Edit : Sóc Là Ta
Hoàng hậu quay về phía lễ bộ chậm rãi đưa tay mình ra nói: Chờ đã, sính lễ này là do hoàng thượng hay do lễ bộ các ngươi định đoạt? Ánh mắt hoàng hậu sắc bén mà lạnh lẽo khiến lễ bộ run rẩy.
Tâu Hoàng hậu nương nương, là ý của thần. Lễ bộ bắt đầu đổ mồ hôi hột, làm sao dám nói là ý của Hoàng đế.
Hoàng hậu ừ một tiếng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhược Phương đứng bên cạnh cầm lên một bát tổ yến nói: Hoàng hậu nương nương, cái này là do công chúa Cố Luân đưa tới, bên trong có thêm không ít duôc liệu bổ dưỡng.
Hoàng hậu mở mắt ra ừ một tiếng.
Vẫn là tức nhi có tâm, mang thức ăn đến cho bổn cung nếm thử. Khuôn mặt hoàng hậu hớn hở nhận lấy và uống một hớp.
Nếu ngươi đã biết nhị tiểu thư Bàng gia chính là công chúa Cố Luân thì vì sao lại dùng sính lễ đơn giản như vậy? Hay là ngươi muốn hoàng gia Đông Tần Quốc chúng ta bị phỉ nhổ?
Hoàng hậu nương nương bớt giận, Hoàng hậu nương nương bớt giận! Đều là nô tài sai, đều là nô tài sai.
Tâu nương nương, lễ bộ cũng không dám tuỳ ý định đoạt như vậy. Nhược Phương nói lời an ủi mới khiến, hoàng hậu tạm thời thoải mái.
Tâu hoàng hậu nương nương, thần biết sai rồi. Bây giờ thần sẽ chuẩn bị một sính lễ mới.
Không cần, bây giờ chuẩn bị cũng đã muộn, cứ dựa theo quy tắc mà làm thôi.
Người của lễ bộ mặt ủ mày chau nhìn mặt hoàng hậu cũng không dám nói một câu. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được nói:
Ý của hoàng thượng là cứ dựa theo luật lệ mà làm là được rồi.
Hoàng hậu mỉm cười: Xem ra ngươi không xem lời nói của bổn cung ra gì.
Nô tài không dám, nô tài không dám.
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, từ từ thả chén cháo tổ yến lên bàn.
Nương nương bớt giận.
Trong cung, bọn hạ nhân nô tài và nô tỳ quỳ một chỗ trên mặt đất.
Tuy bình thường hoàng hậu rất dễ gần nhưng một khi tức giận thì không phải ai cũng có thể làm nàng nguôi giận.
Vậy ý của hoàng thượng là sẽ mang những thứ đó làm quà sính lễ? Hoàng hậu âm trầm nói.
Người của lễ bộ run lẩy bẩy.
Xem ra ngươi cũng không muốn làm chức tổng quản này nữa. Tuy rằng bổn cung không có uy quyền gì nhưng muốn xử lý một nô tài nhỏ nhoi như ngươi thì vẫn có thể.
Tâu nương nương, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi.
Nương nương, thái y nói người không được nổi giận. Nhược Phương đỡ hoàng hậu nói.
Là ai dám chọc giận hoàng hậu đang mang thai của trẫm? Hoàng đế cầm ngọc tỷ trân châu đứng trước cửa.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế, cũng nhanh chóng đỡ phía dưới bụng mình nói: Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, sao hoàng thượng lại có nhã ý đến thăm thần thiếp vào lúc này?
Hoàng Đế cũng mau mau đỡ hoàng hậu dậy và nói: Bụng nàng cũng lớn như vậy, vẫn nên chăm sóc kỹ càng không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì được.
Hoàng hậu cười nói: Đây là lễ nghĩa mà một thiếp thân phải tuân theo,huống chi thần thiếp lại là hoàng hậu, làm sao dám quên? Hoàng hậu nhỏ giọng nói.
Hoàng Đế mỉm cười.
Hoàng hậu lại quay về phía Nhược Phương nói: Bên ngoài nô tài đều không hiểu quy củ sao? Hoàng thượng đã giá lâm cũng không báo ta một tiếng.
Nàng trách những nô tài kia làm gì. Chỉ vì trẫm sợ đánh thức giấc ngủ của nàng thôi. Hoàng đế nói.
Sao hoàng thượng lại đến đây vào lúc này?
Vừa nãy ta tới thăm Vũ Dương nhưng nàng còn đang ngủ, lại nghĩ Dự vương của chúng ta cũng sắp phải thành thân nên trẫm cũng muốn tự mình tới đây bàn chuyện với nàng. Không biết hoàng hậu thấy thế nào?
