- Trước đây không lâu, hẳn là khi các ngươi vừa mới đến Âm Sơn, ta có nghe qua chuyện Bảo Quang Quan của cô.
Lệ Tây Tinh im lặng một lát, nhìn người thiếu nữ mặt tròn này rồi nói:
- Nói như vậy cô chính là nữ đệ tử tên Hồ Kinh Kinh của Bảo Quang Quan.
Thiếu nữ mặt tròn gật đầu, đáp:
- Ta chính là Hồ Kinh Kinh.
Lệ Tây Tinh quay người lại, nhìn thiếu nữ gọi là Hồ Kinh Kinh, nói:
- Cô cùng với tất cả mọi người của Bảo Quang Quan, đều bị bắt phải tới đây, cô không hận sao? Có lẽ cô hiểu được, mặc dù cô có vài thủ đoạn khác biệt của sư môn, nhưng chỉ bằng hai người chúng ta mà muốn dụ đám kỵ quân kia rời đi, kỳ thật chẳng khác gì chịu chết.
- Có khác gì nhau?
Hồ Kinh Kinh nhìn y, lông mày hơi cau lại:
- Ta cũng nghe qua chuyện của ngươi, ngươi ở đây cũng là do bắt buộc.
Lệ Tây Tinh lắc đầu:
- Vẫn không giống nhau, ta ở quan ngoại đã nhiều năm, quen thuộc mọi thứ nơi đây, còn cô vừa mới đến không lâu, huống hồ ta không phải bị quân đội trực tiếp bắt đến đây.
Hồ Kinh Kinh cũng lắc đầu:
- Cũng không khác gì nhau, thực tế là khi mỗi ngày ngươi đều tận mắt nhìn thấy rất nhiều người chết trận trước mặt ngươi... Bọn họ chẳng qua là đang thi hành quân lệnh, vì Đại Tần. Nếu có hận, đó là chuyện sau này. Hiện tại, ta là một thành viên trong bọn họ.
Lệ Tây Tinh nhìn nàng một cái.
Y còn chưa kịp nói, Hồ Kinh Kinh đã quay đầu nhìn về phía những thương binh đang nằm, nói nhỏ:
- Ngươi biết rõ, những người tu hành như chúng ta, trong chiến đấu là chỗ đầu tiên bị đối phương chú ý, những người đang nằm đó, có rất nhiều người vì ta mà bị thương.
- Nếu như không thể làm được, nếu như xuất hiện tình huống không thể thoát cả hai người, nhưng ta có thể chạy một mình thì lúc đó ta sẽ chạy.
Lệ Tây Tinh im lặng một lúc, sau đó nói với Hồ Kinh Kinh:
- Nếu như cô nhất định phải thử xem có thể dụ đám kỵ quân kia đi hay không.
Lệ Tây Tinh liên tục nói ba lần nếu như, khiến cho những lời này của y có chút khó hiểu, nhưng Hồ Kinh Kinh hiểu rõ ý của y, nàng nghiêm túc hành lễ với Lệ Tây Tinh:
- Cảm ơn!
Cảm ơn là vì Lệ Tây Tinh không cần thiết phải làm chuyện nguy hiểm như vậy, mà bây giờ y lại cùng nàng đi liều mạng.
- Theo ta.
Lệ Tây Tinh lạnh lùng xoay người, đối với y mà nói, đây là cũng là lựa chọn của y.
Hồ Kinh Kinh im lặng theo sau lưng Lệ Tây Tinh.
Bước chân của hai người rất nhanh, chốc lát đã biến mất sau bãi cỏ trong tầm mắt của đám quân sĩ.
Tuy mọi người ở chung không lâu, nhưng khoảnh khắc thiếu nữ mặt tròn rời đi khiến đám người lưu lại ấn tượng sâu sắc, ba gã tướng lãnh cầm đầu, cùng tất cả quân sĩ đều nghiêm trang hành lễ về hướng thiếu nữ vừa đi.
