(*) tứ hôn là từ hay dùng thời xưa, trong trường hợp vua đứng ra ban hôn cho.
Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn
Tấn vương thích thú ngửi hương thơm nhìn Bàng Lạc Tuyết đang kinh ngạc đứng đó. Còn Bàng Lạc Tuyết cũng là người tỉ mỉ, nàng nhìn về phía trước quả nhiên nhận ra mùi hương này thật kỳ lạ.
Bàng Lạc Băng bước đến nói: Bên trong thạch này có chứa những hạt châu màu trắng tinh khiết, đồng thời mùi hương cũng theo đó bay ra ngoài, lưu lại mùi hương thơm khó phai.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói: Đây đúng là một loại hương hiếm thấy.
Đây là do Băng nhi nghĩ ra, hương liệu bên trong cũng do Băng Nhi điều chế.
Bàng Lạc Tuyết ngửi một cái, hương liệu bên trong đều là những hương liệu thơm ngát thì tỏ ý khen ngợi: Không ngờ Băng Nhi thực sự tài giỏi, đã vậy hương vị này còn quá tươi mát.
Đúng đấy, không nghĩ tới Băng Nhi lại có hứng thú với hương liệu này. Tấn vương ôm Bàng Lạc Băng, trong mắt lộ ra tia tán thưởng.
Dự vương đến! Quản gia hô to.
Tấn vương và Bàng Lạc Tuyết xoay người lại thì nhìn thấy Dự vương với cây cung giắt bên hông, tóc dài buộc thành một bó mặc cho gió bay rối tung ở phía sau đang đi tới. Mày kiếm bên dưới ánh mắt âm trầm nhìn không thấy đáy, thâm thuý sâu thẳm tựa như biển rộng màu lam, lại lạnh lẽo như có thể khiến mọi thứ đông cứng lại trên đường đi của nó. Vẻ đẹp vừa cao sang quý phái vừa thâm trầm sâu lắng đó khiến người ta không dời nổi mắt. Sống mũi cao dưới đôi môi đỏ hồng, nhàn nhạt nhếch lên trông cực kỳ hoàn mỹ. Dung mạo tuấn lãng kết hợp với trường bào Nguyệt Hoa màu trắng tinh khiết khiến hắn nổi bật giữa đám người chung quanh. Trường bào nhẹ nhàng phất phơ trước gió có cảm giác như thần tiên hiện về, vừa hào hoa phú quý
vừa lạnh lẽo đến cực điểm. Khuôn mặt hình trái xoan thanh tao thoát tục tựa như hắn không thuộc về chốn nhân gian phàm tục này. Trong giây phút ấy, mọi người ngỡ như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh chỉ tập trung ngước mắt nhìn hắn mà thôi.
Huynh không biết hai người đang nói gì mà lại để huynh chờ đợi lâu như vậy? Triệu Chính Dương nhìn ba người đang trò chuyện thì cũng rất tự nhiên đứng bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.
Mà trong mắt của người khác, dĩ nhiên Bàng Lạc Tuyết và Triệu Chính Dương chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Tấn vương cười trêu đùa nói: Nghe nói hoàng thượng chuẩn bị gả nữ nhi của Vương học sĩ cho ca ca Dự Vương để nàng trở thành Dự Vương Phi, không biết có chuyện này hay không?
Sắc mặt Triệu Chính Dương khẽ trở nên thâm trầm, cùng lúc Bàng Lạc Tuyết cũng xoay mặt nhìn Triệu Chính Dương lên tiếng: Tiểu thư Vương gia là một cô nương tốt, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nghe nói dung mạo cũng rất xinh đẹp.
Triệu Chính dương nói: Ai nói với nàng như vậy? Trong lòng huynh chỉ có một người. Nếu phụ hoàng thích thì có thể nạp nàng. Còn huynh, nếu không phải của huynh thì huynh cũng không cần.
Bàng Lạc Tuyết chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Nơi này thực sự là náo nhiệt, xem ra ở đây đang rất vui vẻ.” Bàng Sách dẫn công chúa Trường Nhạc đi tới.
Bàng Lạc Tuyết trêu đùa nói: Huynh tới thật đúng lúc.
Bàng Lạc Băng quay về phía Bàng Sách hành lễ: Băng Nhi bái kiến ca ca.
Bàng Sách gật gù, cũng không có biểu hiện thân thiện mà là thái độ vô cùng lạnh nhạt nói: “ Cứ tỏ ra bình thường thôi.
Bàng Lạc Băng không cam lòng cắn môi. Còn Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy hết tất cả nhưng cũng không nói gì.
Thánh chỉ đến!
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy công công bên cạnh hoàng đế cầm thánh chỉ bước vào. Bàng Lạc Tuyết đang vui vẻ, trong nháy mắt cũng tỏ ra trầm tĩnh khác thường.
Dương thị và Bàng Quốc Công cũng nhanh chóng bước tới trước nói: Bái kiến Vương công công.
Hôm nay là sinh thần của công chúa Tuyết Nhi, hoàng thượng muốn ban tặng cho nàng một lễ vật lớn.
Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn
Tấn vương thích thú ngửi hương thơm nhìn Bàng Lạc Tuyết đang kinh ngạc đứng đó. Còn Bàng Lạc Tuyết cũng là người tỉ mỉ, nàng nhìn về phía trước quả nhiên nhận ra mùi hương này thật kỳ lạ.
Bàng Lạc Băng bước đến nói: Bên trong thạch này có chứa những hạt châu màu trắng tinh khiết, đồng thời mùi hương cũng theo đó bay ra ngoài, lưu lại mùi hương thơm khó phai.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói: Đây đúng là một loại hương hiếm thấy.
Đây là do Băng nhi nghĩ ra, hương liệu bên trong cũng do Băng Nhi điều chế.
Bàng Lạc Tuyết ngửi một cái, hương liệu bên trong đều là những hương liệu thơm ngát thì tỏ ý khen ngợi: Không ngờ Băng Nhi thực sự tài giỏi, đã vậy hương vị này còn quá tươi mát.
Đúng đấy, không nghĩ tới Băng Nhi lại có hứng thú với hương liệu này. Tấn vương ôm Bàng Lạc Băng, trong mắt lộ ra tia tán thưởng.
Dự vương đến! Quản gia hô to.
Tấn vương và Bàng Lạc Tuyết xoay người lại thì nhìn thấy Dự vương với cây cung giắt bên hông, tóc dài buộc thành một bó mặc cho gió bay rối tung ở phía sau đang đi tới. Mày kiếm bên dưới ánh mắt âm trầm nhìn không thấy đáy, thâm thuý sâu thẳm tựa như biển rộng màu lam, lại lạnh lẽo như có thể khiến mọi thứ đông cứng lại trên đường đi của nó. Vẻ đẹp vừa cao sang quý phái vừa thâm trầm sâu lắng đó khiến người ta không dời nổi mắt. Sống mũi cao dưới đôi môi đỏ hồng, nhàn nhạt nhếch lên trông cực kỳ hoàn mỹ. Dung mạo tuấn lãng kết hợp với trường bào Nguyệt Hoa màu trắng tinh khiết khiến hắn nổi bật giữa đám người chung quanh. Trường bào nhẹ nhàng phất phơ trước gió có cảm giác như thần tiên hiện về, vừa hào hoa phú quý
vừa lạnh lẽo đến cực điểm. Khuôn mặt hình trái xoan thanh tao thoát tục tựa như hắn không thuộc về chốn nhân gian phàm tục này. Trong giây phút ấy, mọi người ngỡ như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh chỉ tập trung ngước mắt nhìn hắn mà thôi.
Huynh không biết hai người đang nói gì mà lại để huynh chờ đợi lâu như vậy? Triệu Chính Dương nhìn ba người đang trò chuyện thì cũng rất tự nhiên đứng bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.
Mà trong mắt của người khác, dĩ nhiên Bàng Lạc Tuyết và Triệu Chính Dương chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Tấn vương cười trêu đùa nói: Nghe nói hoàng thượng chuẩn bị gả nữ nhi của Vương học sĩ cho ca ca Dự Vương để nàng trở thành Dự Vương Phi, không biết có chuyện này hay không?
Sắc mặt Triệu Chính Dương khẽ trở nên thâm trầm, cùng lúc Bàng Lạc Tuyết cũng xoay mặt nhìn Triệu Chính Dương lên tiếng: Tiểu thư Vương gia là một cô nương tốt, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nghe nói dung mạo cũng rất xinh đẹp.
Triệu Chính dương nói: Ai nói với nàng như vậy? Trong lòng huynh chỉ có một người. Nếu phụ hoàng thích thì có thể nạp nàng. Còn huynh, nếu không phải của huynh thì huynh cũng không cần.
Bàng Lạc Tuyết chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Nơi này thực sự là náo nhiệt, xem ra ở đây đang rất vui vẻ.” Bàng Sách dẫn công chúa Trường Nhạc đi tới.
Bàng Lạc Tuyết trêu đùa nói: Huynh tới thật đúng lúc.
Bàng Lạc Băng quay về phía Bàng Sách hành lễ: Băng Nhi bái kiến ca ca.
Bàng Sách gật gù, cũng không có biểu hiện thân thiện mà là thái độ vô cùng lạnh nhạt nói: “ Cứ tỏ ra bình thường thôi.
Bàng Lạc Băng không cam lòng cắn môi. Còn Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy hết tất cả nhưng cũng không nói gì.
Thánh chỉ đến!
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy công công bên cạnh hoàng đế cầm thánh chỉ bước vào. Bàng Lạc Tuyết đang vui vẻ, trong nháy mắt cũng tỏ ra trầm tĩnh khác thường.
Dương thị và Bàng Quốc Công cũng nhanh chóng bước tới trước nói: Bái kiến Vương công công.
Hôm nay là sinh thần của công chúa Tuyết Nhi, hoàng thượng muốn ban tặng cho nàng một lễ vật lớn.
/396
|