Edit : Sóc Là Ta
Trong đêm tối, công chúa Trường Nhạc và Bàng Lạc Tuyết toàn thân áo trắng đang doạ Vương công công sợ hãi muốn tè ra quần. Hai người nữ tử tuyệt sắc trong ánh mắt đều toát lên một mảnh hàn ý lạnh lẽo.
Vì sao Quốc công gia lại trở nên như vậy, đều là bởi vì người hoàng đế đang ngồi ở ngôi vị trên cao kia. Ta nói đúng không, Vương công công?
Bàng Lạc Tuyết ngồi chồm hỗm trên mặt đất, làn váy màu trắng in hình trên vũng bùn màu đen càng lộ vẻ thanh khiết, tựa như màu trắng của hoa sen không bị nhiễm bẩn bởi nước bùn đen nhơ nhớp.
Vương công công rùng mình, chẳng lẽ hôm nay hắn cứ vậy mà chết ở chỗ này sao? Nhị tiểu thư này quả thật không đơn giản, còn tên sát thủ phía trước kia trông hình dáng không khác chủ nhân là mấy.
Đúng nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Vương công công vẫn muốn đánh cược một lần. Nhỡ đâu hắn thắng, hắn nhất định phải bẩm báo với Tấn vương diệt trừ nhị tiểu thư này để tránh làm hỏng đại sự của bọn họ.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết di chuyển, trong đêm đen lại càng nhìn đặc biệt rõ ràng hơn.
Tuyết Nhi, muội tin tưởng người lão nô này sao? Làm sao một chuyện quan trọng như vậy mà lão Hoàng Đế lại nói với hắn chứ?
Công chúa Trường Nhạc cầm chủy thủ lặng lẽ chĩa về phía Vương công công.
Vương công công sợ hãi đến nỗi hét thành tiếng.
Câm miệng, ngươi thực sự quá ồn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..ào, ngươi có tin hiện tại ta sẽ từ từ, chầm chậm cắt đầu lưỡi ngươi, sau đó móc hai tròng mắt của ngươi ra không?
Công chúa Trường Nhạc mở miệng chậm rãi nói.
Ai, tẩu tử Trường Nhạc, tẩu cũng quá tàn nhẫn. Vương công công đã lớn tuổi như vậy mà sao tẩu lại đối xử với Vương công công như thế chứ?
Ai không biết Bàng Lạc Tuyết còn tưởng rằng nàng thực sự thiện lương nhưng ai đã biết thì khi nhìn thấy khóe miệng nàng nhếch lên cũng có nghĩa là lúc đó tâm tình nàng thật sự không tốt. Nhị tiểu thư Bàng gia vốn có thói quen như vậy.
Tuyết Nhi nói đúng là ….
Công chúa Trường Nhạc đứng bên cạnh, cũng trực tiếp trao cây chủy thủ cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhận lấy, nhìn Vương công công. Tuy nàng nở nụ cười xán lạn nhưng cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.
Trường Nhạc nhếch miệng nhìn Bàng Lạc Tuyết, nàng biết Bàng Lạc Tuyết chắc chắn sẽ không buông tha Vương công công đơn giản như thế. Thực sự người lão nô này dù chết cũng vẫn chưa hết tội.
Tuyết Nhi, tẩu cảm thấy vừa nãy mình cũng có chút tàn nhẫn.
Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, cầm chuỷ thủ tiến về phía Vương công công đang sợ hãi nhìn chằm chằm hai nàng.
Muội cảm thấy thực ra lời kiến nghị của tẩu tử Trường Nhạc cũng có thể được. Chỉ là muội muốn tiến thêm một bước thôi. Nói thí dụ như Vương công công nhìn chúng ta chỉ bằng một con mắt thôi, còn mắt kia thì bị móc ra. Tẩu cảm thấy thế nào?'
Thực sự là ý kiến hay, ý đồ cũng khá tốt. Muội còn để lại cho Vương công công một con mắt nữa, Tuyết Nhi quả nhiên là thiện lương. Công chúa Trường Nhạc vỗ tay nói.
Khóe miệng người bên cạnh giật giật, dù trước kia Thương Dực đã sớm nói rằng bách độc bất xâm (ý nghĩa là không có loại độc nào có thể xâm nhập được vào cơ thể dù cho nó có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa) đối với Bàng Lạc Tuyết nhưng hắn vẫn ôm hy vọng công chúa Trường Nhạc sẽ không như vậy. Cuối cùng hy vọng này cũng đã bị tiêu tan, ảo tưởng được cứu sống cũng hoàn toàn bị sụp đổ.
Phàm là bất cứ ai động vào Bàng Lạc Tuyết thì cũng không có kết quả gì tốt đẹp.