***
Thảo nguyên bên ngoài Âm Sơn vốn hoang vu, huống chi ở khu vực này không có bất kỳ chỗ trú nào.
Hồ Kinh Kinh đi theo sau lưng Lệ Tây Tinh, càng chạy càng không có tiếng người, trong đầu nàng có cảm giác mình giống như bị thế gian này vứt bỏ, bị vùng hoang nguyên này nuốt chửng.
Nhìn qua, nàng cảm thấy người này cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, từ sau nhìn tới bóng lưng, y tối đa cũng chỉ là thiếu niên. Trong mắt nàng bắt đầu tràn ngập sự hiếu kỳ, nàng không tưởng tượng ra được một người như vậy làm thế nào lại có thói quen hành tẩu trong hoang nguyên hoang vu này.
- Nếu như ta không đi được, mà cô có thể đi được thì cô hãy đi một mình. Chúa tể khu vực này không phải người Tần chúng ta, cũng không phải người Ô Thị, mà là đàn sói. Chúng có thể ngửi thấy mùi máu tươi... Kỵ quân Ô Thị có thể đi theo dấu vết của đàn sói này lưu lại. Người tu hành đơn độc, nhất là người tu hành bị thương khó có thể chiến đấu lâu dài, gặp phải đàn sói lớn, cơ hội sống sót duy nhất là chạy thật nhanh tìm kiếm chỗ ở gần nguồn nước lớn.
Tiếng nói của người thiếu niên đột nhiên vang lên, truyền vào tai nàng.
Nàng hơi ngẩn ra, nói:
- Vì sao?
- Bởi vì bên trong hoang nguyên, nơi mà có nguồn nước lớn sẽ có rất nhiều mãnh thú uống nước, những khu vực như vậy sẽ khiến cho đàn sói phải cẩn thận, thậm chí chỉ có một khoảng thời gian đặc biệt mới dám đến. Cũng không phải đàn sói không đối phó được với mãnh thú đơn độc, mà nó là quy tắc đặc biệt nào đó được thiên nhiên hình thành. Giống như một đội quân khổng lồ lúc nào cũng có thể giết chết vài người tu hành giả đơn lẻ. Nhưng trong thâm tâm, quân đội vẫn luôn luôn kính sợ người tu hành. Còn đối với người tu hành chúng ta, những con mãnh thú đơn độc kia dễ đối phó hơn đàn sói nhiều lắm.
Hồ Kinh Kinh gật đầu, Lệ Tây Tinh giải thích rất kỹ càng, nàng không có khả năng không hiểu.
- Ta nói với cô những chuyện này, là nhắc nhở cô chuyện này rất nguy hiểm, so với tất cả những chuyện trước kia ta làm đều nguy hiểm hơn rất nhiều, bất kể là cô hay là ta đều phải đối mặt với cuộc chạy trốn đầy khó khăn.
Thanh âm lạnh lùng của Lệ Tây Tinh tiếp tục vang lên:
- Ngay từ đầu cô đã bảo với ta, cô là đệ tử chân truyền duy nhất của Bảo Quang Quan, vậy hẳn là cô đã lĩnh ngộ được kiếm ý của Bảo Quang Ly Không Kiếm?
Hồ Kinh Kinh trả lời đơn giản:
- Đúng.
Lệ Tây Tinh đột nhiên dừng lại, sau đó quay người nhìn Hồ Kinh Kinh:
- Với tu vi của cô, có lẽ tối đa chỉ có thể thi triển Bảo Quang Ly Không Kiếm một lần.
Hồ Kinh Kinh nhíu mày, đáp:
- Không sai.
- Cô cảm thấy có hi vọng, chính là vì cô nghĩ rằng cô có thể thi triển kiếm ý giúp ta ám sát chủ tướng của đội kỵ quân, khiến cho kỵ quân trở lên hỗn loạn. Như vậy có thể kéo dài bước chân kỵ quân ở đây.
