Túc Vệ Quân tiếp tục hành quân, nhưng theo biến hóa của chiến tranh, lộ tuyến hành quân của đội quân cũng vì đó mà thay đổi tới Cốc Ngục Quan.
- Kỳ thật, ngay cả bản thân Quách Phong cũng hiểu rằng, dẫn ba nghìn Túc Vệ Quân đến đó cũng chỉ có kết quả chôn cùng.
Đinh Ninh trở lại bên cạnh cỗ xe ngựa của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, âm thanh lạnh lùng trong trẻo của nàng truyền vào tai hắn:
- Thật ra gã muốn nghe câu từ chối của ngươi, dù sao mệnh lệnh của các ngươi là đi tới biên cảnh Đông Hồ.
Trên mặt Đinh Ninh lộ ra vẻ nghiêm trọng:
- Nếu không thể giữ vững Âm Sơn cho đến khi viện quân tới, thì chúng ta mất đi không chỉ là sự không chế xung quanh Âm Sơn, đến lúc đó, coi như chúng ta đi đến biên cảnh Đông Hồ theo đúng kỳ hạn, chỉ sợ sẽ gặp phải hoàn cảnh còn thảm hại hơn tàn quân bại trận này.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngồi trong xe nói, âm thanh lạnh lùng của nào không ai có thể nghe được ngoại trừ Đinh Ninh:
- Chuyện hành quân đánh trận ta vốn không thích cũng như không hiểu, ta chỉ muốn biết ngươi định làm thế nào, giả vờ chết? Mượn chiến tranh xóa sạch dấu vết của chúng ta, khiến Trịnh Tụ tưởng chúng ta đã chết, sau đó chờ ngươi đạt đến Thất Cảnh lại quay về Trường Lăng.
- Chuyện hành quân đánh trận cô không cần biết cũng không cần hiểu.
Đinh Ninh nhẹ nhàng nói:
- Trên người ta có thứ mà Trịnh Tụ cần, muốn thoát khỏi hậu thủ của nàng bằng cách mượn đại chiến để trốn khỏi ánh mắt nàng dường như là rất xa vời.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi:
- Tục Thiên Thần Quyết?
Đinh Ninh im lặng một lát rồi nói:
- Tục Thiên Thần Quyết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng hồi lâu, trong âm thanh trong trẻo lạnh lùng của nàng mang theo một chút phẫn nộ:
- Vậy không phải là đang bị thị lợi dụng?
- Mất đi Âm Sơn có khả năng sẽ dẫn đến thế cục hỗn loạn nhiều và lớn hơn, thậm chí có thể khiến vương triều Đại Tần mất đi ưu thế chiến lược đối với tam triều.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, tiếp lời:
- Dù sao bày cục ở một Trường Lăng gần như bất biến, lúc nào cũng đơn giản hơn nhiều so với bày cục ở một Trường Lăng đầy rẫy biến số.
- Nếu không thể báo thù thành công thì sao?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:
- Chẳng phải sẽ tặng cho thị một thiên hạ thái bình, một Hoàng Triệu thịnh thế trước nay chưa từng có?
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn về đám cỏ úa vàng nơi xa:
- Nếu cuối cùng không thể thành công, nếu có một thiên hạ thái bình, như vậy cũng tốt, coi như trả được nợ cho rất nhiều người, dù sao trên đời này không ai có thể trường sinh, dã tâm có lơn hơn đi nữa, cuối cùng cũng hóa bùn đất, hóa thành cỏ dại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng không nói gì.
***
Ánh sáng trên hoang nguyên ngày càng u ám.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Hơn một trăm kỵ binh Ô Thị Quốc đang cách bãi cỏ Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh ẩn nấp ngoài trăm trượng.
Khác với đội ngũ mà quân Tần thường dùng khi hành quân, hơn một trăm kỵ binh này dàn thành một hàng ngang dài, mặc dù chỉ là trinh sát nhưng khi đồng thời xuất hiện nó giống như một rừng cây rậm rạp chẳng chịt.
Đám kỵ binh cao lớn này che khuất tầm nhìn phía sau, khiến cho người ta không biết sau lưng bọn họ có bao nhiêu người, đồng thời tạo cho người khác có một cảm giác uy áp mãnh liệt.
