Edit : Sóc Là Ta
Lão gia, người sao vậy?
Đại phu nhân bước đến lo lắng nhìn Bàng Quốc Công, máu tươi đen ngòm vẫn còn dính trên tay hắn.
Bàng Quốc Công đẩy đại phu nhân ra, nói với đại phu: Đại phu, mau tới xem nàng một chút, di nương Thu Nguyệt vẫn nghe được, nàng nghe được.
Đại phu nhân Dương thị nghe vậy cũng khiếp sợ, nhưng có điều chỉ trong chốc lát, nàng lại bình tĩnh trở lại. Thu Nguyệt có thể nghe được cũng tốt, để cho nàng ta cảm thụ được cảm giác thống khổ khi bị người khác phản bội là như thế nào.
Lão gia đừng nóng vội, để đại phu xem mạch trước đi. Đại phu nhân nói.
Bàng Quốc Công đứng bên cạnh, đại phu bước lên vuốt mạch đập sau đó lắc đầu, nói: Bẩm Quốc công gia, thưa phu nhân, lão hủ không có cách nào chữa trị, hiện tại đã không thể cứu vãn. Độc dược đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi.
Đại phu, không còn cách nào khác sao?
Đại phu lắc đầu một cái.
Phụ thân, nếu Thu Nguyệt đã không còn cách Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,chữa trị thì cứ như lời phụ thân mới nói, hãy đem Thu Nguyệt đi đi. Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
Đôi mắt Thu Nguyệt đục ngầu nhìn Bàng Quốc Công, chỉ sợ mình phải nghe được những lời mình không muốn nghe. Chẳng lẽ đến khi mình chết rồi cũng không còn chốn nương thân, trở thành cô hồn dã quỷ sao?
Phụ thân, tại sao người không nói gì? Chẳng lẽ cứ vậy trơ mắt nhìn nàng chết sao? Bàng Lạc Tuyết nói.
Tuyết Nhi, hiện tại phụ thân con rất khó lựa chọn, con đừng ép lão gia. Đại phu nhân kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Quốc Công nhìn Bàng Lạc Tuyết, một mặt bị nữ nhi làm khó dễ, một mặt suy nghĩ mình là phụ thân cũng không thể nói mà không giữ lời vì dù sao hắn cũng là chủ nhân trong một gia đình.
Phụ thân nói được phải làm được. Nếu Thu Nguyệt đã không thể chữa trị được, vậy thì hãy đưa nàng ra bên ngoài đi. Nếu lão phu nhân biết chuyện chắc cũng sẽ đồng ý. Chuyện này cứ để phu nhân an bài đi. Bàng Quốc Công nhìn Dương thị nói.
Dương thị lắc đầu một cái: Lão gia, tuy rằng thiếp có thể tha thứ cho Thu Nguyệt, để nàng trở về vị trí như cũ. Thế nhưng nàng đã từng làm tổn hại đến hài nhi trong bụng thiếp nên thiếp vẫn còn nỗi ám ảnh đó. Vì lẽ đó, chuyện này thiếp không thể giúp lão gia quyết định. Hay là để cho Tứ muội muội quyết định đi. Gần đây thiếp cũng đang dạy nàng cách quản gia đình này, mà nàng học cũng rất nhanh.
Đa tạ phu nhân giúp đỡ, muội nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Tứ phu nhân cũng biết Đại phu nhân đang muốn tạo cơ hội cho nàng. Còn việc sau đó, nàng có quản lý được gia đình này hay không còn phải xem ý tứ của phu nhân.
Cũng được, cũng được, cũng do vi phu không suy nghĩ thấu đáo nên khiến phu nhân oan ức.” Bàng Quốc Công bước lên phía trước vỗ vai Dương thị nói.
Lão gia đừng khách khí, đã là phu thê nhiều năm như vậy rồi, hiện tại nhi tử và nữ nhi cũng đều đã trưởng thành nên cũng không nên làm những việc khiến chúng chê cười mình. Nếu Thu Nguyệt cũng có nhi tử thì tốt rồi. Hiện giờ Sách nhi cũng sắp thành thân, thiếp cũng đã cảm thấy rất an ủi. Dương thị nói.
Mà Thu Nguyệt đang nằm trên giường, ánh mắt phẫn hận vì không thể bước tới cho Dương thị một cái tát. Ở trước mặt nàng, tiện nhân này lại ân ái với nam nhân của nàng. Nàng sống một đời, hao tâm tổn trí, mưu hại đại phu nhân vì cốt chỉ muốn có được người nam nhân của chính mình. Thế mà đến cuối cùng, không có hài tử, không có danh vị, ngay cả linh vị đến suối vàng cũng không có. Nàng thật sự không có gì hết, nghĩ tới đây, trong lòng Thu Nguyệt cảm thấy
Lão gia, người sao vậy?