Lệ Tây Tinh nhìn Hồ Kinh Kinh:
- Có phải cô nghĩ như vậy không?
Hồ Kinh Kinh nhíu mày thật sâu, đáp:
- Đúng là ta nghĩ như vậy.
- Cô không hiểu gì về quân đội nước Ô Thị.
Lệ Tây Tinh trầm giọng nói:
- Nhân khẩu của nước Ô Thị ít hơn Đại Tần chúng ta không biết bao nhiêu lần, lần này tụ tập 30 vạn đại quân, đã là chưa từng có từ xưa đến nay, mà đại quân 3.000 người, nếu so sánh với chế độ mà vương triều Đại Tần xây dựng, chính là tương đương với đại quân hai, ba vạn người, địa vị của tướng lãnh đại quân 3.000 người ngang với cả tướng lãnh thống lĩnh hai, ba vạn đại quân của vương triều Đại Tần. Loại tướng lãnh này bình thường sẽ có tu vi không thua kém gì người tu hành chúng ta, hơn nữa bên cạnh khẳng định sẽ có người tu hành khác bảo vệ. Cho nên một kiếm đánh lén này hầu như không có khả năng ám sát chủ tướng của đối phương.
Sắc mặt Hồ Kinh Kinh trắng bệch, nàng trầm ngâm một lúc rồi nhìn Lệ Tây Tinh, nói:
- Nếu ý nghĩ này của ta không thể thực hiện, nhưng ngươi vẫn tiếp nhận đề nghị, có phải là có biện pháp khác?
Lệ Tây Tinh lạnh lùng nói:
- Cô không thể xuất ra một kiếm, cô ít nhất phải ra ba kiếm, hơn nữa mỗi kiếm phải dùng tu vi khác nhau.
Hồ Kinh Kinh theo bản năng cắn chặt răng, sau đó dần dần nhả ra rồi nói:
- Là muốn làm cho đối phương cảm thấy có ít nhất ba người tu hành Bảo Quang Quan ở đây?
Lệ Tây Tinh nhìn nàng, gật đầu:
- Đám man di này không hiểu rõ về Bảo Quang Quan, nhưng ít ra bọn hắn có thể phân biệt được cái gì là kiếm ý, một, hai người tu hành không thể làm chậm bước chân của bọn hắn, nhưng nếu nhiều hơn ba người tu hành, bọn hắn sẽ lựa chọn khác.
Hồ Kinh Kinh hiểu rằng, mạnh mẽ thi triển ba kiếm sẽ phải trả cái giá gì, nàng hít sâu một hơi, nói:
- Ta sẽ cố gắng làm được.
Ánh mắt Lệ Tây Tinh hơi nheo lại, nói:
- Không phải cố gắng, mà nhất định phải làm được.
Hồ Kinh Kinh cũng không tức giận, chẳng qua sửa lại lời nói:
- Ta nhất định sẽ làm được.
Lệ Tây Tinh không nhìn nàng mà quay đầu nhìn về một hướng khác, cảm giác thấy trong gió truyền đến một vài ý vị, nói:
- Kỵ quân như vậy, nói chung là sẽ có ba đợt trinh sát, tổng số khoảng 300 đến 400 người. Chỉ khi giết sạch những người này một cách nhanh chóng thì mới có cơ hợi đến gần chủ quân, cô không được phép lãng phí chân nguyên, cho nên đám man di này sẽ do ta đối phó, cô không được phép sử dụng một chút chân nguyên nào.
Hồ Kinh Kinh không chút do dự gật đầu:
- Ta sẽ làm tùy tùng thân cận của ngươi.
Lệ Tây Tinh không quay đầu nhìn nàng, vẫn nhìn về một hướng kia, nói:
- Đội kỵ quân này hình như tới nhanh hơn ta nghĩ.
- Không cần làm tùy tùng thân cận của ta, tốt nhất là cô đứng ở ngoài nhìn, không cần phải giết người.
