Trong Tĩnh viên, Nhị phu nhân nhìn hạ nhân đưa thức ăn tới thì chau mày. Lần này không những hạ nhân chỉ đưa thức ăn cơm thừa canh cặn mà còn lấy bớt đi một ít. Nhưng điều đó không quan trọng mà điều khiến nhị phu nhân tức giận chính là phần cơm của tam phu nhân không giống mình, có đủ cá thịt, rõ ràng có sự phân biệt đối xử quá lớn.
Các ngươi là nha hoàn của ta, tại sao lại lấy bớt phần cơm của bổn phu nhân đi? Nhị phu nhân lớn tiếng nói.
Thưa phu nhân, chắc người cũng đoán được rằng người sẽ không có mệnh để ra ngoài được nữa. Ai đã bước vào Tĩnh viên này thì cũng không thể sống sót ra ngoài.” Thị vệ tỏ vẻ khinh thường nói.
Tại sao phần cơm của tam phu nhân lại đầy đủ như vậy, ta cũng giống nàng mà phần cơm của ta lại thua kém nàng? Khi nói xong câu này, ánh mắt của nhị phu nhân như muốn phun ra lửa.
Phu nhân, muốn ăn ngon thì chính mình phải biết điều một chút. Người xem tam phu nhân đưa rất nhiều bạc cho bọn ta, tam tiểu thư thường xuyên tặng quà và cho tiền chúng ta nữa. Nhị phu nhân nếu muốn thì cũng dựa theo cách đó mà làm. Ta bảo đảm nàng sẽ có đồ ăn ngon.” Thị vệ khinh thường nói.
Có điều lạ là từ khi nhị phu nhân bị nhốt vào đây đến giờ, đại tiểu thư cũng chưa tới thăm nàng lần nào. Nhị phu nhân, có thể đại tiểu thư sắp thành hôn nên sớm đã quên nàng rồi chăng?
Nói nhiều như vậy làm gì? Vậy giờ phu nhân có cho thì ai muốn đây? Có điều nàng ta đúng là còn rất đẹp. Vì đã từng làm thiếp nên không biết người được nàng hầu hạ sẽ cảm thấy thế nào đây? Hai thị vệ ngang nhiên đánh giá nhị phu nhân, ánh mặt tỏ vẻ khinh thường.
Ngươi... . . Ngươi... . . Các ngươi thật to gan, cẩn thận nếu không ta sẽ nói hết mọi chuyện với lão gia. Nhị phu nhân che lại thân thể mình nói.
Hừ! Còn muốn gặp lão gia sao? Nàng phải biết chỉ cần bước vào Tĩnh viên này thì sau này chính là người của chúng ta.
Tam phu nhân lạnh lùng đứng đó chứng kiến mọi chuyện. Nữ nhi của mình đã truyền tin tức rằng trong ngày đại hôn nàng sẽ cho mình một sự ngạc nhiên.
Các ngươi dám, các ngươi có biết nữ nhi của ta chính là Tấn vương phi không?
“Vậy thì như thế nào? Dù có là Thiên Hoàng Lão Tử thì nàng cũng không ra khỏi đây được.” Thị vệ khinh thường nói.
Tam muội muội bình tĩnh như thế, xem ra là đã phản bội lão gia.
Tam phu nhân vẫn bình thản ăn cơm, cười lạnh: Tỷ tỷ chỉ cần quản tốt chính mình thôi, đừng hao tâm tổn sức quan tâm muội.
Muội... . . . . .
Nhị phu nhân kinh ngạc nhìn tam phu nhân. Nàng dù sao cũng là thiếp thất của Bàng Quốc Công, cho nên ai cũng không thể chạm vào nàng. Thế nhưng tam phu nhân lại không giống nhị phu nhân, nàng hiểu được thế nào là nhẫn nhịn. Có lúc không phải cứ kiêu ngạo là có thể giải quyết mọi chuyện. Vì lẽ đó, tam phu nhân đã dùng một đêm làm bạn để đổi lấy miếng ăn manh áo cho cuộc sống về sau của mình.
Mà hai người thị vệ này lại quá biết cách dằn vặt lòng người, không chỉ không cho nàng miếng cơm ăn mà còn cố tình thả các loại chuột bọ côn trùng rắn rết vào phòng nàng để dằn vặt nàng phát điên.
Cũng không biết có bao nhiêu nữ tử đã chết đi trong Tĩnh viên này rồi. Nàng biết đây là nơi chỉ có đường vào mà không có đường ra nhưng nàng cũng thầm hy vọng nữ nhi mình nhất định sẽ nghĩ cách cứu nàng thoát khỏi đây. Nàng biết tuy nhị tiểu thư tỏ ra hiền lành chất phác, là một nữ tử thiện lương nhưng mặt khác nàng ta cũng đầy thông minh cơ trí mà mình cũng không phải là đối thủ của nàng. Vì vậy, tam phu nhân chỉ còn con đường thuận theo, chờ khi nàng thoát khỏi nơi này thì sẽ trực tiếp xử lý hai kẻ ác độc kia.
