Phu nhân cũng không cần hỏi nhiều, lúc trước ta đáp ứng phu nhân rằng sẽ không cho Thu Nguyệt vào phủ này. Thế nhưng cũng vì vi phu không làm được nên lần này ta cũng nên cho phu nhân một câu trả lời thích đáng. Vì vậy, chi bằng hiện giờ hãy đuổi Thu Nguyệt trở về chùa thôi, cũng không cần lập nàng làm thiếp nữa.
Bàng Quốc Công nói xong, Dương thị kinh ngạc nói: Lão gia, sao lại có thể như vậy, thiếp thân biết người rất sủng ái Thu Nguyệt, chắc chắn người sẽ không vì dung nhan của nàng bị huỷ hoại mà không còn sủng nàng nữa chứ?
Dương thị nhìn Bàng Quốc Công, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ khinh thường.
Phu nhân, lòng vi phu đã quyết, từ nay về sau cũng sẽ không lập thiếp thất nữa. Vì lẽ đó, Thu Nguyệt cũng không thể ngoại lệ. Lúc trước Thu Nguyệt mưu hại phu nhân mà phu nhân cũng đã rộng lượng tha cho nàng một cái mạng, như vậy cũng đã đủ rồi. Hiện giờ ta thực sự không thể cho nàng danh phận này, phu nhân không cần nói nữa.
Ai! Dương thị thở dài Lão gia đã quyết thì thiếp cũng không thể nói gì được nữa.
Đa tạ phu nhân.
Dương thị bước tới bên cạnh Thu Nguyệt nói: Cũng may là Thu Nguyệt không nghe được, nếu biết lão gia không muốn cho nàng danh phận thì thiếp đoán chắc nàng ta đau khổ đến chết. Nhưng lão gia nói cũng không sai, hạng người lúc trước phản bội chủ nhân, đến bây giờ vẫn còn sống sót chính là thật lãng phí. Người thấy thiếp nói vậy đúng hay không?
Giọng nói Dương thị vẫn dịu dàng nhưng nghe như lạnh lẽo dị thường.
Bàng Quốc Công gật gù: Phu nhân nói đúng, vì lẽ đó chúng ta hãy trục xuất Thu Nguyệt khỏi phủ này thôi.
Lão gia làm như vậy sợ là không ổn đâu. Dương thị nói.
Phu nhân, muội cũng thấy không ổn. Tứ phu nhân nhìn thân thể mục nát của Thu Nguyệt nói: Thân thể nàng đã ra nông nổi này rồi, cuối cùng rồi cũng sẽ chết ở bãi tha ma nào đấy thôi. Nếu giờ phút này lão gia ruồng bỏ nàng thì cùng với thời tiết khắc nghiệt bên ngoài nàng cũng sẽ khó qua khỏi. Như vậy khó tránh khỏi người khác đàm tiếu về phủ Bàng Quốc Công này.
Muội muội nói cũng đúng. Ta thấy nếu lão gia không muốn giữ lại nàng thì cứ tùy tiện ném nàng vào trong miếu. Như vậy cũng không ảnh hưởng đến phủ Bàng Quốc Công chúng ta. Dương thị nói.
Lão gia, người thấy thế nào?
Dương thị nói xong bình tĩnh nhìn Bàng Quốc Công, còn ánh mắt Bàng Quốc Công lơ lửng không cố định nói: Vậy cứ theo ý phu nhân quyết định đi.
Thu Nguyệt, đây là ý của lão gia, ngươi cũng không nên trách ta nhẫn tâm. Dương thị nói xong, quay về phía mọi người nói: Tất cả ra ngoài hết đi, hãy để lão gia ở bên cạnh Thu Nguyệt thêm một lát.
Mọi người cũng nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài.
Lão gia, tuy Thu Nguyệt không nghe được nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã từng hầu hạ ngài một khoảng thời gian khá dài. Lão gia cũng nên tiễn nàng một đoạn.
Dương thị xoay người rời đi, cũng tiện thể khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Bàng Quốc Công và Thu Nguyệt ở đó.
Thực ra Thu Nguyệt nằm đó cũng có thể nghe được. Nàng không còn nhìn thấy một Bàng Quốc Công thâm tình lúc trước mà hiện tại chỉ còn nhìn thấy một Bàng Quốc Công tàn nhẫn đến lạnh người. Những gì Bàng Quốc Công đã nói, nàng nghe rõ mồn một.
