Nếu như lần này có thể sống sót trở về, ta mà không đánh tên nhóc con nhà ngươi sưng mông lên thì nhất định sẽ không xong đâu!
Dưới ánh mắt của mọi người, sâc mặt Thượng Thanh Vân hung tàn, bước từng bước một đi ra ngoài, hai tay giống như móng vuốt chim ưng, mỗi một bước. đi đều chầm chậm rút từng đoạn kiếm gãy đao gãy bên trong cơ thể ra ngoài, ném xuống mặt đất
Leng keng leng keng...
Cứ như vậy đi được bảy bước, bảy đoạn vũ khí bị gãy đâm thấu vào thân thể của hẳn đều đã được rút hết ra ngoài, toàn bộ đều bị ném trên mặt đất.
Có thể nhìn thấy, máu trên cơ thể của hẳn vẫn đang chảy như trút, nhưng điều đấy cũng chỉ kéo dài trong một lúc, vô số miệng vết thương lại bắt đầu tự. động lành lại.
Bao gồm cả vết thương lớn bị Tân Phương Dương dùng kiếm chân nguyên khoét ra ở ngực, cũng đang từ từ khép lại, ánh sáng kiếm khí màu trằng bạc từng luồng một, đó là kiếm khí tu vi cả đời của Tân Phương Dương, bị hắn bức bách từng li từng tí, bay lượn bên người một lát rồi mệt mỏi đáp xuống.
Nhưng cổ của hẳn vẫn cứ hiện ra hào quang màu xanh lam kỳ lạ, nhìn thấy mà phát hoảng.
“Tưởng Trường Bân!”
Giọng nói của Thượng Thanh Văn xen lẫn sự thù hận khắc cốt ghi tâm.
Người Thượng Thanh Vân hận nhất lúc này chỉ có một!
Tưởng Trường Bân!
Mẹ nó, tên khốn kiếp này diễn kịch thật giỏi!
Bản thân tự xưng là người cẩn thận từng chút một, lời mời đột nhiên xuất hiện ngày hôm nay vốn đã có chút nghỉ ngờ, nhưng tên khốn này dọc đường đi diễn kịch vô cùng tự nhiên trôi chảy, cứ nói chuyện với bản thân thú vị, lời nói tất cả đều phát ra từ đáy lòng, vẻ mặt chân thành, đối xử chân thành, thổ lộ tình cảm chân thành...
Sau đó, thật sự không có chút nghỉ ngờ với cái tên này!
Tiếp đến, cứ như thế không ngờ bị hầm hạ độc lúc nào không hay!!
Chuyện này quả thật là không thể tha thứ!
Cơ thể Tưởng Trường Bân xuất hiện run rẩy ở đằng xa: "Xong việc chưa... Mẹ kiếp, vẫn còn sống?” Một cặp mắt trợn to bằng quả trứng ngỗng.
Sao có thể còn sống?
Ánh mắt của Thượng Thanh Vân nhìn hẳn một cách lạnh ngất: "Nói, ngươi hạ độc lúc nào?”
“Hạ độc cái gì?"
Tưởng Trường Bân cười hì hì: "Thượng huynh, ngươi không thể vu oan cho ta, tiểu đệ luôn trung thành tuyệt đối với ngươi, có công mài sắt..."
“lm miệng..."
Thượng Thanh Vân hét lên một tiếng dài, đau đớn tận cùng nghiến răng nghiến lợi: “Tưởng Trường Bân, ngươi cho rằng ngươi có thể đạt được sao? Ta cho. ngươi biết, tối nay bất cứ người nào đến cũng đừng hòng được sống sót!”
Tưởng Trường Bân mắt trợn trắng: "Ngươi ngang bướng gì vậy? Ngươi trúng Tiêu Vân Tán rồi còn có thể chống đỡ được bao lâu? Nhìn cái cổ xanh của ngươi, xanh thăm thắm, mẹ nó ngươi là rằn hổ mang cổ xanh sao?”
'Vừa nghe nói đến Tiêu Vân Tán, mọi người ở đây càng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Vân Tán này, tuy là thần dược hại người nổi tiếng bên ngoài, tác dụng đúng như tên, thứ này chính là loại độc dược đặc biệt nhằm vào cao thủ cảnh giới Hóa Vân, sau khi mục tiêu uống vào, khi vận công cả người sẽ biến thành màu xanh da trời, hơn nữa kinh mạch sẽ xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn đứt quãng...
