Trước đại điện rộng lớn, mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy màn này. Vừa rồi mọi người thấy Doãn Thiên Chiếu đứng trên đài hô mưa gọi gió, thế mà đột nhiên hắn như vải rách bị thiên lôi phóng điện chết ngay tại chỗ. Tất cả các quan chức chứng kiến, đứng ngây người như phỗng, Hoàng Đế lớn tiếng kêu lên: Nhanh lên! Mau tới xem đạo trưởng làm sao.
Công công không để ý mưa vẫn tuôn xối xả, chạy như bay đến chỗ đạo trưởng xem hắn thế nào. Khi trở lại, công công có bộ dáng như tang tóc, nói: Tâu bệ hạ, thân thể đạo trưởng bị sấm sét đánh trúng đốt cháy khét, bây giờ không còn nhận ra hình dáng hắn nữa.
Hoàng Đế nắm chặt tay, bỗng cảm thấy khiếp sợ vô cùng đến nổi nói không ra lời.
Chứng kiến cảnh này, Tấn vương và Nghi quý phi hoàn toàn bị chấn động. Tấn vương thực sự không tin vào mắt mình. Vì muốn trừ khử Bàng Lạc Tuyết, hắn và Nghi quý phi đã tốn bao công sức dàn dựng nên vở kịch này. Dựa vào tài năng hiểu được thiên thời cùng với tri thức về thiên văn của Doãn Thiên Chiếu cộng với đêm nay lại có sấm chớp giật liên hồi, gió mạnh gào thét, mưa rào tầm tã, đây là thời điểm thích hợp nhất để tuyên bố lời thề thần thánh, đổ tội cho Bàng Lạc Tuyết. Vả lại, Hoàng đế vốn là người rất tin tưởng vào đạo giáo nên mọi việc trong cung, từ lớn đến nhỏ đều phải tuân theo luật đạo, giáo điều. Lẽ ra hôm nay là ngày tốt, thích hợp cho việc trừ khử Bàng Lạc Tuyết. Vậy mà…. Ngàn vạn lần Tấn vương vẫn không ngờ tới tình huống Doãn Thiên Chiếu bị thiên lôi chiếu thẳng, đánh ngay giữa đầu hắn. Thật đáng tiếc! Doãn Thiên Chiếu là người mà hắn đã chọn lựa tỉ mỉ mới đưa vào cung thế mà giờ đây lại chết thảm thế này. Hắn thật sự không cam tâm.
Lúc này, trong đám người đứng phía dưới bỗng xuất hiện một đạo nhân cười to nói: Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
Hoàng Đế nhận ra đó là Quý Vĩ Thắng, nên giận tím mặt nói: Sư phụ của ngươi gặp bất hạnh, có gì vui mà đáng chúc mừng. Kẻ bị sét đánh chết dĩ nhiên là người đã phạm vào luật trời. Nhưng Hoàng Đế thực sự không thể đoán ra được một đạo nhân như Doãn Thiên Chiếu vì sao lại chọc giận thiên địa?
Sắc mặt Quý Vĩ Thắng vui mừng nói: Tâu bệ hạ, Đạo môn có vô số tu giả (người tu hành), phần lớn đều chết trên đường tu luyện, chỉ có rất ít người có thể tu đến Độ Kiếp kỳ (cảnh giới cao nhất trong tu luyện). Sư phụ của ta có thể tu hành đến bước này, chỉ thiếu mất lượt thiên kiếp là có thể phi thăng. Nhưng thiên kiếp này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thậm chí có rất nhiều người chưa chờ được đến Thiên kiếp thì đã chết như vậy rồi. Sư phụ của ta chính là cao nhân đắc đạo, vừa nãy hắn bất ngờ đụng tới Thiên kiếp nên nếu bình yên vượt qua thì cũng chỉ ở vị trí Kim tiên mà thôi
Nhưng nếu trở thành Kim tiên thì sẽ phi thăng thành tiên, vậy sao lại bị đánh đến cháy đen như vậy? Hoàng hậu thực sự không hiểu nói.