Trong phủ Bàng Quốc Công, lúc
Trong đêm tối, công chúa Trường Nhạc và Bàng Lạc Tuyết toàn thân áo trắng đang doạ Vương công công sợ hãi muốn tè ra quần. Hai người nữ tử tuyệt sắc trong ánh mắt đều toát lên một mảnh hàn ý lạnh lẽo.
Vì sao Quốc công gia lại trở nên như vậy, đều là bởi vì người hoàng đế đang ngồi ở ngôi vị trên cao kia. Ta nói đúng không, Vương công công?
Bàng Lạc Tuyết ngồi chồm hỗm trên mặt đất, làn váy màu trắng in hình trên vũng bùn màu đen càng lộ vẻ thanh khiết, tựa như màu trắng của hoa sen không bị nhiễm bẩn bởi nước bùn đen nhơ nhớp.
Vương công công rùng mình, chẳng lẽ hôm nay hắn cứ vậy mà chết ở chỗ này sao? Nhị tiểu thư này quả thật không đơn giản, còn tên sát thủ phía trước kia trông hình dáng không khác chủ nhân là mấy.
Đúng nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Vương công công vẫn muốn đánh cược một lần. Nhỡ đâu hắn thắng, hắn nhất định phải bẩm báo với Tấn vương diệt trừ nhị tiểu thư này để tránh làm hỏng đại sự của bọn họ.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết di chuyển, trong đêm đen lại càng nhìn đặc biệt rõ ràng hơn.
Tuyết Nhi, muội tin tưởng người lão nô này sao? Làm sao một chuyện quan trọng như vậy mà lão Hoàng Đế lại nói với hắn chứ?
Công chúa Trường Nhạc cầm chủy thủ lặng lẽ chĩa về phía Vương công công.
Vương công công sợ hãi đến nỗi hét thành tiếng.
Câm miệng, ngươi thực sự quá ồn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..ào, ngươi có tin hiện tại ta sẽ từ từ, chầm chậm cắt đầu lưỡi ngươi, sau đó móc hai tròng mắt của ngươi ra không?
Công chúa Trường Nhạc mở miệng chậm rãi nói.
Ai, tẩu tử Trường Nhạc, tẩu cũng quá tàn nhẫn. Vương công công đã lớn tuổi như vậy mà sao tẩu lại đối xử với Vương công công như thế chứ?
Ai không biết Bàng Lạc Tuyết còn tưởng rằng nàng thực sự thiện lương nhưng ai đã biết thì khi nhìn thấy khóe miệng nàng nhếch lên cũng có nghĩa là lúc đó tâm tình nàng thật sự không tốt. Nhị tiểu thư Bàng gia vốn có thói quen như vậy.
Tuyết Nhi nói đúng là ….
Công chúa Trường Nhạc đứng bên cạnh, cũng trực tiếp trao cây chủy thủ cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhận lấy, nhìn Vương công công. Tuy nàng nở nụ cười xán lạn nhưng cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.
Trường Nhạc nhếch miệng nhìn Bàng Lạc Tuyết, nàng biết Bàng Lạc Tuyết chắc chắn sẽ không buông tha Vương công công đơn giản như thế. Thực sự người lão nô này dù chết cũng vẫn chưa hết tội.
Tuyết Nhi, tẩu cảm thấy vừa nãy mình cũng có chút tàn nhẫn.
Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, cầm chuỷ thủ tiến về phía Vương công công đang sợ hãi nhìn chằm chằm hai nàng.
Muội cảm thấy thực ra lời kiến nghị của tẩu tử Trường Nhạc cũng có thể được. Chỉ là muội muốn tiến thêm một bước thôi. Nói thí dụ như Vương công công nhìn chúng ta chỉ bằng một con mắt thôi, còn mắt kia thì bị móc ra. Tẩu cảm thấy thế nào?'
Thực sự là ý kiến hay, ý đồ cũng khá tốt. Muội còn để lại cho Vương công công một con mắt nữa, Tuyết Nhi quả nhiên là thiện lương. Công chúa Trường Nhạc vỗ tay nói.
Khóe miệng người bên cạnh giật giật, dù trước kia Thương Dực đã sớm nói rằng bách độc bất xâm (ý nghĩa là không có loại độc nào có thể xâm nhập được vào cơ thể dù cho nó có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa) đối với Bàng Lạc Tuyết nhưng hắn vẫn ôm hy vọng công chúa Trường Nhạc sẽ không như vậy. Cuối cùng hy vọng này cũng đã bị tiêu tan, ảo tưởng được cứu sống cũng hoàn toàn bị sụp đổ.
Phàm là bất cứ ai động vào Bàng Lạc Tuyết thì cũng không có kết quả gì tốt đẹp.
Trong phủ Bàng Quốc Công, lúc
/396
|