Không như quân Tần thiện dùng kiếm, những kỵ binh Ô Thị Quốc này thiện dùng đao, hơn nữa còn là song đao.
Trong những năm tháng đối kháng cùng quân Tần, đám quân sĩ này đã tạo thành một đấu pháp đáng sợ, khi kiếm của đối phương đâm trúng mình thì cũng đồng thời dùng thanh đao còn lại chém đối phương một đao.
Kiếm kỹ, độ linh hoạt hay thậm chí là quân giới đều không thể nào so sánh được với quân Tần, nhưng những người trên thảo nguyên này thường luyện cho mình một thân man lực, cùng với sự dứt khoát khi vung đao.
Lệ Tây Tinh nằm trong bụi cỏ, y từ từ ngẩng đầu.
Chuyện cần bàn giao y cũng đã nói, vì thế y không liếc nhìn Hồ Kinh Kinh, mà giống từ từ đi xuyên qua bụi cỏ như một con sói.
Dọc theo con đường đã tạo ra từ trước, thân ảnh y dần dần biến mất giữa bãi cỏ, cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của Hồ Kinh Kinh, y vẫn không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hồ Kinh Kinh đếm nhẩm trong lòng, sau khi đếm đến năm mươi, nàng bắt đầu lùi về phía sau, đồng thời nàng thổi chiếc còi bằng xương mà Lệ Tây Tinh đưa cho nàng.
Một tiếng hú không khác gì tiếng sói tru bắt đầu vang lên trong thảo nguyên.
Đám kỵ binh như một sợi dây kia cũng đồng thời hành động.
Móng ngựa dẫm xuống mặt đất mềm mại, phát ra âm thanh khiến lòng người hoảng sợ.
Có ba tên kỵ binh lấy tốc độ sấm sét lao ra khỏi trận hình, bãi cỏ lập tức xuất hiện ba mảng sóng lao về phía trước. Còn gần một trăm kỵ binh phía sau bắt đầu chạy chậm lại.
Xùy! Xùy! Xuy!
Ba mũi tên xé không, bay thẳng về hướng Hồ Kinh Kinh lùi lại.
Hồ Kinh Kinh lập tức dừng lại, mũi tên gần nhất cách nàng chỉ có mấy thước.
Ngay trong lúc này.
Một tiếng trầm đục nặng lề vang lên.
Một con ngựa trong gần một trăm kỵ binh ở đột nhiên ngã xuống bãi cỏ hoang, một mũi nhọn như cột buồn kéo theo vô số mảng cỏ khô héo nhô lên, con chiến mã rít gào không cách nào đứng lên được.
Ngay sau tiếng trầm đục đó là tiếng rống giận dữ không ngừng vang lên.
Đồng thời hơn mười tên kỵ binh bên cạnh ngã xuống đất.
Hai mắt Hồ Kinh Kinh co lại kịch liệt, nàng nhìn thấy một màn khiến nàng ngưng thở.
Hơn mười ngày ngắn ngủi vừa qua, nàng đã trải qua rất nhiều chiến trận vô cùng thảm khốc, rất nhiều sư huynh đệ Bảo Quang Quan của nàng vì đó mà chết trong mảnh hoang nguyên này, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy tốc độ giết địch nhanh như vậy, hoặc là nói, tốc độ giết chết ngựa của kỵ binh nhanh như vậy.
Ngay khi con ngựa đầu tiên ngã xuống, Lệ Tây Tinh đã xuất hiện ở dưới con ngựa thứ ba.
Y lập tức lấy thanh bội kiếm được bọc trong một tấm vải bố đâm ngược lên, đồng thời giết chết luôn tên kỵ binh, lúc này tay trái y dùng sức kéo mạnh một sợi dây đồng đã được chôn sẵn dưới đất.
Theo sự di chuyện của y, những sợi dây đồng này cắt đứt chân đám ngựa đang di chuyển.
Đám kỵ binh sợ hãi kêu to một tiếng, nhưng chỉ trong vài hơi thở, đám kỵ binh Ô Thị Quốc lập tức phản ứng lại, bọn họ rút thanh trường đao treo ở ngang bụng ngựa đâm mạnh xuống đất.
