, là thiếp không phải thê, dường như không dùng tới chữ cưới này, ta nói đúng không?”

Khang Vương hơi xấu hổ, lắp bắp, “Cái đó, thật ra thì bổn Vương… Thật ra thì bổn Vương thật sự là… Thành tâm…”

Hắn hùng hổ bắt nạt đến cửa, tự dưng muốn Lâm Đàm nữ nhi nhà quan người ta này uất ức làm thiếp, theo lý thuyết phải là Lâm Đàm giận đến lời nói không mạch lạc, thần trí mơ hồ, kết quả hiện giờ đảo ngược, ngược lại, Lâm Đàm vẫn bình tĩnh như cũ, Khang Vương đã lại bắt đầu nhếch nhác.

Lâm Đàm cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm hỏi, “Khang Vương Điện hạ, ngài nói nam tử muốn lấy vợ cưới vợ hiền, nạp thiếp nạp sắc, vậy ngài có biết nếu như nữ tử muốn lập gia đình, sẽ muốn gì không?”

Khang Vương trở nên hăng hái, “Thỉnh giáo Lâm cô nương, sẽ muốn gì?”

Hắn thật sự muốn biết Lâm Đàm muốn gì, để ngày sau có thể lấy lòng, a dua nịnh nọt, bắt sống trái tim. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Lâm Đàm đón nhận ánh mắt của hắn, đôi mắt như ngôi sao, làn da như hoa đào mỉm cười, ngôn ngữ nói ra lại khí thế hào hùng, sắc bén như đao thép, “Nữ tử muốn gả đơn giản là anh hùng mà thôi, là anh hùng đội trời đạp đất, khí thế ngất trời, có dũng khí có trách nhiệm! Lâm Đàm ta năm nay mười sáu tuổi, chưa hứa với ai, chờ chính là anh hùng chân thật như vậy! Trên đời nếu như có nam tử như vậy, cho dù là nghèo khó hay phú quý, là cao tuổi hay niên thiếu, ta liền nguyện ý ưng thuận cả đời, tùy theo hắn, cùng với hắn đồng cam cộng khổ, chung lòng chung sức, cùng hội cùng thuyền! Nếu hắn là một kẻ cẩu hùng, cho dù hắn là Hoàng tử tôn quý, cho dù hắn hắn trời sinh một túi da tốt, cũng chẳng thèm ngó tới! Thà rằng chết, cũng không muốn bị thứ bất tài này làm bẩn!”

(*) Cẩu hùng: Nghĩa đen gấu chó, nghĩa bóng trong văn cảnh ngược với anh hùng

Khang Vương nâng người lên, lớn tiếng nói: “Bổn Vương dĩ nhiên là anh hùng!”

Không phải cũng phải vậy, hắn cũng không thể thừa nhận mình là gấu chó.

“Vậy sao?” Lâm Đàm nhướng mày, hai hàng chân mày dài nhỏ khẽ nhếch lên, như núi xa mơ hồ, như gần nước ngậm khói, “Khang Vương Điện hạ đã tự xưng là anh hùng, chắc hẳn không ngại chứng minh một chút. Ngoài thành An Định có một bãi săn Hoàng gia, trong đó có một con mãnh hổ sặc sỡ, cao lớn nặng nề, hung dữ mạnh mẽ, được xưng là vua trong loài hổ. Điện hạ là rồng phượng trong loài người, đánh chết con hổ vương này, chắc chẳn không nói chơi.”

“Đánh hổ?” Khang Vương ngẩn người.

Lâm Đàm khinh thường, “Tục ngữ nói không sai, ‘Là con la hay ngựa, thì cũng phải dắt ra đi dạo’, các hạ vừa tự xưng là anh hùng, chẳng lẽ ngay con hổ cũng không dám đánh? Ngay cả con hổ cũng đánh không chết? Nếu chỉ có như vậy, thì lưu loát rõ ràng thừa nhận, ngươi và hắn giống nhau đi.” Đưa tay chỉ chỉ sang bên cạnh.

Một tên gia đinh Lâm gia nằm trên đất, giả dạng ngốc nghếch của con gấu chó, dáng vẻ uất ức, học còn rất giống.

“Hì hì, chơi thật vui.” Lâm Thấm vỗ tay nhỏ bé, lúm đồng tiền như hoa.

Nàng nhìn gia đinh học làm gấu chó, lại ngó Khang Vương một thân áo đỏ, vui đến không xong, “Gấu chó, gấu chó.”

Khang Vương vốn đến gây sự, nhưng bây giờ bị hai tỷ muội Lâm Đàm, Lâm Thấm công khai cười nhạo, cho dù biết rõ Lâm Đàm đang dùng phép khích tướng cũng không nhịn được, lớn tiếng nói: “Đánh hổ thì đánh hổ! Bổn Vương thuở nhỏ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cung ngựa thành thạo, bắn con hổ, không cần nói ở đây! Lâm cô nương, nếu như bổn Vương đánh thắng hổ, nàng liền chịu đồng ý theo ta vào Khang Vương phủ, đúng không?”

“Hoài Viễn Vương Điện hạ giá lâm ––” Bên ngoài vang lên âm thanh hùng tráng vang dội.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang cửa phòng.

Hoài Viễn Vương một thân đồ nhung, mày rậm như kiếm, con mắt như đầm sâu, gò má tuấn mỹ âm trầm, đông đảo thị vệ ủng hộ rầm rộ, như sát thần hạ phàm.

Khang Vương phóng tầm mắt nhìn tới, thấy Hoài Viễn Vương mang theo rất nhiều thị vệ, đám người thân tín Đặng Hợp, Đường Hi, Tần Vũ Dương tất cả đều ở đây, không khỏi mở cờ trong bụng, “Cao Nguyên Diệu quả nhiên là kẻ mãng phu, bổn Vương ra một kích như vậy, hắn liền dốc toàn bộ ra! Rất tốt, giờ phút này chắc cậu đã bắt đầu ra tay!”

Vào giờ phút này, Khang Vương thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to.

“Ta lộ liễu mang sính lễ đến Lâm gia, chính là chiếm tiên cơ, Cao Nguyên Diệu tất nhiên không thể tranh đoạt cửa hôn sự này với ta, làm ra chuyện khiến người đời chê cười huynh đệ tranh nhau. Nếu hắn tranh giành một nữ nhân với ta, chỉ sẽ trở thành một chuyện bị gièm pha! Việc đã đến nước này, Cao Nguyên Diệu nhất định không chiếm được Lâm Đàm, mà chứng cứ tham ô phía Hoài Viễn Vương khổ sở thu góp, cũng sẽ bị cậu tóm được tất cả, đốt hủy ngay tại chỗ! Cao Nguyên Diệu à Cao Nguyên Diệu, ngươi thật sự bồi phu thiệt cả binh, ngươi khuếch trương thanh thế như vậy, là tới giành mỹ nhân với ta, ha ha, chỉ sợ ngươi càng muốn cướp, càng không giành được!” Hắn càng nghĩ càng hưng phấn.

(*) Bồi phu thiệt cả binh: Đồng nghĩa với mất cả chì lẫn chài.

“Đại ca, sao huynh lại tới đây?” Hắn mỉm cười vái chào, cực kỳ tiêu sái.

Trong tươi cười có khiêu khích, có cuồng vọng, còn có vui mừng vô hạn và hài lòng.

/142

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status