“Nói đi.” Hoàng Đế thản nhiên nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Hà Thanh, hắn quỳ trên mặt đất, đầu ngẩng cao, không khuất phục, không buông tha.
“Thần muốn tố cáo Tấn vương.”
Hà Thanh đang cầm tấu chương.
“Trình lên đây!”
“Vâng.”
Vương công công tiến lên tiếp nhận tấu chương, đặt trước mặt Hoàng Đế.
Tấn vương thấp thỏm nhìn Hoàng Đế.
Chân mày Hoàng Đế càng ngày càng nhíu chặt.
“To gan!”
Hoàng Đế vỗ long án, mọi người lập tức quỳ xuống nói: “Bệ hạ bớt giận.”
“Xem đi, xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi!”
Hoàng Đế ném tấu chương tới trước mặt Tấn vương.
“Trẫm phái ngươi đi cứu giúp nạn dân, mà ngươi lại dám làm như thế, bí mật tàn sát nạn dân, cho người ám sát nạn dân. Ngươi làm cho trẫm an tâm bằng cách này sao, ngươi xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi, vì muốn lập công mà dám làm như vậy, thật là to gan lớn mật.”
“Hoàng thượng bớt giận, Tấn vương vẫn chỉ là một hài tử, hắn làm như vậy chẳng qua là vì muốn lập công lớn mà thôi.” Hoàng Hậu nói.
Tấn vương lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoàng Hậu, sau đó hắn cúi đầu, thầm nghĩ, hắn làm chuyện này vô cùng kín đáo, vì sao Hà Thanh lại biết.
Tấn vương không biết, mặc dù Hà Thanh là quan thanh liêm, nhưng người nhà của hắn lại ở Đằng Châu, ở đây có rất nhiều lưu dân, người do Hà Thanh phái đi còn chưa kịp tới đây, người của Tấn vương đã giết gần hết người nhà của hắn, khi người của Dự vương tới cũng chỉ kịp cứu được tiểu nhi tử của Hà Thanh mà thôi, những người khác đều đã chết. Nỗi đau này làm sao Hà Thanh có thể nhịn, làm sao có thể không tức giận, dù cho phải mất mạng, cũng phải tố cáo với bệ hạ.
“Hoàng thượng, thần còn nghe nói, Tấn Vương điện hạ vì muốn tranh công, đã tập hợp rất nhiều lưu dân. Ngoài mặt là phát gạo, thế nhưng lại lặng lẽ phái người lấy gạo đi, còn có một số người của Tấn vương đến lấy gạo, cũng có không ít người của Tấn vương lúc đó hô vang vạn tuế.”
Hà Thanh nói.
Tấn vương thấy mồ hôi lạnh chảy ròng: “Phụ hoàng, nhi thần không có. Những người dân đen này thì biết cái gì chứ?”
“Ngươi im miệng cho ta!” Hoàng Đế lạnh giọng nói.
“Bệ hạ. Lúc đó Tấn vương vừa mới ưng thuận sẽ cưới Đại tiểu thư Bàng gia, hai người vốn là một đôi phu thê sắp cưới, chuẩn bị kết hôn. Khó tránh khỏi làm việc có chút vội vàng.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng dội một gáo nước lạnh.
“Làm sao, hai người các ngươi cảm thấy bất mãn với ý chỉ của trẫm sao? Đại tiểu thư Bàng gia mang một thân châu báu đẹp đẽ quý giá như thế, mà ngươi lại dám mắng con dân của trẫm là dân đen. Thật là to gan.”
Áo sa tím thêu lên những đóa mẫu đơn kiều diễm. Mái tóc đen như mun búi lên gọn gàng, cài trâm kim phượng, tua vàng từ từ rũ xuống, bàn tay ngọc ngà chừa lại 2 tấc móng tay. Khoác áo khoác thêu hoa mẫu đơn trắng, dung nhan mê hoặc. Mày ngài tô nhạt, hàng môi điểm nhẹ. Nghe được tiếng thỉnh an, thoáng tỉnh táo lại, mắt phượng lạnh lùng, thản nhiên khiến người ta chùn bước.
Hoàng Đế vỗ long án.
Tấn vương và Bàng Lạc Vũ lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Tấn nhi, sai cũng đã sai rồi, ngươi còn muốn chọc giận phụ hoàng ngươi thêm sao, còn không mau nhận sai.”
Tấn vương nhìn Hoàng Hậu đang xem kịch vui.
“Mẫu Hậu nhi thần sai rồi, nhi thần không nên lỗ mãng.”
Tấn vương nói.
“Bệ hạ, hôm nay là yến hội, Hà Thanh, Tấn vương còn trẻ, làm việc không biết nặng nhẹ, các ngươi là thần tử cũng nên chỉ điểm giúp hắn một chút, để hắn không phạm phải sai lầm.”