- Không cần giết sạch đám man di này, để cho vài tên có thể chạy về, tốt nhất là khiến cho bọn hắn cảm thấy trên tuyến đường này có rất nhiều người tu hành đang chờ bọn hắn.
Nghe những lời này, Hồ Kinh Kinh càng ngày càng trầm lặng, mà nội tâm nàng đối với người thiếu niên xuất thân từ Lệ Hầu phủ này càng ngày càng tôn kính.
***
Một vài cửa hạp cốc Âm Sơn không phải bao giờ cũng có gió thổi mạnh, những tiếng gió truyền lại dường như không gắt nhưng hơi lạnh trong nó lại như dao đâm vào thân thể, nhất là khi nghe tin quân tình truyền lại, nhân tâm lại càng trở lên lạnh lẽo.
- Làm sao bây giờ?
Quách Phòng nhìn quân tình khẩn cấp mới nhất truyền đến trong tay, mặc dù trải rất nhiều lần chinh chiến nhưng hai tay hắn không tránh được bắt đầu run rẩy.
Bởi vì quyết đinh lần này liên quan đến sinh tử của mấy vạn người.
Đồng thời cũng quyết định sinh tử 3.000 bộ hạ của hắn.
Sau Âm Sơn là Cốc Ngục Quan.
Nơi đó là một cái quan khẩu của biên quân vương triều Đại Tần, một cái yếu đạo ra vào quan nội - quan ngoại, đồng thời cũng là kho lúa chứa quân lương.
Lúc này có một đội kỵ quân Ô Thị Quốc đang tốc hành đi chuyển theo đường tắt tiến công về chỗ quan khẩu này, mà chỗ quan khẩu này là nơi mà mấy nhánh tàn quân của quân Tần chuẩn bị lui về nghỉ ngơi và hồi phục, chờ đợi viện quân!
Nếu đường lui bị cắt, vậy thì mấy vạn đại quân chỉ sợ sẽ chết toàn bộ ở trong hoang nguyên.
Trong quân tình miêu tả đội kỵ quân nước Ô Thị kia có ít nhất hơn một vạn người, mà quân trông giữ Cốc Ngục Quan không đến hai nghìn, quân đội cách Cốc Ngục Quan gần nhất, có khả năng tiếp viện nhất đúng lúc chỉ có một đội Túc Vệ Quân của bọn hắn.
Quân tình nơi quan ngoại không thể truyền nhanh giống như ở Trường Lăng, hơn nữa đại quân đang bị tan tác, càng khó có thể đưa ra mệnh lệnh thống nhất, những lúc thế này, quân Tần chỉ có thể mau chóng đem quân tình chạy đi khắp nới.
Tất cả tướng lãnh nhận được quân tình đều tự mình đưa ra phán đoán rồi xử lý.
Hiện tại Quách Phong có hai lựa chọn, một là dẫn ba nghìn người cùng liều chết, hai là vẫn dựa theo kế hoạch nhanh chóng đi đến biên cảnh Đông Hồ.
Chính là vì không biết lựa chọn thế nào, cho nên gã muốn nghe ý kiến của Đinh Ninh.
- Nhất đỉnh phải thử một lần.
Đinh Ninh suy nghĩ không mất quá nhiều thời gian, đưa ra câu trả lời cho Quách Phong.
Nam Cung Thải Thục trầm mặc không nói, nhưng kiếm trên người từ từ phát ra âm thanh rung động.
Nàng hoàn toàn không ngờ sẽ có biến hóa như vậy.
Tất cả đều không giống với những dự đoán lúc trước.
-------------
Người dịch:
- Từ giờ cho đến ngày 02/9/2021 sẽ đăng mỗi tuần 2 chương vào lúc 20h thứ 2 và thứ 6;
- Bản dịch đăng duy nhất trên vip.bachngocsach.com;
- Mọi người muốn đăng sớm và nhiều hơn, hãy đăng ký tài khoản và bình luận bên dưới truyện.