Mặc dù không thể phân biệt được phương hướng của sợi dây đồng, nhưng coi như ngựa mình bị cắt đứt chân thì thanh trường đao cắm xuống đất cũng sẽ quấn chặt lấy sợi dây đồng, khiến chúng không thể di chuyển.
Cũng ngay trong tích tắc này, Lệ Tây Tinh gầm nhẹ một tiếng, y dùng toàn bộ lực lượng ném một vật trong tay ra ngoài.
Thứ y ném ra là một vòng sắt, trên đó có sợi đây đồng đang được quấn chặt.
Cái vòng sắt bình thường này dưới lực ném của y mang theo sức mạnh kinh người, khiến cho rất nhiều thanh trường đao đang quấn lấy dây đồng thậm chí là đám kỵ binh không thể giữ thăng bằng.
Sau đó Lệ Tây Tinh bắt đầu giết người.
Tốc độ giết người cực kỳ khủng bố.
Tấm vải bố bọc thanh trường kiếm của y bị lực lượng cường đại xé rách, lộ ra bên trong là thanh kiếm màu trắng xanh.
Khi còn ở Trường Lăng, kể cả Mân Sơn Kiếm Tông chọn kiếm, y cũng không dùng thanh kiếm này.
Trong lúc đó, y điên cuồng truyền chân nguyên vào thanh kiếm, phù văn trên thân kiếm hiện ra một vầng sáng trắng giống như một cái răng nanh dài.
- Răng nanh...!
Nhìn thấy vầng sáng trong bóng trời lờ mờ tối, một tên trong đám kỵ binh Ô Thị Quốc hoảng sợ rống to, nhưng khi gã mới chỉ kịp rống lên một tiếng thì gã đã phải chết.
Một đạo kiếm quang hơi cong lao ra từ thân kiếm, tạo ra một đương vòng cung quỷ dị trên không trung, đâm vào cằm tên kỵ binh này rồi trực tiếp xuyên thủng thiên linh gã.
Độ chính xác trong động tác của Lệ Tây Tinh đạt đến trình độ cực cao.
Khi một kiếm giết chết tên kia, y lập tức nhảy ra, đồng thời hai chân đá vào hai thanh trường đao, hai thanh trường đao này bay ra ngoài, hai tên kỵ binh khác không kịp né tránh lập tức bị giết chết.
Ngay lúc đó, bàn tay trái của y bắn ra năm viên ngọc bằng đồng màu đỏ thẫm.
Năm viên ngọc đồng bay với tốc độ cực nhanh rồi lập tức nổ tung trên không trung, bắn ra vô số mảnh đồng nhỏ.
Những mảnh đồng này bắn tung tóe khắp nơi, bay vào người đám kỵ binh, tuy không gây ra vết thương trí mạng, nhưng trên mặt rất nhiều người hiện ra những vết lấm tấm như đàn ruồi, đồng thời có rất nhiều người bị mảnh vỡ bay vào mắt.
Chỉ trong vài hơi thở, đám kỵ binh vẫn luôn tạo cho người ta áp lực cực kỳ cường đại kia lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn, Lệ Tây Tinh lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng vào đám kỵ binh như một con sói, nhưng điều khiến Hồ Kinh Kinh tê dại cả da đầu là y lại vô cùng tỉnh táo, những thanh đao được y ném hay dùng chân đá ra đều bay chính xác về thân ngựa hoặc là đám kỵ binh vẫn bình yên vô sự.
Hồ Kinh Kinh hít mạnh một hơi, rốt cuộc nàng cũng khôi phục hô hấp.
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, trừ ba gã kỵ binh lúc trước thì tất cả đám kỵ kinh đều đã ngã ngựa, không phải bị giết chết thì cũng là ngã từ trên lưng ngựa xuống không thể đứng dậy.
Ánh mắt của Hồ Kinh Kinh từ khiếp sợ dần dần biến thành tán thưởng.
Nàng biết rằng đám kỵ binh Ô Thi Quốc này đã không thể tạo thành uy hiếp được với Lệ Tây Tinh, bởi vì người tu hành duy nhất trong đó đã bị một kiếm toàn lực của Lệ Tây Tinh giết chết.
