Hoàng hậu nhìn Triệu Chính Dương nói Chính Dương, rốt cuộc Tuyết nhi thế nào rồi? Lúc này nàng không tâm trạng suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, nàng chỉ muốn biết hiện giờ tình trạng của Bàng Lạc Tuyết thế nào? Nàng ta đã thay mình uống ly rượu độc kia, nếu không thì chắc chắn bây giờ nàng và con nàng đã trở thành một xác hai mệnh .
Triệu Chính Dương lắc đầu, thái y cũng không nói gì. Sau đó cả hai người trở nên thất hồn lạc phách.
Thái y hiểu ý nói Tâu hoàng thượng, hoàng hậu, vừa rồi vi thần đã nói rồi, loại độc dược này không có thuốc giải, cho nên, có lẽ Tuyết công chúa sẽ không qua nổi. Nói xong, mọi ánh mắt đều nhìn về hắn, trong phút chốc hắn có cảm giác mình đang bị ngàn mũi nhọn đâm thẳng vào chính mình.
Triệu Chính Dương nhìn thái y nói Ngươi nói cho phụ hoàng và mẫu hậu ta nghe về loại độc dược này. Nó đến từ nơi nào?
Triệu Chính Dương nói xong hung hăng nhìn chằm chằm Yến Quý phi, dường như hắn đang muốn lột da xé thịt, phá hủy xương cốt của nàng.
Ánh mắt Yến Quý phi lóe lên tia sợ hãi, nhưng cũng nhanh chóng trấn định lại, liếc mắt nhìn thái y. Nàng thầm nghĩ, thái y cũng thông minh, gió chiều nào thổi chiều ấy. Chắc thái y cũng chỉ bẩm lại rằng độc dược này mạnh đến cỡ nào chứ cũng không đề cập đến xuất xứ của nó. Có lẽ thái y cũng không gan dạ đến thế.
Nghĩ vậy, Yến Quý phi thở ra một hơi, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt như cũ mà nàng cũng không có ý định buông ra.
Thái y liếc mắt nhìn Dự vương, hắn do dự không dám mở miệng, mà Triệu Chính Dương cũng biết phần lớn ngự y trong cung đầu ích kỷ giữ mình, mà nàng ta lại là phi tử đang được hoàng đế sủng ái nên có lẽ hắn không dám đắc tội.
Yến Quý phi nhìn thái y nói Nếu ngươi không trị hết bệnh cho Tuyết công chúa, thì nhất định sẽ bị tử tội, mà ngươi cũng không được nói bậy tránh làm liên lụy tới người nhà.
Thái y nghe nói vậy cũng cảm thấy run rẩy, lúc này Bạch Quân Nhược hung hăng trợn mắt nhìn Yến Quý phi. Hắn cũng đứng lên nói Thái y, nếu hôm nay ngươi nói thật, ta đảm bảo cả nhà ngươi yên lành. Còn nếu die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. ngươi có nửa câu gian dối, ngươi cũng nên cẩn thận, ta không chỉ khiến cho cả nhà ngươi mà bao gồm tất cả bằng hữu thân thích của ngươi đều vì ngươi mà bị chôn theo.
Bạch Quân Nhược tàn nhẫn nói vậy nhưng tất cả mọi người đều biết hắn thật sự có thể làm việc này.
Bạch Quân Nhược nhìn Triệu Chính Dương mà Triệu Chính Dương cũng biết hoàng thất Hải Quốc cũng không đơn giản. Hắn biết rõ Bạch Quân Nhược chỉ cần nhìn hắn thì có thể đoán được Bàng Lạc Tuyết đang an toàn.
Thật ra thì Bạch Quân Nhược vốn là người cẩn thận. Vào thời điểm hắn nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết hộc máu thì trái tim hắn cũng muốn nhảy ra ngoài. Nhưng điều hắn không ngờ là vào thời điểm ấy hắn nhìn thấy Bằng Lạc Tuyết nháy mắt với mình biểu hiện nàng bình an. Hắn khẳng định thật sự nha đầu này đang có điểm gì đó bất thường nên mới cùng phối hợp với Triệu Chính Dương lo lắng cho nàng. Hắn biết máu tươi từ khoé miệng nàng cũng không phải giả, ly rượu kia thật sự có độc. Chỉ dựa vào một điểm này cũng đủ khiến hắn muốn phanh thây kẻ đã hạ độc vào ly rượu kia.
