Edit : Sóc Là Ta
Bàng Sách nhìn thái độ của Bàng Lạc Tuyết có vẻ là lạ nên nói: Tuyết Nhi, Tuyết Nhi.
Bàng Sách lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết đỏ mắt lẩm bẩm nói: Lỗi là do muội, đều do muội sai, nếu không phụ thân và tổ mẫu cũng sẽ không chết.
Trường Nhạc ôm Bàng Lạc Tuyết vào lòng nói: Không, không phải, không phải như vậy đâu, Tuyết Nhi, muội chớ nói bậy.
Là do muội, là do muội. Bàng Lạc Tuyết cắn môi, máu tươi trên môi nhiễm đỏ hết lên y phục màu trắng của công chúa Trường Nhạc, trông như từng đoá hoa mai đang tỏa ra từng đoá từng đoá.
Tuyết Nhi, muốn khóc thì cứ khóc đi, lỗi do tỷ và ca ca đã không chăm sóc tốt lão phu nhân. Cũng may lão phu nhân đã yên nghỉ rồi, tổ mẫu đi rất yên ổn.
Bàng Lạc Tuyết gật gù.
Dương thị nghe nói vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ Bàng Lạc Tuyết đang khép nép trong lòng Trường Nhạc thì cũng rất đau lòng nói: Hiện tại là thời buổi loạn lạc, lão gia cùng lão phu nhân cũng đã yên nghỉ an bình, mong hai người sớm siêu thoát.
Dương thị nói xong, nước mắt cũng nhỏ một giọt đau đớn, trong phòng là một bầu không khí đau thương tang tóc.
Thánh chỉ đến.
Công công bước vào nói: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hôm nay trẫm nghe nói Bàng Quốc Công quy tiên, trong lòng cảm giác bi thống. Trẫm vẫn luôn ghi nhớ công lao Quốc, công gia, nhớ rằng Bàng gia như cánh tay đắc lực bên cạnh trẫm suốt thời gian qua, nay trẫm đặc xá cho nhi tử Bàng gia Bàng Sách miễn đi rèn luyện trong quân đội, kế thừa vị trí Quốc công, khâm thử!
Đa tạ hoàng thượng.
Dương thị tiến lên lĩnh chỉ, công công nhìn nàng nước mắt chảy ròng nói: Làm sao lại xảy ra chuyện này? Dù cho Quốc công gia đã an nghỉ nhưng ngày tháng còn dài. Kính xin phu nhân bảo trọng thân thể.
Vương công công tiếp tục cười nịnh nọt nói: “À, thân thể lão thái thái thế nào rồi? Vừa rồi, hoàng thượng còn ra lệnh cho lão nô mang nhân sâm ngàn năm đến dâng tặng cho lão phu nhân để bồi bổ thân thể.”
Công chúa Trường Nhạc lạnh lùng nói: Đa tạ hoàng thượng có lòng nhưng chỉ sợ là đã muộn.
Bàng Lạc Tuyết cũng biết mối thù với lão hoàng đế trong lòng công chúa Trường Nhạc tuyệt đối không kém gì so với nàng.
Không biết công chúa nói vậy là có ý gì?
Đại phu nhân tiến lên nói: Công công có điều không biết, lão phu nhân vừa tạ thế.
Phu nhân nén bi thương! Vương công công nói.
Hiện nay trong phủ cũng bận rộn. Kính xin công công thay mặt thiếp thân cảm tạ hoàng thượng ân điển.
Phu nhân đừng nên khách khí! Vương công công lúng túng nói.
Công công vẫn nên trở về đi thôi, hoàng thượng còn chờ ngài trở lại hầu hạ!
Bàng Lạc Tuyết lo sợ rằng nếu Vương công công nán lại một lúc nữa thôi thì công chúa Trường Nhạc sẽ không nhịn được bước tới đánh hắn thẳng tay.
Vương Phi nén bi thương, lão nô trở về trước hầu hạ hoàng thượng!
Công công đi thong thả! Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Trường Nhạc công chúa.
Tẩu tử không cần lo lắng, cũng không biết tên nô tài này có sống được qua đêm nay hay không? Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng nói.
Như thế thì tốt. Nhìn thấy lão nô này thì tỷ lại nghĩ đến tên cẩu hoàng đế kia cưỡng ép mẫu phi tỷ như thế nào. Trường Nhạc cắn răng nghiến lợi nói.
Tẩu tử hãy cùng đi với muội. Nói xong, Bàng Lạc Tuyết nắm tay công chúa Trường Nhạc đi vào sân.
Ở đây quan tài đã sớm chuẩn bị. Đại phu nhân lo lắng cho thân thể của hai nha đầu này không ổn nên sớm đuổi bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Mấy người thiếp thất cũng ở bên cạnh để giúp đỡ Dương thị xử lý hậu sự.