Lệ Tây Tinh im lặng một lát, nhìn người thiếu nữ mặt tròn này rồi nói:
- Nói như vậy cô chính là nữ đệ tử tên Hồ Kinh Kinh của Bảo Quang Quan.
Thiếu nữ mặt tròn gật đầu, đáp:
- Ta chính là Hồ Kinh Kinh.
Lệ Tây Tinh quay người lại, nhìn thiếu nữ gọi là Hồ Kinh Kinh, nói:
- Cô cùng với tất cả mọi người của Bảo Quang Quan, đều bị bắt phải tới đây, cô không hận sao? Có lẽ cô hiểu được, mặc dù cô có vài thủ đoạn khác biệt của sư môn, nhưng chỉ bằng hai người chúng ta mà muốn dụ đám kỵ quân kia rời đi, kỳ thật chẳng khác gì chịu chết.
- Có khác gì nhau?
Hồ Kinh Kinh nhìn y, lông mày hơi cau lại:
- Ta cũng nghe qua chuyện của ngươi, ngươi ở đây cũng là do bắt buộc.
Lệ Tây Tinh lắc đầu:
- Vẫn không giống nhau, ta ở quan ngoại đã nhiều năm, quen thuộc mọi thứ nơi đây, còn cô vừa mới đến không lâu, huống hồ ta không phải bị quân đội trực tiếp bắt đến đây.
Hồ Kinh Kinh cũng lắc đầu:
- Cũng không khác gì nhau, thực tế là khi mỗi ngày ngươi đều tận mắt nhìn thấy rất nhiều người chết trận trước mặt ngươi... Bọn họ chẳng qua là đang thi hành quân lệnh, vì Đại Tần. Nếu có hận, đó là chuyện sau này. Hiện tại, ta là một thành viên trong bọn họ.
Lệ Tây Tinh nhìn nàng một cái.
Y còn chưa kịp nói, Hồ Kinh Kinh đã quay đầu nhìn về phía những thương binh đang nằm, nói nhỏ:
- Ngươi biết rõ, những người tu hành như chúng ta, trong chiến đấu là chỗ đầu tiên bị đối phương chú ý, những người đang nằm đó, có rất nhiều người vì ta mà bị thương.
- Nếu như không thể làm được, nếu như xuất hiện tình huống không thể thoát cả hai người, nhưng ta có thể chạy một mình thì lúc đó ta sẽ chạy.
Lệ Tây Tinh im lặng một lúc, sau đó nói với Hồ Kinh Kinh:
- Nếu như cô nhất định phải thử xem có thể dụ đám kỵ quân kia đi hay không.
Lệ Tây Tinh liên tục nói ba lần nếu như, khiến cho những lời này của y có chút khó hiểu, nhưng Hồ Kinh Kinh hiểu rõ ý của y, nàng nghiêm túc hành lễ với Lệ Tây Tinh:
- Cảm ơn!
Cảm ơn là vì Lệ Tây Tinh không cần thiết phải làm chuyện nguy hiểm như vậy, mà bây giờ y lại cùng nàng đi liều mạng.
- Theo ta.
Lệ Tây Tinh lạnh lùng xoay người, đối với y mà nói, đây là cũng là lựa chọn của y.
Hồ Kinh Kinh im lặng theo sau lưng Lệ Tây Tinh.
Bước chân của hai người rất nhanh, chốc lát đã biến mất sau bãi cỏ trong tầm mắt của đám quân sĩ.
Tuy mọi người ở chung không lâu, nhưng khoảnh khắc thiếu nữ mặt tròn rời đi khiến đám người lưu lại ấn tượng sâu sắc, ba gã tướng lãnh cầm đầu, cùng tất cả quân sĩ đều nghiêm trang hành lễ về hướng thiếu nữ vừa đi.
