Chưa nói đến việc mấy ngày nay Tấn vương gặp nhiều xui xẻo, mà phía bên này bệnh tình của Bàng Lạc Vũ đã khá lên rất nhiều. Gần đây, mặc dù chịu nhiều khổ sở, có mấy lần muốn bỏ qua, nhưng suy nghĩ rằng mình có thể kết hôn được với điện hạ Tấn vương, có thể danh chánh ngôn thuận trở thành Tấn vương phi, thì nàng cảm thấy sự thống khổ này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mỗi ba ngày, Bàng Lạc Tuyết đều đến châm cứu cho nàng. Mỗi lần rút châm ra, tuy Bàng Lạc Vũ cảm thấy đau đớn giống như có ai đang xé thân thể mình ra làm đôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ vì như thế chứng tỏ rằng chân nàng vẫn còn có cảm giác. Mặc dù nàng cảm thấy rất đau đớn nhưng vẫn còn hơn là trở thành một kẻ tàn phế. Nàng biết nếu Tấn vương biết nàng là một kẻ phế nhân thì việc hắn phế nàng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hôm nay, Bàng Lạc Tuyết cũng hoá trang thành thần y, châm cứu cho Bàng Lạc Vũ. Nàng thấy chân của Bàng Lạc Vũ dần chuyển biến tốt đẹp thì trong lòng nàng cũng rất mừng.
“Thần y, khi nào thì ta mới có thể đứng lên? Bàng Lạc Vũ không nhịn được hỏi.
Chỉ cần đại tiểu thư nghe lời ta phân phó, ngoan ngoãn uống thuốc, thì ta chắc chắn nàng sẽ mau chóng hồi phục.
Lúc nào ngươi cũng nói là rất nhanh, rất nhanh thôi. Ngươi biết mỗi lần nghe ngươi nói vậy, trong lòng bản tiểu thư có rất nhiều đau đón.
Bàng Lạc Vũ lại bắt đầu đem tính khí ngang tàng của đại tiểu thư ra đùa bỡn.
Nhị phu nhân nhanh chóng bước lên trấn an nàng vì bà biết dù là thần y thì cũng biết tức giận.
Bàng Lạc Tuyết cau mày, không nhịn được, Đại tiểu thư nếu cảm thấy chậm hồi phục, hoặc là cảm thấy lão hủ trị liệu không được, thì nàng có thể đổi người khác.
Nói xong, nàng chuẩn bị rút châm lại, chuẩn bị đi.
Bàng Lạc Vũ cũng nổi nóng, suốt ngày nằm ở trên giường, nàng sắp điên mất rồi. Vì thế, nàng không còn giữ bình tĩnh được nữa, ngay cả bọn nha hoàn trong Thính Vũ hiên cũng đang bị nàng hành hạ đến nỗi đau đớn, khổ sở.
Nhị phu nhân vội vàng nhét tờ chi phiếu vào tay Bàng Lạc Tuyết, an ủi Thần y, đều do ta không tốt. Nữ nhi nhà ta hông cố ý, mong đại phu bỏ qua cho.
Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng và quay mặt đi.
Nhị phu nhân cau mày, bước lên nói Vũ Nhi, hãy xin lỗi thần y.
Bàng Lạc Vũ tự cho mình là đại tiểu thư của Bàng Quốc Công. Mặc dù chỉ là nữ nhi thứ xuất, nhưng địa vị mẫu thân cao, nên nàng ỷ lại mẫu thân mà không coi ai ra gì. Đối với nàng, dù là thần y thì cũng phải biết chìu chuộng nàng. Nàng chính là kim chi ngọc diệp, không phải những kẻ phàm phu tục tử. Chỉ cần nàng cho thần y bạc thì thần y phải phục vụ nàng.
Bàng Lạc Tuyết vuốt bộ râu giả, nói Nhị phu nhân, lần trước chính người thỉnh lão phu tới xem bệnh, lão phu cũng nể tình nên đến xem bệnh một chút. Giờ đây, nếu đại tiểu thư không phối hợp như vậy, hay là phu nhân cũng nên thỉnh cao nhân khác thôi. Nói xong, nàng đứng dậy.
Nhị phu nhân bước tới nói Thần y, xin thần y đừng chấp nhặt nha đầu này.
Nói xong, và mạnh mẽ xoay mặt nhìn chằm chằm Bàng Lạc Vũ nói: Nếu con muốn nằm trên giường cả đời thì mẫu thân cũng không quan tâm con nữa. Mẫu thân nói cho con biết, cả Đông Tần này chỉ cũng có mỗi thần y có thể trị hết bệnh của con thôi. Chẳng lẽ con không cần khuôn mặt mình nữa sao? Vậy con cứ nằm đây chờ Tấn vương cưới người khác đi.
Những lời này khiến lòng Bàng Lạc Vũ mềm yếu lại.
