Khâu sư phụ mắt thấy khí thế hung dữ mạnh mẽ, nhanh chóng nghiêng người, cuối cùng cũng coi như. tránh được chỗ hiểm trên đầu, nhưng hướng đi của cánh tay này không đổi, khăng khăng hạ xuống, một tiếng răng rắc, Khâu sư phụ kêu thảm!
Và nửa bên vai tính cả cánh tay bị cánh tay kia vồ xuống một cái, từ trên cơ thể rơi xuống giống như bị đao chém.
Những người khác nhanh chóng đến cứu viện, đáng tiếc hoàn toàn không kịp làm được gì với cánh tay này, bèn nhìn cánh tay này lập tức lui trở về.
Một khe hở, lại khiến Khâu sư phụ trọng thương tại chỗ!
Phía vai kia của hẳn bị trúng chiêu, mất hoàn toàn hơn nữa còn có ánh sáng màu trắng kỳ lạ không ngừng phun trào trên miệng vết thương, ngăn cản vết thương khép lại. Từ vị trí gãy vỡ thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng đang không ngừng động đậy.
Khâu sư phụ liên tục lùi về sau mười mấy bước, tựa vào một cây đại thụ bên người, sắc mặt tái nhợt, không ngừng móc ra đan dược bỏ vào trong miệng...
Phía bên kia, âm thanh rầm rầm rầm không ngừng vang lên, khí thế mạnh mẽ, không ngừng điên cưồng lướt về phía, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, vài căn nhà xung quanh quán rượu nhỏ cũng sụp đổ theo!
Nhưng hai bên giao chiến giống như đều có thể thuấn di, trong nháy mắt ngôi nhà bị sập đã di chuyển hết ra ngoài.
Ầm!
Hai cây hồng lớn trước cửa tiệm gãy ngang, hai tán cây to lớn bay thẳng tắp giữa không trung.
“Tưởng Trường Bân!”
Hàn Tùng càng ngày càng cảm thấy tình hình trận chiến không tốt, hét lớn: "Ngươi đi đi! Đi càng xa càng tốt!"
Tưởng Trường Bân cách xa trăm trượng nghe vậy nhanh chân bỏ chạy, quả thực là không nói hai lời!
Đối với chuyện này, từ trước đến nay ta vẫn luôn nghe lời.
“Chạy đi đâu!”
Thượng Thanh Vân hận hẳn thấu xương, há có thể để cho hắn đào tẩu, liều mạng gắng gượng chịu đựng một chưởng của Đại sư huynh Mục Yên Yên, một kiếm của Lam Thư, cơ thể mượn thế bay lên, hồ hởi truy cản, nhất thời, cả người giống như là cầu vồng gây chấn động trời đất, mang theo máu tươi đăm đìa, dùng mưa bụi đầy trời vẽ ra một con đường giống như sương mù, đuổi theo Tưởng Trường Bân.
Hàn Tùng, Dương Vũ cùng nhau thi triển chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất, phóng lên chặn lại.
Tưởng Trường Bân thân là Tông Sư cảnh giới Đan Nguyên, dốc hết sức, tốc độ di chuyển dĩ nhiên cũng không chậm, trong nháy mắt cũng đã đi ra xa hơn nghìn trượng, nhưng tốc độ của Thượng Thanh Vân lại còn nhanh hơn, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh.
Phía sau, Mục Yên Yên quát một tiếng mãnh liệt, trường kiếm rời tay quãng ra hóa thành một vệt sáng, bay tới đâm về phía ngực của Thượng Thanh Vân.
Chân trái của Thượng Thanh Vân bỗng nhiên gập lại, khựng lại một nhụp; Coong một tiếng, tiếng rung trường kiếm của Mục Yên Yên giống như chong chóng bay trở về.
Nhưng bởi vậy lại khiến cho tốc độ truy kích của Thượng Thanh Vân chậm lại một chút
Chỉ cần một chút chênh lệch này khiến cho Thân Kiếm Hợp Nhất của Hàn Tùng và Dương Vũ đuổi kịp, liên tục xuất kích, khiến tốc độ di chuyển của Thượng Thanh Vân càng ngày càng chậm.
Đồng thời, Tưởng Trường Bân chạy trốn đã hoàn toàn hòa vào trong màn đêm, không còn bóng dáng.
