Edit : Sóc Là Ta
Vương công công nhìn dáng vẻ của hoàng đế thì thở dài: Bệ hạ vất vả về việc triều chính, nếu hoàng thượng có thể trường sinh bất lão thì tất nhiên bằng mọi giá người phải có được nó.
Hoàng Đế cười ha ha: Nếu không phải do đạo trưởng bí mật xâm nhập vào hoàng cung đến tìm ta nói về thuốc trường sinh bất lão thì ta chắc cũng không thể làm gì được.
Do bệ hạ hồng phúc tề thiên. Vương công công đứng bên cạnh vuốt mông ngựa (ý nói nịnh bợ).
Hoàng đế cười thoả mãn: Đi! Trẫm cũng muốn đi xem điều chế thuốc.
Tuân lệnh! Bãi giá Vũ Dương điện!
... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Hoàng hậu nhìn hoàng thượng rời đi, cả người giống như quả cầu da xì hơi, ngồi tê liệt trên ghế hồi lâu.
Nhược Phương, lại đây giúp ta xoa đầu. Bổn cung cảm thấy đầu óc mình như đang muốn nổ tung.
Nương nương, người sao vậy? Nhược Phương lo lắng bỏ khay đang cầm trên tay nói.
Chờ chút! Ngươi xem tay người kìa! Hoàng hậu chỉ vào tay Nhược Phương lo lắng nói.
Nhược Phương cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện trên bàn tay có màu tím nhợt nhạt.
Nhược Phương cúi đầu suy nghĩ một chút, mở rương trang điểm của hoàng hậu ra thì thấy bên trong có muôn hình các loại bình bình lon lon.
Vừa nãy nô tỳ giúp hoàng thượng thử ngân châm trong dược nên trên tay cũng nhiễm một chút. Ngoài ra, nô tỳ cũng bưng một chén canh cho nương nương, còn lại, còn lại,… À đúng rồi, còn cầm vòng tay bích tỳ này nữa. Nhược Phương nói.
Mau lấy đồ vật kia tới đây.
Tuân lệnh, hoàng hậu nương nương, Hội Xuân, ngươi đi lấy tới đây.
Vâng, thưa cô cô.
Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng chắc không đến nỗi làm thế chứ.
Hừ, cũng khó nói, tâm tư hoàng đế ai biết trước được?
Tâm tư hoàng đế không dễ đoán nhưng bệ hạ cũng không thể trắng trợn đưa đồ vật có độc cho hoàng hậu như vậy. Vừa nãy hoàng thượng lại trực tiếp đưa nữa. Nhược Phương bên cạnh phân tích nói.
Vậy phải xem là độc gì, nếu là độc bình thường thì ta thấy hoàng đế cũng không cần thiết làm vậy. Ta thấy tám phần là do ngày lâm bồn sắp đến gần nên hắn muốn giết nhi tử của ta đây.
Hoàng hậu nương nương, đồ vật đã được lấy tới.
Nhược Phương cầm chuỗi hạt châu kia dâng lên cho hoàng hậu.
Hoàng hậu cầm khăn bịt miệng mình, còn Nhược Phương cũng cầm khăn ôm hết chuỗi vòng ngọc kia.
Cô cô, cái này trông không giống những hạt châu nhỏ. Hội Xuân chỉ vào hạt châu nói.
Nhược Phương nhìn một chút nói: Vậy rốt cuộc bên trong chứa thứ gì?
Người đâu, sai Tiểu Đức tử lặng lẽ mời Tuyết Nhi đến xem.
Tuân lệnh nương nương.
Hoàng hậu nương nương, dược này là do lễ bộ mang đến. Hoàng hậu nương nương có muốn xem một chút hay không?
Hãy trải nó ra đây, trông nó cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Tâu Hoàng hậu nương nương, Lễ bộ nói họ muốn hôm nay đem sính
Vương công công nhìn dáng vẻ của hoàng đế thì thở dài: Bệ hạ vất vả về việc triều chính, nếu hoàng thượng có thể trường sinh bất lão thì tất nhiên bằng mọi giá người phải có được nó.
Hoàng Đế cười ha ha: Nếu không phải do đạo trưởng bí mật xâm nhập vào hoàng cung đến tìm ta nói về thuốc trường sinh bất lão thì ta chắc cũng không thể làm gì được.
Do bệ hạ hồng phúc tề thiên. Vương công công đứng bên cạnh vuốt mông ngựa (ý nói nịnh bợ).
Hoàng đế cười thoả mãn: Đi! Trẫm cũng muốn đi xem điều chế thuốc.
Tuân lệnh! Bãi giá Vũ Dương điện!
... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Hoàng hậu nhìn hoàng thượng rời đi, cả người giống như quả cầu da xì hơi, ngồi tê liệt trên ghế hồi lâu.
Nhược Phương, lại đây giúp ta xoa đầu. Bổn cung cảm thấy đầu óc mình như đang muốn nổ tung.
Nương nương, người sao vậy? Nhược Phương lo lắng bỏ khay đang cầm trên tay nói.
Chờ chút! Ngươi xem tay người kìa! Hoàng hậu chỉ vào tay Nhược Phương lo lắng nói.
Nhược Phương cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện trên bàn tay có màu tím nhợt nhạt.
Nhược Phương cúi đầu suy nghĩ một chút, mở rương trang điểm của hoàng hậu ra thì thấy bên trong có muôn hình các loại bình bình lon lon.
Vừa nãy nô tỳ giúp hoàng thượng thử ngân châm trong dược nên trên tay cũng nhiễm một chút. Ngoài ra, nô tỳ cũng bưng một chén canh cho nương nương, còn lại, còn lại,… À đúng rồi, còn cầm vòng tay bích tỳ này nữa. Nhược Phương nói.
Mau lấy đồ vật kia tới đây.
Tuân lệnh, hoàng hậu nương nương, Hội Xuân, ngươi đi lấy tới đây.
Vâng, thưa cô cô.
Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng chắc không đến nỗi làm thế chứ.
Hừ, cũng khó nói, tâm tư hoàng đế ai biết trước được?
Tâm tư hoàng đế không dễ đoán nhưng bệ hạ cũng không thể trắng trợn đưa đồ vật có độc cho hoàng hậu như vậy. Vừa nãy hoàng thượng lại trực tiếp đưa nữa. Nhược Phương bên cạnh phân tích nói.
Vậy phải xem là độc gì, nếu là độc bình thường thì ta thấy hoàng đế cũng không cần thiết làm vậy. Ta thấy tám phần là do ngày lâm bồn sắp đến gần nên hắn muốn giết nhi tử của ta đây.
Hoàng hậu nương nương, đồ vật đã được lấy tới.
Nhược Phương cầm chuỗi hạt châu kia dâng lên cho hoàng hậu.
Hoàng hậu cầm khăn bịt miệng mình, còn Nhược Phương cũng cầm khăn ôm hết chuỗi vòng ngọc kia.
Cô cô, cái này trông không giống những hạt châu nhỏ. Hội Xuân chỉ vào hạt châu nói.
Nhược Phương nhìn một chút nói: Vậy rốt cuộc bên trong chứa thứ gì?
Người đâu, sai Tiểu Đức tử lặng lẽ mời Tuyết Nhi đến xem.
Tuân lệnh nương nương.
Hoàng hậu nương nương, dược này là do lễ bộ mang đến. Hoàng hậu nương nương có muốn xem một chút hay không?
Hãy trải nó ra đây, trông nó cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Tâu Hoàng hậu nương nương, Lễ bộ nói họ muốn hôm nay đem sính
/396
|