- Kỳ thật, ngay cả bản thân Quách Phong cũng hiểu rằng, dẫn ba nghìn Túc Vệ Quân đến đó cũng chỉ có kết quả chôn cùng.
Đinh Ninh trở lại bên cạnh cỗ xe ngựa của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, âm thanh lạnh lùng trong trẻo của nàng truyền vào tai hắn:
- Thật ra gã muốn nghe câu từ chối của ngươi, dù sao mệnh lệnh của các ngươi là đi tới biên cảnh Đông Hồ.
Trên mặt Đinh Ninh lộ ra vẻ nghiêm trọng:
- Nếu không thể giữ vững Âm Sơn cho đến khi viện quân tới, thì chúng ta mất đi không chỉ là sự không chế xung quanh Âm Sơn, đến lúc đó, coi như chúng ta đi đến biên cảnh Đông Hồ theo đúng kỳ hạn, chỉ sợ sẽ gặp phải hoàn cảnh còn thảm hại hơn tàn quân bại trận này.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngồi trong xe nói, âm thanh lạnh lùng của nào không ai có thể nghe được ngoại trừ Đinh Ninh:
- Chuyện hành quân đánh trận ta vốn không thích cũng như không hiểu, ta chỉ muốn biết ngươi định làm thế nào, giả vờ chết? Mượn chiến tranh xóa sạch dấu vết của chúng ta, khiến Trịnh Tụ tưởng chúng ta đã chết, sau đó chờ ngươi đạt đến Thất Cảnh lại quay về Trường Lăng.
- Chuyện hành quân đánh trận cô không cần biết cũng không cần hiểu.
Đinh Ninh nhẹ nhàng nói:
- Trên người ta có thứ mà Trịnh Tụ cần, muốn thoát khỏi hậu thủ của nàng bằng cách mượn đại chiến để trốn khỏi ánh mắt nàng dường như là rất xa vời.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi:
- Tục Thiên Thần Quyết?
Đinh Ninh im lặng một lát rồi nói:
- Tục Thiên Thần Quyết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng hồi lâu, trong âm thanh trong trẻo lạnh lùng của nàng mang theo một chút phẫn nộ:
- Vậy không phải là đang bị thị lợi dụng?
- Mất đi Âm Sơn có khả năng sẽ dẫn đến thế cục hỗn loạn nhiều và lớn hơn, thậm chí có thể khiến vương triều Đại Tần mất đi ưu thế chiến lược đối với tam triều.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, tiếp lời:
- Dù sao bày cục ở một Trường Lăng gần như bất biến, lúc nào cũng đơn giản hơn nhiều so với bày cục ở một Trường Lăng đầy rẫy biến số.
- Nếu không thể báo thù thành công thì sao?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:
- Chẳng phải sẽ tặng cho thị một thiên hạ thái bình, một Hoàng Triệu thịnh thế trước nay chưa từng có?
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn về đám cỏ úa vàng nơi xa:
- Nếu cuối cùng không thể thành công, nếu có một thiên hạ thái bình, như vậy cũng tốt, coi như trả được nợ cho rất nhiều người, dù sao trên đời này không ai có thể trường sinh, dã tâm có lơn hơn đi nữa, cuối cùng cũng hóa bùn đất, hóa thành cỏ dại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng không nói gì.
***
Ánh sáng trên hoang nguyên ngày càng u ám.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Hơn một trăm kỵ binh Ô Thị Quốc đang cách bãi cỏ Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh ẩn nấp ngoài trăm trượng.
Khác với đội ngũ mà quân Tần thường dùng khi hành quân, hơn một trăm kỵ binh này dàn thành một hàng ngang dài, mặc dù chỉ là trinh sát nhưng khi đồng thời xuất hiện nó giống như một rừng cây rậm rạp chẳng chịt.
Đám kỵ binh cao lớn này che khuất tầm nhìn phía sau, khiến cho người ta không biết sau lưng bọn họ có bao nhiêu người, đồng thời tạo cho người khác có một cảm giác uy áp mãnh liệt.
