Trong khi đó tại phủ Bàng Quốc Công
Bàng Lạc Tuyết vẫn đang trong trạng thái ngủ say, công chúa Trường Nhạc và Thích Dao vẫn ngồi bên cạnh cầm chén thuốc thận trọng đút cho Bàng Lạc Tuyết uống. Các nàng hy vọng Bàng Lạc Tuyết có thể uống hai ngụm thuốc này thôi nhưng đáng tiếc nàng vẫn đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu.
Khoé mắt Thích Dao cũng dần đỏ lên vì mất ngủ, tuy công chúa Trường Nhạc đã nhiều lần khuyên nàng nên trở về nghỉ ngơi nhưng Thích Dao cùng Diệp Liên, Diệp Ngẫu vẫn kiên quyết ở lại trông chừng Bàng Lạc Tuyết, thậm chí ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng muốn ngồi bên cạnh nàng. Mọi người cứ vậy vây quanh giường của Bàng Lạc Tuyết, khuôn mặt đau buồn, ai oán khiến căn phòng toát lên một khoảng u ám nặng nề.
Thích Dao nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng gầy gò, đôi lông mày cũng đầy hắc khí, lo lắng hỏi công chúa Trường Nhạc: Trường Nhạc, sao đến giờ này mà Triệu Chính Dương vẫn chưa trở về? Sư huynh của ta cũng thế, hay là bọn họ đã xảy ra chuyện?
Công chúa Trường Nhạc cũng lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết. Hiện giờ Bàng Lạc Tuyết đang bị hôn mê mà Tấn vương đã nhắm vào những sản nghiệp của nàng và Thích Dao, may nhờ có Bạch Quân Nhược ra tay kịp thời nên hắn không dám làm càn. Tuy sản nghiệp là của Bàng Lạc Tuyết nhưng Bạch Quân Nhược cũng muốn giữ gìn cho nàng, nhất quyết không để ai đụng chạm đến nó. Những sản nghiệp này chính là do Bàng Lạc Tuyết cực khổ tích góp từng li từng tí mới có được một khối sản nghiệp đồ sộ như ngày hôm nay, cho nên dù thế nào hắn vẫn muốn thay nàng giữ gìn trong lúc nàng đang hôn mê bất tỉnh. Gần đây có tin đồn truyền đến ở trong núi có mỏ vàng. Thế là lão hoàng đế liền muốn lấy nó. Phải biết mỏ vàng đó cũng chính là sản nghiệp quý báu của Bàng Lạc Tuyết. Lão hoàng đế không những chiếm tiện nghi của nàng còn sai Vũ Dương hại nàng. Rõ ràng Bàng Lạc Tuyết cũng quá nhân từ với họ rồi.
Mà trong lúc này, vì Bạch Quân Nhược chưa biết tin công chúa Vũ Dương đã được thả ra, chứ nếu biết thì hắn cũng sẽ không đứng đây đoán mò mà ngay lập tức chạy đến giết chết ả ta ngay trước mặt lão hoàng đế Đông Tần.
Theo đường rừng núi, Sở Mộc Dương cưỡi ngựa theo sau Triệu Chính Dương để nhanh chóng trở về. Trên trán hai người đều là mồ hôi, hạt lớn hạt nhỏ thi nhau chảy xuống nhưng họ vẫn bình thản. Phần lớn những thị vệ phía sau đã mệt lả nhưng hai người vẫn tiếp tục thúc ngựa chạy, ánh mắt kiên định khiến ai cũng phải nể sợ.
Thưa chủ tử, đã đến Đông Tần rồi, ngài có thể nghỉ ngơi một chút. Bơi nói.
Đôi môi của Sở Mộc Dương trở nên khô rách, trên tay đều hằn những vết chai sạn vì kéo dây cương trong thời gian quá lâu. Bơi nhìn Triệu Chính Dương cũng không mấy tốt đẹp, đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy rất đau lòng. Từ nhỏ bọn họ chính là cô nhi, may mắn được đi theo điện hạ Dự vương, được sát cánh bên cạnh Dự vương vào sinh ra tử. Đối với họ, Dự Vương chính là ân nhân của họ. Từ lâu, bọn họ biết vị trí Bàng Lạc Tuyết có tầm quan trọng đối với Dự vương như thế nào nên hôm nay dù bọn họ có cảm thấy cực khổ thì bọn họ cũng không dám mở lời. Lúc đói thì ăn bánh,
Bàng Lạc Tuyết vẫn đang trong trạng thái ngủ say, công chúa Trường Nhạc và Thích Dao vẫn ngồi bên cạnh cầm chén thuốc thận trọng đút cho Bàng Lạc Tuyết uống. Các nàng hy vọng Bàng Lạc Tuyết có thể uống hai ngụm thuốc này thôi nhưng đáng tiếc nàng vẫn đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu.