Đầu tiên hoàng hậu cảm thấy ngạc nhiên nhưng sau đó liền bình tĩnh lại. Với tính cách của hoàng đế thì làm sao sẽ chịu nhường bước để lo lắng cho ngày thành
Hoàng hậu quay về phía lễ bộ chậm rãi đưa tay mình ra nói: Chờ đã, sính lễ này là do hoàng thượng hay do lễ bộ các ngươi định đoạt? Ánh mắt hoàng hậu sắc bén mà lạnh lẽo khiến lễ bộ run rẩy.
Tâu Hoàng hậu nương nương, là ý của thần. Lễ bộ bắt đầu đổ mồ hôi hột, làm sao dám nói là ý của Hoàng đế.
Hoàng hậu ừ một tiếng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhược Phương đứng bên cạnh cầm lên một bát tổ yến nói: Hoàng hậu nương nương, cái này là do công chúa Cố Luân đưa tới, bên trong có thêm không ít duôc liệu bổ dưỡng.
Hoàng hậu mở mắt ra ừ một tiếng.
Vẫn là tức nhi có tâm, mang thức ăn đến cho bổn cung nếm thử. Khuôn mặt hoàng hậu hớn hở nhận lấy và uống một hớp.
Nếu ngươi đã biết nhị tiểu thư Bàng gia chính là công chúa Cố Luân thì vì sao lại dùng sính lễ đơn giản như vậy? Hay là ngươi muốn hoàng gia Đông Tần Quốc chúng ta bị phỉ nhổ?
Hoàng hậu nương nương bớt giận, Hoàng hậu nương nương bớt giận! Đều là nô tài sai, đều là nô tài sai.
Tâu nương nương, lễ bộ cũng không dám tuỳ ý định đoạt như vậy. Nhược Phương nói lời an ủi mới khiến, hoàng hậu tạm thời thoải mái.
Tâu hoàng hậu nương nương, thần biết sai rồi. Bây giờ thần sẽ chuẩn bị một sính lễ mới.
Không cần, bây giờ chuẩn bị cũng đã muộn, cứ dựa theo quy tắc mà làm thôi.
Người của lễ bộ mặt ủ mày chau nhìn mặt hoàng hậu cũng không dám nói một câu. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được nói:
Ý của hoàng thượng là cứ dựa theo luật lệ mà làm là được rồi.
Hoàng hậu mỉm cười: Xem ra ngươi không xem lời nói của bổn cung ra gì.
Nô tài không dám, nô tài không dám.
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, từ từ thả chén cháo tổ yến lên bàn.
Nương nương bớt giận.
Trong cung, bọn hạ nhân nô tài và nô tỳ quỳ một chỗ trên mặt đất.
Tuy bình thường hoàng hậu rất dễ gần nhưng một khi tức giận thì không phải ai cũng có thể làm nàng nguôi giận.
Vậy ý của hoàng thượng là sẽ mang những thứ đó làm quà sính lễ? Hoàng hậu âm trầm nói.
Người của lễ bộ run lẩy bẩy.
Xem ra ngươi cũng không muốn làm chức tổng quản này nữa. Tuy rằng bổn cung không có uy quyền gì nhưng muốn xử lý một nô tài nhỏ nhoi như ngươi thì vẫn có thể.
Tâu nương nương, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi.
Nương nương, thái y nói người không được nổi giận. Nhược Phương đỡ hoàng hậu nói.
Là ai dám chọc giận hoàng hậu đang mang thai của trẫm? Hoàng đế cầm ngọc tỷ trân châu đứng trước cửa.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế, cũng nhanh chóng đỡ phía dưới bụng mình nói: Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, sao hoàng thượng lại có nhã ý đến thăm thần thiếp vào lúc này?
Hoàng Đế cũng mau mau đỡ hoàng hậu dậy và nói: Bụng nàng cũng lớn như vậy, vẫn nên chăm sóc kỹ càng không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì được.
Hoàng hậu cười nói: Đây là lễ nghĩa mà một thiếp thân phải tuân theo,huống chi thần thiếp lại là hoàng hậu, làm sao dám quên? Hoàng hậu nhỏ giọng nói.
Hoàng Đế mỉm cười.
Hoàng hậu lại quay về phía Nhược Phương nói: Bên ngoài nô tài đều không hiểu quy củ sao? Hoàng thượng đã giá lâm cũng không báo ta một tiếng.
Nàng trách những nô tài kia làm gì. Chỉ vì trẫm sợ đánh thức giấc ngủ của nàng thôi. Hoàng đế nói.
Sao hoàng thượng lại đến đây vào lúc này?
Vừa nãy ta tới thăm Vũ Dương nhưng nàng còn đang ngủ, lại nghĩ Dự vương của chúng ta cũng sắp phải thành thân nên trẫm cũng muốn tự mình tới đây bàn chuyện với nàng. Không biết hoàng hậu thấy thế nào?
Đầu tiên hoàng hậu cảm thấy ngạc nhiên nhưng sau đó liền bình tĩnh lại. Với tính cách của hoàng đế thì làm sao sẽ chịu nhường bước để lo lắng cho ngày thành
/396
|