Hoàng Hậu lơ đãng nói.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Hậu đang nói giúp Tấn vương mà không biết rằng thực ra nàng đang muốn
Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Hà Thanh, hắn quỳ trên mặt đất, đầu ngẩng cao, không khuất phục, không buông tha.
“Thần muốn tố cáo Tấn vương.”
Hà Thanh đang cầm tấu chương.
“Trình lên đây!”
“Vâng.”
Vương công công tiến lên tiếp nhận tấu chương, đặt trước mặt Hoàng Đế.
Tấn vương thấp thỏm nhìn Hoàng Đế.
Chân mày Hoàng Đế càng ngày càng nhíu chặt.
“To gan!”
Hoàng Đế vỗ long án, mọi người lập tức quỳ xuống nói: “Bệ hạ bớt giận.”
“Xem đi, xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi!”
Hoàng Đế ném tấu chương tới trước mặt Tấn vương.
“Trẫm phái ngươi đi cứu giúp nạn dân, mà ngươi lại dám làm như thế, bí mật tàn sát nạn dân, cho người ám sát nạn dân. Ngươi làm cho trẫm an tâm bằng cách này sao, ngươi xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi, vì muốn lập công mà dám làm như vậy, thật là to gan lớn mật.”
“Hoàng thượng bớt giận, Tấn vương vẫn chỉ là một hài tử, hắn làm như vậy chẳng qua là vì muốn lập công lớn mà thôi.” Hoàng Hậu nói.
Tấn vương lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoàng Hậu, sau đó hắn cúi đầu, thầm nghĩ, hắn làm chuyện này vô cùng kín đáo, vì sao Hà Thanh lại biết.
Tấn vương không biết, mặc dù Hà Thanh là quan thanh liêm, nhưng người nhà của hắn lại ở Đằng Châu, ở đây có rất nhiều lưu dân, người do Hà Thanh phái đi còn chưa kịp tới đây, người của Tấn vương đã giết gần hết người nhà của hắn, khi người của Dự vương tới cũng chỉ kịp cứu được tiểu nhi tử của Hà Thanh mà thôi, những người khác đều đã chết. Nỗi đau này làm sao Hà Thanh có thể nhịn, làm sao có thể không tức giận, dù cho phải mất mạng, cũng phải tố cáo với bệ hạ.
“Hoàng thượng, thần còn nghe nói, Tấn Vương điện hạ vì muốn tranh công, đã tập hợp rất nhiều lưu dân. Ngoài mặt là phát gạo, thế nhưng lại lặng lẽ phái người lấy gạo đi, còn có một số người của Tấn vương đến lấy gạo, cũng có không ít người của Tấn vương lúc đó hô vang vạn tuế.”
Hà Thanh nói.
Tấn vương thấy mồ hôi lạnh chảy ròng: “Phụ hoàng, nhi thần không có. Những người dân đen này thì biết cái gì chứ?”
“Ngươi im miệng cho ta!” Hoàng Đế lạnh giọng nói.
“Bệ hạ. Lúc đó Tấn vương vừa mới ưng thuận sẽ cưới Đại tiểu thư Bàng gia, hai người vốn là một đôi phu thê sắp cưới, chuẩn bị kết hôn. Khó tránh khỏi làm việc có chút vội vàng.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng dội một gáo nước lạnh.
“Làm sao, hai người các ngươi cảm thấy bất mãn với ý chỉ của trẫm sao? Đại tiểu thư Bàng gia mang một thân châu báu đẹp đẽ quý giá như thế, mà ngươi lại dám mắng con dân của trẫm là dân đen. Thật là to gan.”
Áo sa tím thêu lên những đóa mẫu đơn kiều diễm. Mái tóc đen như mun búi lên gọn gàng, cài trâm kim phượng, tua vàng từ từ rũ xuống, bàn tay ngọc ngà chừa lại 2 tấc móng tay. Khoác áo khoác thêu hoa mẫu đơn trắng, dung nhan mê hoặc. Mày ngài tô nhạt, hàng môi điểm nhẹ. Nghe được tiếng thỉnh an, thoáng tỉnh táo lại, mắt phượng lạnh lùng, thản nhiên khiến người ta chùn bước.
Hoàng Đế vỗ long án.
Tấn vương và Bàng Lạc Vũ lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Tấn nhi, sai cũng đã sai rồi, ngươi còn muốn chọc giận phụ hoàng ngươi thêm sao, còn không mau nhận sai.”
Tấn vương nhìn Hoàng Hậu đang xem kịch vui.
“Mẫu Hậu nhi thần sai rồi, nhi thần không nên lỗ mãng.”
Tấn vương nói.
“Bệ hạ, hôm nay là yến hội, Hà Thanh, Tấn vương còn trẻ, làm việc không biết nặng nhẹ, các ngươi là thần tử cũng nên chỉ điểm giúp hắn một chút, để hắn không phạm phải sai lầm.”
Hoàng Hậu lơ đãng nói.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Hậu đang nói giúp Tấn vương mà không biết rằng thực ra nàng đang muốn
/396
|