Quý Vĩ Thắng thở dài một hơi, Nói: Nương nương có chỗ không biết, thân thể cháy đen nghĩa là sư phụ không thể vượt qua cửa ải, tương lai chỉ có thể làm tán tiên. (Loại Tiên Sĩ vì mất tiên thể mà không thể vào luân hồi, không đạt được đại đạo, xem như là người bị ông trời vứt bỏ, mỗi một ngàn năm phải chịu sự trừng phạt theo luật trời).
Hoàng đế nghe nói Doãn Thiên Chiếu không thể thành công Độ Kiếp, thân thể lại biến thành tán tiên thì lấy làm kinh hãi, nói: Doãn đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, vì sao hắn không qua được Thiên kiếp?
Lúc này sắc mặt Quý Vĩ Thắng không còn nụ cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt thần bí, nói: Tâu bệ hạ, Thiên kiếp chính là trong vạn người chỉ có được một, có thể gặp mà không thể cầu. Sư phụ của ta dựa vào năng lực tu hành của bản thân, vốn có thể bình yên vượt qua, nhưng đáng tiếc vừa nãy hắn đã tiết lộ thiên cơ.
Tiết lộ thiên cơ sao? Nói như vậy, Doãn đạo trưởng không thể thành công Độ Kiếp là bởi vì do tiết lộ thiên cơ nên bị ông trời trừng phạt sao? Mọi người đều nghĩ như vậy. Bọn hắn rất mê tín, ngày thường nhìn thấy Doãn đạo trưởng muốn mưa liền có mưa to, cầu tuyết sẽ có tuyết lớn, hắn còn linh thiêng hơn Khâm Thiên Giám(*). Huống chi, vừa nãy Doãn Thiên Chiếu đứng trên đài vung vẩy, chốc lát lại có sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét, cảnh tượng bầu trời quả thật kì dị. Hơn nữa, bọn họ đã thấy tận mắt cảnh tượng trời đất rung chuyển nên không thể không tin.
(*)Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười, còn Bát công chúa
Công công không để ý mưa vẫn tuôn xối xả, chạy như bay đến chỗ đạo trưởng xem hắn thế nào. Khi trở lại, công công có bộ dáng như tang tóc, nói: Tâu bệ hạ, thân thể đạo trưởng bị sấm sét đánh trúng đốt cháy khét, bây giờ không còn nhận ra hình dáng hắn nữa.
Hoàng Đế nắm chặt tay, bỗng cảm thấy khiếp sợ vô cùng đến nổi nói không ra lời.
Chứng kiến cảnh này, Tấn vương và Nghi quý phi hoàn toàn bị chấn động. Tấn vương thực sự không tin vào mắt mình. Vì muốn trừ khử Bàng Lạc Tuyết, hắn và Nghi quý phi đã tốn bao công sức dàn dựng nên vở kịch này. Dựa vào tài năng hiểu được thiên thời cùng với tri thức về thiên văn của Doãn Thiên Chiếu cộng với đêm nay lại có sấm chớp giật liên hồi, gió mạnh gào thét, mưa rào tầm tã, đây là thời điểm thích hợp nhất để tuyên bố lời thề thần thánh, đổ tội cho Bàng Lạc Tuyết. Vả lại, Hoàng đế vốn là người rất tin tưởng vào đạo giáo nên mọi việc trong cung, từ lớn đến nhỏ đều phải tuân theo luật đạo, giáo điều. Lẽ ra hôm nay là ngày tốt, thích hợp cho việc trừ khử Bàng Lạc Tuyết. Vậy mà…. Ngàn vạn lần Tấn vương vẫn không ngờ tới tình huống Doãn Thiên Chiếu bị thiên lôi chiếu thẳng, đánh ngay giữa đầu hắn. Thật đáng tiếc! Doãn Thiên Chiếu là người mà hắn đã chọn lựa tỉ mỉ mới đưa vào cung thế mà giờ đây lại chết thảm thế này. Hắn thật sự không cam tâm.
