Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cực phẩm Hải Đông Thanh màu đen tuyền như thế này Tấn vương cũng nâng chén, mời Vương Nam một ly.
Vương Nam khẽ mỉm cười, tỏ vẻ khiêm tốn, nói: Điện hạ Dự vương và điện hạ Tấn vương quá khen!
Không cần khách khí. Tấn vương khoát tay, nói: Hay là huynh nói lại cách huynh bắt được Hải Đông Thanh này.
Khuôn mặt Vương Nam tỏ vẻ tự hào, nói: Hồi bẩm Điện hạ, thực chất Hải Đông Thanh không phải do ta bắt được. Chuyện là khi ta trở về kinh đô, nó đi theo đội ngũ của chúng ta khoảng trăm dặm đường. Vô tình ta phát hiện nó phía sau ta nên ta chủ động giăng lưới vây bắt trước sau. Ta cũng không ngờ sự việc lại như vậy.
Hoàng đế bị kinh hãi vì lời miêu tả của hắn. Chưa biết là thật hay giả, nhưng trước mắt đây là một dấu hiệu tốt lành nên hoàng đế cảm thấy vui vẻ, chủ động bưng ly rượu lên, nói: Vương hầu gia, ngươi có một nhi tử thật tài giỏi, còn thay trẫm đưa tới điềm lành cho Đông Tần quốc.
Vương hầu gia vội vàng nói: Có thể vì bệ hạ tận trung, đây cũng là bổn phận của hắn, cũng là phúc khí của Vương gia chúng thần. Vẻ mặt Vương hầu gia thể hiện sự khiêm tốn, không ai nhận thấy một vương gia uy phong lẫm liệt lại ép mình sùng kính hoàng đế khiến hoàng đế hết sức hài lòng. Hắn ban cho Vương Nam không ít vàng bạc châu báu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn một chút, lại đột nhiên nở nụ cười.
Bát công chúa nói nhỏ: Tỷ tỷ Tuyết Nhi, tỷ cười cái gì?
Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng, nói: Tỷ cười vì điềm lành đột nhiên tới thật là kỳ diệu.
Bát công chúa hoàn toàn không nghe rõ, nhưng nhìn Bàng Lạc Tuyết dường như không muốn giải đáp sự hiếu kỳ của nàng nên nàng càng thêm buồn bực.
Đột nhiên không khí cung yến càng thêm nhiệt liệt, mọi người coi Vương gia như thánh thần hạ thế, rối rít khen ngợi xu nịnh, khiến Vương gia tự hào. Bàng Lạc Tuyết quan sát cẩn thận vẻ mặt của Vương gia, cũng không thấy có chút kiêu ngạo, nhất là vương hầu gia, chân mày khóe mắt vẫn thản nhiên như vậy. Hắn không để ý đến những lời khen tặng, trong lòng bình lặng như không có việc gì xảy ra.
Đúng vào lúc này, Nghi quý phi đột nhiên sợ hãi thốt lên: Bệ hạ, người xem? !
Hoàng đế liếc mắt nhìn, hắn lập tức từ trên ngai vàng đứng lên. Đôi chimHải Đông Thanh mới vừa rồi còn tự xưng là cực phẩm Thần Điểu Hải Đông Thanh mà liếc mắt đã bị chết trong lồng tre.
Thái giám trông coi lồng tre quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy. Vương công công bên cạnh Hoàng đế vội vàng bước tới xem, hồi bẩm nói: Bệ hạ. . . . . . Hải Đông Thanh. . . . . . Hải Đông Thanh chết rồi. . . . . .
Mọi người đều xôn xao. Vương hầu gia biến sắc, tức giận nói: Nam nhi, ngươi chăm sóc thế nào vậy?
Trong đôi mắt Vương Nam che giấu nụ cười nhưng ngoài miệng lại nói: Phụ thân, Con. . . . . . Con. . . . . . Con cũng không biết. Kể từ khi vào kinh tới nay, Hải Đông Thanh thật tốt, sao đột nhiên lại …. Hắn lập tức té quỵ xuống đất, xin tội nói: Bệ hạ, vi thần có tội.