***
Thảo nguyên bên ngoài Âm Sơn vốn hoang vu, huống chi ở khu vực này không có bất kỳ chỗ trú nào.
Hồ Kinh Kinh đi theo sau lưng Lệ Tây Tinh, càng chạy càng không có tiếng người, trong đầu nàng có cảm giác mình giống như bị thế gian này vứt bỏ, bị vùng hoang nguyên này nuốt chửng.
Nhìn qua, nàng cảm thấy người này cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, từ sau nhìn tới bóng lưng, y tối đa cũng chỉ là thiếu niên. Trong mắt nàng bắt đầu tràn ngập sự hiếu kỳ, nàng không tưởng tượng ra được một người như vậy làm thế nào lại có thói quen hành tẩu trong hoang nguyên hoang vu này.
- Nếu như ta không đi được, mà cô có thể đi được thì cô hãy đi một mình. Chúa tể khu vực này không phải người Tần chúng ta, cũng không phải người Ô Thị, mà là đàn sói. Chúng có thể ngửi thấy mùi máu tươi... Kỵ quân Ô Thị có thể đi theo dấu vết của đàn sói này lưu lại. Người tu hành đơn độc, nhất là người tu hành bị thương khó có thể chiến đấu lâu dài, gặp phải đàn sói lớn, cơ hội sống sót duy nhất là chạy thật nhanh tìm kiếm chỗ ở gần nguồn nước lớn.
Tiếng nói của người thiếu niên đột nhiên vang lên, truyền vào tai nàng.
Nàng hơi ngẩn ra, nói:
- Vì sao?
- Bởi vì bên trong hoang nguyên, nơi mà có nguồn nước lớn sẽ có rất nhiều mãnh thú uống nước, những khu vực như vậy sẽ khiến cho đàn sói phải cẩn thận, thậm chí chỉ có một khoảng thời gian đặc biệt mới dám đến. Cũng không phải đàn sói không đối phó được với mãnh thú đơn độc, mà nó là quy tắc đặc biệt nào đó được thiên nhiên hình thành. Giống như một đội quân khổng lồ lúc nào cũng có thể giết chết vài người tu hành giả đơn lẻ. Nhưng trong thâm tâm, quân đội vẫn luôn luôn kính sợ người tu hành. Còn đối với người tu hành chúng ta, những con mãnh thú đơn độc kia dễ đối phó hơn đàn sói nhiều lắm.
Hồ Kinh Kinh gật đầu, Lệ Tây Tinh giải thích rất kỹ càng, nàng không có khả năng không hiểu.
- Ta nói với cô những chuyện này, là nhắc nhở cô chuyện này rất nguy hiểm, so với tất cả những chuyện trước kia ta làm đều nguy hiểm hơn rất nhiều, bất kể là cô hay là ta đều phải đối mặt với cuộc chạy trốn đầy khó khăn.
Thanh âm lạnh lùng của Lệ Tây Tinh tiếp tục vang lên:
- Ngay từ đầu cô đã bảo với ta, cô là đệ tử chân truyền duy nhất của Bảo Quang Quan, vậy hẳn là cô đã lĩnh ngộ được kiếm ý của Bảo Quang Ly Không Kiếm?
Hồ Kinh Kinh trả lời đơn giản:
- Đúng.
Lệ Tây Tinh đột nhiên dừng lại, sau đó quay người nhìn Hồ Kinh Kinh:
- Với tu vi của cô, có lẽ tối đa chỉ có thể thi triển Bảo Quang Ly Không Kiếm một lần.
Hồ Kinh Kinh nhíu mày, đáp:
- Không sai.
- Cô cảm thấy có hi vọng, chính là vì cô nghĩ rằng cô có thể thi triển kiếm ý giúp ta ám sát chủ tướng của đội kỵ quân, khiến cho kỵ quân trở lên hỗn loạn. Như vậy có thể kéo dài bước chân kỵ quân ở đây.