Bàng Lạc Vũ kinh hãi, vì nếu không có mặt nạ da người, nếu nàng không thể đứng dậy, thì nàng còn sống làm gì nữa chứ. Nghĩ vậy, nàng lập tức mềm mại, uất ức nói Thần y, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nữ. Vừa rồi là do tiểu nữ không biết nói
Mỗi ba ngày, Bàng Lạc Tuyết đều đến châm cứu cho nàng. Mỗi lần rút châm ra, tuy Bàng Lạc Vũ cảm thấy đau đớn giống như có ai đang xé thân thể mình ra làm đôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ vì như thế chứng tỏ rằng chân nàng vẫn còn có cảm giác. Mặc dù nàng cảm thấy rất đau đớn nhưng vẫn còn hơn là trở thành một kẻ tàn phế. Nàng biết nếu Tấn vương biết nàng là một kẻ phế nhân thì việc hắn phế nàng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hôm nay, Bàng Lạc Tuyết cũng hoá trang thành thần y, châm cứu cho Bàng Lạc Vũ. Nàng thấy chân của Bàng Lạc Vũ dần chuyển biến tốt đẹp thì trong lòng nàng cũng rất mừng.
“Thần y, khi nào thì ta mới có thể đứng lên? Bàng Lạc Vũ không nhịn được hỏi.
Chỉ cần đại tiểu thư nghe lời ta phân phó, ngoan ngoãn uống thuốc, thì ta chắc chắn nàng sẽ mau chóng hồi phục.
Lúc nào ngươi cũng nói là rất nhanh, rất nhanh thôi. Ngươi biết mỗi lần nghe ngươi nói vậy, trong lòng bản tiểu thư có rất nhiều đau đón.
Bàng Lạc Vũ lại bắt đầu đem tính khí ngang tàng của đại tiểu thư ra đùa bỡn.
Nhị phu nhân nhanh chóng bước lên trấn an nàng vì bà biết dù là thần y thì cũng biết tức giận.
Bàng Lạc Tuyết cau mày, không nhịn được, Đại tiểu thư nếu cảm thấy chậm hồi phục, hoặc là cảm thấy lão hủ trị liệu không được, thì nàng có thể đổi người khác.
Nói xong, nàng chuẩn bị rút châm lại, chuẩn bị đi.
Bàng Lạc Vũ cũng nổi nóng, suốt ngày nằm ở trên giường, nàng sắp điên mất rồi. Vì thế, nàng không còn giữ bình tĩnh được nữa, ngay cả bọn nha hoàn trong Thính Vũ hiên cũng đang bị nàng hành hạ đến nỗi đau đớn, khổ sở.
Nhị phu nhân vội vàng nhét tờ chi phiếu vào tay Bàng Lạc Tuyết, an ủi Thần y, đều do ta không tốt. Nữ nhi nhà ta hông cố ý, mong đại phu bỏ qua cho.
Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng và quay mặt đi.
Nhị phu nhân cau mày, bước lên nói Vũ Nhi, hãy xin lỗi thần y.
Bàng Lạc Vũ tự cho mình là đại tiểu thư của Bàng Quốc Công. Mặc dù chỉ là nữ nhi thứ xuất, nhưng địa vị mẫu thân cao, nên nàng ỷ lại mẫu thân mà không coi ai ra gì. Đối với nàng, dù là thần y thì cũng phải biết chìu chuộng nàng. Nàng chính là kim chi ngọc diệp, không phải những kẻ phàm phu tục tử. Chỉ cần nàng cho thần y bạc thì thần y phải phục vụ nàng.
Bàng Lạc Tuyết vuốt bộ râu giả, nói Nhị phu nhân, lần trước chính người thỉnh lão phu tới xem bệnh, lão phu cũng nể tình nên đến xem bệnh một chút. Giờ đây, nếu đại tiểu thư không phối hợp như vậy, hay là phu nhân cũng nên thỉnh cao nhân khác thôi. Nói xong, nàng đứng dậy.
Nhị phu nhân bước tới nói Thần y, xin thần y đừng chấp nhặt nha đầu này.
Nói xong, và mạnh mẽ xoay mặt nhìn chằm chằm Bàng Lạc Vũ nói: Nếu con muốn nằm trên giường cả đời thì mẫu thân cũng không quan tâm con nữa. Mẫu thân nói cho con biết, cả Đông Tần này chỉ cũng có mỗi thần y có thể trị hết bệnh của con thôi. Chẳng lẽ con không cần khuôn mặt mình nữa sao? Vậy con cứ nằm đây chờ Tấn vương cưới người khác đi.
Những lời này khiến lòng Bàng Lạc Vũ mềm yếu lại.
Bàng Lạc Vũ kinh hãi, vì nếu không có mặt nạ da người, nếu nàng không thể đứng dậy, thì nàng còn sống làm gì nữa chứ. Nghĩ vậy, nàng lập tức mềm mại, uất ức nói Thần y, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nữ. Vừa rồi là do tiểu nữ không biết nói
/396
|