Sắc mặt hoàng đế rất khó coi. Nếu như bình thường, hắn chỉ xem Hải Đông Thanh
Vương Nam khẽ mỉm cười, tỏ vẻ khiêm tốn, nói: Điện hạ Dự vương và điện hạ Tấn vương quá khen!
Không cần khách khí. Tấn vương khoát tay, nói: Hay là huynh nói lại cách huynh bắt được Hải Đông Thanh này.
Khuôn mặt Vương Nam tỏ vẻ tự hào, nói: Hồi bẩm Điện hạ, thực chất Hải Đông Thanh không phải do ta bắt được. Chuyện là khi ta trở về kinh đô, nó đi theo đội ngũ của chúng ta khoảng trăm dặm đường. Vô tình ta phát hiện nó phía sau ta nên ta chủ động giăng lưới vây bắt trước sau. Ta cũng không ngờ sự việc lại như vậy.
Hoàng đế bị kinh hãi vì lời miêu tả của hắn. Chưa biết là thật hay giả, nhưng trước mắt đây là một dấu hiệu tốt lành nên hoàng đế cảm thấy vui vẻ, chủ động bưng ly rượu lên, nói: Vương hầu gia, ngươi có một nhi tử thật tài giỏi, còn thay trẫm đưa tới điềm lành cho Đông Tần quốc.
Vương hầu gia vội vàng nói: Có thể vì bệ hạ tận trung, đây cũng là bổn phận của hắn, cũng là phúc khí của Vương gia chúng thần. Vẻ mặt Vương hầu gia thể hiện sự khiêm tốn, không ai nhận thấy một vương gia uy phong lẫm liệt lại ép mình sùng kính hoàng đế khiến hoàng đế hết sức hài lòng. Hắn ban cho Vương Nam không ít vàng bạc châu báu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn một chút, lại đột nhiên nở nụ cười.
Bát công chúa nói nhỏ: Tỷ tỷ Tuyết Nhi, tỷ cười cái gì?
Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng, nói: Tỷ cười vì điềm lành đột nhiên tới thật là kỳ diệu.
Bát công chúa hoàn toàn không nghe rõ, nhưng nhìn Bàng Lạc Tuyết dường như không muốn giải đáp sự hiếu kỳ của nàng nên nàng càng thêm buồn bực.
Đột nhiên không khí cung yến càng thêm nhiệt liệt, mọi người coi Vương gia như thánh thần hạ thế, rối rít khen ngợi xu nịnh, khiến Vương gia tự hào. Bàng Lạc Tuyết quan sát cẩn thận vẻ mặt của Vương gia, cũng không thấy có chút kiêu ngạo, nhất là vương hầu gia, chân mày khóe mắt vẫn thản nhiên như vậy. Hắn không để ý đến những lời khen tặng, trong lòng bình lặng như không có việc gì xảy ra.
Đúng vào lúc này, Nghi quý phi đột nhiên sợ hãi thốt lên: Bệ hạ, người xem? !
Hoàng đế liếc mắt nhìn, hắn lập tức từ trên ngai vàng đứng lên. Đôi chimHải Đông Thanh mới vừa rồi còn tự xưng là cực phẩm Thần Điểu Hải Đông Thanh mà liếc mắt đã bị chết trong lồng tre.
Thái giám trông coi lồng tre quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy. Vương công công bên cạnh Hoàng đế vội vàng bước tới xem, hồi bẩm nói: Bệ hạ. . . . . . Hải Đông Thanh. . . . . . Hải Đông Thanh chết rồi. . . . . .
Mọi người đều xôn xao. Vương hầu gia biến sắc, tức giận nói: Nam nhi, ngươi chăm sóc thế nào vậy?
Trong đôi mắt Vương Nam che giấu nụ cười nhưng ngoài miệng lại nói: Phụ thân, Con. . . . . . Con. . . . . . Con cũng không biết. Kể từ khi vào kinh tới nay, Hải Đông Thanh thật tốt, sao đột nhiên lại …. Hắn lập tức té quỵ xuống đất, xin tội nói: Bệ hạ, vi thần có tội.
Sắc mặt hoàng đế rất khó coi. Nếu như bình thường, hắn chỉ xem Hải Đông Thanh
/396
|