Edit : Sóc Là Ta
Sau ba tháng, nhị hoàng tử bị xử trảm, phàm ai là vây cánh của hắn cũng đều bị xử trảm hoặc lưu vong.
Bàng Lạc Tuyết nhìn danh sách tên từng người thì khóe miệng nhếch lên.
Lần này tuy thời gian chờ đợi hơi dài nhưng hoàng đế Bắc Yến đúng là xử sự rất sạch sẽ. Ta nghe nói người ở phủ nhị hoàng tử đều bị giết chết không còn người nào.
Thích Dao bĩu môi nhìn Tịch Nguyệt, vừa dụ dỗ nữ nhi ngủ vừa bĩu môi xem danh sách.
Lỡ như tỷ dạy hư Nguyệt nhi nhà chúng ta thì sao?
Thích Dao nhận danh sách từ trên tay Bàng Lạc Tuyết lại nhẹ nhàng chơi đùa với Tịch Nguyệt.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hài tử đang chơi đùa thật vui vẻ cùng Thích Dao thì trong lòng cũng cảm thấy có đôi chút ganh tỵ: Nha đầu này còn thân với tỷ hơn muội.
Thích Dao cười đắc ý: Ai bảo muội không chăm lo cho nữ nhi mình? Hiện tại thấy tiểu nha đầu này rất thân thiết với tỷ đúng không?
Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì.
Nghe nói hôm nay hoàng đế sẽ tặng lễ vật cho Tiểu Tứ Tử. Bàng Lạc Tuyết nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngồi chơi trên chiếc ngựa gỗ được chạm khắc tinh xảo nói.
Vừa nãy hoàng đế cũng cử người đến nói rồi, ngày mười lăm là ngày trọng đại, hắn muốn tế thiên.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, hiện tại chỉ còn lại tên tiểu tử này, khẳng định hoàng đế sẽ nhất quyết tiêu diệt những ai muốn cản trở hắn. Còn không hắn cũng sẽ không làm hoàng đế nữa, Bắc Yến chờ diệt vong là vừa.
Ngươi nói đúng lắm.
Thích Dao chớp mắt một cái: Muội làm sao mua được thái y ở Bắc Yến?
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: Chuyện này có khó khăn gì, chỉ là bát nước kia thật sự có vấn đề. Trong lúc nhỏ giọt huyết vào, muội lặng lẽ ném một ít minh phàn (phèn chua) vào, mà thứ đó không có màu sắc, người bình thường sẽ không thể nào phát hiện được.”
Hiện tại mọi chuyện đã xong rồi, cẩu hoàng đế chỉ còn lại một mình Tiểu Tứ Tử của chúng ta là nhi tử, dù thế nào hắn cũng sẽ dốc hết sức mình vì tiểu tử này. Bàng Lạc Tuyết điềm tĩnh cười nói.
Chỉ trong chớp mắt, ngày mười lăm cũng đến, Tiểu Tứ Tử được ăn mặc trang phục lộng lẫy nhìn càng thêm đáng yêu.
Ngày hôm nay muốn đi đâu? Tại sao phải mặc như thế này? Tiểu Tứ Tử kéo đuôi áo dài đằng đẵng phía sau, tò mò hỏi.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu cùng Thích Dao, ý bảo mặc trang phục này trông hắn thật có khí thế.
Đi thôi, ngày hôm nay đệ sẽ đi gặp phụ hoàng.
Tiểu Tứ Tử cúi đầu Cữu cữu nói hắn là người xấu.
Bàng Lạc Tuyết sờ sờ đầu của hắn: Không sao. Dù gì hắn cũng là phụ hoàng của đệ.
Nhưng cữu cữu không thích thì đệ cũng không thích. Tiểu Tứ tử quệt mồm nói.
Được rồi, đi thôi. Thích Dao nặn nặn khuôn mặt nhỏ của hắn bất đắc dĩ nói.
Hoàng thượng đến rồi. Thương Dực nói.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên nhìn lại không vui bĩu môi.
Thương Dực lại liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của tiểu tử này thì gật gù.
Tiểu Tứ Tử kéo vạt áo lên chạy ra ngoài đứng chờ. Đến khi hoàng đế đến nhìn thấy hắn thì ngồi xổm người xuống ôm lấy nhi tử mình.
Hạo nhi, có nhớ phụ hoàng không?
Tiểu Tứ tử gật gù nói: Phụ hoàng.
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười: Ngày hôm nay Thương Dực ngươi cũng đừng đến nữa, hãy để tiểu tử này ở cùng với hoàng đế nghỉ ngơi một ngày đi.
Thương Dực gật gù, tuy rằng không yên lòng nhưng hiện tại mọi chuyện cũng đã ổn. Hắn nghĩ chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Ừm, ta thấy người hoàng đế kia thì trong lòng giận không chỗ phát tiết.
Dù gì cũng là phụ tử.