Không như quân Tần thiện dùng kiếm, những kỵ binh Ô Thị Quốc này thiện dùng đao, hơn nữa còn là song đao.
Trong những năm tháng đối kháng cùng quân Tần, đám quân sĩ này đã tạo thành một đấu pháp đáng sợ, khi kiếm của đối phương đâm trúng mình thì cũng đồng thời dùng thanh đao còn lại chém đối phương một đao.
Kiếm kỹ, độ linh hoạt hay thậm chí là quân giới đều không thể nào so sánh được với quân Tần, nhưng những người trên thảo nguyên này thường luyện cho mình một thân man lực, cùng với sự dứt khoát khi vung đao.
Lệ Tây Tinh nằm trong bụi cỏ, y từ từ ngẩng đầu.
Chuyện cần bàn giao y cũng đã nói, vì thế y không liếc nhìn Hồ Kinh Kinh, mà giống từ từ đi xuyên qua bụi cỏ như một con sói.
Dọc theo con đường đã tạo ra từ trước, thân ảnh y dần dần biến mất giữa bãi cỏ, cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của Hồ Kinh Kinh, y vẫn không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hồ Kinh Kinh đếm nhẩm trong lòng, sau khi đếm đến năm mươi, nàng bắt đầu lùi về phía sau, đồng thời nàng thổi chiếc còi bằng xương mà Lệ Tây Tinh đưa cho nàng.
Một tiếng hú không khác gì tiếng sói tru bắt đầu vang lên trong thảo nguyên.
Đám kỵ binh như một sợi dây kia cũng đồng thời hành động.
Móng ngựa dẫm xuống mặt đất mềm mại, phát ra âm thanh khiến lòng người hoảng sợ.
Có ba tên kỵ binh lấy tốc độ sấm sét lao ra khỏi trận hình, bãi cỏ lập tức xuất hiện ba mảng sóng lao về phía trước. Còn gần một trăm kỵ binh phía sau bắt đầu chạy chậm lại.
Xùy! Xùy! Xuy!
Ba mũi tên xé không, bay thẳng về hướng Hồ Kinh Kinh lùi lại.
Hồ Kinh Kinh lập tức dừng lại, mũi tên gần nhất cách nàng chỉ có mấy thước.
Ngay trong lúc này.
Một tiếng trầm đục nặng lề vang lên.
Một con ngựa trong gần một trăm kỵ binh ở đột nhiên ngã xuống bãi cỏ hoang, một mũi nhọn như cột buồn kéo theo vô số mảng cỏ khô héo nhô lên, con chiến mã rít gào không cách nào đứng lên được.
Ngay sau tiếng trầm đục đó là tiếng rống giận dữ không ngừng vang lên.
Đồng thời hơn mười tên kỵ binh bên cạnh ngã xuống đất.
Hai mắt Hồ Kinh Kinh co lại kịch liệt, nàng nhìn thấy một màn khiến nàng ngưng thở.
Hơn mười ngày ngắn ngủi vừa qua, nàng đã trải qua rất nhiều chiến trận vô cùng thảm khốc, rất nhiều sư huynh đệ Bảo Quang Quan của nàng vì đó mà chết trong mảnh hoang nguyên này, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy tốc độ giết địch nhanh như vậy, hoặc là nói, tốc độ giết chết ngựa của kỵ binh nhanh như vậy.
Ngay khi con ngựa đầu tiên ngã xuống, Lệ Tây Tinh đã xuất hiện ở dưới con ngựa thứ ba.
Y lập tức lấy thanh bội kiếm được bọc trong một tấm vải bố đâm ngược lên, đồng thời giết chết luôn tên kỵ binh, lúc này tay trái y dùng sức kéo mạnh một sợi dây đồng đã được chôn sẵn dưới đất.
Theo sự di chuyện của y, những sợi dây đồng này cắt đứt chân đám ngựa đang di chuyển.
Đám kỵ binh sợ hãi kêu to một tiếng, nhưng chỉ trong vài hơi thở, đám kỵ binh Ô Thị Quốc lập tức phản ứng lại, bọn họ rút thanh trường đao treo ở ngang bụng ngựa đâm mạnh xuống đất.