Hoàng hậu
Triệu Chính Dương lắc đầu, thái y cũng không nói gì. Sau đó cả hai người trở nên thất hồn lạc phách.
Thái y hiểu ý nói Tâu hoàng thượng, hoàng hậu, vừa rồi vi thần đã nói rồi, loại độc dược này không có thuốc giải, cho nên, có lẽ Tuyết công chúa sẽ không qua nổi. Nói xong, mọi ánh mắt đều nhìn về hắn, trong phút chốc hắn có cảm giác mình đang bị ngàn mũi nhọn đâm thẳng vào chính mình.
Triệu Chính Dương nhìn thái y nói Ngươi nói cho phụ hoàng và mẫu hậu ta nghe về loại độc dược này. Nó đến từ nơi nào?
Triệu Chính Dương nói xong hung hăng nhìn chằm chằm Yến Quý phi, dường như hắn đang muốn lột da xé thịt, phá hủy xương cốt của nàng.
Ánh mắt Yến Quý phi lóe lên tia sợ hãi, nhưng cũng nhanh chóng trấn định lại, liếc mắt nhìn thái y. Nàng thầm nghĩ, thái y cũng thông minh, gió chiều nào thổi chiều ấy. Chắc thái y cũng chỉ bẩm lại rằng độc dược này mạnh đến cỡ nào chứ cũng không đề cập đến xuất xứ của nó. Có lẽ thái y cũng không gan dạ đến thế.
Nghĩ vậy, Yến Quý phi thở ra một hơi, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt như cũ mà nàng cũng không có ý định buông ra.
Thái y liếc mắt nhìn Dự vương, hắn do dự không dám mở miệng, mà Triệu Chính Dương cũng biết phần lớn ngự y trong cung đầu ích kỷ giữ mình, mà nàng ta lại là phi tử đang được hoàng đế sủng ái nên có lẽ hắn không dám đắc tội.
Yến Quý phi nhìn thái y nói Nếu ngươi không trị hết bệnh cho Tuyết công chúa, thì nhất định sẽ bị tử tội, mà ngươi cũng không được nói bậy tránh làm liên lụy tới người nhà.
Thái y nghe nói vậy cũng cảm thấy run rẩy, lúc này Bạch Quân Nhược hung hăng trợn mắt nhìn Yến Quý phi. Hắn cũng đứng lên nói Thái y, nếu hôm nay ngươi nói thật, ta đảm bảo cả nhà ngươi yên lành. Còn nếu die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. ngươi có nửa câu gian dối, ngươi cũng nên cẩn thận, ta không chỉ khiến cho cả nhà ngươi mà bao gồm tất cả bằng hữu thân thích của ngươi đều vì ngươi mà bị chôn theo.
Bạch Quân Nhược tàn nhẫn nói vậy nhưng tất cả mọi người đều biết hắn thật sự có thể làm việc này.
Bạch Quân Nhược nhìn Triệu Chính Dương mà Triệu Chính Dương cũng biết hoàng thất Hải Quốc cũng không đơn giản. Hắn biết rõ Bạch Quân Nhược chỉ cần nhìn hắn thì có thể đoán được Bàng Lạc Tuyết đang an toàn.
Thật ra thì Bạch Quân Nhược vốn là người cẩn thận. Vào thời điểm hắn nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết hộc máu thì trái tim hắn cũng muốn nhảy ra ngoài. Nhưng điều hắn không ngờ là vào thời điểm ấy hắn nhìn thấy Bằng Lạc Tuyết nháy mắt với mình biểu hiện nàng bình an. Hắn khẳng định thật sự nha đầu này đang có điểm gì đó bất thường nên mới cùng phối hợp với Triệu Chính Dương lo lắng cho nàng. Hắn biết máu tươi từ khoé miệng nàng cũng không phải giả, ly rượu kia thật sự có độc. Chỉ dựa vào một điểm này cũng đủ khiến hắn muốn phanh thây kẻ đã hạ độc vào ly rượu kia.
Hoàng hậu
/396
|