Đại phu nhân bước đến lo lắng nhìn Bàng Quốc Công, máu tươi đen ngòm vẫn còn dính trên tay hắn.
Bàng Quốc Công đẩy đại phu nhân ra, nói với đại phu: Đại phu, mau tới xem nàng một chút, di nương Thu Nguyệt vẫn nghe được, nàng nghe được.
Đại phu nhân Dương thị nghe vậy cũng khiếp sợ, nhưng có điều chỉ trong chốc lát, nàng lại bình tĩnh trở lại. Thu Nguyệt có thể nghe được cũng tốt, để cho nàng ta cảm thụ được cảm giác thống khổ khi bị người khác phản bội là như thế nào.
Lão gia đừng nóng vội, để đại phu xem mạch trước đi. Đại phu nhân nói.
Bàng Quốc Công đứng bên cạnh, đại phu bước lên vuốt mạch đập sau đó lắc đầu, nói: Bẩm Quốc công gia, thưa phu nhân, lão hủ không có cách nào chữa trị, hiện tại đã không thể cứu vãn. Độc dược đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi.
Đại phu, không còn cách nào khác sao?
Đại phu lắc đầu một cái.
Phụ thân, nếu Thu Nguyệt đã không còn cách Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,chữa trị thì cứ như lời phụ thân mới nói, hãy đem Thu Nguyệt đi đi. Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
Đôi mắt Thu Nguyệt đục ngầu nhìn Bàng Quốc Công, chỉ sợ mình phải nghe được những lời mình không muốn nghe. Chẳng lẽ đến khi mình chết rồi cũng không còn chốn nương thân, trở thành cô hồn dã quỷ sao?
Phụ thân, tại sao người không nói gì? Chẳng lẽ cứ vậy trơ mắt nhìn nàng chết sao? Bàng Lạc Tuyết nói.
Tuyết Nhi, hiện tại phụ thân con rất khó lựa chọn, con đừng ép lão gia. Đại phu nhân kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Quốc Công nhìn Bàng Lạc Tuyết, một mặt bị nữ nhi làm khó dễ, một mặt suy nghĩ mình là phụ thân cũng không thể nói mà không giữ lời vì dù sao hắn cũng là chủ nhân trong một gia đình.
Phụ thân nói được phải làm được. Nếu Thu Nguyệt đã không thể chữa trị được, vậy thì hãy đưa nàng ra bên ngoài đi. Nếu lão phu nhân biết chuyện chắc cũng sẽ đồng ý. Chuyện này cứ để phu nhân an bài đi. Bàng Quốc Công nhìn Dương thị nói.
Dương thị lắc đầu một cái: Lão gia, tuy rằng thiếp có thể tha thứ cho Thu Nguyệt, để nàng trở về vị trí như cũ. Thế nhưng nàng đã từng làm tổn hại đến hài nhi trong bụng thiếp nên thiếp vẫn còn nỗi ám ảnh đó. Vì lẽ đó, chuyện này thiếp không thể giúp lão gia quyết định. Hay là để cho Tứ muội muội quyết định đi. Gần đây thiếp cũng đang dạy nàng cách quản gia đình này, mà nàng học cũng rất nhanh.
Đa tạ phu nhân giúp đỡ, muội nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Tứ phu nhân cũng biết Đại phu nhân đang muốn tạo cơ hội cho nàng. Còn việc sau đó, nàng có quản lý được gia đình này hay không còn phải xem ý tứ của phu nhân.
Cũng được, cũng được, cũng do vi phu không suy nghĩ thấu đáo nên khiến phu nhân oan ức.” Bàng Quốc Công bước lên phía trước vỗ vai Dương thị nói.
Lão gia đừng khách khí, đã là phu thê nhiều năm như vậy rồi, hiện tại nhi tử và nữ nhi cũng đều đã trưởng thành nên cũng không nên làm những việc khiến chúng chê cười mình. Nếu Thu Nguyệt cũng có nhi tử thì tốt rồi. Hiện giờ Sách nhi cũng sắp thành thân, thiếp cũng đã cảm thấy rất an ủi. Dương thị nói.
Mà Thu Nguyệt đang nằm trên giường, ánh mắt phẫn hận vì không thể bước tới cho Dương thị một cái tát. Ở trước mặt nàng, tiện nhân này lại ân ái với nam nhân của nàng. Nàng sống một đời, hao tâm tổn trí, mưu hại đại phu nhân vì cốt chỉ muốn có được người nam nhân của chính mình. Thế mà đến cuối cùng, không có hài tử, không có danh vị, ngay cả linh vị đến suối vàng cũng không có. Nàng thật sự không có gì hết, nghĩ tới đây, trong lòng Thu Nguyệt cảm thấy
/396
|