Sở dĩ Vương công công xuất cung cũng chính vì muốn truyền thánh chỉ,
Bàng Sách nhìn thái độ của Bàng Lạc Tuyết có vẻ là lạ nên nói: Tuyết Nhi, Tuyết Nhi.
Bàng Sách lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết đỏ mắt lẩm bẩm nói: Lỗi là do muội, đều do muội sai, nếu không phụ thân và tổ mẫu cũng sẽ không chết.
Trường Nhạc ôm Bàng Lạc Tuyết vào lòng nói: Không, không phải, không phải như vậy đâu, Tuyết Nhi, muội chớ nói bậy.
Là do muội, là do muội. Bàng Lạc Tuyết cắn môi, máu tươi trên môi nhiễm đỏ hết lên y phục màu trắng của công chúa Trường Nhạc, trông như từng đoá hoa mai đang tỏa ra từng đoá từng đoá.
Tuyết Nhi, muốn khóc thì cứ khóc đi, lỗi do tỷ và ca ca đã không chăm sóc tốt lão phu nhân. Cũng may lão phu nhân đã yên nghỉ rồi, tổ mẫu đi rất yên ổn.
Bàng Lạc Tuyết gật gù.
Dương thị nghe nói vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ Bàng Lạc Tuyết đang khép nép trong lòng Trường Nhạc thì cũng rất đau lòng nói: Hiện tại là thời buổi loạn lạc, lão gia cùng lão phu nhân cũng đã yên nghỉ an bình, mong hai người sớm siêu thoát.
Dương thị nói xong, nước mắt cũng nhỏ một giọt đau đớn, trong phòng là một bầu không khí đau thương tang tóc.
Thánh chỉ đến.
Công công bước vào nói: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hôm nay trẫm nghe nói Bàng Quốc Công quy tiên, trong lòng cảm giác bi thống. Trẫm vẫn luôn ghi nhớ công lao Quốc, công gia, nhớ rằng Bàng gia như cánh tay đắc lực bên cạnh trẫm suốt thời gian qua, nay trẫm đặc xá cho nhi tử Bàng gia Bàng Sách miễn đi rèn luyện trong quân đội, kế thừa vị trí Quốc công, khâm thử!
Đa tạ hoàng thượng.
Dương thị tiến lên lĩnh chỉ, công công nhìn nàng nước mắt chảy ròng nói: Làm sao lại xảy ra chuyện này? Dù cho Quốc công gia đã an nghỉ nhưng ngày tháng còn dài. Kính xin phu nhân bảo trọng thân thể.
Vương công công tiếp tục cười nịnh nọt nói: “À, thân thể lão thái thái thế nào rồi? Vừa rồi, hoàng thượng còn ra lệnh cho lão nô mang nhân sâm ngàn năm đến dâng tặng cho lão phu nhân để bồi bổ thân thể.”
Công chúa Trường Nhạc lạnh lùng nói: Đa tạ hoàng thượng có lòng nhưng chỉ sợ là đã muộn.
Bàng Lạc Tuyết cũng biết mối thù với lão hoàng đế trong lòng công chúa Trường Nhạc tuyệt đối không kém gì so với nàng.
Không biết công chúa nói vậy là có ý gì?
Đại phu nhân tiến lên nói: Công công có điều không biết, lão phu nhân vừa tạ thế.
Phu nhân nén bi thương! Vương công công nói.
Hiện nay trong phủ cũng bận rộn. Kính xin công công thay mặt thiếp thân cảm tạ hoàng thượng ân điển.
Phu nhân đừng nên khách khí! Vương công công lúng túng nói.
Công công vẫn nên trở về đi thôi, hoàng thượng còn chờ ngài trở lại hầu hạ!
Bàng Lạc Tuyết lo sợ rằng nếu Vương công công nán lại một lúc nữa thôi thì công chúa Trường Nhạc sẽ không nhịn được bước tới đánh hắn thẳng tay.
Vương Phi nén bi thương, lão nô trở về trước hầu hạ hoàng thượng!
Công công đi thong thả! Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Trường Nhạc công chúa.
Tẩu tử không cần lo lắng, cũng không biết tên nô tài này có sống được qua đêm nay hay không? Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng nói.
Như thế thì tốt. Nhìn thấy lão nô này thì tỷ lại nghĩ đến tên cẩu hoàng đế kia cưỡng ép mẫu phi tỷ như thế nào. Trường Nhạc cắn răng nghiến lợi nói.
Tẩu tử hãy cùng đi với muội. Nói xong, Bàng Lạc Tuyết nắm tay công chúa Trường Nhạc đi vào sân.
Ở đây quan tài đã sớm chuẩn bị. Đại phu nhân lo lắng cho thân thể của hai nha đầu này không ổn nên sớm đuổi bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Mấy người thiếp thất cũng ở bên cạnh để giúp đỡ Dương thị xử lý hậu sự.
Sở dĩ Vương công công xuất cung cũng chính vì muốn truyền thánh chỉ,
/396
|