Thậm chí, loại chất độc này còn có thể từng bước. xâm chiếm từ từ Chân Nguyên Khí của cao thủ Hóa Vân, một khi trúng chiêu sẽ rất khó ép chất độc ra ngoài.
Thảo nào Thượng Thanh Vân lúc bắt đầu không. trốn tránh mà vận Tổ Vu Kim Thân.
Bởi vì lúc đó hẳn không thể động đậy, ngay lập tức hắn phát hiện mức độ nghiêm trọng của loại độc dược này nên lựa chọn dùng hết sứ lực để ép độc!
“Tiêu Vân Tán phối hợp với rượu hoa mai, bên trong chỉ cần nhỏ lên nhiều hơn một giọt dung dịch Lan Hương thì chính là không màu không vị không. mùi!"
Tưởng Trường Bân cười rất điên cưồng ngang ngược: “Thượng huynh, Thượng huynh của ta, cảm giác bây giờ của ngươi vẫn tốt chứ?"
“Tiểu nhân hèn hạ!”
Cặp mắt Thượng Thanh Vân giống như rằn độc nhìn chòng chọc vào Tưởng Trường Bân, hít một hơi thật sâu, lập tức, cơ thể bỗng nhiên bỗ nhào về phía trước.
“Chết!"
Thượng Thanh Vân khàn giọng.
Hàn Tùng, Dương Vũ phía đối diện cùng nhau bay lên nghênh tiếp, cũng trong lúc đó, Khâu sư phụ, Tôn Bái Tương, Lam Thư, Mục Yên Yên và bốn người sư. huynh đệ của nàng cùng nhau bao vây, lại bao vây tấn công!
Mười người, mỗi người dùng hết toàn lực, liều chết đối phó Thượng Thanh Vân.
Nhất thời, ánh kiếm lấp lánh tỏa ra ánh sáng lung linh, trong bầu trời đêm, bên trong màn mưa, Thượng Thanh Vân bị vây quanh vào giữa, giống như là một khối cầu cỡ lớn, cả người ánh sáng rực rỡ lấp lánh, không ngừng di chuyển.
Đông Tây Nam Bắc...
Nhưng mà tình hình trận chiến lại giống như Hàn Tùng, Dương Vũ đã đoán trước, không được phép lơ là, mười đại cao thủ gần như là bị một mình Thượng Thanh Vân nắm mũi dẫn đi, trong cuộc chiến cơ thể liên tục lấp lánh trong nháy mắt lại có vài hình ảnh mờ nhạt của Thượng Thanh Vân thuyên chuyển qua tay nhiều người.
Đến mức này, cỏ vừa gặp gió đã đổ gục!
Phịch một tiếng, Thượng Thanh Vân mạnh mẽ dùng một quyền đánh thẳng vào lưỡi kiếm của Tôn Bái Tương, trường kiếm vang lên tiếng ong ong, suýt chút nữa đảo ngược làm tổn hại đến bản thân, Tôn Bái Tương liên tục lùi lại bảy bước, sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu lập tức phun ra ngoài, nhưng trong lúc phun ra máu hắn lại xông lên.
Tôn Bái Tương chính là người trưởng thành trong quân đội, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, là người đứng thứ nhất trong mắt mọi người ở đây.
Hắn biết rất rõ, lúc này Thượng Thanh Vân dùng cách hoàn toàn không để ý đến thiệt hại, dùng sức mạnh lớn nhất có thể dùng bây giờ để đẩy lùi mình, như vậy mưu đồ phía sau của hẳn chắn chắn rất lớn, một khi phía mình xuất hiện kẽ hở, chỉ có thể khiến những người khác cùng nhau gặp nguy hiểm!
Cho nên hẳn mới không để ý đến sự khó chịu đang mạnh như nước trong lồng ngực của bản thân, hung hãn tiếp tục không sợ chết xông lên.
Khe hở này, nhất định không thể để xuất hiện được!
Bàn tay của Thượng Thanh Vân liên tục va chạm một cách mạnh mẽ với Mục Yên Yên, Tôn Bái Tương, Lam Thư và Dương Tùng; Tranh thủ dùng hết khả năng để tạo ra một khe hở nhỏ bé, lập tức, một cánh tay bỗng nhiên duỗi ra mười mấy mét hẹp dài, nhanh như tia chớp túm về phía Khâu sư phụ.