Thượng Thanh Vân mắt thấy người mình hận nhất đã trốn thoát, liên tục gào thét, thượng cẳng chân hạ cắng tay, thế tiến công so với lúc trước càng mạnh mẽ hơn ba phần.
Phịch một tiếng, Dương Vũ bị một quyền của Thượng Thanh Vân đánh vào lưỡi kiếm, trường kiếm kia lại không tự chủ được mà vắt ngang qua, Dương Vũ vội vàng khống chế lại phát hiện trường kiếm bỗng nhiên trở nên nóng rực, bản thân mình điều khiển càng khó khăn.
“Đây là... Tổ Vu Phần Thiên Pháp?”
Dương Vũ kêu to: “Cẩn thận, cái tên này biết Phần Thiên Pháp!"
Mọi người nghe vậy lại rùng mình.
Tổ Vu Kim Thân Pháp!
Thượng Thanh Vân rốt cuộc là có thân phận cỡ nào ở Vu Minh? Sao biết nhiều bí pháp như vậy?
Rầm rầm rầm!
Thượng Thanh Vân lại dùng ba chưởng đánh lui ba người, hơi nóng cưồn cuộn trảo ra, miệng mí mà đình trệ.
Chính tại thời gian ngắn ngủi này, Thượng Thanh Vân mang theo hơi nóng gay gắt, lại bay lên lần nữa, lần này thế đi càng nhanh hơn, bay nhanh theo hướng Tưởng Trường Bân rời đi.
“Trên trời ta đuổi theo ngươi đến Lăng Tiêu Điện, dưới biển ta đuổi theo ngươi đến Thủy Tinh Cung!”
Thượng Thanh Vân ngửa mặt lên trời gào thét, râu tóc đều dựng đứng lên: "Xuống đất, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi đến mười tám tầng địa ngục! Cho dù là tiến vào Vu, đuổi tới trước mặt Tổ Vu đại nhân, ta cũng phải giết chết ngươi! Tưởng Trường Bân! Ngươi chết chắc. rồi!”
Sự thù hận trong lòng hắn đã đến cực điểm.
Mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, đã chờ đợi kế hoạch lâu dài ở chỗ này, vì đạt được mục đích thậm chí đã dùng máu của bốn trắm ngàn người để huyết tế!
Đánh đổi to lớn như vậy, trải qua nhiều năm như vậy thậm chí từ đầu đến cuối đều chờ đợi mà không có bất cứ hành động nào lại bị rên mập mạp này phá hủy đột ngột!
Không có một chút dấu hiệu nào đã bị hắn phá hoại!
Xảy ra quá bất ngờ, đến bây giờ,Thượng Thanh Vân vẫn chưa nghĩ ra bản thân mình bị bại lộ như thế nào?
Sao Tưởng Trường Bân lại phát hiện?
Chuyện này quả thật là quá vô lý...
Tưởng Trường Bân suốt đường chạy trốn có thể là chạy loạn, hắn biết dưới sự dẫn dắt khí thế, trừ phi bản thân mình vượt ra ngoài phạm vi của sự dẫn dắt khí thế mới có thể an toàn.
Lúc nãy trong chớp mắt vượt qua được sự nguy hiểm hẳn sử dụng tốc độ cao nhất, liều mạng chạy trốn, đáng tiếc phía sau khí tức lao nhanh về trước kia cứ giống như ruồi nhặng đến gần xương cốt, đuổi sát không buông, khiến hắn từ đầu đến cuối không dừng lại được.
“Sao khó chơi như vậy...”
Tưởng Trường Bân dùng toàn bộ sức lực chạy trốn, bỗng nhiên cảm thấy nơi nào đó hình như không được bình thường, phía dưới... đống đổ nát này không phải là trang viên sao?
Nhưng vào lúc này, phía xa truyền đến một quát to của Hàn Tùng: “Mau tránh ra!"
Tưởng Trường Bân không kịp suy nghĩ, phun mạnh một ngụm máu, cơ thể liên tục quay cưồng, cưỡng ép thay đổi phương hướng, bỗng nhiên chếch sang một bên hai ngàn mét!
Chiêu thức này, có thể coi là lăn 18 vòng ngay tại chỗ phiên bản trên không nhưng lại có được hiệu quả ngoài dự đoán—
Gần như vào khoảng khắc hẳn vừa mới đi ra ngoài, một lưỡng ánh sáng Chân Nguyên màu trắng xen lẫn màu xanh đen cực kì mạnh mẽ ở ngay phía sau hắn, ầm ầm nổ tung lên!