Lệ Tây Tinh nhìn Hồ Kinh Kinh:
- Có phải cô nghĩ như vậy không?
Hồ Kinh Kinh nhíu mày thật sâu, đáp:
- Đúng là ta nghĩ như vậy.
- Cô không hiểu gì về quân đội nước Ô Thị.
Lệ Tây Tinh trầm giọng nói:
- Nhân khẩu của nước Ô Thị ít hơn Đại Tần chúng ta không biết bao nhiêu lần, lần này tụ tập 30 vạn đại quân, đã là chưa từng có từ xưa đến nay, mà đại quân 3.000 người, nếu so sánh với chế độ mà vương triều Đại Tần xây dựng, chính là tương đương với đại quân hai, ba vạn người, địa vị của tướng lãnh đại quân 3.000 người ngang với cả tướng lãnh thống lĩnh hai, ba vạn đại quân của vương triều Đại Tần. Loại tướng lãnh này bình thường sẽ có tu vi không thua kém gì người tu hành chúng ta, hơn nữa bên cạnh khẳng định sẽ có người tu hành khác bảo vệ. Cho nên một kiếm đánh lén này hầu như không có khả năng ám sát chủ tướng của đối phương.
Sắc mặt Hồ Kinh Kinh trắng bệch, nàng trầm ngâm một lúc rồi nhìn Lệ Tây Tinh, nói:
- Nếu ý nghĩ này của ta không thể thực hiện, nhưng ngươi vẫn tiếp nhận đề nghị, có phải là có biện pháp khác?
Lệ Tây Tinh lạnh lùng nói:
- Cô không thể xuất ra một kiếm, cô ít nhất phải ra ba kiếm, hơn nữa mỗi kiếm phải dùng tu vi khác nhau.
Hồ Kinh Kinh theo bản năng cắn chặt răng, sau đó dần dần nhả ra rồi nói:
- Là muốn làm cho đối phương cảm thấy có ít nhất ba người tu hành Bảo Quang Quan ở đây?
Lệ Tây Tinh nhìn nàng, gật đầu:
- Đám man di này không hiểu rõ về Bảo Quang Quan, nhưng ít ra bọn hắn có thể phân biệt được cái gì là kiếm ý, một, hai người tu hành không thể làm chậm bước chân của bọn hắn, nhưng nếu nhiều hơn ba người tu hành, bọn hắn sẽ lựa chọn khác.
Hồ Kinh Kinh hiểu rằng, mạnh mẽ thi triển ba kiếm sẽ phải trả cái giá gì, nàng hít sâu một hơi, nói:
- Ta sẽ cố gắng làm được.
Ánh mắt Lệ Tây Tinh hơi nheo lại, nói:
- Không phải cố gắng, mà nhất định phải làm được.
Hồ Kinh Kinh cũng không tức giận, chẳng qua sửa lại lời nói:
- Ta nhất định sẽ làm được.
Lệ Tây Tinh không nhìn nàng mà quay đầu nhìn về một hướng khác, cảm giác thấy trong gió truyền đến một vài ý vị, nói:
- Kỵ quân như vậy, nói chung là sẽ có ba đợt trinh sát, tổng số khoảng 300 đến 400 người. Chỉ khi giết sạch những người này một cách nhanh chóng thì mới có cơ hợi đến gần chủ quân, cô không được phép lãng phí chân nguyên, cho nên đám man di này sẽ do ta đối phó, cô không được phép sử dụng một chút chân nguyên nào.
Hồ Kinh Kinh không chút do dự gật đầu:
- Ta sẽ làm tùy tùng thân cận của ngươi.
Lệ Tây Tinh không quay đầu nhìn nàng, vẫn nhìn về một hướng kia, nói:
- Đội kỵ quân này hình như tới nhanh hơn ta nghĩ.
- Không cần làm tùy tùng thân cận của ta, tốt nhất là cô đứng ở ngoài nhìn, không cần phải giết người.