Dưới ánh mắt của mọi người, sâc mặt Thượng Thanh Vân hung tàn, bước từng bước một đi ra ngoài, hai tay giống như móng vuốt chim ưng, mỗi một bước. đi đều chầm chậm rút từng đoạn kiếm gãy đao gãy bên trong cơ thể ra ngoài, ném xuống mặt đất
Leng keng leng keng...
Cứ như vậy đi được bảy bước, bảy đoạn vũ khí bị gãy đâm thấu vào thân thể của hẳn đều đã được rút hết ra ngoài, toàn bộ đều bị ném trên mặt đất.
Có thể nhìn thấy, máu trên cơ thể của hẳn vẫn đang chảy như trút, nhưng điều đấy cũng chỉ kéo dài trong một lúc, vô số miệng vết thương lại bắt đầu tự. động lành lại.
Bao gồm cả vết thương lớn bị Tân Phương Dương dùng kiếm chân nguyên khoét ra ở ngực, cũng đang từ từ khép lại, ánh sáng kiếm khí màu trằng bạc từng luồng một, đó là kiếm khí tu vi cả đời của Tân Phương Dương, bị hắn bức bách từng li từng tí, bay lượn bên người một lát rồi mệt mỏi đáp xuống.
Nhưng cổ của hẳn vẫn cứ hiện ra hào quang màu xanh lam kỳ lạ, nhìn thấy mà phát hoảng.
“Tưởng Trường Bân!”
Giọng nói của Thượng Thanh Văn xen lẫn sự thù hận khắc cốt ghi tâm.
Người Thượng Thanh Vân hận nhất lúc này chỉ có một!
Tưởng Trường Bân!
Mẹ nó, tên khốn kiếp này diễn kịch thật giỏi!
Bản thân tự xưng là người cẩn thận từng chút một, lời mời đột nhiên xuất hiện ngày hôm nay vốn đã có chút nghỉ ngờ, nhưng tên khốn này dọc đường đi diễn kịch vô cùng tự nhiên trôi chảy, cứ nói chuyện với bản thân thú vị, lời nói tất cả đều phát ra từ đáy lòng, vẻ mặt chân thành, đối xử chân thành, thổ lộ tình cảm chân thành...
Sau đó, thật sự không có chút nghỉ ngờ với cái tên này!
Tiếp đến, cứ như thế không ngờ bị hầm hạ độc lúc nào không hay!!
Chuyện này quả thật là không thể tha thứ!
Cơ thể Tưởng Trường Bân xuất hiện run rẩy ở đằng xa: "Xong việc chưa... Mẹ kiếp, vẫn còn sống?” Một cặp mắt trợn to bằng quả trứng ngỗng.
Sao có thể còn sống?
Ánh mắt của Thượng Thanh Vân nhìn hẳn một cách lạnh ngất: "Nói, ngươi hạ độc lúc nào?”
“Hạ độc cái gì?"
Tưởng Trường Bân cười hì hì: "Thượng huynh, ngươi không thể vu oan cho ta, tiểu đệ luôn trung thành tuyệt đối với ngươi, có công mài sắt..."
“lm miệng..."
Thượng Thanh Vân hét lên một tiếng dài, đau đớn tận cùng nghiến răng nghiến lợi: “Tưởng Trường Bân, ngươi cho rằng ngươi có thể đạt được sao? Ta cho. ngươi biết, tối nay bất cứ người nào đến cũng đừng hòng được sống sót!”
Tưởng Trường Bân mắt trợn trắng: "Ngươi ngang bướng gì vậy? Ngươi trúng Tiêu Vân Tán rồi còn có thể chống đỡ được bao lâu? Nhìn cái cổ xanh của ngươi, xanh thăm thắm, mẹ nó ngươi là rằn hổ mang cổ xanh sao?”
'Vừa nghe nói đến Tiêu Vân Tán, mọi người ở đây càng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Vân Tán này, tuy là thần dược hại người nổi tiếng bên ngoài, tác dụng đúng như tên, thứ này chính là loại độc dược đặc biệt nhằm vào cao thủ cảnh giới Hóa Vân, sau khi mục tiêu uống vào, khi vận công cả người sẽ biến thành màu xanh da trời, hơn nữa kinh mạch sẽ xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn đứt quãng...