Một tiếng ầm ầm nổ vang, tất cả mọi vật trước mắt đều chịu một đòn ngay tại chỗ, hoàn toàn biến đổi!
Và nửa bên vai tính cả cánh tay bị cánh tay kia vồ xuống một cái, từ trên cơ thể rơi xuống giống như bị đao chém.
Những người khác nhanh chóng đến cứu viện, đáng tiếc hoàn toàn không kịp làm được gì với cánh tay này, bèn nhìn cánh tay này lập tức lui trở về.
Một khe hở, lại khiến Khâu sư phụ trọng thương tại chỗ!
Phía vai kia của hẳn bị trúng chiêu, mất hoàn toàn hơn nữa còn có ánh sáng màu trắng kỳ lạ không ngừng phun trào trên miệng vết thương, ngăn cản vết thương khép lại. Từ vị trí gãy vỡ thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng đang không ngừng động đậy.
Khâu sư phụ liên tục lùi về sau mười mấy bước, tựa vào một cây đại thụ bên người, sắc mặt tái nhợt, không ngừng móc ra đan dược bỏ vào trong miệng...
Phía bên kia, âm thanh rầm rầm rầm không ngừng vang lên, khí thế mạnh mẽ, không ngừng điên cưồng lướt về phía, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, vài căn nhà xung quanh quán rượu nhỏ cũng sụp đổ theo!
Nhưng hai bên giao chiến giống như đều có thể thuấn di, trong nháy mắt ngôi nhà bị sập đã di chuyển hết ra ngoài.
Ầm!
Hai cây hồng lớn trước cửa tiệm gãy ngang, hai tán cây to lớn bay thẳng tắp giữa không trung.
“Tưởng Trường Bân!”
Hàn Tùng càng ngày càng cảm thấy tình hình trận chiến không tốt, hét lớn: "Ngươi đi đi! Đi càng xa càng tốt!"
Tưởng Trường Bân cách xa trăm trượng nghe vậy nhanh chân bỏ chạy, quả thực là không nói hai lời!
Đối với chuyện này, từ trước đến nay ta vẫn luôn nghe lời.
“Chạy đi đâu!”
Thượng Thanh Vân hận hẳn thấu xương, há có thể để cho hắn đào tẩu, liều mạng gắng gượng chịu đựng một chưởng của Đại sư huynh Mục Yên Yên, một kiếm của Lam Thư, cơ thể mượn thế bay lên, hồ hởi truy cản, nhất thời, cả người giống như là cầu vồng gây chấn động trời đất, mang theo máu tươi đăm đìa, dùng mưa bụi đầy trời vẽ ra một con đường giống như sương mù, đuổi theo Tưởng Trường Bân.
Hàn Tùng, Dương Vũ cùng nhau thi triển chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất, phóng lên chặn lại.
Tưởng Trường Bân thân là Tông Sư cảnh giới Đan Nguyên, dốc hết sức, tốc độ di chuyển dĩ nhiên cũng không chậm, trong nháy mắt cũng đã đi ra xa hơn nghìn trượng, nhưng tốc độ của Thượng Thanh Vân lại còn nhanh hơn, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh.
Phía sau, Mục Yên Yên quát một tiếng mãnh liệt, trường kiếm rời tay quãng ra hóa thành một vệt sáng, bay tới đâm về phía ngực của Thượng Thanh Vân.
Chân trái của Thượng Thanh Vân bỗng nhiên gập lại, khựng lại một nhụp; Coong một tiếng, tiếng rung trường kiếm của Mục Yên Yên giống như chong chóng bay trở về.
Nhưng bởi vậy lại khiến cho tốc độ truy kích của Thượng Thanh Vân chậm lại một chút
Chỉ cần một chút chênh lệch này khiến cho Thân Kiếm Hợp Nhất của Hàn Tùng và Dương Vũ đuổi kịp, liên tục xuất kích, khiến tốc độ di chuyển của Thượng Thanh Vân càng ngày càng chậm.
Đồng thời, Tưởng Trường Bân chạy trốn đã hoàn toàn hòa vào trong màn đêm, không còn bóng dáng.
Thượng Thanh Vân mắt thấy người mình hận nhất đã trốn thoát, liên tục gào thét, thượng cẳng chân hạ cắng tay, thế tiến công so với lúc trước càng mạnh mẽ hơn ba phần.
