Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã khiêng nho dại trở lại nơi đóng quân của nàng.
Đống lửa bởi vì thời gian dài không ai trông coi đã bị dập tắt.
Dã Nhân huynh còn đang ngủ, Lỗ Đạt Mã đưa tay dò xét trán của hắn, vẫn còn đang phát sốt, chỉ là nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với lúc rạng sáng.
Nàng cầm một trái nho dại nhét vào trong miệng Dã Nhân huynh, nói đâu đâu : Ngã bệnh phát sốt phải bổ sung Vitamin.
Dã Nhân huynh chỉ ăn một trái, chân mày liền nhíu lại. Khi Lỗ Đạt Mã để trái thứ hai vào trong miệng hắn thì hắn lại nhăn mũi, dùng đầu lưỡi đẩy ra ngoài.
Ách. . . . . . kén chọn? Người nguyên thủy Man Hoang vậy mà cũng kén ăn?
Lập tức đầu Lỗ Đạt Mã đầy hắc tuyến.
Lại cứng rắn nhét một trái khác vào trong miệng hắn, sau đó nắm lấy đôi môi có chút khô nứt, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: Kén ăn không phải là đứa bé ngoan, phải ăn hết.
Dã Nhân huynh qua lại lắc đầu, sau khi giãy giụa không có kết quả, cuối cùng cũng nuốt xuống, chân mày lại càng nhíu chặt hơn một chút, đầu cũng xoay về phía khác, giống như đứa bé nổi giận.
Lỗ Đạt Mã có tư tưởng xấu lại nhét thêm hai trái vào trong miệng của hắn, ép buộc hắn ăn.
Kết quả Dã Nhân huynh đột nhiên nghiêng đầu, tránh tay của nàng ra, cũng nhanh chóng phóng người lên, phản công đặt Lỗ Đạt Mã ở dưới thân, cặp mắt có chút hỗn độn, lại trợn tròn khóa chặt ở trên mặt của nàng.
Tiếng Ha ha phát ra từ chỗ sâu trong cổ họng của hắn, giống như dáng vẻ mãnh thú họ mèo nổi giận. Bởi vì thời gian dài phát sốt mà đôi môi hơi khô rách theo âm thanh phát ra mà lật lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Hàm răng này có chút bén nhọn, không giống như của loài người mà càng giống như dã thú ăn thịt.
Lúc này dáng vẻ của Dã Nhân huynh giống như một con thú bị vây khốn bị chọc giận, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ họng của nàng.
Thình lình xảy ra biến hóa làm Lỗ Đạt Mã sợ.
Đợi ánh mắt của Dã Nhân huynh chuyển thành trấn tĩnh, khi thấy kẻ mang tới phiền não cho hắn là
Lỗ Đạt Mã khiêng nho dại trở lại nơi đóng quân của nàng.
Đống lửa bởi vì thời gian dài không ai trông coi đã bị dập tắt.
Dã Nhân huynh còn đang ngủ, Lỗ Đạt Mã đưa tay dò xét trán của hắn, vẫn còn đang phát sốt, chỉ là nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với lúc rạng sáng.
Nàng cầm một trái nho dại nhét vào trong miệng Dã Nhân huynh, nói đâu đâu : Ngã bệnh phát sốt phải bổ sung Vitamin.
Dã Nhân huynh chỉ ăn một trái, chân mày liền nhíu lại. Khi Lỗ Đạt Mã để trái thứ hai vào trong miệng hắn thì hắn lại nhăn mũi, dùng đầu lưỡi đẩy ra ngoài.
Ách. . . . . . kén chọn? Người nguyên thủy Man Hoang vậy mà cũng kén ăn?
Lập tức đầu Lỗ Đạt Mã đầy hắc tuyến.
Lại cứng rắn nhét một trái khác vào trong miệng hắn, sau đó nắm lấy đôi môi có chút khô nứt, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: Kén ăn không phải là đứa bé ngoan, phải ăn hết.
Dã Nhân huynh qua lại lắc đầu, sau khi giãy giụa không có kết quả, cuối cùng cũng nuốt xuống, chân mày lại càng nhíu chặt hơn một chút, đầu cũng xoay về phía khác, giống như đứa bé nổi giận.
Lỗ Đạt Mã có tư tưởng xấu lại nhét thêm hai trái vào trong miệng của hắn, ép buộc hắn ăn.
Kết quả Dã Nhân huynh đột nhiên nghiêng đầu, tránh tay của nàng ra, cũng nhanh chóng phóng người lên, phản công đặt Lỗ Đạt Mã ở dưới thân, cặp mắt có chút hỗn độn, lại trợn tròn khóa chặt ở trên mặt của nàng.
Tiếng Ha ha phát ra từ chỗ sâu trong cổ họng của hắn, giống như dáng vẻ mãnh thú họ mèo nổi giận. Bởi vì thời gian dài phát sốt mà đôi môi hơi khô rách theo âm thanh phát ra mà lật lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Hàm răng này có chút bén nhọn, không giống như của loài người mà càng giống như dã thú ăn thịt.
Lúc này dáng vẻ của Dã Nhân huynh giống như một con thú bị vây khốn bị chọc giận, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ họng của nàng.
Thình lình xảy ra biến hóa làm Lỗ Đạt Mã sợ.
Đợi ánh mắt của Dã Nhân huynh chuyển thành trấn tĩnh, khi thấy kẻ mang tới phiền não cho hắn là
/101
|