Thậm chí, loại chất độc này còn có thể từng bước. xâm chiếm từ từ Chân Nguyên Khí của cao thủ Hóa Vân, một khi trúng chiêu sẽ rất khó ép chất độc ra ngoài.
Thảo nào Thượng Thanh Vân lúc bắt đầu không. trốn tránh mà vận Tổ Vu Kim Thân.
Bởi vì lúc đó hẳn không thể động đậy, ngay lập tức hắn phát hiện mức độ nghiêm trọng của loại độc dược này nên lựa chọn dùng hết sứ lực để ép độc!
“Tiêu Vân Tán phối hợp với rượu hoa mai, bên trong chỉ cần nhỏ lên nhiều hơn một giọt dung dịch Lan Hương thì chính là không màu không vị không. mùi!"
Tưởng Trường Bân cười rất điên cưồng ngang ngược: “Thượng huynh, Thượng huynh của ta, cảm giác bây giờ của ngươi vẫn tốt chứ?"
“Tiểu nhân hèn hạ!”
Cặp mắt Thượng Thanh Vân giống như rằn độc nhìn chòng chọc vào Tưởng Trường Bân, hít một hơi thật sâu, lập tức, cơ thể bỗng nhiên bỗ nhào về phía trước.
“Chết!"
Thượng Thanh Vân khàn giọng.
Hàn Tùng, Dương Vũ phía đối diện cùng nhau bay lên nghênh tiếp, cũng trong lúc đó, Khâu sư phụ, Tôn Bái Tương, Lam Thư, Mục Yên Yên và bốn người sư. huynh đệ của nàng cùng nhau bao vây, lại bao vây tấn công!
Mười người, mỗi người dùng hết toàn lực, liều chết đối phó Thượng Thanh Vân.
Nhất thời, ánh kiếm lấp lánh tỏa ra ánh sáng lung linh, trong bầu trời đêm, bên trong màn mưa, Thượng Thanh Vân bị vây quanh vào giữa, giống như là một khối cầu cỡ lớn, cả người ánh sáng rực rỡ lấp lánh, không ngừng di chuyển.
Đông Tây Nam Bắc...
Nhưng mà tình hình trận chiến lại giống như Hàn Tùng, Dương Vũ đã đoán trước, không được phép lơ là, mười đại cao thủ gần như là bị một mình Thượng Thanh Vân nắm mũi dẫn đi, trong cuộc chiến cơ thể liên tục lấp lánh trong nháy mắt lại có vài hình ảnh mờ nhạt của Thượng Thanh Vân thuyên chuyển qua tay nhiều người.
Đến mức này, cỏ vừa gặp gió đã đổ gục!
Phịch một tiếng, Thượng Thanh Vân mạnh mẽ dùng một quyền đánh thẳng vào lưỡi kiếm của Tôn Bái Tương, trường kiếm vang lên tiếng ong ong, suýt chút nữa đảo ngược làm tổn hại đến bản thân, Tôn Bái Tương liên tục lùi lại bảy bước, sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu lập tức phun ra ngoài, nhưng trong lúc phun ra máu hắn lại xông lên.
Tôn Bái Tương chính là người trưởng thành trong quân đội, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, là người đứng thứ nhất trong mắt mọi người ở đây.
Hắn biết rất rõ, lúc này Thượng Thanh Vân dùng cách hoàn toàn không để ý đến thiệt hại, dùng sức mạnh lớn nhất có thể dùng bây giờ để đẩy lùi mình, như vậy mưu đồ phía sau của hẳn chắn chắn rất lớn, một khi phía mình xuất hiện kẽ hở, chỉ có thể khiến những người khác cùng nhau gặp nguy hiểm!
Cho nên hẳn mới không để ý đến sự khó chịu đang mạnh như nước trong lồng ngực của bản thân, hung hãn tiếp tục không sợ chết xông lên.
Khe hở này, nhất định không thể để xuất hiện được!
Bàn tay của Thượng Thanh Vân liên tục va chạm một cách mạnh mẽ với Mục Yên Yên, Tôn Bái Tương, Lam Thư và Dương Tùng; Tranh thủ dùng hết khả năng để tạo ra một khe hở nhỏ bé, lập tức, một cánh tay bỗng nhiên duỗi ra mười mấy mét hẹp dài, nhanh như tia chớp túm về phía Khâu sư phụ.
/510
|