Phịch một tiếng, Dương Vũ bị một quyền của Thượng Thanh Vân đánh vào lưỡi kiếm, trường kiếm kia lại không tự chủ được mà vắt ngang qua, Dương Vũ vội vàng khống chế lại phát hiện trường kiếm bỗng nhiên trở nên nóng rực, bản thân mình điều khiển càng khó khăn.
“Đây là... Tổ Vu Phần Thiên Pháp?”
Dương Vũ kêu to: “Cẩn thận, cái tên này biết Phần Thiên Pháp!"
Mọi người nghe vậy lại rùng mình.
Tổ Vu Kim Thân Pháp!
Thượng Thanh Vân rốt cuộc là có thân phận cỡ nào ở Vu Minh? Sao biết nhiều bí pháp như vậy?
Rầm rầm rầm!
Thượng Thanh Vân lại dùng ba chưởng đánh lui ba người, hơi nóng cưồn cuộn trảo ra, miệng mí mà đình trệ.
Chính tại thời gian ngắn ngủi này, Thượng Thanh Vân mang theo hơi nóng gay gắt, lại bay lên lần nữa, lần này thế đi càng nhanh hơn, bay nhanh theo hướng Tưởng Trường Bân rời đi.
“Trên trời ta đuổi theo ngươi đến Lăng Tiêu Điện, dưới biển ta đuổi theo ngươi đến Thủy Tinh Cung!”
Thượng Thanh Vân ngửa mặt lên trời gào thét, râu tóc đều dựng đứng lên: "Xuống đất, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi đến mười tám tầng địa ngục! Cho dù là tiến vào Vu, đuổi tới trước mặt Tổ Vu đại nhân, ta cũng phải giết chết ngươi! Tưởng Trường Bân! Ngươi chết chắc. rồi!”
Sự thù hận trong lòng hắn đã đến cực điểm.
Mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, đã chờ đợi kế hoạch lâu dài ở chỗ này, vì đạt được mục đích thậm chí đã dùng máu của bốn trắm ngàn người để huyết tế!
Đánh đổi to lớn như vậy, trải qua nhiều năm như vậy thậm chí từ đầu đến cuối đều chờ đợi mà không có bất cứ hành động nào lại bị rên mập mạp này phá hủy đột ngột!
Không có một chút dấu hiệu nào đã bị hắn phá hoại!
Xảy ra quá bất ngờ, đến bây giờ,Thượng Thanh Vân vẫn chưa nghĩ ra bản thân mình bị bại lộ như thế nào?
Sao Tưởng Trường Bân lại phát hiện?
Chuyện này quả thật là quá vô lý...
Tưởng Trường Bân suốt đường chạy trốn có thể là chạy loạn, hắn biết dưới sự dẫn dắt khí thế, trừ phi bản thân mình vượt ra ngoài phạm vi của sự dẫn dắt khí thế mới có thể an toàn.
Lúc nãy trong chớp mắt vượt qua được sự nguy hiểm hẳn sử dụng tốc độ cao nhất, liều mạng chạy trốn, đáng tiếc phía sau khí tức lao nhanh về trước kia cứ giống như ruồi nhặng đến gần xương cốt, đuổi sát không buông, khiến hắn từ đầu đến cuối không dừng lại được.
“Sao khó chơi như vậy...”
Tưởng Trường Bân dùng toàn bộ sức lực chạy trốn, bỗng nhiên cảm thấy nơi nào đó hình như không được bình thường, phía dưới... đống đổ nát này không phải là trang viên sao?
Nhưng vào lúc này, phía xa truyền đến một quát to của Hàn Tùng: “Mau tránh ra!"
Tưởng Trường Bân không kịp suy nghĩ, phun mạnh một ngụm máu, cơ thể liên tục quay cưồng, cưỡng ép thay đổi phương hướng, bỗng nhiên chếch sang một bên hai ngàn mét!
Chiêu thức này, có thể coi là lăn 18 vòng ngay tại chỗ phiên bản trên không nhưng lại có được hiệu quả ngoài dự đoán—
Gần như vào khoảng khắc hẳn vừa mới đi ra ngoài, một lưỡng ánh sáng Chân Nguyên màu trắng xen lẫn màu xanh đen cực kì mạnh mẽ ở ngay phía sau hắn, ầm ầm nổ tung lên!
Một tiếng ầm ầm nổ vang, tất cả mọi vật trước mắt đều chịu một đòn ngay tại chỗ, hoàn toàn biến đổi!
/510
|