Khoé mắt Thích Dao cũng dần đỏ lên vì mất ngủ, tuy công chúa Trường Nhạc đã nhiều lần khuyên nàng nên trở về nghỉ ngơi nhưng Thích Dao cùng Diệp Liên, Diệp Ngẫu vẫn kiên quyết ở lại trông chừng Bàng Lạc Tuyết, thậm chí ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng muốn ngồi bên cạnh nàng. Mọi người cứ vậy vây quanh giường của Bàng Lạc Tuyết, khuôn mặt đau buồn, ai oán khiến căn phòng toát lên một khoảng u ám nặng nề.
Thích Dao nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng gầy gò, đôi lông mày cũng đầy hắc khí, lo lắng hỏi công chúa Trường Nhạc: Trường Nhạc, sao đến giờ này mà Triệu Chính Dương vẫn chưa trở về? Sư huynh của ta cũng thế, hay là bọn họ đã xảy ra chuyện?
Công chúa Trường Nhạc cũng lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết. Hiện giờ Bàng Lạc Tuyết đang bị hôn mê mà Tấn vương đã nhắm vào những sản nghiệp của nàng và Thích Dao, may nhờ có Bạch Quân Nhược ra tay kịp thời nên hắn không dám làm càn. Tuy sản nghiệp là của Bàng Lạc Tuyết nhưng Bạch Quân Nhược cũng muốn giữ gìn cho nàng, nhất quyết không để ai đụng chạm đến nó. Những sản nghiệp này chính là do Bàng Lạc Tuyết cực khổ tích góp từng li từng tí mới có được một khối sản nghiệp đồ sộ như ngày hôm nay, cho nên dù thế nào hắn vẫn muốn thay nàng giữ gìn trong lúc nàng đang hôn mê bất tỉnh. Gần đây có tin đồn truyền đến ở trong núi có mỏ vàng. Thế là lão hoàng đế liền muốn lấy nó. Phải biết mỏ vàng đó cũng chính là sản nghiệp quý báu của Bàng Lạc Tuyết. Lão hoàng đế không những chiếm tiện nghi của nàng còn sai Vũ Dương hại nàng. Rõ ràng Bàng Lạc Tuyết cũng quá nhân từ với họ rồi.
Mà trong lúc này, vì Bạch Quân Nhược chưa biết tin công chúa Vũ Dương đã được thả ra, chứ nếu biết thì hắn cũng sẽ không đứng đây đoán mò mà ngay lập tức chạy đến giết chết ả ta ngay trước mặt lão hoàng đế Đông Tần.
Theo đường rừng núi, Sở Mộc Dương cưỡi ngựa theo sau Triệu Chính Dương để nhanh chóng trở về. Trên trán hai người đều là mồ hôi, hạt lớn hạt nhỏ thi nhau chảy xuống nhưng họ vẫn bình thản. Phần lớn những thị vệ phía sau đã mệt lả nhưng hai người vẫn tiếp tục thúc ngựa chạy, ánh mắt kiên định khiến ai cũng phải nể sợ.
Thưa chủ tử, đã đến Đông Tần rồi, ngài có thể nghỉ ngơi một chút. Bơi nói.
Đôi môi của Sở Mộc Dương trở nên khô rách, trên tay đều hằn những vết chai sạn vì kéo dây cương trong thời gian quá lâu. Bơi nhìn Triệu Chính Dương cũng không mấy tốt đẹp, đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy rất đau lòng. Từ nhỏ bọn họ chính là cô nhi, may mắn được đi theo điện hạ Dự vương, được sát cánh bên cạnh Dự vương vào sinh ra tử. Đối với họ, Dự Vương chính là ân nhân của họ. Từ lâu, bọn họ biết vị trí Bàng Lạc Tuyết có tầm quan trọng đối với Dự vương như thế nào nên hôm nay dù bọn họ có cảm thấy cực khổ thì bọn họ cũng không dám mở lời. Lúc đói thì ăn bánh,
/396
|