Nhị hoàng tử đắc ý nhìn Bàng Lạc Tuyết : Ta đã nói rồi mà, làm sao hài tử này có khả năng là nhi tử của Thương hoàng hậu được cơ chứ?
Hoàng đế nhìn Tiểu Tứ Tử, sắc mặt cũng dần đen lại, chẳng lẽ hắn thật sự không phải là nhi tử ruột thịt của chính mình sao?
Các ngươi làm vậy là có ý gì?
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: Bệ hạ, hắn thật sự chính là nhi tử của Thương hoàng hậu. Điều này Thương Dực có thể làm chứng và đồng thời hài tử này chính là nhi tử duy nhất của ngài.
Nhị hoàng tử tức giận nói: Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta mới chính là hoàng tử Bắc Yến quốc này.
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nói: Hay là bệ hạ tự mình thử nghiệm?
To gan, bệ hạ sao có thể bị tổn thương thân thể được? Nhị hoàng tử giận dữ hét lên.
Bàng Lạc Tuyết nhìn chằm chằm Hoàng đế Bắc Yến: Tâu bệ hạ, đây cũng là tương lai của Bắc Yến, ngài cảm thấy thế nào?
Hoàng đế Bắc Yến trầm tư cả nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng: Người đâu, mang hai bát nước đến đây.
Vâng.
Chỉ trong chốc lát liền có người đem hai bát nước để trên bàn.
Phụ hoàng! Nhị hoàng tử sốt ruột nói: Phụ hoàng, ta là nhi tử ruột thịt của ngài.
Lại nói, từ khi xảy ra chuyện của đại hoàng tử, hoàng đế Bắc Yến luôn luôn hành xử thận trọng.
Thái y đến kiểm tra nước. Hoàng đế lại trầm giọng nói cũng không có phản ứng gì về lời nói của nhị hoàng tử, mãi đến tận khi thái y đã kiểm tra xong và để hai chén nước ở ngoài. Cuối cùng thái y dâng bát nước lên cho hoàng đế Bắc Yến để hắn dùng ngân châm đâm vào tay mình, nhỏ ra hai giọt huyết vào trong hai bát.
Tiểu Tứ tử nhỏ một giọt vào, dòng máu của hai người rất nhanh hòa quyện lại với nhau.
Hoàng đế Bắc Yến thực sự rất kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ Tử, hài tử này chính là của hắn. Vậy còn nhị hoàng tử?
Nhị hoàng tử cũng không ngốc, hắn không dám đưa tay ra nữa.
Sao vậy? Hay là nhị hoàng tử đang hoảng sợ? Bạch Quân Nhược chế nhạo nói.
Đến lúc này, hoàng đế tự mình cầm tay hắn nhỏ một giọt huyết, kỳ lạ chính là máu của cả hai lại không hòa vào nhau.
Hoàng đế nhìn chằm chằm nước trong chén.
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng mỉa mai nói: Chắc hoàng đế Bắc Yến sẽ không cho là chúng ta có năng lực mua được nhiều vị thái y Bắc Yến như vậy chứ?
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, nhị hoàng tử nhìn hoàng đế, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thứ gì cũng đều không thể nghe lọt tai.
Bàng Lạc Tuyết buồn cười, hiện tại sắc mặt của hoàng đế như là đang nuốt phải con ruồi. Bát nước này không có vấn đề cũng liền có thể chứng minh được đại hoàng tử đúng là nhi tử của chính mình, mà nhị hoàng tử lại không phải.
Hoàng đế đứng lên, lảo đảo lại lần nữa rồi ngồi lại chỗ đó.
Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất thốt lên: Phụ... . . . . . hoàng, phụ hoàng.
Nhị hoàng tử lắp bắp nói.
Hoàng đế Bắc Yến nhìn Tiểu Tứ tử lại nhìn nhị hoàng tử nói: Người đâu, giam nhị hoàng tử vào thiên lao, không có lệnh của trẫm thì không được thả hắn ra.
Nhị hoàng tử đen mặt, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Bệ hạ, nhị hoàng tử đã bị hôn mê bất tỉnh.
Hoàng đế cũng cảm thấy căng thẳng thể hiện sự quan tâm nhưng đến khi nhìn hai bát nước ngay trước mặt mình, nhớ lại đại hoàng tử thống khổ thế nào thì đột nhiên hoàng đế cũng hoài nghi rằng do chính nhị hoàng tử đã ra tay nên vung tay nói: Kéo hắn xuống.
Bệ hạ, trắc phi của đại hoàng tử cầu kiến. Công công nhìn hoàng đế bẩm tấu. Vốn là hắn cũng không muốn vào bẩm báo nhưng trắc phi cầm đao khống chế cổ của hắn, còn nói rằng đại hoàng tử bị oan uổng, trong bụng cũng đã có hài tử của điện hạ. Vì vậy, hắn cũng bất đắc dĩ đành vào bẩm báo.
Cho nàng vào.
Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử nhìn hoàng đế, ánh mắt cẩn thận e
/396
|