- Không cần giết sạch đám man di này, để cho vài tên có thể chạy về, tốt nhất là khiến cho bọn hắn cảm thấy trên tuyến đường này có rất nhiều người tu hành đang chờ bọn hắn.
Nghe những lời này, Hồ Kinh Kinh càng ngày càng trầm lặng, mà nội tâm nàng đối với người thiếu niên xuất thân từ Lệ Hầu phủ này càng ngày càng tôn kính.
***
Một vài cửa hạp cốc Âm Sơn không phải bao giờ cũng có gió thổi mạnh, những tiếng gió truyền lại dường như không gắt nhưng hơi lạnh trong nó lại như dao đâm vào thân thể, nhất là khi nghe tin quân tình truyền lại, nhân tâm lại càng trở lên lạnh lẽo.
- Làm sao bây giờ?
Quách Phòng nhìn quân tình khẩn cấp mới nhất truyền đến trong tay, mặc dù trải rất nhiều lần chinh chiến nhưng hai tay hắn không tránh được bắt đầu run rẩy.
Bởi vì quyết đinh lần này liên quan đến sinh tử của mấy vạn người.
Đồng thời cũng quyết định sinh tử 3.000 bộ hạ của hắn.
Sau Âm Sơn là Cốc Ngục Quan.
Nơi đó là một cái quan khẩu của biên quân vương triều Đại Tần, một cái yếu đạo ra vào quan nội - quan ngoại, đồng thời cũng là kho lúa chứa quân lương.
Lúc này có một đội kỵ quân Ô Thị Quốc đang tốc hành đi chuyển theo đường tắt tiến công về chỗ quan khẩu này, mà chỗ quan khẩu này là nơi mà mấy nhánh tàn quân của quân Tần chuẩn bị lui về nghỉ ngơi và hồi phục, chờ đợi viện quân!
Nếu đường lui bị cắt, vậy thì mấy vạn đại quân chỉ sợ sẽ chết toàn bộ ở trong hoang nguyên.
Trong quân tình miêu tả đội kỵ quân nước Ô Thị kia có ít nhất hơn một vạn người, mà quân trông giữ Cốc Ngục Quan không đến hai nghìn, quân đội cách Cốc Ngục Quan gần nhất, có khả năng tiếp viện nhất đúng lúc chỉ có một đội Túc Vệ Quân của bọn hắn.
Quân tình nơi quan ngoại không thể truyền nhanh giống như ở Trường Lăng, hơn nữa đại quân đang bị tan tác, càng khó có thể đưa ra mệnh lệnh thống nhất, những lúc thế này, quân Tần chỉ có thể mau chóng đem quân tình chạy đi khắp nới.
Tất cả tướng lãnh nhận được quân tình đều tự mình đưa ra phán đoán rồi xử lý.
Hiện tại Quách Phong có hai lựa chọn, một là dẫn ba nghìn người cùng liều chết, hai là vẫn dựa theo kế hoạch nhanh chóng đi đến biên cảnh Đông Hồ.
Chính là vì không biết lựa chọn thế nào, cho nên gã muốn nghe ý kiến của Đinh Ninh.
- Nhất đỉnh phải thử một lần.
Đinh Ninh suy nghĩ không mất quá nhiều thời gian, đưa ra câu trả lời cho Quách Phong.
Nam Cung Thải Thục trầm mặc không nói, nhưng kiếm trên người từ từ phát ra âm thanh rung động.
Nàng hoàn toàn không ngờ sẽ có biến hóa như vậy.
Tất cả đều không giống với những dự đoán lúc trước.
-------------
Người dịch:
- Từ giờ cho đến ngày 02/9/2021 sẽ đăng mỗi tuần 2 chương vào lúc 20h thứ 2 và thứ 6;
- Bản dịch đăng duy nhất trên vip.bachngocsach.com;
- Mọi người muốn đăng sớm và nhiều hơn, hãy đăng ký tài khoản và bình luận bên dưới truyện.
/438
|