Mặc dù không thể phân biệt được phương hướng của sợi dây đồng, nhưng coi như ngựa mình bị cắt đứt chân thì thanh trường đao cắm xuống đất cũng sẽ quấn chặt lấy sợi dây đồng, khiến chúng không thể di chuyển.
Cũng ngay trong tích tắc này, Lệ Tây Tinh gầm nhẹ một tiếng, y dùng toàn bộ lực lượng ném một vật trong tay ra ngoài.
Thứ y ném ra là một vòng sắt, trên đó có sợi đây đồng đang được quấn chặt.
Cái vòng sắt bình thường này dưới lực ném của y mang theo sức mạnh kinh người, khiến cho rất nhiều thanh trường đao đang quấn lấy dây đồng thậm chí là đám kỵ binh không thể giữ thăng bằng.
Sau đó Lệ Tây Tinh bắt đầu giết người.
Tốc độ giết người cực kỳ khủng bố.
Tấm vải bố bọc thanh trường kiếm của y bị lực lượng cường đại xé rách, lộ ra bên trong là thanh kiếm màu trắng xanh.
Khi còn ở Trường Lăng, kể cả Mân Sơn Kiếm Tông chọn kiếm, y cũng không dùng thanh kiếm này.
Trong lúc đó, y điên cuồng truyền chân nguyên vào thanh kiếm, phù văn trên thân kiếm hiện ra một vầng sáng trắng giống như một cái răng nanh dài.
- Răng nanh...!
Nhìn thấy vầng sáng trong bóng trời lờ mờ tối, một tên trong đám kỵ binh Ô Thị Quốc hoảng sợ rống to, nhưng khi gã mới chỉ kịp rống lên một tiếng thì gã đã phải chết.
Một đạo kiếm quang hơi cong lao ra từ thân kiếm, tạo ra một đương vòng cung quỷ dị trên không trung, đâm vào cằm tên kỵ binh này rồi trực tiếp xuyên thủng thiên linh gã.
Độ chính xác trong động tác của Lệ Tây Tinh đạt đến trình độ cực cao.
Khi một kiếm giết chết tên kia, y lập tức nhảy ra, đồng thời hai chân đá vào hai thanh trường đao, hai thanh trường đao này bay ra ngoài, hai tên kỵ binh khác không kịp né tránh lập tức bị giết chết.
Ngay lúc đó, bàn tay trái của y bắn ra năm viên ngọc bằng đồng màu đỏ thẫm.
Năm viên ngọc đồng bay với tốc độ cực nhanh rồi lập tức nổ tung trên không trung, bắn ra vô số mảnh đồng nhỏ.
Những mảnh đồng này bắn tung tóe khắp nơi, bay vào người đám kỵ binh, tuy không gây ra vết thương trí mạng, nhưng trên mặt rất nhiều người hiện ra những vết lấm tấm như đàn ruồi, đồng thời có rất nhiều người bị mảnh vỡ bay vào mắt.
Chỉ trong vài hơi thở, đám kỵ binh vẫn luôn tạo cho người ta áp lực cực kỳ cường đại kia lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn, Lệ Tây Tinh lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng vào đám kỵ binh như một con sói, nhưng điều khiến Hồ Kinh Kinh tê dại cả da đầu là y lại vô cùng tỉnh táo, những thanh đao được y ném hay dùng chân đá ra đều bay chính xác về thân ngựa hoặc là đám kỵ binh vẫn bình yên vô sự.
Hồ Kinh Kinh hít mạnh một hơi, rốt cuộc nàng cũng khôi phục hô hấp.
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, trừ ba gã kỵ binh lúc trước thì tất cả đám kỵ kinh đều đã ngã ngựa, không phải bị giết chết thì cũng là ngã từ trên lưng ngựa xuống không thể đứng dậy.
Ánh mắt của Hồ Kinh Kinh từ khiếp sợ dần dần biến thành tán thưởng.
Nàng biết rằng đám kỵ binh Ô Thi Quốc này đã không thể tạo thành uy hiếp được với Lệ Tây Tinh, bởi vì người tu hành duy nhất trong đó đã bị một kiếm toàn lực của Lệ Tây Tinh giết chết.
/438
|