Lúc này, trong đám người đứng phía dưới bỗng xuất hiện một đạo nhân cười to nói: Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
Hoàng Đế nhận ra đó là Quý Vĩ Thắng, nên giận tím mặt nói: Sư phụ của ngươi gặp bất hạnh, có gì vui mà đáng chúc mừng. Kẻ bị sét đánh chết dĩ nhiên là người đã phạm vào luật trời. Nhưng Hoàng Đế thực sự không thể đoán ra được một đạo nhân như Doãn Thiên Chiếu vì sao lại chọc giận thiên địa?
Sắc mặt Quý Vĩ Thắng vui mừng nói: Tâu bệ hạ, Đạo môn có vô số tu giả (người tu hành), phần lớn đều chết trên đường tu luyện, chỉ có rất ít người có thể tu đến Độ Kiếp kỳ (cảnh giới cao nhất trong tu luyện). Sư phụ của ta có thể tu hành đến bước này, chỉ thiếu mất lượt thiên kiếp là có thể phi thăng. Nhưng thiên kiếp này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thậm chí có rất nhiều người chưa chờ được đến Thiên kiếp thì đã chết như vậy rồi. Sư phụ của ta chính là cao nhân đắc đạo, vừa nãy hắn bất ngờ đụng tới Thiên kiếp nên nếu bình yên vượt qua thì cũng chỉ ở vị trí Kim tiên mà thôi
Nhưng nếu trở thành Kim tiên thì sẽ phi thăng thành tiên, vậy sao lại bị đánh đến cháy đen như vậy? Hoàng hậu thực sự không hiểu nói.
Quý Vĩ Thắng thở dài một hơi, Nói: Nương nương có chỗ không biết, thân thể cháy đen nghĩa là sư phụ không thể vượt qua cửa ải, tương lai chỉ có thể làm tán tiên. (Loại Tiên Sĩ vì mất tiên thể mà không thể vào luân hồi, không đạt được đại đạo, xem như là người bị ông trời vứt bỏ, mỗi một ngàn năm phải chịu sự trừng phạt theo luật trời).
Hoàng đế nghe nói Doãn Thiên Chiếu không thể thành công Độ Kiếp, thân thể lại biến thành tán tiên thì lấy làm kinh hãi, nói: Doãn đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, vì sao hắn không qua được Thiên kiếp?
Lúc này sắc mặt Quý Vĩ Thắng không còn nụ cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt thần bí, nói: Tâu bệ hạ, Thiên kiếp chính là trong vạn người chỉ có được một, có thể gặp mà không thể cầu. Sư phụ của ta dựa vào năng lực tu hành của bản thân, vốn có thể bình yên vượt qua, nhưng đáng tiếc vừa nãy hắn đã tiết lộ thiên cơ.
Tiết lộ thiên cơ sao? Nói như vậy, Doãn đạo trưởng không thể thành công Độ Kiếp là bởi vì do tiết lộ thiên cơ nên bị ông trời trừng phạt sao? Mọi người đều nghĩ như vậy. Bọn hắn rất mê tín, ngày thường nhìn thấy Doãn đạo trưởng muốn mưa liền có mưa to, cầu tuyết sẽ có tuyết lớn, hắn còn linh thiêng hơn Khâm Thiên Giám(*). Huống chi, vừa nãy Doãn Thiên Chiếu đứng trên đài vung vẩy, chốc lát lại có sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét, cảnh tượng bầu trời quả thật kì dị. Hơn nữa, bọn họ đã thấy tận mắt cảnh tượng trời đất rung chuyển nên không thể không tin.
(*)Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười, còn Bát công chúa
/396
|