Vương Nam nhìn Vương Nhược Sanh âm thầm ngưỡng mộ. Hắn xem nữ nhi của nàng không ra gì nhưng lại rất khâm phục nàng. Nàng thông minh, nhạy cảm gấp trăm lần nữ nhi mình. Phải biết thẩm thẩm đã khiến toàn Vương gia từ một gia đình trung lưu trở thành một danh gia vọng tộc cũng không phải là điều dễ dàng.
Thẩm thẩm nói không sai, ta biết hiện giờ đại, phu nhân đang ở đâu. Vốn cho là không có gì, nhưng khi thấy thủ vệ không cho Bàng Quốc Công vào thì mới để ý cảm thấy có gì đó khác thường. Vì vậy hài nhi mới tò mò, sau đó nghĩ có lẽ tin tức này sẽ hữu dụng với thẩm thẩm.
Vương Nam nói xong, lặng lẽ liếc nhìn Vương Nhược Sanh.
Quả nhiên hai mắt Vương Nhược Sanh cũng bắt đầu sáng lên.
Bàng Lạc Vũ vẫn siết chặt tay Vương Nhược Sanh, nói: Mẫu thân, bây giờ chính là cơ hội tốt, chỉ cần chúng ta nói chuyện của Bàng Lạc Tuyết cho đại phu nhân biết thì chắc chắn bệnh tình của phu nhân cũng sẽ suy sụp. Thậm chí nàng vì hoảng sợ cũng sinh bệnh theo Bàng Lạc Tuyết.
Vương Nhược Sanh gật đầu nói: Con cũng biết phụ thân không cho phép người trong phủ đến quấy rầy nàng. Nếu phụ thân biết, sợ rằng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Mẫu thân, người phải biết cơ hội này chỉ có một lần. chỉ có lần này đại phu nhân mới bệnh nặng còn sau này phu nhân cũng sẽ khỏi bệnh. Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Bàng Lạc Vũ sốt ruột nói.
Vương Nam nhìn Vương Nhược Sanh đang bối rối khó nghĩ, hắn cũng góp phần khuyên nhủ : Thẩm thẩm, chẳng lẽ người lại muốn cho biểu muội tiếc nuối cả đời ư? Cả đời không thể thoát khỏi thân phận nữ nhi thứ xuất sao?
Những lời nói này của Vương Nam vô tình đánh trúng vào điểm tử huyệt trong lòng Vương Nhược Sanh. Nàng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Bàng Lạc Vũ, nói: Được rồi, Nam nhi, nói cho ta biết chỗ ở của đại phu nhân, ta sẽ tự mình tới đó. Còn Lạc Vũ cứ ở trong phủ xem tình hình, tránh việc nếu Bàng Quốc Công biết cũng sẽ làm liên lụy đến con.
Phải nói Vương Nhược Sanh là một nữ nhân thông minh, thậm chí nàng cũng sớm nghĩ ra tình huống bị bại lộ, không muốn liên lụy đến nữ nhi mình. Nàng kéo tay Vương Nam nói: Hiện giờ đại phu nhân đang ở đâu?
Vương Nam lặng lẽ nói chỗ ở của đại phu nhân cho Vương Nhược Sanh biết. Sau đó nàng gật đầu một cái, phẩy tay để bọn họ lui ra. Tiếp đó, nàng sai nha hoàn chuẩn bị xe ngựa.
Trong khi đó, ở bên kia, Bàng Sách hắt xì. Thời tiết oi bức như vậy, tại sao hắn đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh toàn thân? Bàng Sách không yên lòng. Hắn cho là Bàng Lạc Tuyết đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy về phía Lạc Tuyết các.
Cùng lúc đó, Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương phong trần cũng đang phi ngựa trở về. Dọc đường đi, hai người cũng không nghỉ ngơi mà nhẫn nại chạy một mạch về phủ. Họ hy vọng có thể trở về kịp lúc để cứu Bàng Lạc Tuyết.
Khi bọn họ vừa bước chân lên đất nước Đông Tần thì ngựa cũng mệt mỏi đến nỗi sùi bọt mép rồi.
Trong hoàng cung, hoàng hậu ra lệnh cho Nhược Phương điều chế ra một bầu rượu độc, nàng muốn lặng lẽ kết thúc tính mạng của công chúa Vũ Dương Nam chiếu quốc. Nàng biết nếu giữ lại nàng ta thì sớm muộn nàng ta cũng gieo họa sát thương đến Đông Tần quốc này.