“Nhị tỷ
Các ngươi là nha hoàn của ta, tại sao lại lấy bớt phần cơm của bổn phu nhân đi? Nhị phu nhân lớn tiếng nói.
Thưa phu nhân, chắc người cũng đoán được rằng người sẽ không có mệnh để ra ngoài được nữa. Ai đã bước vào Tĩnh viên này thì cũng không thể sống sót ra ngoài.” Thị vệ tỏ vẻ khinh thường nói.
Tại sao phần cơm của tam phu nhân lại đầy đủ như vậy, ta cũng giống nàng mà phần cơm của ta lại thua kém nàng? Khi nói xong câu này, ánh mắt của nhị phu nhân như muốn phun ra lửa.
Phu nhân, muốn ăn ngon thì chính mình phải biết điều một chút. Người xem tam phu nhân đưa rất nhiều bạc cho bọn ta, tam tiểu thư thường xuyên tặng quà và cho tiền chúng ta nữa. Nhị phu nhân nếu muốn thì cũng dựa theo cách đó mà làm. Ta bảo đảm nàng sẽ có đồ ăn ngon.” Thị vệ khinh thường nói.
Có điều lạ là từ khi nhị phu nhân bị nhốt vào đây đến giờ, đại tiểu thư cũng chưa tới thăm nàng lần nào. Nhị phu nhân, có thể đại tiểu thư sắp thành hôn nên sớm đã quên nàng rồi chăng?
Nói nhiều như vậy làm gì? Vậy giờ phu nhân có cho thì ai muốn đây? Có điều nàng ta đúng là còn rất đẹp. Vì đã từng làm thiếp nên không biết người được nàng hầu hạ sẽ cảm thấy thế nào đây? Hai thị vệ ngang nhiên đánh giá nhị phu nhân, ánh mặt tỏ vẻ khinh thường.
Ngươi... . . Ngươi... . . Các ngươi thật to gan, cẩn thận nếu không ta sẽ nói hết mọi chuyện với lão gia. Nhị phu nhân che lại thân thể mình nói.
Hừ! Còn muốn gặp lão gia sao? Nàng phải biết chỉ cần bước vào Tĩnh viên này thì sau này chính là người của chúng ta.
Tam phu nhân lạnh lùng đứng đó chứng kiến mọi chuyện. Nữ nhi của mình đã truyền tin tức rằng trong ngày đại hôn nàng sẽ cho mình một sự ngạc nhiên.
Các ngươi dám, các ngươi có biết nữ nhi của ta chính là Tấn vương phi không?
“Vậy thì như thế nào? Dù có là Thiên Hoàng Lão Tử thì nàng cũng không ra khỏi đây được.” Thị vệ khinh thường nói.
Tam muội muội bình tĩnh như thế, xem ra là đã phản bội lão gia.
Tam phu nhân vẫn bình thản ăn cơm, cười lạnh: Tỷ tỷ chỉ cần quản tốt chính mình thôi, đừng hao tâm tổn sức quan tâm muội.
Muội... . . . . .
Nhị phu nhân kinh ngạc nhìn tam phu nhân. Nàng dù sao cũng là thiếp thất của Bàng Quốc Công, cho nên ai cũng không thể chạm vào nàng. Thế nhưng tam phu nhân lại không giống nhị phu nhân, nàng hiểu được thế nào là nhẫn nhịn. Có lúc không phải cứ kiêu ngạo là có thể giải quyết mọi chuyện. Vì lẽ đó, tam phu nhân đã dùng một đêm làm bạn để đổi lấy miếng ăn manh áo cho cuộc sống về sau của mình.
Mà hai người thị vệ này lại quá biết cách dằn vặt lòng người, không chỉ không cho nàng miếng cơm ăn mà còn cố tình thả các loại chuột bọ côn trùng rắn rết vào phòng nàng để dằn vặt nàng phát điên.
Cũng không biết có bao nhiêu nữ tử đã chết đi trong Tĩnh viên này rồi. Nàng biết đây là nơi chỉ có đường vào mà không có đường ra nhưng nàng cũng thầm hy vọng nữ nhi mình nhất định sẽ nghĩ cách cứu nàng thoát khỏi đây. Nàng biết tuy nhị tiểu thư tỏ ra hiền lành chất phác, là một nữ tử thiện lương nhưng mặt khác nàng ta cũng đầy thông minh cơ trí mà mình cũng không phải là đối thủ của nàng. Vì vậy, tam phu nhân chỉ còn con đường thuận theo, chờ khi nàng thoát khỏi nơi này thì sẽ trực tiếp xử lý hai kẻ ác độc kia.
“Nhị tỷ
/396
|