Editor: ChieuNinh
Vừa dọc theo con đường động vật giẫm đạp mà đi về phía trước, Lỗ Đạt Mã vừa để lại ký hiệu, nàng cũng không muốn không tìm được lối về nhà .
Đi ước chừng khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Lỗ Đạt Mã không lại đi về phía trước nữa, nàng cũng không có thấy con sông, hồ gì cả. Ngược lại nàng phát hiện một mảnh lùm cây thấp, cây cối cũng không phải là rất cao, nàng đứng ở trong bụi rậm nhưng cũng đủ để không bị phát hiện. Lấy vóc dáng tiêu chuẩn phổ biến của sinh vật ở thế giới này mà nói, Lỗ Đạt Mã cảm thấy phiến rừng cây lúc này đây xem ra chỉ giống như lùm cây của thế giới này.
Trên nhánh cây nở ra không ít hoa nhỏ màu trắng, một đám lại một đám, có hoa đã héo tàn, kết thành quả nhỏ màu xanh tím, có chút giống như nho dại Lỗ Đạt Mã đã từng thấy khi đi du lịch cắm trại dã ngoại. Nếu như thực sự là nho dại thì tốt rồi, Lỗ Đạt Mã nhìn chằm chằm quả nhỏ này nuốt một ngụm nước bọt.
Qủa này có thể ăn không? Có thể có độc hay không?
Trong lòng Lỗ Đạt Mã đấu tranh có muốn ăn một thử một chút hay không, cùng lắm là bị độc chết, nàng có thể xong hết mọi chuyện. Nhưng mà, ngộ nhỡ độc không chết, sẽ chơi mình thành nửa chết nửa sống, bán thân bất toại gì đó, chẳng phải là càng khổ sở hơn.
Thời điểm đang nàng do dự, cách đó không xa truyền đến tiếng cỏ bị giẫm đạp, thân thể Lỗ Đạt Mã lập tức nhanh nhẹn ẩn thân vào trong bụi cây, mắt trừng lớn, vễnh tai lên.
Một con vật giống như ngựa vằn có sừng trâu nhảy qua rừng cây đi đến bên này. Đợi nó tới rất gần, Lỗ Đạt Mã phát hiện, đây rõ ràng chính là một con ngựa bị cạo sạch lông, ách. . . . . . Nếu như không nói tới cái sừng.
Trong đầu Lỗ Đạt Mã lóe ra phản ứng đầu tiên: Thảo nê mã hả, đây chính là Thảo nê mã phiên bản biến dị
Vừa dọc theo con đường động vật giẫm đạp mà đi về phía trước, Lỗ Đạt Mã vừa để lại ký hiệu, nàng cũng không muốn không tìm được lối về nhà .
Đi ước chừng khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Lỗ Đạt Mã không lại đi về phía trước nữa, nàng cũng không có thấy con sông, hồ gì cả. Ngược lại nàng phát hiện một mảnh lùm cây thấp, cây cối cũng không phải là rất cao, nàng đứng ở trong bụi rậm nhưng cũng đủ để không bị phát hiện. Lấy vóc dáng tiêu chuẩn phổ biến của sinh vật ở thế giới này mà nói, Lỗ Đạt Mã cảm thấy phiến rừng cây lúc này đây xem ra chỉ giống như lùm cây của thế giới này.
Trên nhánh cây nở ra không ít hoa nhỏ màu trắng, một đám lại một đám, có hoa đã héo tàn, kết thành quả nhỏ màu xanh tím, có chút giống như nho dại Lỗ Đạt Mã đã từng thấy khi đi du lịch cắm trại dã ngoại. Nếu như thực sự là nho dại thì tốt rồi, Lỗ Đạt Mã nhìn chằm chằm quả nhỏ này nuốt một ngụm nước bọt.
Qủa này có thể ăn không? Có thể có độc hay không?
Trong lòng Lỗ Đạt Mã đấu tranh có muốn ăn một thử một chút hay không, cùng lắm là bị độc chết, nàng có thể xong hết mọi chuyện. Nhưng mà, ngộ nhỡ độc không chết, sẽ chơi mình thành nửa chết nửa sống, bán thân bất toại gì đó, chẳng phải là càng khổ sở hơn.
Thời điểm đang nàng do dự, cách đó không xa truyền đến tiếng cỏ bị giẫm đạp, thân thể Lỗ Đạt Mã lập tức nhanh nhẹn ẩn thân vào trong bụi cây, mắt trừng lớn, vễnh tai lên.
Một con vật giống như ngựa vằn có sừng trâu nhảy qua rừng cây đi đến bên này. Đợi nó tới rất gần, Lỗ Đạt Mã phát hiện, đây rõ ràng chính là một con ngựa bị cạo sạch lông, ách. . . . . . Nếu như không nói tới cái sừng.
Trong đầu Lỗ Đạt Mã lóe ra phản ứng đầu tiên: Thảo nê mã hả, đây chính là Thảo nê mã phiên bản biến dị
/101
|