Nhớ lúc trước, hai người nằm bên nhau thề non hẹn biển, cảnh tượng ngọt ngào như thế mà giờ chỉ còn lại là hiện thực tàn nhẫn cùng những âm thanh vang dội khiến lòng
Bàng Quốc Công nói xong, Dương thị kinh ngạc nói: Lão gia, sao lại có thể như vậy, thiếp thân biết người rất sủng ái Thu Nguyệt, chắc chắn người sẽ không vì dung nhan của nàng bị huỷ hoại mà không còn sủng nàng nữa chứ?
Dương thị nhìn Bàng Quốc Công, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ khinh thường.
Phu nhân, lòng vi phu đã quyết, từ nay về sau cũng sẽ không lập thiếp thất nữa. Vì lẽ đó, Thu Nguyệt cũng không thể ngoại lệ. Lúc trước Thu Nguyệt mưu hại phu nhân mà phu nhân cũng đã rộng lượng tha cho nàng một cái mạng, như vậy cũng đã đủ rồi. Hiện giờ ta thực sự không thể cho nàng danh phận này, phu nhân không cần nói nữa.
Ai! Dương thị thở dài Lão gia đã quyết thì thiếp cũng không thể nói gì được nữa.
Đa tạ phu nhân.
Dương thị bước tới bên cạnh Thu Nguyệt nói: Cũng may là Thu Nguyệt không nghe được, nếu biết lão gia không muốn cho nàng danh phận thì thiếp đoán chắc nàng ta đau khổ đến chết. Nhưng lão gia nói cũng không sai, hạng người lúc trước phản bội chủ nhân, đến bây giờ vẫn còn sống sót chính là thật lãng phí. Người thấy thiếp nói vậy đúng hay không?
Giọng nói Dương thị vẫn dịu dàng nhưng nghe như lạnh lẽo dị thường.
Bàng Quốc Công gật gù: Phu nhân nói đúng, vì lẽ đó chúng ta hãy trục xuất Thu Nguyệt khỏi phủ này thôi.
Lão gia làm như vậy sợ là không ổn đâu. Dương thị nói.
Phu nhân, muội cũng thấy không ổn. Tứ phu nhân nhìn thân thể mục nát của Thu Nguyệt nói: Thân thể nàng đã ra nông nổi này rồi, cuối cùng rồi cũng sẽ chết ở bãi tha ma nào đấy thôi. Nếu giờ phút này lão gia ruồng bỏ nàng thì cùng với thời tiết khắc nghiệt bên ngoài nàng cũng sẽ khó qua khỏi. Như vậy khó tránh khỏi người khác đàm tiếu về phủ Bàng Quốc Công này.
Muội muội nói cũng đúng. Ta thấy nếu lão gia không muốn giữ lại nàng thì cứ tùy tiện ném nàng vào trong miếu. Như vậy cũng không ảnh hưởng đến phủ Bàng Quốc Công chúng ta. Dương thị nói.
Lão gia, người thấy thế nào?
Dương thị nói xong bình tĩnh nhìn Bàng Quốc Công, còn ánh mắt Bàng Quốc Công lơ lửng không cố định nói: Vậy cứ theo ý phu nhân quyết định đi.
Thu Nguyệt, đây là ý của lão gia, ngươi cũng không nên trách ta nhẫn tâm. Dương thị nói xong, quay về phía mọi người nói: Tất cả ra ngoài hết đi, hãy để lão gia ở bên cạnh Thu Nguyệt thêm một lát.
Mọi người cũng nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài.
Lão gia, tuy Thu Nguyệt không nghe được nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã từng hầu hạ ngài một khoảng thời gian khá dài. Lão gia cũng nên tiễn nàng một đoạn.
Dương thị xoay người rời đi, cũng tiện thể khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Bàng Quốc Công và Thu Nguyệt ở đó.
Thực ra Thu Nguyệt nằm đó cũng có thể nghe được. Nàng không còn nhìn thấy một Bàng Quốc Công thâm tình lúc trước mà hiện tại chỉ còn nhìn thấy một Bàng Quốc Công tàn nhẫn đến lạnh người. Những gì Bàng Quốc Công đã nói, nàng nghe rõ mồn một.
Nhớ lúc trước, hai người nằm bên nhau thề non hẹn biển, cảnh tượng ngọt ngào như thế mà giờ chỉ còn lại là hiện thực tàn nhẫn cùng những âm thanh vang dội khiến lòng
/396
|