Trông
Sau ba tháng, nhị hoàng tử bị xử trảm, phàm ai là vây cánh của hắn cũng đều bị xử trảm hoặc lưu vong.
Bàng Lạc Tuyết nhìn danh sách tên từng người thì khóe miệng nhếch lên.
Lần này tuy thời gian chờ đợi hơi dài nhưng hoàng đế Bắc Yến đúng là xử sự rất sạch sẽ. Ta nghe nói người ở phủ nhị hoàng tử đều bị giết chết không còn người nào.
Thích Dao bĩu môi nhìn Tịch Nguyệt, vừa dụ dỗ nữ nhi ngủ vừa bĩu môi xem danh sách.
Lỡ như tỷ dạy hư Nguyệt nhi nhà chúng ta thì sao?
Thích Dao nhận danh sách từ trên tay Bàng Lạc Tuyết lại nhẹ nhàng chơi đùa với Tịch Nguyệt.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hài tử đang chơi đùa thật vui vẻ cùng Thích Dao thì trong lòng cũng cảm thấy có đôi chút ganh tỵ: Nha đầu này còn thân với tỷ hơn muội.
Thích Dao cười đắc ý: Ai bảo muội không chăm lo cho nữ nhi mình? Hiện tại thấy tiểu nha đầu này rất thân thiết với tỷ đúng không?
Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì.
Nghe nói hôm nay hoàng đế sẽ tặng lễ vật cho Tiểu Tứ Tử. Bàng Lạc Tuyết nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngồi chơi trên chiếc ngựa gỗ được chạm khắc tinh xảo nói.
Vừa nãy hoàng đế cũng cử người đến nói rồi, ngày mười lăm là ngày trọng đại, hắn muốn tế thiên.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, hiện tại chỉ còn lại tên tiểu tử này, khẳng định hoàng đế sẽ nhất quyết tiêu diệt những ai muốn cản trở hắn. Còn không hắn cũng sẽ không làm hoàng đế nữa, Bắc Yến chờ diệt vong là vừa.
Ngươi nói đúng lắm.
Thích Dao chớp mắt một cái: Muội làm sao mua được thái y ở Bắc Yến?
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: Chuyện này có khó khăn gì, chỉ là bát nước kia thật sự có vấn đề. Trong lúc nhỏ giọt huyết vào, muội lặng lẽ ném một ít minh phàn (phèn chua) vào, mà thứ đó không có màu sắc, người bình thường sẽ không thể nào phát hiện được.”
Hiện tại mọi chuyện đã xong rồi, cẩu hoàng đế chỉ còn lại một mình Tiểu Tứ Tử của chúng ta là nhi tử, dù thế nào hắn cũng sẽ dốc hết sức mình vì tiểu tử này. Bàng Lạc Tuyết điềm tĩnh cười nói.
Chỉ trong chớp mắt, ngày mười lăm cũng đến, Tiểu Tứ Tử được ăn mặc trang phục lộng lẫy nhìn càng thêm đáng yêu.
Ngày hôm nay muốn đi đâu? Tại sao phải mặc như thế này? Tiểu Tứ Tử kéo đuôi áo dài đằng đẵng phía sau, tò mò hỏi.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu cùng Thích Dao, ý bảo mặc trang phục này trông hắn thật có khí thế.
Đi thôi, ngày hôm nay đệ sẽ đi gặp phụ hoàng.
Tiểu Tứ Tử cúi đầu Cữu cữu nói hắn là người xấu.
Bàng Lạc Tuyết sờ sờ đầu của hắn: Không sao. Dù gì hắn cũng là phụ hoàng của đệ.
Nhưng cữu cữu không thích thì đệ cũng không thích. Tiểu Tứ tử quệt mồm nói.
Được rồi, đi thôi. Thích Dao nặn nặn khuôn mặt nhỏ của hắn bất đắc dĩ nói.
Hoàng thượng đến rồi. Thương Dực nói.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên nhìn lại không vui bĩu môi.
Thương Dực lại liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của tiểu tử này thì gật gù.
Tiểu Tứ Tử kéo vạt áo lên chạy ra ngoài đứng chờ. Đến khi hoàng đế đến nhìn thấy hắn thì ngồi xổm người xuống ôm lấy nhi tử mình.
Hạo nhi, có nhớ phụ hoàng không?
Tiểu Tứ tử gật gù nói: Phụ hoàng.
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười: Ngày hôm nay Thương Dực ngươi cũng đừng đến nữa, hãy để tiểu tử này ở cùng với hoàng đế nghỉ ngơi một ngày đi.
Thương Dực gật gù, tuy rằng không yên lòng nhưng hiện tại mọi chuyện cũng đã ổn. Hắn nghĩ chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Ừm, ta thấy người hoàng đế kia thì trong lòng giận không chỗ phát tiết.
Dù gì cũng là phụ tử.
Trông
/396
|