Nhược Phương bưng bầu rượu, nói : Thưa nương nương, làm như vậy có chọc giận bệ hạ hay không? Dù sao bệ hạ cũng muốn giữ lại tính mạng cho công chúa Vũ Dương.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng nói : Nữ nhi ta bởi vì nàng ta hạ độc mà giờ sống chết còn chưa biết thế nào. Ta
Thẩm thẩm nói không sai, ta biết hiện giờ đại, phu nhân đang ở đâu. Vốn cho là không có gì, nhưng khi thấy thủ vệ không cho Bàng Quốc Công vào thì mới để ý cảm thấy có gì đó khác thường. Vì vậy hài nhi mới tò mò, sau đó nghĩ có lẽ tin tức này sẽ hữu dụng với thẩm thẩm.
Vương Nam nói xong, lặng lẽ liếc nhìn Vương Nhược Sanh.
Quả nhiên hai mắt Vương Nhược Sanh cũng bắt đầu sáng lên.
Bàng Lạc Vũ vẫn siết chặt tay Vương Nhược Sanh, nói: Mẫu thân, bây giờ chính là cơ hội tốt, chỉ cần chúng ta nói chuyện của Bàng Lạc Tuyết cho đại phu nhân biết thì chắc chắn bệnh tình của phu nhân cũng sẽ suy sụp. Thậm chí nàng vì hoảng sợ cũng sinh bệnh theo Bàng Lạc Tuyết.
Vương Nhược Sanh gật đầu nói: Con cũng biết phụ thân không cho phép người trong phủ đến quấy rầy nàng. Nếu phụ thân biết, sợ rằng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Mẫu thân, người phải biết cơ hội này chỉ có một lần. chỉ có lần này đại phu nhân mới bệnh nặng còn sau này phu nhân cũng sẽ khỏi bệnh. Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Bàng Lạc Vũ sốt ruột nói.
Vương Nam nhìn Vương Nhược Sanh đang bối rối khó nghĩ, hắn cũng góp phần khuyên nhủ : Thẩm thẩm, chẳng lẽ người lại muốn cho biểu muội tiếc nuối cả đời ư? Cả đời không thể thoát khỏi thân phận nữ nhi thứ xuất sao?
Những lời nói này của Vương Nam vô tình đánh trúng vào điểm tử huyệt trong lòng Vương Nhược Sanh. Nàng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Bàng Lạc Vũ, nói: Được rồi, Nam nhi, nói cho ta biết chỗ ở của đại phu nhân, ta sẽ tự mình tới đó. Còn Lạc Vũ cứ ở trong phủ xem tình hình, tránh việc nếu Bàng Quốc Công biết cũng sẽ làm liên lụy đến con.
Phải nói Vương Nhược Sanh là một nữ nhân thông minh, thậm chí nàng cũng sớm nghĩ ra tình huống bị bại lộ, không muốn liên lụy đến nữ nhi mình. Nàng kéo tay Vương Nam nói: Hiện giờ đại phu nhân đang ở đâu?
Vương Nam lặng lẽ nói chỗ ở của đại phu nhân cho Vương Nhược Sanh biết. Sau đó nàng gật đầu một cái, phẩy tay để bọn họ lui ra. Tiếp đó, nàng sai nha hoàn chuẩn bị xe ngựa.
Trong khi đó, ở bên kia, Bàng Sách hắt xì. Thời tiết oi bức như vậy, tại sao hắn đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh toàn thân? Bàng Sách không yên lòng. Hắn cho là Bàng Lạc Tuyết đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy về phía Lạc Tuyết các.
Cùng lúc đó, Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương phong trần cũng đang phi ngựa trở về. Dọc đường đi, hai người cũng không nghỉ ngơi mà nhẫn nại chạy một mạch về phủ. Họ hy vọng có thể trở về kịp lúc để cứu Bàng Lạc Tuyết.
Khi bọn họ vừa bước chân lên đất nước Đông Tần thì ngựa cũng mệt mỏi đến nỗi sùi bọt mép rồi.
Trong hoàng cung, hoàng hậu ra lệnh cho Nhược Phương điều chế ra một bầu rượu độc, nàng muốn lặng lẽ kết thúc tính mạng của công chúa Vũ Dương Nam chiếu quốc. Nàng biết nếu giữ lại nàng ta thì sớm muộn nàng ta cũng gieo họa sát thương đến Đông Tần quốc này.
Nhược Phương bưng bầu rượu, nói : Thưa nương nương, làm như vậy có chọc giận bệ hạ hay không? Dù sao bệ hạ cũng muốn giữ lại tính mạng cho công chúa Vũ Dương.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng nói : Nữ nhi ta bởi vì nàng ta hạ độc mà giờ sống chết còn chưa biết thế nào. Ta
/396
|